Bạn đang đọc Phế Thê Trọng Sinh – Kim Nguyên Bảo – Chương 18
Edit + beta: Iris
Khi Hắc Tuyển Dực trở về phòng nghỉ ngơi, Ô Nhược đã ngủ mất.
Y đi lên giường duỗi tay xoa bụng Ô Nhược, sau đó, một tia linh khí chui vào bụng cậu.
Trong lúc mơ ngủ Ô Nhược cảm giác được là Hắc Tuyển Dực nên không thèm mở mắt, để tránh sau khi tỉnh lại thì mất ngủ giống tối hôm qua.
Nhưng khi cậu thức dậy thì người bên cạnh đã đi mất, ngay cả độ ấm trên chăn cũng không còn, trên gối có đặt hai vòng bạc màu đen.
Ô Nhược tò mò cầm lên xem, bề ngoài vòng tay có khắc đồ văn, sau khi nghiên cứu kỹ càng thì phát hiện phù văn trên vòng tay có tác dụng che giấu linh lực trên người.
Nếu cậu đoán không sai, hẳn là cho cậu dùng, chỉ cần đeo lên, cho dù là thái gia Ô Bặc Phương của cậu cũng không thể cảm ứng được dao động linh lực trên người cậu.
Ô Nhược do dự không đeo vào ngay, định đợi khi gặp Hắc Tuyển Dực hỏi rõ ràng rồi tính tiếp, nếu không sẽ rất xấu hổ.
Cậu gọi Thi Nguyên đến hầu hạ rửa mặt thay quần áo rồi đi đại sảnh tiền viện ăn sáng, nhưng Hắc Tuyển Dực không có ở đây.
Ô Nhược hỏi Hắc Tín: “Hắc Tuyển Dực đâu rồi?”
Hắc Tín nói: “Tối hôm qua chủ tử rời thành, dặn lão nô báo với phu nhân một tiếng, khoảng năm ngày sau mới trở về.”
Ô Nhược nhíu mày: “Rời thành? Có biết hắn đi đâu không?”
Kiếp trước khi cậu bị thương tỉnh lại, Hắc Tuyển Dực vẫn ở trong phủ, tuy cậu không muốn nhìn thấy y, nhưng lâu lâu nửa đêm Hắc Tuyển Dực vẫn chạy tới nhìn cậu một cái, thậm chí có một lần suýt chút nữa cậu đã bị cái vảy cá trên mặt Hắc Tuyển Dực hù chết.
Nhưng kiếp này sao lại đột ngột rời thành?
“Chủ tử không nói.”
Ô Nhược cảm thấy sau khi cậu trọng sinh đã thay đổi rất nhiều chuyện, vì vậy cũng không nghĩ về chuyện Hắc Tuyển Dực nữa, chờ khi ăn sáng xong mới đeo vòng lên, nói với Hắc Tín: “Mấy ngày nay ta có chuyện phải ở lại Ô gia, nếu Hắc Tuyển Dực có về thì ngươi phái người đến Ô gia báo cho ta biết.”
“Vâng.”
Hắc Tín đưa Ô Nhược ra cửa.
Ô Nhược lo lắng thi phó cấp thấp sẽ mang đến phiền toái cho cậu, nên chỉ mang bọn Thi Cửu về Ô gia vấn an cha mẹ.
Khi đến Ô gia, xe ngựa dừng ngay đại môn phía Nam Ô gia.
Thủ vệ hộ vệ nhìn thấy Ô Nhược bước xuống từ trong xe đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trước đây, Ô Nhược đều ra vào Ô gia từ cửa phụ, ngay cả ngày hồi môn cũng đi từ cửa phụ vào, bởi vì nếu đi từ đại môn sẽ bị nhiều người nhìn bằng ánh mắt khinh thường và cười nhạo, dần dần, trong lòng cậu sinh ra ý muốn trốn tránh, nhưng bây giờ cậu đã không còn là cậu của kiếp trước nữa.
Dưới các loại ánh mắt khác nhau, Ô Nhược thản nhiên để Thi Hựu và Thi Cửu đỡ cậu vào đại môn, bỏ qua những lời bàn bán và tiếng cười nhạo đi đến Thư Thanh Viện.
Ô gia tổng cộng có hơn 1500 sân, được đặt ở các nơi khác nhau ở Đông, Tây, Nam, Bắc Đại Viện.
Năm đó tộc trưởng Ô Bặc Phương đi theo phụ thân là Ô Thần Triển từ gia tộc Ô gia trực hệ ở Hoàng Đô, định cư ở thành Cao Lăng. Phụ tử hai người rất có thực lực và bản lĩnh, rất nhanh đã nổi danh, thành lập chi thứ Ô gia, mà đại trạch Ô gia càng ngày càng lớn, sân viện xây hết cái này đến cái khác mới phát triển thành quy mô lớn như hôm nay. Sau đó, Ô Bặc Phương thành thân với thứ nữ của gia chủ Diêu gia Diêu Xu Uyển ở Hoàng Đô, sinh hạ bốn trai hai gái, đặt tên là Ô Huyền Vân, Ô Huyền Nhiên, Ô Huyền Quân, Ô Huyền Vũ và Ô Huyền Mộng, Ô Huyền Âm, trong đó Ô Huyền Nhiên chính là gia gia của Ô Nhược.
Ô Huyền Nhiên thành thân với đích nữ Mục gia Mục Tú Uyển ở thành Ân La, sinh hạ năm trai một gái, Ô Bặc Phương để bọn họ dọn tới Nam Đại Viện. Sau đó, khi mấy đứa con trai của Ô Huyền Nhiên thành thân thì chia Nam Đại Viện thành sáu viện, được gọi là Huyền Uyển Viện, Thư Cạnh Viện, Thư Ly Viện, Thư Thanh Viện, Thư Bân Viện, Thư Đồng Viện. Ô Huyền Nhiên và phu nhân của ông ở tại Huyền Uyển Viện, năm viện còn lại phân cho năm nhi tử.
Vì vậy, Ô gia đông người, sinh tồn cũng rất tàn khốc, như cha của Ô Nhược là Ô Tiền Thanh, lấy chữ “Tiền” làm tên lót, nhưng mà không phải tất cả những người cùng thế hệ với Ô Tiền Thanh đều có tên lót là “Tiền”, những người có tên không nhất thiết được ghi tên vào gia phả. Bọn họ phải trải qua rèn luyện khảo hạch nghiêm khắc mới có được chữ “Tiền”, được ghi tên vào gia phả, khắc tên lên Trường Sinh Bài đặt ở trong Trường Sinh Điện cung phụng, sau khi mất bài vị sẽ được đưa vào từ đường Ô gia.
Nếu có người không được ghi tên vào gia phả, sẽ không được Ô gia công nhận là người Ô gia, hơn nữa, vĩnh viễn không được bước vào Ô gia nửa bước.
Thế hệ của Ô Nhược có tên lót là “An”, người trẻ tuổi bây giờ có được chữ “An” không nhiều lắm, bởi vì phần lớn đều chưa đến hai mươi tuổi nên không thể ra ngoài rèn luyện, còn người qua hai mươi tuổi đã ra ngoài rèn luyện thì chưa thấy trở về, vì vậy, bên Nam Đại Viện chỉ có đại nhi tử Ô An Kỳ của đại bá Ô Tiền Cạnh và đại nhi tử Ô An Dịch của nhị bá Ô Tiền Ly là có tên lót.
“Tiểu Nhược, sao con lại trở về rồi?” Quản Đồng nghe thấy hạ nhân nói Ô Nhược quay trở về, vội chạy ra từ trong phòng dìu nhi tử của mình.
Ô Nhược nhìn thấy mẹ, khuôn mặt vô cảm xuất hiện một tia ôn hòa.
Cậu hạ giọng nói: “Sáng nay, Hắc… Khụ, Tuyển Dực cho con tờ giấy ghi phương thuốc trị liệu thân thể của cha, con dùng cơm xong liền chạy đến đây.”
Kỳ thật hôm qua cậu đã viết xong đơn thuốc này, bởi vì cần rất nhiều dược liệu quý hiếm, nên trước tiên đem phương thuốc đến đây, sau đó để cha và mọi người cùng đi tìm dược liệu.
Quản Đồng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, ta sợ con ở Hắc gia bị ủy khuất.”
Ô Nhược hỏi: “Cha đâu?”
“Ông ấy đang ở thư phòng.”
“Chúng ta qua tìm cha đi.”
“Được.”
Quản Đồng dìu cậu vào hậu viện.
Trong thư phòng, Ô Tiền Thanh đang luyện chữ, thấy tiểu nhi tử trở về thì vui vẻ, cũng mơ hồ đoán được mục đích nhi tử trở về nên cho hạ nhân lui xuống, canh ở ngoài cửa.
Quản Đồng cũng rời khỏi thư phòng đi chuẩn bị trà nước điểm tâm.
Ô Nhược nói lại mục đích của mình, sau đó đưa đơn thuốc cho Ô Tiền Thanh: “Cha, chúng ta cần tìm các loại thảo dược trên đơn thuốc càng sớm càng tốt, sau đó ngâm người trong những dược liệu có chứa linh khí đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày là có thể chữa trị đan điền, nếu không được thì chúng ta sẽ nghĩ cách khác.”
Cậu không dám nói với giọng điệu quá chắc chắn, sợ cuối cùng cũng chỉ làm cha cao hứng được một chút. Tuy nhiên kiếp trước, cậu và sư phụ có nghiên cứu phương pháp trị liệu thân thể cha nên cậu vẫn nắm chắc bảy phần có thể trị được: “Chỉ là mấy dược liệu này thật sự rất khó tìm, cho dù có tìm được thì cũng chưa chắc lấy được.”
“Để ta nhìn xem.” Ô Tiền Thanh nhận lấy đơn thuốc nhìn một lượt: “Dược liệu trên phương thuốc này chúng ta đều có.”
“Đều có?” Ô Nhược kinh ngạc nhìn ông: “Nhà chúng ta có dược liệu quý như vậy? Sao con lại không biết?”
“Con quên rồi sao, hôm trước Tuyển Dực có đưa tới một đống dược liệu trân quý.” Ô Tiền Thanh cười nhẹ: “Hắn còn rất có tâm, biết tu vi của ta bị hủy nên đưa rất nhiều dược liệu trân quý đến đây, thậm chí còn có dược liệu không thể mua bằng ngân lượng.”
“…” Tâm trạng Ô Nhược rất phức tạp, thật sự không hiểu tại sao Hắc Tuyển Dực lại đối tốt với cậu như vậy, chẳng lẽ chỉ vì cậu là nam thê của y sao?
Cậu nhanh chóng phủ nhận đáp án này.
Không phải cậu muốn đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, nhưng sau khi trọng sinh lại, cậu đã không còn cách nào cho rằng người khác chỉ đang đơn thuần đối tốt với cậu và gia đình cậu, luôn cảm thấy đối phương có mục đích gì đó. Ngay cả khi cậu đối xử bình thường với Hắc Tuyển Dực cũng là vì muốn y giúp đỡ.
Ô Tiền Thanh thu lại phương thuốc, nghiêm túc nói: “Tiểu Nhược, con gả đến Hắc gia đã mấy ngày rồi, vậy có biết được Hắc Tuyển Dực là người như thế nào không? Có biết vì sao hắn lại có nhiều dược liệu trân quý và tài liệu hi hữu như vậy không?”
Ngay cả đại gia tộc ở Hoàng Đô cũng không có khả năng hào phóng lấy một đống vật quý báu như vậy làm lễ vật, cho nên thân phận của nam tế nhất định không đơn giản.
Ô Nhược cau mày.
Kiếp trước cậu ở chung với Hắc Tuyển Dực mười mấy năm cũng chỉ biết Hắc Tuyển Dực là người Tử Linh tộc, nghe nói Tử Linh tộc không phải là người trong nước, còn là người nước nào thì cậu không biết.
Giờ nghĩ lại, cậu không biết chút gì về Hắc Tuyển Dực.
Cũng đúng, kiếp trước cậu tránh Hắc Tuyển Dực còn không kịp, chỉ cần có người đàm luận về Hắc Tuyển Dực cậu liền không muốn nghe không muốn nói. Đối với cậu vào thời điểm đó, Hắc Tuyển Dực là người ở đâu, có thân phận gì đều không liên quan đến cậu.
Ô Tiền Thanh thấy cậu không trả lời thì thở dài: “Bỏ đi, con đã thành thân với hắn, chính là phu thê chung một chiến tuyến, cho dù thân phận hắn là gì, con đều phải đứng về phía hắn, hơn nữa, đây là định thân do tộc trưởng quyết định, những người khác không dám trở mặt từ chối.”
Hắc Tuyển Dực lai lịch không rõ, thậm chí gia gia Ô Bặc Phương cũng không biết thân phận của y, vì vậy ông mới lo lắng có một ngày Hắc Tuyển Dực sẽ đứng ở lập trường đối lập Ô gia làm con ông lâm vào tình thế khó xử.
Trong lòng Ô Nhược cười lạnh, người Ô gia ngay cả gia đình cậu cũng giết, còn để ý nhận hay từ chối sao?
Cậu chuyển chủ đề: “Cha, còn ba tháng nữa là đại ca tròn hai mươi tuổi, đến lúc đó phải ra phủ rèn luyện, cha phải chuẩn bị nhiều pháp khí cho đại ca mới được, bên ngoài nhiều nguy hiểm, không mang nhiều pháp khí phòng thân sao chúng ta có thể yên tâm.”
Ô Tiền Thanh gật đầu: “Ta sẽ chuẩn bị tốt.”
Ô Nhược nhìn ông, híp mắt nói: “Mấy người đại bá mượn pháp khí cũng đã mấy tháng…”
Ô Tiền Thanh giật mình, trầm ngâm.
Lúc này, Quản Đồng tự mình bưng trà nước đi vào.
Ô Nhược nhìn thấy bà liền nghĩ đến Trường Sinh Bài, liền nói: “Cha, bây giờ còn sớm, cha đi lấy dược liệu trước đi.”
“Được.” Ô Tiền Thanh rời khỏi thư phòng.
Quản Đồng hỏi: “Các ngươi nói xong rồi?”
Ô Nhược cảm ứng được gần đây không có người nghe lén liền lôi kéo bà ngồi xuống: “Nương, con nhận được hạ lễ ông ngoại đưa.”
Quản Đồng sững sờ, một hồi lâu mới hiểu được ông ngoại mà cậu nói là ai, đột nhiên kích động đứng lên: “Ông ấy tới tìm con?”
Ô Nhược lắc đầu: “Không có, là ông phái người đưa đồ tới.”
Quản Đồng vội vàng cầm lấy tay cậu hỏi: “Vậy ông tặng con cái gì?”
Ô Nhược vừa quan sát biểu tình bà vừa nói: “Một cái Trường Sinh Bài.”
“Trường Sinh Bài?” Quản Đồng sửng sốt: “Sao lại đưa Trường Sinh Bài?”
“Bởi vì Trường Sinh Bài phong ấn linh lực của con.”
“A?”
Ô Nhược nhướng mày: “Mẹ không biết việc này sao?”
°°°°°°°°°°
Đăng: 16/7/2021