Bạn đang đọc Phế Thê Trọng Sinh – Kim Nguyên Bảo – Chương 19. Đừng Nói
Edit + beta: Iris
“Ta không biết chuyện này.” Quản Đồng vẻ mặt mờ mịt: “Con nói Trường Sinh Bài phong ấn linh lực con? Vậy tức là con vốn có linh lực?”
Bà vội hỏi: “Vậy có thể giải phong ấn Trường Sinh Bài không?”
Ô Nhược gật đầu: “Có thể, chỉ cần bóp nát Trường Sinh Bài là được, hiện tại đã giải phong ấn đan điền.”
“Vậy là con có thể tu luyện rồi?” Quản Đồng vui sướng nắm chặt tay cậu, nghẹn ngào nói: “Thật tốt quá, thật tốt quá, rốt cuộc con cũng có thể tu luyện cùng đại ca và những người khác.”
Từ sau khi tiểu nhi tử bị kiểm tra ra là không có linh lực, bà vẫn luôn rất khổ sở, nhất là tiểu nhi tử càng lúc càng béo, ngày càng có nhiều người dùng ánh mắt khinh thường nhìn tiểu nhi tử, bà cảm thấy bản thân thật vô dụng, không thể cho nhi tử một thân thể tốt.
Cho tới tận bây giờ, bà còn thường xuyên mơ thấy cảnh tiểu nhi tử lúc nhỏ khóc lóc hỏi bà vì sao cậu lại không có linh lực, sau khi tỉnh dậy thì trong lòng khó chịu không thôi.
Ô Nhược biết mẹ cậu vì chuyện thân thể cậu mà buổi tối thường xuyên ngủ không ngon, đau lòng lau nước mắt cho bà: “Dạ, về sau con đã có thể tu luyện với các đại ca, về sau mẹ không cần phải lo lắng về thân thể con nữa, bây giờ ngoại trừ có được linh lực, trong đầu con còn có thêm bảy công pháp bí thuật.”
“Cái gì?” Quản Đồng sửng sốt, nôn nóng hỏi: “Con vừa nói cái gì?”
“Con nói trong đầu con có thêm bảy công pháp bí thuật, ngoại trừ Ảnh…”
“Đừng nói.” Quản Đồng cuống quýt che miệng cậu lại, nhìn xung quanh, thấy cửa mở thì chạy ra ngoài nhìn xem có ai không, sau đó đóng cửa lại, vẻ mặt thận trọng nói với Ô Nhược: “Về chuyện trong đầu có bí thuật tuyệt đối không thể nói cho bất kỳ ai biết.”
Ô Nhược hỏi: “Ngay cả cha cũng không được sao?”
Kiếp trước, mẹ cậu cũng dùng biểu tình và lời nói giống như vậy nói với cậu, cậu lại cho rằng Nguyễn Trì Tranh đáng tin cậy nên ngu ngốc nói việc này với hắn.
“Không được.” Quản Đồng lắc đầu: “Bất kể là ai cũng không được nói, ít nhất tới khi con trở nên cường đại thì không thể nói với ai, con nghe rõ chứ?”
Ô Nhược gật đầu: “Nghe rõ, vậy mẹ có biết Ảnh…”
Quản Đồng lập tức ngắt lời cậu: “Ta cái gì cũng không thể nói, con đừng hỏi.”
Ô Nhược chưa từ bỏ ý định: “Một chút cũng không thể nói sao?”
Kiếp trước bởi vì không biết Trường Sinh Bài là do ông ngoại đưa nên cậu cho rằng Quản Đồng không biết gì, do đó không hỏi nhiều. Kiếp này, cậu biết được là người nào đưa, tất nhiên muốn biết rõ mọi thứ, đặc biệt là muốn biết tất cả những gì về bí thuật Ảnh Trộm.
Quản Đồng cười khổ: “Trước khi rời khỏi gia tộc, ta đã thề độc là sẽ không tiết lộ bất cứ chuyện gì trong tộc.”
Ô Nhược ngẩn ra, thở dài: “Ra vậy.”
Quản Đồng nắm tay cậu, nói lời thấm thía: “Tiểu Nhược, hiện tại con bắt đầu muộn hơn người khác nhiều năm như vậy, sau này nếu thấy người khác thi triển pháp thuật thì phải chú ý cẩn thận xem người khác làm thế nào, như vậy mới có thể tiến bộ nhanh chóng, hiểu không?”
Ô Nhược ghi nhớ lời bà vào trong lòng, bởi vì cậu cảm nhận được lời này của nương cậu như muốn nói cho cậu cái gì đó, nhưng lại không thể trực tiếp nói rõ ra.
“Con hỏi mẹ một việc, nếu không thể nói thì thôi.”
Quản Đồng suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, con hỏi đi.”
Ô Nhược hỏi: “Trước kia mẹ cũng có linh lực đúng không, cũng là huyền thuật giống những người khác?”
Từ lâu, tổ phụ và tổ mẫu đều khinh thường mẹ, cho rằng mẹ là người tầm thường, không xứng với cha.
Quản Đồng do dự rồi gật đầu.
“…” Ô Nhược không biết nên nói gì mới tốt, mẹ cậu đã phải hy sinh rất nhiều mới có thể ở bên cạnh cha, ngay cả tu vi cũng sẵn sàng từ bỏ, tộc nhân và tình yêu, khó trách cha cậu luôn nói ông thiếu mẹ cậu.
“Mẹ, chúng ta ra ngoài đi.”
Quản Đồng dìu Ô Nhược đi ra hậu viện, có hạ nhân đến báo: “Nhị thiếu gia, Nguyễn thiếu gia đến, hiện tại đang đợi ngài ở đại sảnh.”
°°°°°°°°°°
Đăng: 17/7/2021