Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo

Chương 55. Nở Rồi


Bạn đang đọc Phế Thê Trọng Sinh – Kim Nguyên Bảo – Chương 55. Nở Rồi

Edit + beta: Iris

Hắc Tuyển Dực, Ô Nhược, Nỗ Mộc nghe Hắc Tín, Hắc Càn nói đại bạch đản chuẩn bị nở thì cùng nhau đi đến phòng bên cạnh thư phòng ở hậu viện.

Vừa đi vào liền nhìn thấy đại điểu khẩn trương nhìn chằm chằm đại bạch đản trong ổ, mà trên vỏ trứng đã nứt ra một cái khe to bằng móng tay.

Hắc Tín kích động kêu lớn: “Tiểu thiếu gia sắp sinh rồi, sắp sinh rồi.”

Đáy mắt Hắc Càn cũng hiện lên khẩn trương.

Cảm xúc của Ô Nhược cũng bị bọn họ tác động, chờ mong hài tử nhanh nở.

Quái đại điểu nhìn Hắc Tín phát ra một tiếng “pi”, ý bảo hắn đừng lên tiếng, nếu không sẽ dọa hài tử trong trứng.

Hắc Tín vội vàng che miệng lại, đi ra ngoài phòng, nhỏ giọng phân phó thi phó canh giữ ngoài phòng: “Chuẩn bị nước ấm, đợi lát nữa tiểu thiếu gia ra đời sẽ dùng nước ấm tắm rửa.”

“Dạ.” Thi phó chậm chạp rời đi.

Trong phòng, Nỗ Mộc tò mò vươn ngón tay ra chọt chọt đại bạch đản.

Quái đại điểu thấy thế, lập tức giang cánh đập Nỗ Mộc.

Nỗ Mộc cả kinh, vội lui ra sau né công kích của quái đại điểu, nhỏ giọng hỏi: “Đây là trứng gì a? Trứng chim hả?”

“Nhi tử ta.” Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt nói.

Ô Nhược: “…”

Người này thật sự xem quả trứng thành nhi tử của mình a.

“Nhi tử ngươi?” Nỗ Mộc cao giọng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Hắc Tuyển Dực, sau đó thì cười cười vỗ vai y: “Hắc tiểu tử, không nghĩ tới ngươi cũng biết nói đùa, cưới vợ xong ngay cả tính tình cũng thay đổi.”

Hắc Tuyển Dực mặt không cảm xúc nhìn hắn.

Nỗ Mộc thấy vẻ mặt nghiêm túc của y, giữa mày hiện lên do dự: “Này… Này thật sự là nhi tử ngươi?”


Đột nhiên “răng rắc” một tiếng, khe nứt trên vỏ trứng lớn hơn một chút.
Mọi người lập tức tập trung tinh thần nhìn chằm chằm đại bạch đản, nhưng đã qua nửa nén hương, đại bạch đản vẫn không có phản ứng.

“Sao còn chưa ra.” Hắc Tín sốt ruột.

Nỗ Mộc hỏi lại hắn: “Ngươi có gặp thai phụ nào sinh hài tử chỉ trong nửa nén hương chưa?”

Hắc Tín nghẹn lời.

Nỗ Mộc trấn an hắn: “Đừng gấp, phải để tự bản thân nó từ từ làm nứt vỏ trứng mới được, như vậy mới chứng minh hài tử khỏe mạnh.”

Hắc Tín gật đầu.

Lại qua thêm nửa nén hương, vỏ trứng lại phát ra tiếng “răng rắc”, cái khe lớn hơn vài phần, sau đó qua mỗi một nén hương, khe hở vỏ trứng sẽ tăng thêm, cho đến nửa canh giờ sau, “rắc” một tiếng, vỏ trứng rốt cuộc cũng tách ra, lộ ra một em bé đáng yêu trắng nõn lại ướt nhẹp, so với trẻ con bình thường thì lớn hơn một vòng, giống như tiểu nam oa năm tháng tuổi.

Ô Nhược kinh ngạc cảm thán, đúng là một tiểu oa nhi xinh đẹp.

“Tiểu thiếu gia ra rồi, tiểu thiếu gia ra rồi.” Hắc Tín hưng phấn bế hài tử lên tắm rửa bằng nước ấm đã chuẩn bị trước đó.

Hắc Càn cũng cực kỳ cao hứng xoắn tay áo lên, ngồi xổm bên cạnh hỗ trợ nâng hài tử.

Tiểu oa nhi rất ngoan ngoãn, không khóc không nháo, dùng đôi mắt to tròn tò mò nhìn mọi người, khi tầm mắt rơi trên người Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược thì đột nhiên há miệng cười khanh khách.

“Tiểu thiếu gia cười.” Hắc Tín cười tủm tỉm bế hài tử lên, dùng linh lực hong khô nước trên người hài tử, lại dùng chăn bọc lại, sau đó ôm đến trước mặt Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực.

Khóe miệng Hắc Tuyển Dực hơi cong lên, hiếm có cười nhẹ, nâng ngón tay chạm vào mặt tiểu oa nhi.

Ô Nhược nhìn Hắc Tuyển Dực, nụ cười dịu dàng như mây khiến cậu nhìn đến thất thần.

Nam nhân này thích hài tử đến vậy sao?

Nỗ Mộc cười lớn: “Đứa nhỏ này thật giống cha nó.”

Ô Nhược kỳ quái nói: “Sư phụ, ngươi đã gặp cha hài tử?”

Ngay cả cậu cũng không biết cha của tiểu oa nhi là ai, sao Nỗ Mộc lại biết được?


Nỗ Mộc trợn trắng mắt nhìn cậu, chỉ chỉ Hắc Tuyển Dực: “Vừa rồi không phải Hắc tiểu tử nói tiểu oa nhi là con hắn sao? Vậy cha của tiểu oa nhi không phải là hắn thì là ai.”

Ô Nhược: “…”

Hắc Tín cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, bộ dạng tiểu thiếu gia giống y hệt chủ tử lúc nhỏ.”

Ô Nhược cảm thấy Hắc Tín cuồng tiểu thiếu gia đến điên rồi.

Hài tử nở ra từ trong trứng, sao có thể giống Hắc Tuyển Dực.

Ô Nhược nhìn chằm chằm tiểu oa nhi, rõ ràng là mới sinh, nhưng mái tóc đen nhánh đã dài tới bả vai, khuôn mặt tròn tròn, ngũ quan tinh xảo, làn da lại trắng trắng mềm mềm, đôi mắt thanh triệt thiên chân như bầu trời đầy sao, ánh mắt như biết phát sáng, cái miệng nhỏ còn hồng hào hơn cả hoa anh đào, quả thực xinh đẹp như búp bê gốm sứ, làm người ta hận không thể ôm nó hôn nó một cái.

Cậu càng nhìn càng thấy khuôn mặt hài tử này rất quen, lớn lên giống như…

Ô Nhược không khỏi nhìn lại mặt của Hắc Tuyển Dực, tiếp theo lại nhìn hài tử, sau đó lại nhìn Hắc Tuyển Dực tiếp, ánh mắt di động qua lại không ngừng trên mặt hai “phụ tử”.

Cậu càng nhìn càng kinh hãi, bởi vì cậu phát hiện diện mạo tiểu oa nhi như lời Hắc Tín nói, cực kỳ giống Hắc Tuyển Dực lúc bỏ da giả ra.

Sao lại như vậy?

Trứng này rõ ràng là cậu đưa cho Hắc Tuyển Dực, sao lại trông giống Hắc Tuyển Dực như vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy tiểu oa nhi chui ra từ trong trứng, cậu còn hoài nghi tiểu oa nhi này có phải do Hắc Tuyển Dực và nữ nhân khác sinh hay không.

Hắc Tuyển Dực chú ý tới ánh mắt của người bên cạnh, quay đầu đối diện với ánh mắt khiếp sợ của Ô Nhược, dường như đang hoài nghi tiểu oa nhi này là do y và nữ tử khác sinh ra.

Y hơi nhíu mày, đạm thanh nói: “Đứa nhỏ là ngươi sinh.”

Kỳ thật y cũng thấy kỳ quái, sao hài tử trông giống y như thế.

“…” Quả thực Ô Nhược như người câm ăn hoàng liên, có khổ mà không nói được.

Lúc ấy cậu chỉ là nói đùa với Hắc Tuyển Dực, sao lại biến thành sự thật rồi.


Chẳng lẽ thật sự là do cậu sinh?

Nhưng mà không đúng a, cho dù là cậu sinh, hài tử cũng phải trông giống cậu chứ, cậu và Hắc Tuyển Dực còn chưa chính thức động phòng, sao hài tử lại giống Hắc Tuyển Dực được.

Hay là đại bạch đản này kỳ thật là do Hắc Tuyển Dực và yêu tinh nào đó sinh hài tử, sau đó lén lút nhét vào giường cậu.

Ô Nhược nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không có khả năng.

Kiếp trước, cậu chưa từng thấy quả trứng này, cũng không có nghe nói Hắc Tuyển Dực có hài tử, càng không thấy Hắc Tuyển Dực có quan hệ ái muội với nữ tử nào, hơn nữa, lúc cậu lừa Hắc Tuyển Dực trứng này là của y, Hắc Tuyển Dực hoàn toàn ngây người, rõ ràng không biết lai lịch đại bạch đản.

Nhưng Hắc Tín và Hắc Càn vì sao lại không có chút kinh ngạc nào khi tiểu oa nhi lớn lên giống Hắc Tuyển Dực?

Xem ra vẫn nên hỏi Cức Hi cho rõ ràng, nhưng người này vừa đến nhân gian, chắc phải ở bên ngoài chơi chán chê mới chịu trở lại tìm cậu. Cậu muốn gọi người về, nhưng với linh lực hiện tại của cậu căn bản không thể gọi Cức Hi được, thật phiền.

Hắc Tín đang ôm hài tử bỗng nhiên nhớ tới Ô Nhược chưa thấy qua khuôn mặt thật của Hắc Tuyển Dực, liền đổi đề tài: “Phu nhân, ngài có muốn ôm tiểu thiếu gia một cái hay không?”

Ô Nhược do dự.

Tiểu oa nhi thập phần đáng yêu, khiến người khác không đành lòng cự tuyệt, hài tử vươn đôi tay về phía cậu, cánh tay cậu quá nhiều thịt, sau khi cong lại chỉ có thể miễn cưỡng ôm ổn tiểu oa nhi, Hắc Tín nâng tay đỡ phần còn lại.
Nỗ Mộc thấy thế cười ha ha: “Tiểu Nhược, ta thấy ngươi vẫn nên giảm béo xong rồi hãy ôm nó đi.”

Ô Nhược tức giận trừng hắn một cái.

Tiểu oa nhi được Ô Nhược ôm rất cao hứng mà huơ tay huơ chân, cười khanh khách.

Hắc Tín cười nói: “Mọi người xem, tiểu thiếu gia rất thích phu nhân nha.”

Đáy mắt Ô Nhược trở nên ôn nhu, tự nhiên có cảm giác thân cận với đứa nhỏ này, cậu thậm chí còn cảm ứng được cậu và hài tử này có một loại liên hệ không thể nói rõ được, như ẩn như hiện không rõ ràng, nếu không tập trung tinh thần sẽ không cảm ứng được sự tồn tại của nó.

Tại sao lại như vậy?

Ô Nhược khó tin đưa hài tử lại cho Hắc Tín, sau đó để bọn Thi Nguyên dìu cậu ra ngoài.

Nỗ Mộc hỏi: “Tiểu Nhược, ngươi đi đâu?”

Ô Nhược không quay đầu trả lời: “Ta ngâm thuốc để bình tĩnh lại.”

Nỗ Mộc: “…”

Thuốc ngâm càng pha càng nóng, bình tĩnh thế nào được?


Mọi người đều không phát hiện Ô Nhược dị thường.

Lúc cậu đi rồi, Hắc Tín cười tủm tỉm nói với Hắc Tuyển Dực: “Tiểu thiếu gia mới ra đời, khẳng định đói bụng rồi, lão nô mang tiểu thiếu gia đi ăn trước.”

Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt ừ một tiếng.

Chờ sau khi Hắc Tín và Hắc Càn ôm hài tử rời đi, Nỗ Mộc đánh một cái lên vai Hắc Tuyển Dực, nghiêm túc nói: “Hắc tiểu tử, ngươi quá không phúc hậu, mới vừa thành thân đã mang hài tử người khác sinh về nhà, ngươi có nghĩ đến cảm nhận của Ô Nhược hay không? Ngươi có biết làm như vậy khiến cậu nan kham lắm không.”

Hắc Tuyển Dực: “…”

Quả trứng này là Ô Nhược cho y.

“May mà Tiểu Nhược không giận, nếu không ta làm sư phụ tuyệt đối không tha cho ngươi, đợi lát nữa trở về phòng phải dỗ dành Tiểu Nhược biết không? Còn có tên của tiểu oa nhi, cũng phải hỏi ý kiến hắn, dù sao hiện tại hắn là phu nhân của ngươi, thân là một nam nhân phải gả cho một nam nhân khác, đối mặt với chê cười của thế nhân rất khó khăn, ngươi phải đối với hắn thật tốt.”

Hắc Tuyển Dực nghe hắn nhắc tới đặt tên, ánh mắt hơi động.

Nỗ Mộc hàn huyên với y vài câu thì về phòng nghỉ ngơi.

Hắc Tuyển Dực đến thư phòng cách vách xử lý công việc, đoán thời gian Ô Nhược tắm xong thì về phòng.

Ô Nhược nằm trên giường nhìn y, hữu khí vô lực hỏi: “Hắc Tuyển Dực, sao ngươi không hỏi ta quả trứng này ở đâu ra?”

Hắc Tuyển Dực liếc cậu một cái, cởϊ áσ ngoài, không nói chuyện.

Ô Nhược buồn bực ôm chăn: “Kỳ thật ta cũng không biết nó tới từ đâu, vừa nãy ta còn nghĩ có phải do ngươi lén nhét vào giường ta hay không…”

Nói tới đây, cậu đột nhiên dừng lại, vốn muốn nói thêm “nếu không sao hài tử lại trông giống ngươi như vậy”, nhưng lúc này cậu cũng không biết diện mạo thật của Hắc Tuyển Dực.

Hắc Tuyển Dực thấy cậu buồn rầu, có vẻ như thật sự không biết đại bạch đản ở đâu ra, y kinh ngạc nhướng mày: “Vậy sao quả trứng lại ở trong tay ngươi?”

“Ta cũng không biết, ngày đó lúc tỉnh lại, ta thấy một Ma tộc ôm đại bạch đản, hắn đưa trứng cho ta rồi nói lấy được từ giữa hai chân ta, sau đó liền rời đi, không lâu sau thì ngươi đi vào.” Ô Nhược nhăn mày: “Đứa nhỏ này có chút kỳ lạ, ngươi nói có thể là hài tử của đại yêu quái nào đó hay không, nếu không hài tử vừa sinh ra từ trong trứng sao có thể duy trì nguyên hình.”

“Không phải.” Hắc Tuyển Dực khẳng định nói: “Trên người hài tử không có yêu khí, cũng không có ma khí.”

Ô Nhược ngẫm lại thấy cũng đúng, nếu như có yêu khí hoặc là ma khí, Hắc Tuyển Dực nhất định sẽ không giữ quả trứng lại: “Bỏ đi, không nghĩ nữa, thuận theo tự nhiên đi, một ngày nào đó chắc chắn sẽ biết lai lịch đứa nhỏ này.”

Hắc Tuyển Dực thấy cậu muốn ngủ liền lấy ra một tờ giấy đưa qua.

°°°°°°°°°°

Đăng: 20/8/2021


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.