Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo

Chương 56. Xuất Giá Tòng Phu


Bạn đang đọc Phế Thê Trọng Sinh – Kim Nguyên Bảo – Chương 56. Xuất Giá Tòng Phu

Edit+ beta: Iris

“Đưa giấy cho ta làm gì?” Ô Nhược nghi hoặc nhận tờ giấy, bên trên viết một chuỗi dài họ tên Hắc gia: “Hắc Thiếu Phong, Hắc Thiên Túng, Hắc Dương Viêm, Hắc Ngạo Chi, Hắc Kính Vũ…”

Cậu đọc một hồi đại khái cũng hiểu được ý của Hắc Tuyển Dực, kinh ngạc nhìn y hỏi: “Những cái tên này là để đặt cho hài tử?”

Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt ừ một tiếng.

Ô Nhược hỏi: “Ngươi rất thích hài tử?”

Hắc Tuyển Dực nhíu mày: “Không thích.”

Ngoại trừ hài tử của y.

“…” Ô Nhược cảm thấy y không giống như không thích hài tử: “Tên đặt không tồi, rất khó lựa chọn, nhưng sao tên đều là họ Hắc mà không có họ Ô giống ta?”

Hắc Tuyển Dực liếc cậu một cái: “Xuất giá tòng phu.”

Cho nên hài tử phải theo họ phu.

Phu cái đầu ngươi. Khóe miệng Ô Nhược giật giật, nhắm mắt lại, tùy ý chọt lên tờ giấy một cái khiến một cái tên trong số đó bị chọt hư.

Cậu mở mắt nói: “Tên này đi.”

“…” Hắc Tuyển Dực lấy tờ giấy về: “Hắc Hạo Khung, được, vậy lấy tên này.”


“Nghe nói hài tử mới sinh cần phải có nhũ danh mới dễ nuôi.” Ô Nhược cảm thấy nếu Hắc Tuyển Dực đã chọn đại danh cho hài tử, vậy nhũ danh của hài tử phải do cậu đặt mới công bằng: “Nhũ danh hài tử, kêu Trư Đản đi.”

Kỳ thật, cái nhũ danh này là cố ý chọc giận Hắc Tuyển Dực.

“…” Hắc Tuyển Dực trực tiếp làm lơ cái nhũ danh này, lấy giấy nhét vào dưới gối nhắm mắt ngủ.

Ô Nhược thấy y không trả lời, nghiêng người hỏi: “Nhũ danh này thế nào?”

Hắc Tuyển Dực không có phản ứng, giống như đã ngủ rồi.

“Rốt cuộc thế nào a?” Ô Nhược chọt chọt cánh tay y: “Nói đi chứ.”

Hắc Tuyển Dực vẫn không nhúc nhích.

“Hắc Tuyển Dực.” Ô Nhược thở phì phì chọt eo y, đột nhiên tay bị người bắt lấy.
Cậu ngẩn người, tức giận nói: “Nếu không ngủ thì ngươi cũng phải đáp lại một tiếng chứ.”

Hắc Tuyển Dực không có trợn mắt, cũng không có lên tiếng, càng không buông tay.

Ô Nhược muốn rút tay về, ngặt nỗi đối thủ nắm quá chặt, không cách nào tránh được: “Hắc Tuyển Dực, ngươi nhanh buông ta ra, ta muốn đi ngủ.”

Hắc Tuyển Dực chậm rãi mở mắt, đạm thanh nói: “Nhũ danh, Đản Đản.”

Cái nhũ danh này y có thể miễn cưỡng tiếp thu, còn Trư Đản, Cẩu Đản gì đó, y không muốn nghe lần thứ hai.


Ngữ khí Hắc Tuyển Dực tuy không dao động, nhưng lại làm Ô Nhược không còn đường sống để phản bác: “Đản Đản thì Đản Đản, ngươi nhanh thả ta ra.”

Hắc Tuyển Dực không động đậy, vẫn nắm chặt cổ tay cậu.

Ô Nhược trợn trắng mắt: “Ta đã tòng phu rồi, ngươi còn muốn thế nào?”

Khóe miệng Hắc Tuyển Dực hơi nhếch lên, buông cậu ra.

Ô Nhược tức đến nỗi lấy chân đá chân y một cái, xoay người ngủ, không để ý đến y.

Hắc Tuyển Dực cũng nhắm mắt đi ngủ.

Trời còn chưa sáng, hai người liền nghe tiếng đập cửa dồn dập, giọng Hắc Tín nôn nóng: “Chủ tử, phu nhân, không tốt, các ngươi nhanh ra nhìn tiểu thiếu gia.”

Hắc Tuyển Dực nghe tiếng, bỗng chốc mở mắt ra, xoay người đứng lên, chỉ phủ thêm áo choàng liền đi ra ngoài.

Ô Nhược mơ mơ màng màng tỉnh lại: “Chuyện gì vậy?”

Chốc lát sau, Thi Nguyên tiến vào giúp cậu thay quần áo.

Ô Nhược vội vàng hỏi: “Vừa rồi hình như ta nghe thấy giọng Hắc Tín, có chuyện gì sao?”

Theo như cậu biết, nếu không có chuyện gì quan trọng, Hắc Tín sẽ không tới gõ cửa.

“Cái này…” Thi Nguyên do dự: “Phu nhân vẫn nên tự mình đi nhìn thì hơn.”
Ô Nhược nhìn vẻ mặt của hắn không giống như có chuyện lớn gì thì thoáng an tâm, chờ cậu ra khỏi phòng trong thì thấy Hắc Tuyển Dực đang ôm một tiểu oa nhi hai tuổi rồi nhìn chằm chằm.

°°°°°°°°°°

Đăng: 20/8/2021

Mấy nay lo cày truyện, cứ quên đăng mãi ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.