Bạn đang đọc Phế Thê Trọng Sinh – Kim Nguyên Bảo – Chương 61. Thị Tẩm
*Tên chương siêu cấp lừa tềnh
Edit + beta: Iris
Ô Nhược xốc chăn lên: “Nhanh lên.”
Hắc Tuyển Dực hơi chần chờ, ngồi dậy: “Ngươi cởi quần ra.”
“…” Trán Ô Nhược rớt xuống mấy cọng hắc tuyến: “Trên kim có chỉ, không cần cởi quần cũng lôi ra được.”
Hắc Tuyển Dực lết đến bên cạnh Ô Nhược, tuy rằng trong bóng tối nhưng y chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn thấy cây kim có xỏ sợi chỉ trên quần lót màu trắng.
Ô Nhược sốt ruột hỏi: “Có thấy không?”
Ánh mắt Hắc Tuyển Dực hơi động: “Không thấy.”
“Không thấy?” Ô Nhược buồn bực: “Vậy ngươi thắp nến đi, có ánh sáng nhìn sẽ rõ hơn.”
“Không cần.”
“Ngươi không thắp nến vậy tìm thế nào?”
Hắc Tuyển Dực không nói gì, đưa tay sờ mông cậu.
“!!!!!!” Ô Nhược cả kinh trừng lớn mắt: “Ngươi làm gì?”
Hắc Tuyển Dực cong khóe môi: “Tìm kim.”
Ô Nhược đang muốn phản đối phương pháp tìm kim kiểu này, người phía sau lại sờ đến nơi đau nhức đó: “Đúng rồi, là nơi đó.”
“Đây?” Hắc Tuyển Dực cố ý đặt tay sang chỗ khác.
“Không phải, lên trên một chút.”
Hắc Tuyển Dực di chuyển đến phần eo của cậu.
“Bên đó là bên trái, không phải lên trên, hiện tại ta nằm nghiêng, nhích lên trên tức là hướng về phía đùi.” Ô Nhược tức muốn hộc máu nói: “Hắc Tuyển Dực, nếu ngươi không tìm thấy thì nhanh đi thắp nến đi.”
Ý cười nơi đáy mắt Hắc Tuyển Dực càng đậm, thừa dịp cậu chưa tức giận liền rút kim ra, sau đó lại nhìn thấy dưới sợi chỉ có treo một cái cục gì đó màu đen: “Đây là cái gì?”
Ô Nhược nhanh chóng xoay người cướp túi tiền lại nhét xuống dưới gối: “Không có gì.”
Thật ra đây là quà mà cậu muốn tặng cho Hắc Tuyển Dực, vì để biểu hiện thành ý nên quyết định tự tay thêu.
Hắc Tuyển Dực thấy cậu không muốn nói cũng không hỏi nhiều, trực tiếp kéo quần cậu xuống.
Ô Nhược cả kinh, vội vàng giữ dây quần mình lại, cả giận nói: “Ngươi cởi quần ta làm gì?”
Hắc Tuyển Dực đạm thanh nói: “Thoa thuốc.”
Ô Nhược nhanh chóng cự tuyệt: “Không cần, miệng vết thương không lớn, không cần thoa thuốc.”
Hơn nữa, miệng vết thương nhỏ như vậy, làm sao tìm được chỗ bị thương.
“Chắc chắn?”
Ô Nhược cắn răng nói: “Ta cực kỳ chắc chắn.”
Hắc Tuyển Dực cũng không cố chấp.
Ô Nhược thở phào nhẹ nhõm, đắp chăn xong thì nhắm mắt ngủ, lại không chú ý khóe miệng nam nhân cong lên thấy rõ.
Giờ Mẹo hôm sau, Hắc Tuyển Dực thức dậy đúng giờ, đến đại sảnh ăn cơm trước Ô Nhược.
Không lâu sau, Nỗ Mộc cũng đi vào đại sảnh.
“Hắc tiểu tử, sắp đến năm mới rồi, ta phải về Vu tộc ăn Tết.”
Hắc Tuyển Dực nhướng mày: “Khi nào đi?”
“Hôm nay ta muốn ra ngoài mua chút dược liệu, sáng sớm ngày mai sẽ đi.”
“Cần ta phái người đưa ngươi về không?”
“Không cần phiền phức như vậy.” Nỗ Mộc lấy ra một tờ giấy, đặt trước mặt Hắc Tuyển Dực: “Hôm nay bắt đầu đi, mỗi tối trước khi đi ngủ, dựa theo những gì ta viết trên giấy rồi bức cổ trùng ra khỏi cơ thể Tiểu Nhược.”
Hắc Tuyển Dực cầm lấy tờ giấy, đọc thật cẩn thận.
“Sau khi cổ trùng ra rồi, nhất định phải dùng lửa đốt nó, để tránh nó có cơ hội chui vào thân thể người khác.”
Hắc Tín đứng ở bên cạnh luôn không nói gì, vừa nghe hắn nói thì mắt giật giật hỏi: “Nói như vậy, lúc bức cổ trùng ra thì phải cởi sạch quần áo mới được, nếu không làm sao biết cổ trùng chui ra từ đâu.”
Hắn vừa nói xong liền nháy mắt lia lịa với Nỗ Mộc.
Nỗ Mộc hơi ngây ra một tí, nhanh chóng hiểu ý hắn, cười nói: “Đúng vậy, cổ trùng rất có thể sẽ chui ra chui vào bộ phận nào đó trên thân thể, nhất định phải chú ý cẩn thận, nếu cổ trùng sau khi bị bức ra lại chui vào cơ thể Tiểu Nhược, chẳng khác nào uổng phí tâm tư, lãng phí linh lực của Hắc tiểu tử.”
Hắc Tín cười dần thiếu đạo đức.
“Được.” Hắc Tuyển Dực chuyên tâm đọc nội dung trên giấy nên không phát hiện ra hai người kia đang giao lưu bằng mắt.
“Các ngươi đang nói gì vậy?” Ô Nhược được Thi Nguyên và Thi Diệc đỡ vào đại sảnh.
Nỗ Mộc biết Ô Nhược hiểu y thuật, không dễ lừa như Hắc Tuyển Dực, đương nhiên không nói với cậu chuyện cởi quần áo bức cổ trùng: “Ta và Hắc tiểu tử đang nói chuyện ngày mai sẽ trở về Vu tộc ăn Tết.”
“A?” Ô Nhược vội vàng hỏi: “Sư phụ phải trở về? Ngài không ở chỗ này ăn Tết sao?”
“Ta không tiện ăn Tết ở chỗ này, hơn nữa, trong nhà có chút chuyện cần ta trở về xử lý.” Nỗ Mộc lấy ra một quyển y thư: “Những kinh nghiệm hành nghề nhiều năm qua ta đã viết vào quyển sách này, ngươi có rảnh thì đọc.”
Ô Nhược không tha: “Vậy khi nào ngài quay lại?”
“Cái này…” Nỗ Mộc lắc đầu: “Có khả năng ta sẽ không quay lại Cao Lăng thành, hơn nữa, ta cũng không còn gì để dạy ngươi.”
Trải qua khoảng thời gian sống chung với nhau, hắn biết y thuật của Ô Nhược rất tốt, kinh nghiệm cũng cực kỳ phong phú không giống như là người mới học y thuật, nên ngoại trừ dạy cậu y thuật Vu tộc, còn lại không có gì để dạy cậu.
Ô Nhược có chút tức giận: “Nhất định phải dạy ta y thuật mới có thể đến Cao Lăng thành sao?”
“Ta không có ý này.” Nỗ Mộc nhìn ra cậu thật sự lưu luyến mình, xoa xoa mặt cậu: “Tiểu Nhược, chúng ta vẫn có cơ hội gặp lại nhau, đúng rồi, không phải ngươi đang giữ ngọc bội của ta sao? Nếu ngươi nhớ ta, có thể đến Vu tộc tìm ta.”
Ô Nhược biết Nỗ Mộc ở Vu tộc cũng có người nhà, không thể ở lại đây ăn Tết với cậu.
Ăn cơm sáng xong, cậu sai Thi Hựu đi chuẩn bị quà tặng năm mới cho Nỗ Mộc mang về.
Hắc Tín thuận thế hỏi: “Phu nhân, trong phủ chúng ta chuẩn bị đón năm mới như thế nào?”
Ô Nhược sửng sốt.
Kiếp trước mỗi khi đến năm mới, Hắc Tuyển Dực đều sẽ mang theo người của y trở về tộc ăn Tết, nên mỗi lần đến năm mới Hắc phủ đều rất quạnh quẽ, căn bản không có không khí đón năm mới.
Mà kiếp này, cậu muốn náo nhiệt một chút.
“Làm cho mỗi thi phó cấp thấp hai bộ y phục mới, thi phó trung cấp và hộ vệ mỗi người bốn bộ áo choàng, những người còn lại làm sáu bộ, vải dệt phải có màu sắc tươi mới, đừng làm màu tối rất tử khí, tốt nhất là làm sao để người khác vừa nhìn liền biết chúng ta là người Hắc phủ.”
Hắc Tín ghi tạc những lời này vào trong lòng: “Vậy có cần sửa sang lại phủ đệ hay không?”
“Trước khi ta và Hắc Tuyển Dực thành thân, trong phủ đã trang hoàng xong rồi, không cần lãng phí tiền bạc để sửa lại nữa, đến lúc đó chỉ cần trang trí vài món tăng không khí vui mừng là được, ách, còn phải chuẩn bị quà Tết tặng cho mọi người nữa, tạm thời nhiêu đó thôi.”
“Được, đợi lát nữa ta sẽ phái người đi làm.”
Dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng hài tử cười khanh khách.
Hắc Càn ôm Đản Đản đi đến.
Hắc Tín cười vui vẻ: “Tiểu thiếu gia đã dậy.”
Đản Đản được Hắc Càn đặt xuống đất, hưng phấn nện bước chân nhỏ nhắn lảo đảo chạy đến bên cạnh Ô Nhược, sau đó ôm lấy chân Ô Nhược, ngửa đầu cười khanh khách với cậu.
Ô Nhược nâng tay chạm vào khuôn mặt nhỏ của bé: “Đản Đản còn chưa biết nói sao?”
Hắc Tín cười nói: “Tạm thời còn chưa biết nói, nhưng mà lão nô đã dạy tiểu thiếu gia gọi cha, tin rằng không bao lâu là có thể mở miệng gọi phu nhân rồi.”
“Tới đây, kêu cha một tiếng xem.” Ô Nhược chơi đùa với Đản Đản.
Đản Đản như nghe không hiểu cậu đang nói gì, chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, lông mi vừa dày vừa dài giống như lông của cây quạt nhỏ, quét lên quét xuống.
“Nếu con kêu ta là cha, ta sẽ không trách cứ chuyện hôm qua con quậy phá, ta còn sẽ để Tín bá mang con ra ngoài chơi.”
Ánh mắt Đản Đản sáng lên: “Cha.”
Hắc Càn: “…”
Hắn cảm thấy tiểu thiếu gia vừa nghịch ngợm vừa giảo hoạt.
Hắc Tín vui vẻ nói: “Tiểu thiếu gia biết nói chuyện rồi.”
Ô Nhược vừa bực mình vừa buồn cười, lấy tay chọc chọc mặt Đản Đản: “Có phải con cố ý giả bộ không biết nói không? Hả?”
Đản Đản cười khúc khích, xoay người ôm lấy chân của Hắc Tín.
Hắc Tín bế bé lên, cười nói: “Chờ Đản Đản thiếu gia ăn sáng xong, chúng ta xuất phủ đi chơi.”
Đản Đản cao hứng gật đầu.
Ô Nhược cảnh cáo bé: “Nếu sau khi ra ngoài còn nghịch ngợm giống hôm qua như vậy, về sau ta không cho con ra khỏi phủ nữa.”
Đản Đản vui vẻ gật đầu.
Ô Nhược mặt trầm xuống: “Nếu có thể nói chuyện, vậy đừng gật đầu nữa.”
Đản Đản bẹp bẹp miệng nhỏ: “Dạ.”
Ô Nhược cong môi cười.
Chờ hài tử ăn no, cậu trở về phòng tiếp tục chuyện tối qua, tốn thời gian từ sáng đến chiều mới thêu xong túi tiền, cái duy nhất khiến cậu không hài lòng là kỹ thuật thêu quá kém, may mà phù văn và pháp trận vẫn hữu hiệu.
Ô Nhược nhìn chằm chằm kiệt tác của mình một lúc lâu, quyết định chờ đến năm mới sẽ lấy ra tặng cho Hắc Tuyển Dực.
Giờ cơm chiều, Hắc Tín phân phó hạ nhân phòng bếp nấu một đống đồ ăn, để Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực tiễn Nỗ Mộc.
Quà tặng trước đó đã đưa cho Nỗ Mộc.
Ba người ăn đến khi trời tối đen.
Hắc Tuyển Dực đi vào phòng tắm tắm rửa.
Sau khi y ra thì đến phiên Ô Nhược tắm.
Ô Nhược đi vào thì lập tức cảm giác được tối nay phòng tắm hình như có gì đó khang khác, có lẽ vì cậu không cần phải ngâm thuốc, toàn bộ phòng đều tràn đầy mùi thơm.
Đi tới trước thùng tắm thì thấy trên mặt nước phủ đầy cánh hoa.
Ô Nhược nhướng mày, hỏi: “Sao lại thả nhiều cánh hoa như vậy?”
Thi Nguyên trả lời: “Hắc quản gia nói trên người phu nhân dược vị quá nặng, cần phải giảm bớt dược vị trên người.”
Ô Nhược không nghi ngờ, cởi quần áo ngồi vào thùng nước.
Thi Diệc, Thi Hựu và Thi Cửu vây quanh, một người phụ trách mát xa cho cậu, một người chà lưng, hai người khác phụ trách chà tay và chân, nhiệt tình mười phần, thiếu nước muốn chà rớt một lớp da của cậu.
Ô Nhược thấy bọn họ nhiệt tình như vậy, vốn rất hưởng thụ nhưng khi rửa đến mặt sau thì lại thấy có gì đó không đúng, từ khi bọn Thi Nguyên đi theo cậu, cậu chưa từng thấy bọn họ cẩn thận như vậy bao giờ, ngay cả khe hở móng tay cũng phải giúp cậu chà rửa sạch sẽ.
“Có phải các ngươi có việc gạt ta hay không?”
“Không có.” Bốn người trăm miệng một lời.
Ô Nhược càng cảm thấy bọn họ khả nghi: “Chắc chắn các ngươi có chuyện gạt ta.”
Bốn người không nói chuyện nữa, sau khi giúp cậu tắm rửa sạch sẽ thì dìu cậu ra khỏi thùng tắm, lại bôi dầu thơm lên cho cậu.
“Các ngươi tuyệt đối có chuyện gạt ta, nếu không sao lại tắm bằng cánh hoa, lại còn thoa dầu thơm, nhanh khai ra cho ta.” Ô Nhược nói.
Ngửi thử tay của bản thân, mùi hương trên người đủ để huân chết một người.
Bốn thi phó nhìn nhau, cuối cùng Thi Nguyên ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Hắc quản gia nói, tối nay phu nhân phải thị tẩm.”
Thị tẩm?
Ô Nhược ngẩn người, bỗng chốc trừng mắt, không tin được nói: “Cái gì? Thị tẩm?”
°°°°°°°°°°
Đăng: 24/8/2021