Bạn đang đọc Phế Thê Trọng Sinh – Kim Nguyên Bảo – Chương 23. Đáng Đời
Edit + beta: Iris
Nguyễn Trì Tranh đỡ thắt lưng, khập khiễng ra khỏi Thư Ly Viện, hiển nhiên là đã bị ăn đòn. Theo sau hắn chính là thủ vệ Thư Ly Viện đang khiêng Nguyễn Anh và Nguyễn Dũng.
“Thiếu gia, người không sao chứ?” Nguyễn Thắng và Nguyễn Doanh tiến lên đỡ Nguyễn Trì Tranh.
Nguyễn Trì Tranh mím chặt đôi môi tái nhợt, rũ mắt che đi phẫn nộ và khuất nhục trong mắt, từ khi sinh ra tới nay, hắn chưa từng xấu hổ như hôm nay.
“Các ngươi tự mình khiêng người ra khỏi Ô gia.” Thủ vệ Thư Ly Viện vẻ mặt ghét bỏ ném Nguyễn Anh và Nguyễn Dũng lên mặt đất phủ đầy tuyết.
Nguyễn Thắng nhìn thấy vết thương trên người hai người kia thì kinh hô: “Nguyễn Anh, Nguyễn Dũng.”
Hắn vội vàng tiến đến xem xét, hai người hơi thở thoi thóp, nhanh chóng lấy thuốc trị thương ra.
Thủ vệ Thư Ly Viện chộp lấy cái bình ném xuống đất: “Lão gia chúng ta nói, không được đưa thuốc trị thương cho bọn họ.”
Nguyễn Thắng tức giận: “Không trị thương bọn họ sẽ chết.”
“Nếu như chết thì đó chính là mệnh của bọn họ, nếu bọn họ có thể vượt qua, lão gia chúng ta sẽ không truy cứu việc này nữa.”
“Các ngươi… Các ngươi…” Nguyễn Thắng đương nhiên biết Nguyễn gia không bằng Ô gia, vì vậy quay qua cầu xin Ô Nhược: “Nhược thiếu gia, xin ngài hãy cứu bọn họ.”
Đáy mắt Ô Nhược hiện lên tia tàn nhẫn rồi biến mất nhanh đến mức không ai phát hiện: “Thi Cửu, Thi Hựu, đưa dược cho bọn họ.”
“Dạ.” Thi Cửu nhặt viên thuốc trên mặt đất lên.
Thủ vệ Thư Ly Viện trầm giọng ngăn cản: “Nhược thiếu gia, đây là chuyện Thư Ly Viện chúng ta, chẳng lẽ ngài muốn xen vào sao?”
Ô Nhược nói: “Đây là hai mạng người, ta làm sao có thể thấy chết không cứu, huống chi ta còn quen biết bọn họ nhiều năm như vậy.”
Thủ vệ Thư Ly Viện hỏi cậu: “Hạ nhân Thư Thanh Viện và Nhược thiếu gia cũng đã ở chung rất lâu, nếu bọn họ phạm sai lầm, có phải Nhược thiếu gia cũng xét phần quen biết nhiều năm mà không xử phạt bọn họ? Vậy quy củ dùng để làm gì?”
“Chẳng lẽ muốn ta trơ mắt nhìn bọn họ chết?”
Thi Cửu và Thi Hựu trực tiếp ngồi xổm bên cạnh Nguyễn Dũng và Nguyễn Anh.
Thủ vệ Thư Ly Viện lớn tiếng trách mắng: “Không được cho.”
Nguyễn Thắng và Nguyễn Doanh đưa mắt nhìn nhau, nhanh chóng che trước mặt thủ vệ Thư Ly Viện.
“Có nghe thấy không, không được cho.” Thủ vệ Thư Ly Viện cả giận nói: “Nhược thiếu gia, nếu ngươi đã khăng khăng như vậy, ta đành phải mời lão gia chúng ta tới.”
Lúc này, Thi Cửu đứng lên nói: “Phu nhân, người hầu đã chết.”
Thi Hựu nói: “Người này cũng tắt thở.”
Nguyễn Thắng, Nguyễn Doanh ngẩn ra: “Cái gì? Đã chết?”
Bọn họ cuống quýt ngồi xổm xuống thăm dò hơi thở, Nguyễn Anh và Nguyễn Dũng đã không còn thở, hai người sững sờ tại chỗ.
Chết rồi.
Huynh đệ ở chung với nhau mười mấy năm vậy mà chết rồi.
Thủ vệ Thư Ly Viện chế giễu: “Đáng đời.”
“Mang người đi.” Nguyễn Trì Tranh nắm chặt tay nghẹn giọng nói, sau đó không quay đầu lại, kéo thân thể bị thương đi đến cửa hông.
Ô Nhược vừa để bọn Thi Cửu hỗ trợ khiêng thi thể, vừa hô với Nguyễn Trì Tranh: “Trì Tranh, chờ ta với.”
Nguyễn Trì Tranh như không nghe thấy cậu nói, càng đi càng nhanh.
Chờ Ô Nhược đuổi theo ra tới cửa hông, bọn Nguyễn Trì Tranh đã mang theo thi thể rời đi.
Thi Cửu hỏi: “Phu nhân, muốn đuổi theo không?”
“Muốn, đương nhiên muốn.” Ô Nhược đã diễn thì phải diễn cho trót, dù sao cậu có đuổi theo phía sau thì Nguyễn Trì Tranh cũng sẽ không muốn gặp cậu.
Quả nhiên, sau khi tới Nguyễn gia, Nguyễn Trì Tranh đóng cửa không gặp.
Ô Nhược trở lại Thư Ly Viện Ô gia.
Thi Diệc báo lại tình huống đêm qua cho Ô Nhược: “Sau khi Nguyễn Anh và Nguyễn Dũng bị bắt thì bị đánh suốt một đêm, sau đó Nguyễn thiếu gia bị đưa đến Thư Ly Viện, trước mặt mọi người cởi quần hắn ra đánh 30 bản.”
Ô Nhược cười lạnh, Nguyễn Trì Tranh phải chịu loại sỉ nhục này, chắc chắn một thời gian dài sẽ không có mặt mũi xuất hiện trước mặt cậu.
Cậu nhìn Thi Cửu và Thi Hựu: “Các ngươi nói thật đi, đám Nguyễn Anh chết như thế nào?”
Thi Cửu trả lời: “Tiểu nhân thừa dịp lúc cho uống thuốc không ai chú ý đè mạch máu hắn lại, khiến hắn lập tức tử vong.”
Thi Hựu nói: “Ta cũng vậy.”
“Rất tốt.”
Ô Nhược mỉm cười hài lòng, bọn Thi Hựu thật sự rất thông minh, có thể hiểu được từng câu nói và chỉ thị của cậu.
Bây giờ Nguyễn Trì Tranh đột nhiên mất đi hai gã thân tín, trong lòng đặc biệt tức giận, cũng càng thêm oán hận Nguyễn Lam Như, nhưng mà, chuyện này chỉ mới là bắt đầu.
°°°°°°°°°°
Đăng: 21/7/2021