Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 251: PHÁT HIỆN, THẦN HOÀNG NGHIỆM SINH THẠCH


Đọc truyện Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư – Chương 251: PHÁT HIỆN, THẦN HOÀNG NGHIỆM SINH THẠCH

CHƯƠNG 251: PHÁT HIỆN, THẦN HOÀNG NGHIỆM SINH THẠCH

Editor: Luna Huang
Tu Văn thanh sắc câu lệ rống lên một tiếng, trái tim nhảy tới cổ họng, cái gì cũng bất chấp liền chạy ra ngoài.

Thập nhị trưởng lão cũng biết, lấy thân phận cùng thiên phú của Cố Khuynh Thành cùng Dạ Thương Lan, tuyệt đối không thể để cho bọn họ gặp chuyện không may, vì vậy lập tức đi theo ra ngoài.

Đợi được bọn họ chạy đến ngoài Đoạn Thiên tháp, Hồng Âm cùng Hạo Văn cũng nghe được tin tức, vội vàng chạy tới, Hồng Âm vội vả hỏi: “Đến cùng xảy ra chuyện gì, hảo đoan đoan, người làm sao sẽ mất tích?”

Bát trưởng lão thật là an lòng an ủi nói: “Có lẽ là thủy tinh kính có chỗ sai, ngươi đừng lo lắng, chờ chúng ta mở Đoạn Thiên tháp ram nhìn một cái mới nói.”

“Ân, bát trưởng lão nói đúng. Tổng phó viện trưởng, các ngươi nhanh lên mở Đoạn Thiên tháp đi.” Hạo Văn kéo Hồng Âm có chút có chút Hồng Âm, thúc giục.

Hồng Âm gấp giương mắt nhìn, nhưng không có những biện pháp khác, tuy nói nàng không thích Cố Khuynh Thành tiến nhập học viện Thanh Minh, luôn cảm thấy như vậy vi phạm tâm tư của Minh Ngọc, thế nhưng Cố Khuynh Thành đã tiến đến, nàng có thể làm được là bảo vệ hảo nàng, không cho đồ đệ đau lòng.

Thế nhưng, thế nào cũng không nghĩ tới Cố Khuynh Thành tiến nhập Đoạn Thiên tháp, lại đột nhiên thất tung, nếu là như Minh Ngọc năm ấy, vừa mất tích chính là vài chục năm, vậy làm sao bây giờ? Minh Ngọc nếu là trở về, đòi nữ nhi, nàng đi đâu tìm nữ nhi trả lại cho nàng?

Hạo Văn biết nàng lo lắng Cố Khuynh Thành, nhưng cũng biết, hiện tại nóng ruột cũng không được gì, không thể làm gì khác hơn là khuyên lơn: “Đừng lo lắng, Khuynh Thành nha đầu kia phúc lớn mạng lớn, nhất định không có chuyện gì.”

“Các ngươi đều qua đây, mọi người cùng nhau cố sức mở Đoạn Thiên tháp!” Thấy Hồng Âm ổn định lại, Tu Văn chào hỏi, mang theo các vị trưởng lão đi tới trước mặt Đoạn Thiên tháp, hợp lực mở đại môn của Đoạn Thiên tháp ra.

Đại môn vừa mở ra, quang mang chói mắt, trong nháy mắt tràn ngập tầng dưới chót.

Minh Trường Phong cùng đám người Cố Thiếu Dương nhìn nhau một mắt, rất kỳ quái nhìn về phía thập nhị trưởng lão.

“Tổng phó viện trưởngm không phải nói nửa năm mới mở sao? Thế nào đột nhiên mở cửa tháp ra?” Minh Trường Phong không hiểu hỏi.

Tu Văn không có thời gian giải thích với bọn họ, vội vội vàng vàng dò hỏi: “Các ngươi ở chỗ này lâu như vậym có thấy Khuynh Thành cùng Chiến vương gia hay không?”

“Không có a. Khuynh Thành cùng Chiến vương không phải là một mực đột phá ải sao, chưa từng có xuống đây.” Cố Văn Mãn thành thật nói.

“Nguy rồi!” Tu Văn hung hăng gắt một cái, đẩy đám người Minh Trường Phong ra, chạy đến tường, đóng tất cả cơ quan, không nói hai lời liên tiếp chạy lên lầu, Hồng Âm cùng Hạo Văn sau đó tiến đến, lập tức đi theo Tu Văn.

Đại trưởng lão lưu lại chủ trì cục diện, an bài nói: “Thập trưởng lão, thập nhị trưởng lão, hai người các ngươi, tiễn những học sinh này về trước, những người còn lại cùng ta lên lầu.”

“Được.”

Vọng Thư Uyển
Thập trưởng lão cùng thập nhị trưởng lão, đi tới bên người Minh Trường Phong, đang định cùng bọn họ trở về, Minh Trường Phong lại đẩy hai người bọn hắn ra, đi tới trước mặt đại trưởng lão, thấp thỏm hỏi: “Có phải Khuynh Thành xảy ra chuyện gì hay không?”

Nếu như không phải là Khuynh Thành đã xảy ra chuyện, những lão gia hỏa này làm sao sẽ khẩn trương như vậy?

Minh Trường Phong suy nghĩ một chút, chỉ có một đáp án như thế, hết lần này tới lần khác Tu Văn đã chạy lên lầu, không thể nào hỏi, hắn chỉ có thể hỏi đại trưởng lão.

Đại trưởng lão nhíu đầu mày thưa thớt, trịch trục chỉ chốc lát, nhân tiện nói: “Sau khi các ngươi tiến nhập Đoạn Thiên tháp, thập nhị trưởng lão chúng ta cùng tổng phó viện trưởng, một mực quan sát tình huống của các ngươi qua thủy tinh kính, thế nhưng ban nãy, Cố Khuynh Thành cùng Chiến vương gia đột nhiên tiêu thất trong mặt kính, nên chúng ta mới có thể sớm mở Đoạn Thiên tháp ra, đến đây tìm kiếm hai người bọn họ.”

“Cái gì?”

Nghe được lời của đại trưởng lão, Cố Khuynh Thành cùng Dạ Thương Lan cùng nhau tiêu thất, mọi người nhất tề kinh hô thành tiếng, Minh Trường Phong không nói hai lời, chạy đi chỗ cầu thang, những người khác cũng muốn đuổi theo, lại bị đại trưởng lão ngăn lại, “Lấy thực lực của các ngươi, còn chưa phải thiệp hiểm, theo thập trưởng lão cùng thập nhị trưởng lão trở về đợi tin tức là được.”

Tuy nói Tu Văn đóng hết cơ quan của Đoạn Thiên tháp, nhưng khó giữ được, ma thú vẫn sống ở chỗ này lại đột nhiên phát cuồng, vì an toàn của bọn họ, đại trưởng lão nói cái gì cũng sẽ không đồng ý bọn họ đi theo.

Luân phiên nói vài lần, đều bị đại trưởng lão cự tuyệt, đám người Cố Thiếu Dương không thể làm gì khác hơn là theo hai vị trưởng lão về tới Hoa uyển, đợi tin tức của Cố Khuynh Thành cùng Dạ Thương Lan.

Mọi người ở đây lật ngược Đoạn Thiên tháp, cũng không có tìm được Cố Khuynh Thành cùng Dạ Thương Lan, hai người bọn họ xuất hiện ở một địa phương.

Xung quanh đều là một mảnh thương, phong cảnh tuyệt đẹp, cùng tràng cảnh trong Đoạn Thiên tháp hình thành đối lập tiên minh.

Cố Khuynh Thành cùng Dạ Thương Lan liếc nhau, đáy mắt hai người đều có không giải thích được. Ban nãy bọn họ vốn là xông lên ải chín, kết quả cùng hai thánh thú đánh nhau một hồi, trước mắt bỗng nhiên sáng lên một đạo bạch quang gai mắt, quang mang sau khi biến mất hai người liền đi tới cái chỗ này.

“Ngươi nói, ở đây là chân chính ải cuối cùng sao?” Cố Khuynh Thành cẩn thận đề phòng, không có đơn giản hoạt động một bước, liền sợ ở đây cũng là cơ quan của Đoạn Thiên tháp.

“Không biết.” Dạ Thương Lan lắc đầu, đồng dạng cẩn thận một chút, trong Đoạn Thiên tháp đột nhiên như thế một chỗ như thế, nói không quỷ dị vậy cũng là giả, dù sao chưa từng có người đến qua tầng thứ chín, cũng không người nào biết, tầng thứ chín lại có một chỗ như thế, thật sự là rất quái dị.

Cố Khuynh Thành thử bước ra nửa bước, liền ngừng lại, đợi chỉ chốc lát, không có bất kỳ khác thường gì, như vậy lặp lại đi mấy bước cũng không có phát sinh dị dạng, Cố Khuynh Thành híp hai mắt một cái, khoanh tay, ngắm nhìn bốn phía, ném ra một câu tính ngữ bạo tạc,


“Lan Thương, ta cảm thấy thần long có thể sắp xuất hiện.”

Không có nguyên nhân khác, chỉ là cảm giác trong lòng. Trực giác nói cho nàng biết, dị tượng nơi này có liên quan đến thần long, hơn nữa từ lúc nàng đến đây trong lòng không hiểu có chút cảm giác quen thuộc đối với không khí nơi này có một loại quen thuộc.

Tinh tế nhận, tựa hồ trong không khí tràn ngập một vị đạo đặc thù, như là mùi cá, hoặc như là mùi máu tươi, nói ngắn lại cảm giác nơi này cho nàng, giống như là thần long sắp xuất hiện,

Dạ Thương Lan nghe được Cố Khuynh Thành nói như vậy, nhất thời trợn to hai mắt, phủ định hoàn toàn: “Không có khả năng! Ta kết luận chúng ta còn không có ly khai Đoạn Thiên tháp, nói cách khác ở đây vẫn là không gian của Đoạn Thiên tháp, đường đường thần long như thế nào nguyện ý đến trong tiểu không gian của người có địa vị thấp hơn mình?”

Không phải là quá tin tưởng bản tính của thần long, mà là hắn không muốn tin tưởng thần long thực sự xuất hiện lại ở chỗ này, nếu như thần long thực sự xuất hiện, như vậy thì chứng minh, Cố Khuynh Thành rất có thể là thần hoàng nhiệm kỳ tới, vậy đến lúc đó… Ma tộc sẽ không dung nàng, Ngu Tật cũng sẽ không dung nàng, thiên địa lớn như vậy sẽ trở thành vô đất dung thân chân chính.

Giữa lúc Dạ Thương Lan khiếp sợ, dự định nói cái gì nữa, Cố Khuynh Thành liếc về lập trụ hình rồng một bên, xác thực nói, là lập trụ cả long thủ.

Cố Khuynh Thành đi tới vòng quanh lập trụ hai vòng, nhìn tỉ mỉ, Dạ Thương Lan thấy Cố Khuynh Thành bỏ đi cũng theo, khi nhìn đến lập trụ hình rồng, Dạ Thương Lan kinh hô: “Là, là nghiệm sinh thạch!”

Nghiệm sinh thạch lại danh thần hoàng thạch, nói đơn giản chính là có người có thể làm cho nghiệm sinh thạch phát sinh biến hóa liền chứng minh người nọ là tân thần hoàng, mà lúc Phượng U chết, nghiệm sinh thạch không phản ứng nữa, Ngu Tật dùng hết tâm huyết suốt đời, cũng không có khiến cho nghiệm sinh thạch biến hóa một tia một hào.

Phe cánh của Ngu Tật tuyên bố với bên ngoài nghiệm sinh thạch đã hủy, không có tác dụng, bất luận kẻ nào đụng tới nghiệm sinh thạch cũng sẽ không phản ứng, người thần tộc có chút mơ hồ sẽ tin chuyện hoang đường của hắn, thế nhưng Dạ Thương Lan không tin, thân là đại tướng thần tộc, thủ hộ nghiệm sinh thạch, cũng trách nhiệm của hắn, đồ hắn bảo vệ tốt hay xấu không ai rõ hơn hắn.

vongthuuyen.com
Hắn muốn phản bác Ngu Tật thế nhưng hắn chỉ có một người, há miệng nói như thế nào mà thắng Ngu Tật thần hoàng trông coi binh mã của thần tộc?

Vì vậy, dù cho càng biết chuyện này Dạ Thương Lan cũng vô pháp nói, càng không cách nào nói rõ cái gì với tộc nhân.

“Cái gì là nghiệm sinh thạch?” Cố Khuynh Thành nghiêng đầu nhìn về phía Dạ Thương Lan, dò hỏi.


Dạ Thương Lan không muốn cùng Cố Khuynh Thành nói rõ tình huống chân chính của nghiệm sinh thạch, mơ hồ không rõ nói: “Không có gì, là đồ tính vận mệnh trong thần tộc,”

Cố Khuynh Thành suy nghĩ một hồi cảm thấy có chút đạo lý không có hỏi tới nữa, quay đầu tiếp tục đánh giá nghiệm sinh thạch, Dạ Thương Lan muốn khuyên bảo để Cố Khuynh Thành mau đi, thế nhưng sợ như vậy sẽ làm Cố Khuynh Thành hoài nghi, không thể làm gì khác hơn là nhìn Cố Khuynh Thành đông một cái sờ tây một cái sờ, rất sợ nàng thực sự để nghiệm sinh thạch phát sinh biến hóa.

Chỉ chốc lát sau, Cố Khuynh Thành phát hiện, long nhãn có một chỗ trống, là một thạch tâm mà khổ hình như nàng thấy qua ở đâu rồi.

Có rồi!

Lần trước lấy được long nhãn hình dạng cùng khổ liền tương tự cái trước mắt!

Cố Khuynh Thành rất nhanh từ không gian giới chỉ móc long nhãn ra, Dạ Thương Lan chỉ biết là nghiệm sinh thạch sẽ có phản ứng với thần hoàng nhưng không biết còn có tồn tại của long nhãn, nhưng nhìn đến Cố Khuynh Thành đột nhiên lấy ra một miêu nhãn thạch vẫn còn có chút lo lắng: “Khuynh Thành, ngươi đây là cái gì?”

“Trước đừng hỏi, chờ ta thí nghiệm qua, ngươi sẽ biết.” Cố Khuynh Thành cố ý xoay người lắp long nhãn vào chỗ trống.

Long nhãn tiến nhập chỗ trống, một đạo quang mang ám lục sắc, mạnh phụt ra, Cố Khuynh Thành cùng Dạ Thương Lan không mở mắt ra được, lại có thể cảm nhận được tia sáng từ từ cường thịnh, không khí chung quanh, tựa hồ cũng phát sinh biến hóa, tươi mát ban đầu ngược lại trở nên phi thường ngưng trọng, huyết khí địch.

Qua nửa ngày, hai người mới thích ứng cường quang, chậm rãi mở mắt ra, lại phát hiện, cảnh tượng lần thứ hai phát sinh biến hóa.

Nguyên bản một mảnh thế ngoại đào nguyên thương lục, thoáng cái biến thành luyện ngục nhân gian, khắp nơi đều là tường đổ, thây phơi khắp nơi, máu bày khắp mặt đất, lan đến dưới chân của bọn họ, trong không khí mùi máu tanh nồng đậm để Cố Khuynh Thành vô ý thức nhíu mày.

“Đây là…” Dạ Thương Lan nhìn tràng cảnh chung quanh, nhỏ giọng lộp bộp nói, “Đây là nơi của thần long bộ tộc sao?”

Năm đó thần long chết, thần long bộ tộc cũng chính là nơi tụ tập long tộc chịu khổ tàn sát, chính là một bức cảnh tượng như vậy thảm trạng như vậy, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hai người bọn hắn, đến cùng biểu thị cái gì?

Nếu như là thần long xuất hiện, cũng có thể nơi tường hòa a, làm sao sẽ máu tanh như thế?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.