Bạn đang đọc Phế Thê Trọng Sinh – Kim Nguyên Bảo – Chương 41. Vô Sự Hiến Ân Cần
Edit + beta: Iris
Ô Nhược thấy Hắc Tuyển Dực ăn hết miếng này đến miếng khác liền ngăn lại: “Sắp tới giờ đi ngủ rồi, ăn nhiều quá sẽ khó ngủ, mỗi món nếm một miếng là được rồi, còn lại để mai ăn tiếp.”
Hắc Tuyển Dực nếm thử mỗi đĩa một miếng liền buông đũa, nghỉ ngơi một lát, Ô Nhược để Thi Nguyên, Thi Diệc mát xa cho y, thả lỏng thân thể.
Lúc ngủ, Thi Nguyên giúp Ô Nhược cởi áo ngoài liền ra khỏi phòng.
Ô Nhược không có trực tiếp lên giường ngủ, mà xoay người ngồi đối diện Hắc Tuyển Dực rồi nói: “Ta cởi áo cho ngươi.”
Hắc Tuyển Dực bất động thanh sắc nhìn cái bụng tròn vo của cậu đụng vào bụng y, lại nhìn cánh tay mập mạp vụng về của cậu cố hết sức cởi áo ngoài của y, khóe miệng hơi cong lên.
Ô Nhược giúp y cởi áo ngoài, chỉ còn lại áo trong, thở ra một hơi: “Thân thể ta quá béo, ngồi xổm không được, ngươi tự cởi quần đi.”
Nói xong, cậu nằm vào góc trong giường.
Hắc Tuyển Dực không nhanh không chậm cởi quần, nằm lên giường, nghiêng người nhìn Ô Nhược, nhàn nhạt mở miệng: “Nói đi.”
Vô sự hiến ân cần, chắc chắn là có việc muốn nhờ y.
Ô Nhược mắt sáng lên, cậu chỉ chờ có câu này của y thôi.
Cậu nhanh chóng lật người hỏi: “Ta nghe Thi Hựu nói ngươi biết luyện chế pháp khí?”
Kiếp trước cậu không hề biết Hắc Tuyển Dực có thể luyện chế pháp khí.
“Ừ.” Hắc Tuyển Dực nghĩ đến tối mấy hôm trước, phu nhân của y ngại y nói ít, liền nói thêm một câu: “Ngươi muốn làm pháp khí?”
“Đúng vậy.” Ô Nhược vui sướng hỏi: “Ngươi có rảnh làm không?”
“Có, ngươi muốn bao nhiêu?”
Đáy mắt Ô Nhược hiện lên ngượng ngùng: “Rất nhiều.”
Hắc Tuyển Dực không hỏi tiếp, chờ cậu nói.
“Ta muốn dùng hết toàn bộ tài liệu trong sính lễ và tài liệu trong quà tặng mà lúc trước ngươi đưa tới.” Ô Nhược xoay người nằm thẳng: “Để tránh người Ô gia luôn nhớ thương đồ vật ngươi đưa.”
Còn có những dược liệu quý giá kia, cậu cũng phải tìm sư phụ nhờ luyện chế thành đan dược.
Hắc Tuyển Dực nhướng mày, y đưa rất nhiều tài liệu, nếu chỉ có một mình y luyện chế toàn bộ thì phải đến năm sau mới xong.
Ô Nhược thấy y không lên tiếng, hỏi: “Có phải hơi nhiều không? Nếu một mình ngươi làm không được, tìm thêm vài đại sư pháp khí giúp ngươi.”
Hắc Tuyển Dực nói: “Năm sau mới có thể luyện chế xong toàn bộ tài liệu.”
“Còn hơn hai tháng nữa là đại ca ta ra ngoài rèn luyện, chỉ cần làm vài món trước khi hắn đi là được.”
Hắc Tuyển Dực không nói nữa, đặt tay lên bụng cậu xoa xoa, truyền một tia linh lực vào thân thể cậu.
“Cảm ơn.” Ô Nhược biệt nữu nói cảm tạ, không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Ta nghe người Ô gia nói Tây Sách hí viên đã biến thành phế tích, là ngươi làm sao?”
“Ừ.” Hắc Tuyển Dực vỗ vỗ cái bụng co dãn của cậu.
Ô Nhược làm lơ động tác của y, khen: “Làm tốt lắm, lần sau còn dám dùng chuyện của chúng ta viết hí khúc, lại đi hủy hí viên của bọn họ tiếp.”
Ai bảo người hí viên dám tùy ý dựng chuyện xưa của bọn cậu để giải trí, nội dung không chỉ thái quá mà còn hủy hoại danh dự người khác. Mà điều làm cậu vui nhất chính là sau khi Tây Sách hí viên biến thành phế tích, Nam Đại Viện phải khấu trừ bạc để xây dựng lại hí viên, bọn đại bá khẳng định sẽ đau lòng đến mất ngủ, đáng tiếc không thể thường xuyên phá hư hí viên, nếu không cha cậu thân là tam gia Nam Đại Viện cũng sẽ gặp tai ương theo.
Hắc Tuyển Dực thu tay, nhắm mắt ngủ.
Ô Nhược nghiêng người nhìn y.
Ánh nến mông lung chiếu lên mặt Hắc Tuyển Dực, vảy màu đen đầy mặt cực kỳ khủng bố âm trầm, cũng không biết nên nói sao, cậu lại rất rất muốn sờ lên gương mặt này.
Ô Nhược nhìn chằm chằm y hồi lâu, ma xui quỷ khiến vươn ngón tay ra chọt chọt vảy trên mặt Hắc Tuyển Dực, lớp vảy sần sùi khiến xúc cảm cực kỳ không tốt.
Đột nhiên, Hắc Tuyển Dực mở hai mắt.
Ô Nhược giật mình, cuống quýt thu tay lại, quay người đưa lưng về phía y.
Hắc Tuyển Dực: “…”
°°°°°°°°°°
Đăng: 8/8/2021