Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo

Chương 62. Ta Đè Chết Ngươi


Bạn đang đọc Phế Thê Trọng Sinh – Kim Nguyên Bảo – Chương 62. Ta Đè Chết Ngươi

Edit + beta: Iris

Thi Nguyên nhìn vẻ mặt không tin nổi của cậu, căng da đầu gật đầu.

Ô Nhược lại hỏi lần nữa: “Các ngươi nói thị tẩm, không phải là cái thị tẩm mà ta đang nghĩ chứ?”

Bốn thi phó thấy cậu tức giận, không dám lên tiếng, cúi đầu giúp cậu mặc áo lót quần lót, lại phủ thêm áo choàng dày nặng.

Ô Nhược vẻ mặt không thể tin được.

Cậu đã béo thành như vậy, cư nhiên còn muốn cậu thị tẩm!?

Thi Nguyên và Thi Diệc yên lặng đỡ cậu rời khỏi phòng tắm đi vào nội thất.

Hắc Tuyển Dực đang đọc cách bức cổ mà Nỗ Mộc đưa cho, nghe thấy tiếng bước chân thì hơi nâng mí mắt nhìn cậu một cái.

Ô Nhược đen mặt đứng ở mép giường, ý bảo bọn Thi Nguyên ra ngoài, sau đó đứng ở trước giường nhìn chằm chằm Hắc Tuyển Dực.

Hắc Tuyển Dực gấp giấy lại, nhét xuống dưới gối: “Lên giường.”

Gân xanh trên trán Ô Nhược nảy lên, cố nén xúc động muốn đánh người.

Hắc Tuyển Dực thấy cậu bất động thì cau mày: “Đi lên.”

Ô Nhược nhìn y, lại nhìn trên giường: “Ngươi ôm ta lên đi.”

Hừ!

Không phải là muốn cậu thị tẩm sao?

Vậy tới đây!

Đại gia ta đè chết ngươi.

Hắc Tuyển Dực: “…”

Ô Nhược cực kỳ đắc ý, ôm không nổi chứ gì? Vậy mà còn không biết xấu hổ đòi thị tẩm, quả thực chính là tìm chết.

Hắc Tuyển Dực thấy vẻ mặt cậu tự đắc, nhướng mày, xốc chăn đứng lên, kéo dây áo choàng trên cổ cậu.

Ô Nhược vội vàng nắm lấy áo choàng: “Ngươi làm gì?”

Hắc Tuyển Dực dùng sức kéo áo choàng xuống đất, sau đó suy nghĩ nên bế lên giường như thế nào, dù sao thì thân thể Ô Nhược quá rộng, cánh tay y nhiều nhất chỉ có thể ôm được một nửa thân thể của cậu, một nửa kia nếu ôm không được sẽ dễ bị té.


“Ngươi nhanh lên đi, ta lạnh.” Ô Nhược không có áo choàng giữ ấm, nhịn không được run rẩy.

Hắc Tuyển Dực nắm cổ tay phải của cậu, ngồi xổm xuống nắm lấy cổ chân phải của cậu, bỗng nhiên dùng lực nâng người quăng lên giường.

Ô Nhược chỉ cảm thấy trời đất bỗng nhiên quay cuồng, sau đó người đã nằm bẹp trên giường, may mà đệm chăn đủ dày, nếu không chỉ có nước chịu đau.

“Cởi đồ.” Hắc Tuyển Dực đạm thanh nói.

“Không.” Ô Nhược gian nan nhích thân thể vào trong.

Trán Hắc Tuyển Dực nổi gân xanh, là y tiêu hao linh lực giúp cậu bức cổ trùng, vậy mà cậu lại không tình nguyện, chẳng lẽ là sợ đau?

Y híp mắt: “Ngươi sợ đau?”

Y nhớ rõ Nỗ Mộc đã từng nói qua, quá trình giải cổ sẽ thập phần thống khổ, người này chắc chắn là sợ đau.

Khuôn mặt mập mạp của Ô Nhược đỏ lên, nổi giận nói: “Đổi lại là ngươi, ngươi cũng sợ đau đi.”

Đến bây giờ cậu vẫn nhớ rất rõ, cảm giác lần đầu tiên hai người hoan ái ở kiếp trước.

Hắc Tuyển Dực nhíu mày: “Ngươi đừng lo lắng, rất nhanh sẽ tốt.”

Ô Nhược xấu hổ trừng mắt y: “Ngươi gạt người.”

Kiếp trước ngắn nhất cũng là nửa canh giờ, hơn nữa, nam nhân này thường không phải chỉ muốn một lần.

Kiên nhẫn của Hắc Tuyển Dực hữu hạn, trực tiếp đi qua cởi quần áo cậu.

“Hắc Tuyển Dực, ngươi muốn bá vương ngạnh thượng cung*?” Ô Nhược tức giận nhào vào Hắc Tuyển Dực, đè y dưới thân, tùy tay lấy gối đầu ném vào người Hắc Tuyển Dực: “Ngươi gấp gáp vậy sao? Không thể chờ ta gầy đi sao? Hiện tại ta béo thành như vậy mà ngươi cũng hạ miệng được?”

*Bá vương ngạnh thượng cung: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.

Hắc Tuyển Dực bị cậu đánh đến ngốc, trong lúc nhất thời không rõ ý cậu là gì.

Lúc này, một tờ giấy trắng rơi từ trên không trung xuống, đáp lên mặt Hắc Tuyển Dực.

Ô Nhược ngẩn người: “Đây là cái gì?”

Cậu cầm lên thì thấy trên giấy được ghi các bước giải cổ.

Hắc Tuyển Dực trầm giọng giải thích: “Đây là các bước giải cổ Nỗ Mộc đưa cho ta, hắn muốn ta đêm nay bắt đầu giải cổ cho ngươi.”

Ô Nhược trừng mắt nhìn y: “Nếu đã muốn giải cổ, vậy ngươi vừa rồi còn muốn cái kia.”


“Cái nào?” Hắc Tuyển Dực không rõ nguyên nhân.

“Ngươi muốn cởi quần áo của ta.”

“Là Nỗ Mộc nói phải cởi quần áo mới nhìn thấy con sâu chui ra từ đâu.”

Ô Nhược rất nhanh liền biết chuyện này rõ ràng là do sư phụ bày ra: “Sư phụ, tên hỗn đản này, vậy mà lại đi lừa người ngoài nghề, lúc bức cổ trùng căn bản không cần cởi quần áo, chỉ cần bức cổ trùng ra chỗ đầu ngón tay là được, ngươi xem, trên giấy nói rất rõ.”

Hắc Tuyển Dực thấy ngữ khí cậu rất chắc chắn, liền biết mình bị Nỗ Mộc chơi.

Nhưng mà cũng chỉ nhiều hơn một bước cởi quần áo, Ô Nhược có cần phải kích động vậy không? Còn nói y muốn bá vương ngạnh thượng cung?

Hắc Tuyển Dực nhịn không được hỏi: “Vừa rồi lúc ta kêu ngươi cởi quần áo, trong đầu ngươi nghĩ cái gì?”

Mặt Ô Nhược lại đỏ lên, lúng túng nói: “Không có gì, chúng ta nhanh bức cổ trùng ra đi.”

Hắc Tuyển Dực không muốn buông tha cậu: “Không phải ngươi cho rằng ta muốn ngươi chứ?”

Ô Nhược đánh chết cũng không thừa nhận: “Không có.”

Đáy mắt Hắc Tuyển Dực hiện lên ý cười: “Ngươi thật sự không có nghĩ như vậy?”

Ô Nhược bị y hỏi đến ngượng ngùng, tức giận trừng mắt một cái: “Vừa rồi lúc tắm rửa, vừa tắm cánh hoa lại thoa dầu thơm, sau đó Thi Nguyên còn nói với ta đêm nay phải thị tẩm, việc này sao lại trách ta nghĩ bậy? Chắc chắn là do Hắc Tín làm trò quỷ, chính hắn nói với Thi Nguyên đêm nay ta phải thị tẩm.”

Hắc Tuyển Dực thấy cậu vừa thẹn vừa xấu hổ, không nhịn được cong môi.

“Ngươi còn cười, ta liền đè chết ngươi.” Cả người Ô Nhược nằm bẹp lên người Hắc Tuyển Dực, người dưới thân như bị ngọn núi đè lên kêu rên một tiếng.

Hắc Tuyển Dực: “…”

Ách, người này đúng là nặng thật.

Ô Nhược thấy y nhăn mày, vui vẻ cười: “Sợ chưa?”

Hắc Tuyển Dực trầm mặt: “Đứng dậy.”

“Ta không dậy nổi.”

Hắc Tuyển Dực híp mắt, giơ tay sờ eo cậu.

Ô Nhược như bị nước nóng văng trúng, đột nhiên lăn sang chỗ khác, thấy Hắc Tuyển Dực xốc chăn lên chuẩn bị đi ngủ, cậu nhanh chóng ôm lấy eo đối phương: “Đại gia, ta sai rồi.”


Lát nữa cậu còn phải nhờ người ta bức cổ trùng, không thể đắc tội người ta được.

Hắc Tuyển Dực nhướng mày: “Sai chỗ nào?”

“Ta không nên nghi ngờ ý tốt của ngươi, lại càng không nên lấy thịt đè ngươi.”

Khóe miệng Hắc Tuyển Dực hơi nhếch lên, rất vừa lòng với thái độ nhận sai của cậu.

Sau khi hai người bức cổ trùng xong thì từng người trở về ổ chăn ngủ, sáng ngày kế tiếp dậy sớm tiễn Nỗ Mộc.

Ô Nhược lưu luyến không rời: “Sư phụ, chờ sau này ta rảnh sẽ đến Vu tộc thăm ngươi.”

“Được.” Nỗ Mộc chịu không nổi nhất chính là bầu không khí thương cảm khi ly biệt, liền đổi đề tài nói nhỏ vào tai Ô Nhược: “Tối qua ngươi và Hắc tiểu tử sao rồi?”

Ô Nhược trợn trắng mắt: “Cái gì cũng không có phát sinh.”

Nỗ Mộc cười vỗ vai cậu nói: “Ta thấy Hắc quản gia rất sốt ruột chuyện của các ngươi nên giúp hắn một phen, được rồi, đã không còn sớm, ta phải đi rồi.”

“Được, sư phụ đi thong thả.”

Ô Nhược nhìn Nỗ Mộc và đám thủ hạ của hắn rời đi, cho đến khi không còn nhìn thấy bọn họ nữa mới trở vào phủ với Hắc Tuyển Dực.

Hắc Tuyển Dực trực tiếp đi vào phòng luyện khí.

Ô Nhược phân phó Thi Hựu: “Đã qua vài ngày rồi, Ô Ngạn Lan nhất định sẽ phái Ô gia đi tìm người, ngươi nghĩ biện pháp để Linh Mạch Hàn trà trộn vào đội ngũ của bọn họ.”

“Dạ.” Thi Hựu xoay người rời đi, đến giữa trưa mới trở về, sau đó mang theo Linh Mạch Hàn rời khỏi Hắc phủ, cuối cùng chỉ có một mình Thi Hựu trở lại phủ.

Sau khi Linh Mạch Hàn rời đi, hai ngày nữa chính là 23 tháng chạp tiết cúng Ông Táo, cả nhà muốn ăn kẹo nhà làm cúng ông Táo, cầu Táo thần cầu phúc, cả nhà năm sau bình an. Đến 24 tháng chạp chính là ngày quét trần, mỗi nhà đều phải quét tước sạch sẽ, rửa sạch các loại khí cụ, tháo giặt đệm chăn màn, phủi sạch mạng trên bám trên trần nhà, đào cống ngầm, không khí sạch sẽ đón năm mới. Mà thi phó trong phủ vừa mới quét tước xong chớp mắt đã bị Đản Đản làm bẩn, loạn thành một đoàn, cuối cùng bị Ô Nhược phạt úp mặt vô tường mới nghỉ.

Ngày trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến đêm trừ tịch.

Hắc Tuyển Dực sau khi bước ra từ phòng luyện khí, vừa nhìn đã thấy sắc đỏ nhuộm khắp nơi, điều linh đại thụ giống như trong một đêm mọc ra lá đỏ, treo đầy tơ hồng, mà trên hành lang và mái hiên cũng treo từng lồng đèn đỏ thẫm, ánh sáng sáng ngời, không khí tràn ngập vui mừng.

Y đi đến cửa ngoài đại sảnh, chưa vào nhà đã nghe được tiếng cười đầy nhà làm y cũng bị vui lây, khóe môi hơi lên.

Trong đại sảnh, Ô Nhược đang phát bao lì xì cho Hắc Tín, Hắc Càn và bọn Thi Nguyên: “Thi Nguyên, Thi Hựu, Thi Cửu, Thi Diệc, đêm nay không cần các ngươi ở đây hầu hạ, bốn người các ngươi có thể ra sau bếp ăn Tết cùng những người khác, ăn một bữa thật no.”

Bốn người Thi Nguyên vui vẻ nói: “Cảm ơn phu nhân.”

Ô Nhược nhìn thấy Hắc Tuyển Dực đi vào, cười nói: “Ngươi đến rồi, chúng ta ăn cơm thôi.”

Đản Đản bổ nhào vào đùi Ô Nhược, ngửa đầu bĩu môi hỏi: “Cha, bao lì xì của con đâu?”

Hắc Tín cười: “Tiểu thiếu gia cũng muốn bao lì xì a.”

“Bao lì xì của con ta giữ giùm con rồi, chờ con trưởng thành sẽ dùng để cưới tức phụ.”

Đản Đản mở to mắt tò mò: “Cha, tức phụ là cái gì? Có thể ăn sao?”


Hắc Càn áp chế ý cười ở khóe miệng: “Có thể ăn.”

“Đi ra chỗ khác.” Hắc Tín đẩy hắn ra: “Đừng có dạy hư tiểu thiếu gia.”

“Đều ngồi xuống đi.” Ô Nhược gọi Hắc Tín và Hắc Càn cùng ngồi xuống.

“Cảm ơn phu nhân.”

Hắc Tuyển Dực lấy bao lì xì từ trong tay áo đưa cho bọn họ, ngay cả bọn Thi Nguyên cũng có một phần, mà bao của Ô Nhược là lớn nhất.

Ô Nhược túm chặt bao lì xì, nhẹ giọng nói một tiếng cảm ơn, đây là lần đầu tiên cậu nhận được bao lì xì của Hắc Tuyển Dực, trong lòng tự nhiên cảm thấy cực kỳ cao hứng.

Đản Đản cũng đặc biệt vui vẻ, bởi vì đây là lần đầu tiên bé nhận được bao lì xì, mở bao lì xì ngay tại chỗ, bên trong là bốn cái vòng tay bạc nhỏ, bên trên còn gắn rất nhiều lục lạc: “Cảm ơn phụ thân.”

Hắc Tín giúp bé đeo vòng tay lên tay.

“Pi~” đại điểu quái nhìn thấy mọi người đều có bao lì xì, bất mãn kêu một tiếng.

Hắc Tín cười nói: “Pi Pi cũng muốn bao lì xì a.”

Ô Nhược nghi hoặc: “Nó tên là Pi Pi?”

“Là tiểu thiếu gia đặt tên cho nó.”

Hắc Tuyển Dực lại lấy ra một bao lì xì đưa cho Pi Pi.

Pi Pi hưng phấn dùng miệng ngậm bao lì xì, sau đó thì giấu dưới cánh của nó.

Cả nhà đều chờ chi chủ kêu ăn cơm mới bắt đầu động đũa.

Đản Đản hưng phấn nói: “Con muốn ăn đùi gà.”

“Được.” Hắc Tín kẹp cái đùi gà cho bé.

Hắc Tuyển Dực kẹp một cái đùi gà khác đưa cho Ô Nhược.

“Cảm ơn.” Ô Nhược vừa ăn vừa cười nhìn bọn họ, trong lòng cảm thán, nếu là kiếp trước, cậu nhất định sẽ không tin rằng mình sẽ có một ngày như vậy – – sẽ cùng đám người Hắc Tuyển Dực đón năm mới.

Ngoài phủ, tuyết bay tán loạn cũng không ngăn được không khí vui mừng của năm mới, toàn bộ Cao Lăng thành đều tràn ngập tiếng pháo trúc và tiếng cười hạnh phúc.

Ô Nhược trong lòng vui vẻ nên uống nhiều hơn hai ly, chờ khi đón giao thừa xong quay về phòng thì đã hơi say.

Cậu lấy cái túi tiền đã thêu trước đó từ dưới gối đưa cho Hắc Tuyển Dực: “Tặng ngươi.”

°°°°°°°°°°

Dạo này mình đang nghiền bộ “tin tức tố nói chúng ta không có khả năng”, cứ quên đăng chương mãi, đề cử m.n đọc, rất hay luôn, có cả truyện tranh luôn r (☆▽☆)

Đăng: 24/8/2021


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.