Phế Thê Trọng Sinh - Kim Nguyên Bảo

Chương 42. Ngươi Lợi Hại Như Vậy


Bạn đang đọc Phế Thê Trọng Sinh – Kim Nguyên Bảo – Chương 42. Ngươi Lợi Hại Như Vậy

Edit + beta: Iris

Trong lòng Ô Nhược rất hoảng loạn, nghĩ vừa rồi mình đúng là điên rồi mới dùng ngón tay chọc mặt Hắc Tuyển Dực, cũng không biết Hắc Tuyển Dực có giận hay không.

Cậu đợi nửa nén hương cũng không thấy Hắc Tuyển Dực mắng, thầm thở phào nhẹ nhõm, kỳ thật cậu khá tò mò vì sao Hắc Tuyển Dực lại đeo da giả lên mặt, là sợ kẻ thù y nhận ra hay sợ lộ thân phận thật, hoặc là vì y trông quá đẹp, không thích người khác nhìn chằm chằm nên mới đeo da giả, cũng có lẽ là có nguyên do khác.

Ô Nhược suy nghĩ một hồi liền thiếp đi.

Giờ Mẹo sáng hôm sau, Hắc Tuyển Dực đúng giờ thức dậy, nhẹ nhàng đứng dậy mặc quần áo.

Trong lúc ngủ mơ hồ Ô Nhược cảm giác được người bên cạnh rời giường, mơ mơ màng màng hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Giờ Mẹo.” Hắc Tuyển Dực vừa mặc quần áo vừa trả lời.

Ô Nhược lại nằm một hồi, chờ sau khi đám người rời đi mới kêu Thi Nguyên tiến vào hầu hạ cậu rửa mặt thay quần áo, sau đó đến đại viện ăn sáng với Hắc Tuyển Dực.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy Nỗ Mộc mặc trang phục Vu tộc hoa lệ lộng lẫy ngồi trước bàn cơm, hoa văn trên quần áo phức tạp tinh mỹ, đầu hắn còn đội bạc quan hình thú, trên cổ và cổ tay cũng đeo vòng bạc tinh mỹ, trên mặt còn trang điểm nhẹ, giống như đang chuẩn bị tham gia điển lễ long trọng, Ô Nhược nhìn mà sửng sốt.

“Sư phụ, ngươi mặc trang phục lộng lẫy như vậy là muốn làm gì?”

Nỗ Mộc cười nói: “Ngày mai là đông chí, theo tập tục của Vu tộc chúng ta cũng hiến tế giống như các ngươi, để không lẫn vào việc hiến tế với người Cao Lăng thành nên ta phải hoàn thành hiến tế trước hai ngày.”

Ô Nhược hỏi: “Vậy ngươi chuẩn bị hiến tế ở đâu?”

“Ta đã đặt tế đàn ở đại viện trước rồi, đợi lát nữa các ngươi có thể nhìn ta hiến tế, không còn sớm nữa, Hắc Tín, mang đồ ăn sáng nay ta nấu lên đi.”

Nỗ Mộc phân phó Hắc Tín.

Hắc Tín vẻ mặt cổ quái rời khỏi đại sảnh, không lâu sau liền dẫn theo thi phó cầm hộp đồ ăn đi vào, sau đó đặt hộp đồ ăn lên bàn.

Ô Nhược nhìn đủ loại sâu trong đó, trừng lớn mắt: “Đây là bữa sáng?”

Hắc Tuyển Dực nhìn chân nhỏ của con sâu đang di chuyển trong đĩa, khóe mắt giật giật.

Nỗ Mộc giải thích: “Vu tộc chúng ta ăn cái này vào đông chí.”

Ô Nhược: “…”


Cậu không ăn được không?

Nỗ Mộc dường như nghe thấy tiếng lòng cậu, nói: “Tiểu Nhược, trong cơ thể ngươi có cổ trùng, không thể ăn cái này.”

Ô Nhược vui sướng khi người gặp họa cười: “Phải không? Thật là đáng tiếc, Tuyển Dực, ngươi phải thay ta ăn nhiều một chút.”

“…” Hắc Tuyển Dực không cảm thấy cậu đang tiếc chỗ nào.

“Ta thấy mấy con sâu này rất bổ, Tuyển Dực, ngươi thật sự quá gầy, eo ngươi còn không bằng một nửa eo ta, nên bồi bổ nhiều mới được.” Ô Nhược cầm muỗng, múc một muỗng châu chấu chiên vào chén Hắc Tuyển Dực: “Từ từ ăn, ăn không hết có thể làm bữa khuya.”

Hắc Tín yên lặng nhìn chu vi vòng eo của Ô Nhược, ánh mắt kiểu, nếu eo của chủ tử bằng một nửa của ngài, còn không bằng gầy chút thì tốt hơn.

Hắc Tuyển Dực: “…”

Nỗ Mộc gật đầu: “Đừng thấy kiểu dáng món này khó ăn mà lầm, kỳ thật ăn rất ngon, Hắc tiểu tử, ngươi nếm thử, hương vị bao hài lòng.”

Hắc Tuyển Dực nhìn đám sâu còn đang ngo ngoe, cho dù hương vị có tốt y cũng không muốn ăn, nhưng bị hai đôi mắt mong chờ nhìn, lại không muốn bác bỏ ý tốt của bọn họ, nhíu mày nói: “Chờ hiến tế xong rồi ăn.”

Ô Nhược mỉm cười, kẹp bánh bao hạ nhân đem tới đưa lên miệng.

Nỗ Mộc cũng biết người bình thường không chịu ăn mấy con sâu này, cũng không miễn cưỡng Hắc Tuyển Dực, ăn sáng xong thì mang theo người của hắn đến đại viện hiến tế.

Mười nam tử Vu tộc ăn mặc tương tự Nỗ Mộc đốt đuốc chạy quanh dàn tế, vừa chống hông vừa nhảy quanh dàn tế cầu mưa, lục lạc trên người bọn họ vang lên tiếng “linh đinh” thanh thúy dễ nghe.

Nỗ Mộc đứng trên dàn tế hô vang ngôn ngữ Vu tộc niệm lời cầu khấn theo tiết tấu nhịp trống, giống như cổ thần hiển linh, khung cảnh cực kỳ trang nghiêm.

Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược đứng ở đại sảnh quan sát.

Ô Nhược nhỏ giọng nói: “Lúc Ô gia chúng ta hiến tế, có thần minh hiển linh, không biết Vu tộc hiến tế sẽ như thế nào?”

Kiếp trước, tuy rằng cậu biết Nỗ Mộc là người Vu tộc, nhưng chưa từng thấy Nỗ Mộc hiến tế.

Hắc Tuyển Dực nhìn xung quanh: “Sẽ có sâu tới.”

“A?” Ô Nhược sửng sốt, sau đó liền thấy một đám sâu tràn ra từ bốn phương tám hướng bò qua dàn tế, nếu không phải thân thể cậu quá lớn quá nặng không thể nhảy dựng được, cậu thật muốn chạy ra xa tránh đám sâu đang bò kia.

Bên ngoài Hắc phủ có rất nhiều tiếng thét chói tai, mọi người đột nhiên thấy nhiều sâu như vậy đều cực kỳ sợ hãi.


Không lâu sau, người Ô gia Cao Lăng thành biết được liền chạy đến dò hỏi, biết được có người hiến tế, cũng nhìn thấy bọn Nỗ Mộc kêu gọi hết toàn bộ sâu trong thành đến hồ lớn mới không cản Nỗ Mộc.

Trước khi đi người Ô gia cũng cảnh cáo nói: “Ngày mai là đông chí, Ô gia chúng ta cũng muốn hiến tế, các ngươi đừng làm loạn như hôm nay.”

Ô Nhược nghe vậy, không khỏi nhớ tới tình huống Ô gia hiến tế kiếp trước, ánh mắt hơi động, cậu kéo ống tay áo Hắc Tuyển Dực nói: “Ngày mai Ô gia sẽ đi chùa Tương Bồ hiến tế, chúng ta cũng cùng đi xem đi?”

Hắc Tuyển Dực nhìn thoáng qua phía xa, lại quay đầu nhìn Ô Nhược một cái.

Ô Nhược sốt ruột nói: “Rốt cuộc có được không?”

Hắc Tín đứng phía sau ho nhẹ một tiếng, hảo tâm nhắc nhở một câu: “Phu nhân, chùa Tương Bồ ở trên đỉnh ngọn núi vùng ngoại ô Cao Lăng thành.”

Ý nói là, với thân thể của Ô Nhược căn bản không thể đi lên được, cho dù có người nâng cậu thì dưới thời tiết tuyết rơi cũng rất khó lên núi.

Ô Nhược đương nhiên hiểu ý Hắc Tín, nhưng mà không đi không được a.

Nội tâm cậu rối rắm, da mặt dày vuốt mông ngựa Hắc Tuyển Dực: “Hắc Tuyển Dực, ngươi lợi hại như vậy, nhất định có biện pháp đưa ta lên đó, đúng không?”

Thấy Ô Nhược tín nhiệm chủ tử như vậy, Hắc Tín hơi mỉm cười không nói gì nữa.

Hắc Tuyển Dực nghe phu nhân khen mình, cho dù không được cũng phải được: “Ta sẽ thu xếp.”

Ô Nhược vui vẻ cười, tầm mắt chuyển về hướng bọn Nỗ Mộc, nhưng tâm tư không còn ở hiến tế.

Cậu cảm thấy mình luôn ỷ lại Hắc Tuyển Dực thật sự rất không tốt, cậu sợ lỡ như có một ngày Hắc Tuyển Dực sẽ đối với cậu như Nguyễn Trì Tranh. Cậu vẫn nên nhanh chóng khôi phục linh lực thì hơn, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ bản thân.

Nỗ Mộc hiến tế xong liền mang theo mấy con sâu bọn họ bắt được đem đi luyện cổ.

Vào ngày đông chí, trước khi bình minh lên, Ô Nhược đã bị Hắc Tuyển Dực lôi ra khỏi ổ chăn ấm áp, bọc một tầng lại một tầng áo ngoài, gói cậu như cái bánh chưng, lại phủ thêm áo choàng thật dày đến đại sảnh ăn sáng, sau đó thì ngồi xe ngựa cùng Hắc Tuyển Dực ra khỏi thành.

Xe ngựa ra khỏi Cao Lăng thành khoảng năm dặm, đột nhiên ngừng lại.
Ô Nhược nhíu mày: “Sao dừng lại vậy?”

Hắc Tuyển Dực lười biếng liếc cậu một cái.

Bỗng nhiên, Ô Nhược cảm giác được xe ngựa đi lên trên, tiếp theo, xe ngựa chạy lên phía trước so với tốc độ vừa rồi còn nhanh hơn, chỉ là không nghe thấy tiếng vó ngựa.


Không lâu sau, Hắc Càn ngồi ở bên ngoài nói: “Chủ tử, đến nơi rồi.”

Ô Nhược lộ ra kinh ngạc: “Đến rồi? Đến nơi nào? Chân núi chùa Tương Bồ?”

Hắc Càn trực tiếp vén rèm lên.

Ô Nhược bước xuống xe ngựa liền nhìn thấy ba chữ chùa Tương Bồ cực lớn trên cổng, tỏ vẻ cậu đã đến chùa Tương Bồ rồi.

Cậu tò mò hỏi: “Chúng ta đi lên như thế nào vậy?”

Hắc Càn không trả lời cậu.

Ô Nhược đoán hẳn là quỷ quái bên người Hắc Tuyển Dực nâng bọn họ lên núi.

Nhà sư trong chùa Tương Bồ đi đến đón khách: “Hoan nghênh thí chủ đến chùa Tương Bồ.”

Ô Nhược hỏi: “Người Ô gia đến chưa?”

Nhà sư trả lời: “Các thí chủ Ô gia đã đến giữa sườn núi, có lẽ còn khoảng hai nén hương mới có thể đến đỉnh núi.”

Ô Nhược bị gió lạnh thổi hơi run, kéo quần áo nói: “Chúng ta tự mình đi tham quan một chút.”

“Được.” Nhà sư đón khách rời đi, các bá tánh lên núi xem Ô gia hiến tế cũng lục tục đi lên núi, chùa chiền to rộng rất nhanh đã chật ních người, từ khi có tuyết lớn đến nay, hôm nay là ngày chùa Tương Bồ náo nhiệt nhất.

Đầu tiên là các bá tánh dâng hương ở trong chùa, sau đó ra bên ngoài chờ người Ô gia.

Hơn nửa ngày, Ô Bặc Phương đi đầu con cháu Ô gia đi vào chùa Tương Bồ, mọi người hoan hô nghênh đón.

Ô Nhược nhìn thấy Ô Tiền Thanh và những người khác liền mang theo Hắc Tuyển Dực đi qua: “Cha, mẹ, đại ca, Tiểu Hi.”

Ô Tiền Thanh kinh ngạc nói: “Tiểu Nhược, con và Tuyển Dực sao lại đến đây?”

“Tuyển Dực chưa từng thấy Ô gia hiến tế nên dẫn hắn đến đây.”

Ô Hi hiếu kỳ nói: “Nhị ca, ca đi lên đây bằng cách nào vậy?”

Sau khi đến nơi nàng cảm thấy mệt muốn chết, nhị ca nàng càng không thể có đủ sức bò lên đỉnh núi.

Ô Nhược vẻ mặt thần bí: “Không nói cho muội biết.”

“Nhị ca thật xấu.”

Ô Tiền Thanh liếc đám người Ô gia đi phía trước, thấp giọng hỏi: “Tiểu Nhược, con tìm được người luyện pháp khí chưa?”


Ô Nhược nhìn Hắc Tuyển Dực, gật đầu: “Tìm được rồi.”

“Vậy khi nào con bắt đầu luyện chế pháp khí?”

Ô Nhược híp mắt: “Còn phải chờ thêm chút.”

Cậu không thể dùng tài liệu bây giờ.

“Ừ, trong lòng con tính rõ là được, về sau ta sẽ không hỏi chuyện này nữa.”

Ô Tiền Thanh mang theo đám Ô Trúc đi vào chùa, đi dựa theo đội hình lúc đến.

Ô Nhược đã xem như gả cho người ta, tham gia hay không đều không sao cả, vậy nên cậu đứng bên cạnh Hắc Tuyển Dực.

Ô gia hiến tế không cần nhảy cầu mưa như Vu tộc, nhưng mà quá trình lại rất dài.

Ô Bặc Phương thân là tộc trưởng, đầu tiên là bái lạy thần minh trong chùa, lại đứng ở trên dàn tế niệm tế từ, sau đó mang theo con cháu bái lạy thần minh bốn phương, lại niệm tế từ cầu phúc.

Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người đều không thể phát ra tiếng, kể cả người vây xem, cho nên không khí thập phần nghiêm túc, trang nghiêm.

Cuối cùng, Ô Bặc Phương yêu cầu mời thần minh, muốn hỏi thần minh tình huống năm nay có an khang hay không.

Đây là một phân đoạn rất quan trọng, mọi người đều ngừng hô hấp, người thường không cảm nhận được sự tồn tại của thần minh, ngay cả Ô Bặc Phương mời thần minh tới cũng chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được thần minh xuất hiện.

Sau khi Ô Bặc Phương tôn kính hỏi thì cắm ba nén hương vào lò, nhìn ba nén hương bị cháy, khuôn mặt nghiêm túc của hắn rốt cuộc lộ ra tươi cười.

Đột nhiên, “rắc” một tiếng, ba cây nhang đều đứt đoạn rơi xuống.

Sắc mặt mọi người đại biến.

°°°°°°°°°°

Đăng: 9/8/2021

Dạo này đang cày lại “ma tôn cũng muốn biết”, có ai đọc truyện này chưa, truyện chủ công, nhà chính chủ cũng trên Wattpad, truyện hay cực kỳ nhưng dụ mãi không ai đọc chung ( ;∀;)

Truyện kể về một ma tôn, một hôm anh này nhặt được một cuốn tiểu thuyết ngôn lù, trong cuốn tiểu thuyết anh ma tôn là nam hai và yêu say đắm nữ chính, không những nam hai mà nam ba, nam bốn (anh thụ – thuộc hạ của ma tôn), nam năm đều yêu nữ chính, nhưng nữ chính cứ thích đâm đầu vô nam chính tìm ngược.

Đọc xong, ma tôn nam hai và thuộc hạ nam bốn lên kế hoạch cứu vớt nữ chính khỏi tra nam, ma tôn bày mưu ghép đôi nữ chính với nam ba nhưng không thành, anh nam ba là quân tử thứ thiệt, hàng thật giá thật. Nam ba muốn thoát khỏi gia tộc từ lâu rồi nhưng không có cơ hội, nay bị anh ma tôn bày mưu, nhờ đó thoát khỏi gia tộc, nhưng lại bắt đầu làm trâu làm ngựa tại ma tông, anh nam ba là đầu não của cả cái ma tông, cân nữ chính tới nỗi tóc bạc phơ, gánh team ma tông tới rụng tóc.

Nữ chính là một bạch liên hoa thứ thiệt, rất thông minh dũng cảm, mỗi tội bị sét đánh hư đầu nên cứ si tình với nam chính, đây là bạn nữ đầu tiên mình thích trong tiểu thuyết đam luôn á. Cốt truyện bị anh ma tôn chuyển hướng, mới biết thật ra mấy anh từ nam hai đến nam năm chỉ cảm thấy tội và đồng tình với nữ chính, muốn cứu em chứ không phải thích em như trong tiểu thuyết ma tôn nhặt được. Sau này em được ma tôn dạy dỗ, chuyển sang tu vô tình đạo.

Truyện rất mặn mà, cười không nhặt được mồm, anh ma tôn đi rắc muối, nguyên cái ma tông đi khuấy muối, hài từ trong ra ngoài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.