Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 252: BÁO THÙ, TA MUỐN GIẾT MỘ QUÂN TÀ


Đọc truyện Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư – Chương 252: BÁO THÙ, TA MUỐN GIẾT MỘ QUÂN TÀ

CHƯƠNG 252: BÁO THÙ, TA MUỐN GIẾT MỘ QUÂN TÀ

Editor: Luna Huang
Dạ Thương Lan không giải thích được, Cố Khuynh Thành thì càng không rõ, nhìn xung quanh bốn phía, thận trọng bước ra một bước, tràng cảnh trước mặt lần thứ hai chuyển hóa, cái này xuất hiện ở trước mặt hai người cũng là tràng cảnh thần long hấp hối, hơn nữa địa điểm chính là địa phương Thần Ma đại chiến!

Hai tròng mắt của Cố Khuynh Thành híp lại thành một đường chỉ, nhìn cảnh tượng trước mắt, thần sắc không hiểu.

Từ lúc nàng sử dụng Tử Vong quyền trượng, xuyên toa cảnh tượng lúc đó, nàng liền thấy một màn này, lại không nghĩ rằng một màn này cư nhiên lặp lại ở chỗ này, hơn nữa chân thực như vậy.

Thần long chiến đấu hăng hái, tàn sát người chung quanh, mỗi động tác, giống như là trong phim ảnh, hai người trọng phóng trước mắt.

“Cẩn thận!”

Giữa lúc Cố Khuynh Thành nhìn tràng cảnh này, không biết suy nghĩ cái gì, một người của Ma tộc cầm kỳ quái binh khí bỗng nhiên công kích Cố Khuynh Thành, Dạ Thương Lan rất nhanh phản ứng kịp, một tay kéo Cố Khuynh Thành ra sau, lấy binh khí của mình, một thanh loan nguyệt đao tạo hình đặc biệtm một đao đánh xuống đầu người kia.

Tiên huyết tanh hôi, chiếu vào vạt áo của Dạ Thương Lan tất cả chân thật đáng sợ.

Cố Khuynh Thành đẩy Dạ Thương Lan ra, xoay người bước vào chiến trường, công kích những ma tộc khác, không có giống như đã đoán trước, công kích của nàng hóa thành hư vô, tất cả người Ma tộc tiếp tục sống, mà là người của Ma tộc nàng công kích, toàn bộ chết, nửa điểm khí tức cũng không còn.

Cục diện càng quỷ dị, Dạ Thương Lan vẫn đi theo phía sau Cố Khuynh Thành, muốn bảo vệ nàng, hai người theo sát liếc nhau, lập tức phi thân công kích người của Ma tộc vây công hai người bọn họ, nếu như nói, những thứ này đều có thể là ảo giác, vậy người thần tộc bang trợ bọn họ, chống đối Ma tộc công kích, còn có thể là ảo sao?

Trọng yếu hơn là, những người này gọi Cố Khuynh Thành là: “Thần hoàng đại nhân!”
“Thần hoàng đại nhân, ở đây nguy hiểm, ngươi đi nhanh một chút a!”


“Thần hoàng đại nhân, người của Ma tộc càng ngày càng nhiều, chúng ta sợ là không thủ được nữa!”

“Thần hoàng đại nhân, ngươi mau rút lui, chúng ta yểm hộ ngươi!”

Một ngụm một câu thần hoàng đại nhân để Cố Khuynh Thành có chút ảo giác, thật giống như nàng bây giờ không phải là Cố Khuynh Thành, mà là Phượng U, đáng sợ hơn, những người này cũng nhận thức Dạ Thương Lan, một ngụm Lan Thương tướng quân, để Cố Khuynh Thành cùng Dạ Thương Lan đều lâm vào trong quấn quýt.

Thế nhưng, hai người quấn quýt hơn nữa thủ hạ chính là công phu như trước không chậm, thần trí như trước thanh minh.

Đánh tới phân nửa, Cố Khuynh Thành gọi Tử Đồng cùng đám tiểu thú ra, cùng nhau chém giết người của Ma tộc, dù sao ở đây người của Ma tộc nhiều lắm, hầu như trong nháy mắt tất cả mọi người toàn bộ vây công trên dưới, hai người bọn họ bốn con thủ, ứng đối có chút mệt mỏi, liền không thể làm gì khác hơn là để đám tiểu thú cùng nhau hỗ trợ.

Ước chừng là thật không ngờ, Cố Khuynh Thành cùng Dạ Thương Lan lại còn có thể gọi ra thú khế ước hỗ trợ, những quái vật kia của Ma tộc nhất thời không dám vây công, trong nháy giải tán lập tức, sau khi người của Ma tộc rời đi, người thần tộc từng giúp đỡ bọn họ truy kích người của Ma tộc trốn chạy, đang tiêu thất trước mắt hai người.

Trong nháy, tràng cảnh lần thứ hai phát sinh biến hóa.

Vọng Thư Uyển
Hai người đi đến chỗ năm đó Phượng U chết, phong ấn Mộ Quân Tà, chỉ là lúc này Mộ Quân Tà cùng Phượng U đứng đối diện nhau, vẫn không có động thủ.

Mộ Quân Tà như trước một bộ cẩm bào giáng tử sắc, thêu mạn đà la tảng lớn tảng lớn, đón gió mà đứng, vạt áo tung bay.

Mà Phượng U còn lại là một bộ chiến bào giáng hồng sắc, tư thế oai hùng hiên ngang, khuôn mặt hàm uy, thanh âm thanh lệ, trong môi mỏng của nàng tràn ra: “U Minh tôn thượng? Ta thật không ngờ, Mộ Quân Tà ngươi đường đường là Ma tôn!”

“Hiện tại biết, cũng không muộn.”


Như trước lãnh tình một câu nói để Phượng U nở nụ cười khổ: “Ta ngươi quen biết nhiều năm ngươi đều gạt ta, đến cùng rắp tâm ở đâu.”

Mộ Quân Tà ngước mắt, nhìn nàng một cái, lạnh lùng thốt: “Ngươi không phải là cũng đã biết? Bổn tôn bất quá chỉ là vì ngày hôm nay.”

“Mộ Quân Tà! Ngươi nhìn mắt ta mà nói!” Phượng U bỗng nhiên rống lên một tiếng, thanh sắc câu lệ: “Ngươi đường đường Ma giới chí tôn, thực lực cao hơn ta, làm sao tận lực tiếp cận ta để đạt tới mục đích của ngươi? Quân Tà, hôm nay nói thêm nữa cũng vô ích cũng vô ích, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu nói, ngươi có từng yêu ta không?”

Hai tròng mắt của Phượng U rưng rưng, nhìn chằm chằm Mộ Quân Tà, chờ đợi nghe được đáp án nàng mong muốn.

Nữ nhân cả đời này, không phải là ba chữ kia, đều nói nữ nhân vì yêu mà sống, kỳ thực không giả, tuyệt đại đa số nữ nhân sẽ không quản sự nghiệp, lại hủy tranh thủ ái tình, hôn ước, bầu bạn.

Mà Phượng U từ bị ép làm thần hoàng sẽ không có một ngày chân chính hài lòng, thẳng đến gặp phải Mộ Quân Tà, nàng mới biết được, trên đời này, không phải là tất cả mọi chuyện cũng là vì thần tộc mà tồn tại, có một số việc, chỉ vì một người, một câu nói.
Thế nhưng, những lời này, Phượng U thủy chung đợi không được.

Liền đến lúc này, Mộ Quân Tà như trước lạnh lùng nhìn nàng, băng lãnh mà vô tình nói: “Thần hoàng Phượng U, không nên nói mớ nữa. Bổn tôn cùng ngươi, một thần một ma, từ xưa đó là bất lưỡng lập, thế nào lại yêu?”

Mộ Quân Tà phải không lừa Phượng U, bởi vì hắn thật không có yêu Phượng U.

Năm đó hắn đột phá tấn cấp thụ thương, thực lực rút lui, gặp phải Phượng U, là Phượng U chiếu cố hắn, nếu là thật phải nói có tình cảm gì với Phượng U, hắn chỉ có thể nói là cảm kích, nhưng cũng không là yêu. Nếu không phải cảm kích, hắn căn bản không cần cùng thần tộc quy định hôm nay quyết chiến, trực tiếp đánh đến thần điện.

Nếu không phải là cảm kích ân cứu mạng của Phượng U, hắn cũng sẽ không cùng người của Ma tộc ăn nói, gặp phải Phượng U chi bằng không đánh mà chạy, bất luận kẻ nào đều không được thương tổn Phượng U.


Nhưng mà, cục diện Thần Ma bất lưỡng lập, từ xưa đã có không phải một mình hắn có thể thay đổi, huống hồ Ma giới bị thần tộc áp chế vạn năm, hôm nay rốt cục có một lần cơ hội, hắn không đồng ý cũng phải đồng ý.

Nghe được lời nói lạnh như băng của Mộ Quân Tà, trong lòng Cố Khuynh Thành bỗng tê rần, cảm nhận sâu sắc tinh tế dầy đặc lập tức truyền khắp toàn thân.

Đứng ở đối diện Mộ Quân Tà, Phượng U cũng lộ ra một tự giễu cười khổ: “Ta sớm nên nghĩ tới, Mộ Quân Tà ngươi không có tâm, không có máu, không có thịt, ngươi căn bản không có năng lực yêu người! Ngày hôm nay cục diện Thần Ma đại chiến đã không cách nào thay đổi, như vậy thì để ta chính tay kết thúc ngươi đi!”

Phượng U khẽ quát một tiếng, gọi Tử Vong quyền trượng ra, bức ra máu trong tim, đọc lên chú ngữ thật đai, vốn có nàng muốn cùng Mộ Quân Tà đồng quy vu tận, nhưng nhìn đến Mộ Quân Tà vẫn không nhúc nhích, đứng ở nơi đó, không hề có ý xuất thủ, nàng đột nhiên mềm lòng, ngạnh sinh sinh đem đồng quy vu tận đổi thành dùng tính mạng phong ấn Mộ Quân Tà lại.

Có lẽ là lòng cảm kích đang quấy phá, Mộ Quân Tà không có phản kháng, thuận theo bị phong ấn dưới hàn đàm vạn năm.

“Phượng U, nhận thức bổn tôn, là ngươi bất hạnh lớn nhất cả đời này của ngươi.”

Đây là lời của cuối cùng Mộ Quân Tà lưu cho Phượng U. Nếu không có cơ duyên xảo hợp, hắn tình nguyện không biết Phượng U, vào hôm nay có thể nhẹ nhàng vui vẻ đánh một trận, không cần lưng đeo nợ nhân tình.

“Quân Tà!” Thấy Mộ Quân Tà từ từ chìm vào hàn đàm vạn năm, trong lòng Cố Khuynh Thành đau xót, sắc mặt trắng bệch, thấp giọng nỉ non.

Cử động phong ấn Mộ Quân Tà giống như là nàng làm một dạng, đau nhức thực cốt thống khổ, nàng không biết Phượng U làm ra quyết định như vậy, tâm có bao nhiêu đau nhức, nhưng nàng cũng thật thật tại tại đau lòng.

Người thần tộc gọi nàng là thần hoàng, nàng hình như biến thành, Phượng U Phượng U làm tất cả, nội tâm thừa nhận thống khổ, đều phản ánh trên người nàng, thậm chí là gấp mười gấp trăm lần còn tới trên người của nàng.

Nghe được câu nói sau cùng Mộ Quân Tà lưu lại, Phượng U đau khổ cười, bên khóe miệng có máu đỏ tươi chảy xuống, nước mắt vào giờ khắc này, cũng đã vỡ đê, hòa lẫn máu loãng, lạch cạch… Rơi xuống đất, nở thành một đóa hoa yêu dã.

“Nếu là có thể, ta không muốn phong ấn ngươi, nhưng ta không thể để cho thần tộc bị diệt, tuyệt đối không thể.” Khí lực của Phượng U dần dần tiêu thất, ngồi dưới đất, thấp giọng khóc nức nở, cũng thay đổi thành khóc lớn nứt tâm: “Ta không muốn, ta không muốn phong ấn ngươi a! Ta yêu ngươi như vậy, thế nhưng vì sao ngươi, tại sao phải hủy mộng của ta, tại sao là Ma giới chí tôn!”

vongthuuyen.com
Thần Ma bất lưỡng lập, từ lúc thân phận của hai người bọn họ đối địch, kết cục của hai người bọn họ cũng đã định trước, không có tốt đẹp, chờ đợi bọn họ chỉ có một bên chết.


Sau cùng, Phượng U đem sự sống lưu lại cho Mộ Quân Tà, thản nhiên đối mặt tử vong.

Lúc hấp hối, Phượng U bỗng nhiên nhìn về phía Cố Khuynh Thành, tự rõ ràng nói: “Thay ta hảo hảo thủ hộ thần giới, nghìn vạn lần không nên, không nên thích Mộ Quân Tà, nếu yêu hắn, ngày hôm nay của ta liền ngày mai là của ngươi! Nhớ lời nói của ta, không nên thích Mộ Quân Tà, làm thần hộ mệnh an nguy đứng đầu thần giới.”

Cả người Cố Khuynh Thành chấn động, con ngươi chợt co rút lại, Phượng U cư nhiên có thể thấy nàng, lại còn nhắn lại cho nàng, mà hết thảy này, nàng xuyên qua Thần Ma đại chiến, lại không nhìn thấy, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

“Phượng U!” Giữa lúc Cố Khuynh Thành không giải thích được, Dạ Thương Lan bỗng nhiên chạy đến chỗ Phượng U, ôm Phượng U vào trong lòng: “Thế nào thế nào? Ở đây đến cùng là chuyện gì xảy ra?”

Phượng U nhìn hắn, tái nhợt vô lực cười cười: “Nơi này là đoạn ngắn ta lấy thần lực ghi lại, liền vì nhìn thấy các ngươi, nhắc nhở các ngươi bảo vệ tốt thần giới. Lan Thương, nhiều năm như vậy, ta ngươi vẫn làm bạn, rốt cuộc là ta phụ thần hộ mệnh, xin lỗi.
Trong những ngày kế tiếp, ta cầu ngươi tốt nhất thủ hộ thần hoàng ta chọn, bang trợ nàng hảo hảo làm thần hộ mệnh giới, chớ để sự tình hôm nay phát sinh nữa, chớ để cho nàng trở thành ta thứ hai.”

Phượng U nói lời nói này, tuy nói có chút không đúng lắm, nhưng không thể nghi ngờ là nói rõ thân phận của Cố Khuynh Thành.

Chỉ là, Cố Khuynh Thành rất buồn bực, coi như là đoạn ngắn để lại cũng không có nghĩa là Phượng U có thể thấy bọn họ, có thể biết trước, biết bọn họ sẽ đến đây nha!
Nói chung đây hết thảy rất kỳ quái!

Trực giác nói cho nàng biết, chuyện này không có đơn giản như vậy!

“Xin lỗi…” Phượng U tràn đầy áy náy nói qua chữ này, thân thể dần dần biến thành quang mang, tiêu thất trong lòng Dạ Thương Lan.

Dạ Thương Lan bi thương gào: “Không! Không phải như thế! Phượng U, ngươi vì sao ngu như vậy, chết thay hắn, đáng giá không?”

“Lan Thương!” Cố Khuynh Thành đi tới bên người Dạ Thương Lan, mặt không thay đổi nói: “Không phải là tất cả mọi chuyện đều có lý do, Phượng U thích Mộ Quân Tà không có lý do gì, vì Mộ Quân Tà đi tìm chết, cũng là bởi vì vậy cảm tình không có lý do/ Hiện nay. Nàng đã chết. Ngươi truy vấn thêm lại có ý nghĩa gì?”

“Không! Ta muốn giết Mộ Quân Tà, báo thù thay Phượng U!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.