Đọc truyện Phế Đế Vi Phi – Chương 103: Song Đế Đại Hôn Hoàn
22/12/2022
Edit: Chary
__________________________
Mộc Tử Khâm phái người xuống đáy vực truy tìm tung tích Hạ Vân Dương, nhưng tìm kiếm rất lâu vẫn không có kết quả.
Sống không thấy người, chết không thấy xác.
Người phái đi hồi báo chỉ phát hiện ở cạnh con sông bên dưới vách núi có máu khô đọng lại và cả dấu vết hoạt động của bầy sói.
Mộc Tử Khâm không chấp nhận kết quả này, y điều động thêm lượng lớn nhân mã tìm kiếm suốt hơn hai mươi ngày, lần hỏi các hộ nhà trong phạm vi trăm dặm quanh đó, song chả thu được kết quả tốt hơn.
Rốt cuộc thì y không thể không chấp nhận, truy phong Hạ Vân Dương thành Vân Dương vương.
Chẳng mấy chốc nửa năm đã qua, ngày đại hôn của Mộc Tử Khâm và Tiêu Chấn Diệp cũng đến gần.
Đế hậu đại hôn chính là việc lớn, bắt đầu từ hai trước quy cách hôn lễ và đại điển lập hậu đã được sắp xếp chỉnh chu, trên dưới lục bộ chẳng dám sơ suất nửa phần, chỉ lo phạm lỗi vào ngày hệ trọng.
Khắp chốn đế kinh đều giăng đèn kết hoa, dương dương hỉ khí.
Ngày nọ, khi Mộc Tử Khâm đến tìm Tiêu Chấn Diệp, từ rất xa y thấy Lễ bộ Thượng thư bước ra khỏi viện tử của hắn, mồm miệng còn hùng hổ dọa người.
“Ra vẻ lắm thế không biết? Yêu cầu nhiều như thế cơ mà.
Trước kia thì lợi hại, bây giờ chẳng phải chỉ là một cung phi hầu hạ dưới thân kẻ khác thôi sao? Chỉ là một tên gà trông không biết đẻ trứng……!Thánh…!thánh thượng!”
Lễ bộ Thượng thư trông thấy Mộc Tử Khâm nộ khí trùng trùng đi tới thì hoảng tới mức phịch một cái quỳ gối dập đầu, cổ cúi hạ sát đất.
“Mới nảy ngươi vừa nói cái gì?” Mộc Tử Khâm sắc mặt âm trầm, “Nói!”
Lệ bộ Thượng thư run như cầy sấy, mặt mày trắng bệch cả ra, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng, gã phủ phục trên đất cầu lạy xin tha: “Thánh thượng tha mạng, hạ quan nhất thời hồ đồ……”
Mộc Tử Khâm chẳng buồn nghe gã biện minh, “Người đâu, lôi xuống!”
Mấy thị vệ tiến lên áp giải gã đi.
“Thánh thượng tha mạng, thánh thượng tha cho hạ quan….” Tiếng van nài của Lễ bộ Thượng thư xa dần rồi lặng hẳn.
Mộc Tử Khâm tiến vào phòng Tiêu Chấn Diệp thời điểm hắn đang ướm thử hôn phục, bộ dạng nom rất cao hứng.
Lễ phục của hoàng hậu một sắc đỏ thẫm khoác trên người hắn càng tôn thêm dáng người cao ngất, tuấn mỹ vô song.
“Thánh thượng đến đó à.” Vừa bắt gặp thân ảnh Mộc Tử Khâm hắn đã vội tiến tới đón y, “Thánh thượng, lễ phục Thượng Y cục mới đưa đến đấy, ngươi xem thử….!Tử Khâm sao thế này, kẻ mù mắt nào chọc ngươi sinh khí?”
Trông y cau có không vui, tâm tình phấn khởi của Tiêu Chấn Diệp cũng vơi đi: “Đám đại thần kia lại sinh sự khiến ngươi mất hứng hửm? Bọn họ chính là vậy đó, Tử Khâm đừng chấp nhặt với họ nhé….”
“Tiêu Chấn Diệp.” Mộc Tử Khâm bỗng dưng ôm chầm lấy hắn, “Ngươi đừng làm hoàng hậu nữa, chúng ta cùng nhau xưng đế đi.”
“Hả?” Tiêu Chấn Diệp phản ứng không kịp, chớp chớp mắt: “Ý thánh thượng là sao?”
“Ngươi ắt hẳn đã chịu không ít coi thường kỳ thị vì cái thân phận phi tần hậu cung này.”
“So với những gì thánh thượng từng chịu kiếp trước chẳng đáng là bao.” Tiêu Chấn Diệp đau lòng đáp lại cái ôm của y, “Mấy hôm nay khiến ta chân chính hiểu rõ tâm tình của ngươi kiếp trước, những miệt thị ta chịu đây chẳng bằng một phần ngàn khi ấy.
Ta rốt cuộc cũng cảm nhận được điều tồi tệ này, một người kiệt ngạo như ngươi lúc đó phải thống khổ dường nào cơ cứ…”
Mộc Tử Khâm khẽ ho một tiếng: “Chuyện qua rồi, ta không để tâm……”
“Nhưng ta để tâm.” Tiêu Chấn Diệp đặt nụ hôn lên tóc y: “Bây giờ đến phiên ta ở tại vị trí này, nên càng cảm thấy thương tiếc thay ngươi.
Song, quan trọng hơn cả là chỉ cần có thể được ở bên ngươi, dù có bằng hình thức nào ta cũng chẳng để ý đâu……”
“Ta thì để ý đó.” Mộc Tử Khâm đem lời của hắn hoàn trả cho hắn.
“Trẫm là hoàng đế, trẫm nói muốn cùng ngươi chia sẻ giang sơn, thì chúng ta chính là thiên hạ cộng chủ…”
Nửa tháng sau, tin tức song đế đăng cơ lần nữa chấn động Lăng Phong đại lục.
“Thế là thế nào? Tiêu Chấn Diệp không phải hoàng hậu ư? Sao đùng cái biến thành hoàng đế rồi?”
“Một núi không chứa hai hổ, ta lần đầu nghe nói một quốc gia có thể có hai vị hoàng đế đấy!”
“Vậy sau này nên xưng hô với họ thế nào đây? Đều gọi bệ hạ à?”
“Nghe nói, Tiêu Chấn Diệp gọi Võ Đế, Mộc Tử Khâm xưng Văn Đế…”
“Nhị vị đế vương của chúng ta không hổ là người được sách sử vang danh, các ngài cho chúng ta thật nhiều kinh hỉ, lần đầu tiên thống nhất Lăng Phong đại lục, lần đầu tiên thành lập một quốc gia hai vua cùng trị.
Về sau chẳng biết sẽ còn những chuyện lớn đáng ngạc nhiên gì đây?”
“Thế thành ra hôn lễ của họ không phải là đế hậu đại hôn mà là song đế đại hôn ư?”
“Trước đó Lễ bộ cực cực khổ khổ chuẩn bị cho đại hôn của đế hậu, bây giờ thế này, họ lại phải tất bật nữa rồi.”
“Đâu chỉ mỗi Lễ bộ phải vội, e rằng cả lục bộ đều sức đầu mẻ trán……”
………
Ngày lành song đế đại hôn cuối cùng cũng tới.
Mười dặm đô thành trải hồng trang, lụa đỏ giăng kín lối.
Khắp kinh thị cơ man là người, ai nấy đều vội tranh nhau đến xem cảnh song đế đại hôn trăm năm khó gặp này.
Điểm đúng giờ ngọ, dưới sự chứng kiến của toàn thể quần thần, Mộc Tử Khâm và Tiêu Chấn Diệp cùng vận long bào hồng sắc, nắm tay nhau rảo bước lên thềm ngọc trải thảm hồng.
“Tiêu Chấn Diệp, kể từ hôm nay, đời này ngươi đã định là người của ta, ta có đánh có mắng ngươi đều phải chịu, tuyệt không được hối hận.”
“Tử Khâm à, phải là đời này ngươi đã định không thể thoát khỏi ta.”
Giờ này khắc này, trong mắt họ chỉ có hình bóng của đối phương.
Tiêu Chấn Diệp nắm chắc tay Mộc Tử Khâm, trái tim loạn nhịp.
Hắn một đời đi sai hướng, mặc cho dùng đủ mọi thủ đoạn vây giữ y bên cạnh mình nhưng chưa từng chân chính có được y.
May thay thiên gia cho hắn cơ hội trọng sinh, để đời này hắn có thể bù đắp lại, rốt cuộc chiếm được một chỗ trong tâm y.
Mộc Tử Khâm cũng cảm thấy tim mình đập vội.
Y từng ghét hắn hận hắn, song lại kiềm lòng không đặng bị hắn hấp dẫn, đi qua hai kiếp nhân sinh, đến cuối cùng vẫn không tránh khỏi dây dưa cùng hắn.
Bất quá lần này, là do y tự nguyện.
Chuyện cũ tựa sương khói, cố sự đời trước đã thành quá khứ, điều y có thể làm chính là nắm giữ giây phút của hiện tại.
Vào khoảnh khắc hai người cúi đầu đối bái, Tiêu Chấn Diệp chăm chú nhìn vào Mộc Tử Khâm, nghiêm túc mà rằng: “Tử Khâm, ta yêu ngươi.”
Mộc Tử Khâm cười rộ lên: “Ừ, ta cũng vậy.”
Khi xưa ngươi lấy sơn hà làm sính lễ, hôm nay ta lại dùng giang sơn đưa mối, từ đây bích lạc hoàng tuyền, sinh tử tương tùy.
………!
Đêm đến, nến đỏ chập chờn, hai người nâng lên chung rượu hợp cẩn, đan tay cùng nhau một hơi uống cạn.
“Ngươi ta cùng uống cạn rượu giao bôi, nhất sinh nhất thế mãi không chia lìa.” Dưới ánh nến rực đỏ lay lắt, nơi đáy mắt Tiêu Chấn Diệp chỉ thâm tình in bóng Mộc Tử Khâm.
“Nhất sinh nhất thế mãi không chia lìa.” Mà trong mắt Mộc Tử Khâm cũng chỉ có mỗi mình Tiêu Chấn Diệp.
Bốn mắt nhìn nhau, hai trái tim hòa cùng nhịp đập, không khí ám muội dần vây lấy họ.
Tiêu Chấn Diệp bế Mộc Tử Khâm lên, tùy ý gạc táo đỏ, đậu phụng, long nhãn, hạt sen đầy giường sang một bên, rồi nhẹ nhàng đặt y xuống, cúi người áp sát.
“Tử Khâm của ta thật đẹp.”
Giọt nến nhỏ xuống như hồng lệ.
Dung mạo vốn tuyệt diễm của Mộc Tử Khâm được ánh đỏ phủ thêm một tầng dụ hoặc, cánh môi lấp lánh thủy quang tựa đóa anh đào tháng ba rộ nở, nhiệt khí lan ra từ làn môi đóng mở như đang mời gọi người tới thăm dò…
Tiêu Chấn Diệp thoáng cái ngắm nhìn đến ngẩn ngơ, hô hấp hẫng lại mấy nhịp.
Hắn cúi đầu, hôn lên đôi môi đã khiến mình bao lần mê đắm, đầu lưỡi linh hoạt đoạt lấy thơm ngọt trong khoang miệng y.
Mộc Tử Khâm vòng tay qua cổ Tiêu Chấn Diệp, nhiệt tình đáp lại cái hôn của hắn.
Đầu lưỡi quấn quýt triền miên, mỗi tấc răng môi đều được âu yếm tỉ mỉ, tại mỗi nơi mỗi chỗ của đối phương họ đều muốn lưu lại hơi thở của mình.
Vừa hôn môi, Tiêu Chấn Diệp vừa chậm rãi trút bỏ y phục của hai người, ngón tay phủ lớp chai mỏng khơi lên dục hỏa trên khắp thân thể người kia.
Từng âu yếm qua biết bao lần, Tiêu Chấn Diệp sớm đã ghi tạc những điểm mẫm cảm trên người Mộc Tử Khâm, hắn biết nên làm thế nào để khiến Tử Khâm động tình, cũng biết cách khiến y thoải mái.
“Ưm a ~” Chẳng bao lâu Tử Khâm cũng có phản ứng, đón ý hùa theo hắn.
Trong mắt Tiêu Chấn Diệp là tiếu ý tràn lan.
Mạn giường đỏ thắm khẽ buông lơi……
Ngân bình sạ phá thủy tương bính,
Thiết kỵ đột xuất đao thương minh.*
Một mảnh hương diễm khắp phòng……
………
Hừng đông hôm sau, Mộc Tử Khâm và Tiêu Chấn Diệp còn chưa đến thì bá quan văn võ đã tụ tập đông đủ trên triều, mọi người hết sức sôi nổi.
“Các vị nói xem……!tối qua nhị vị bệ hạ ai trên ai dưới?”
“Đương nhiên là Văn đế bệ hạ ở trên, người kiệt ngạo như Văn đế sao có thể nằm dưới thân kẻ khác chứ?”
“Ta thấy chưa hẳn đâu, Võ đế bệ hạ võ công cái thế, bá đạo quả quyết, hơn nữa xem dáng dấp ngài ấy đâu giống người bị áp, ta cược Võ đế bệ hạ nằm trên.”
“Ngươi nói thế thì Văn đế bệ hạ giống người bị áp sao? Hẳn là ngươi không biết, năm ấy khi Võ đế vẫn là chất tử ở Mộc Quốc, ngài ấy đã từng hầu hạ Văn đế bệ hạ rồi.”
“Ngươi nói bậy! Tại sao trước giờ ta chưa từng nghe qua chuyện này?”
“Do bản thân ngươi nông cạn đấy, ngươi cứ đi nghe ngóng một chút sẽ biết, chuyện này đã truyền khắp hoàng cung, kể rằng năm đó Văn đế bệ hạ bị kẻ gian ám toán, trong lúc trúng mị dược đã vô tình cưỡng ép Võ đế bệ hạ…”
“Ta không tin đâu! Võ đế bệ hạ sao nằm dưới được cơ chứ?”
“Chẳng thế thì ngươi nghĩ vì lý do gì mà sau khi hồi cung, Văn đế bệ hạ hết tặng lăng la tơ lụa lại tặng châu báu thuốc bổ cho Võ đế bệ hạ, thậm chí tự mình bón cháo cho Võ đế, còn lời giải thích nào khác ngoài Văn đế đã cưỡng bức Võ đế?”
“Thúi lắm! Ngươi chớ có vũ nhục Võ đế bệ hạ, có tặng thuốc cũng do Võ đế tặng Văn đế!”
“Sao ngươi không nói lý thế, rõ ràng là Văn đế bệ hạ ở trên!”
“Võ đế bệ hạ ở trên mới đúng……”
Hai người cãi vã đến đỏ mặt tía tai, sau cùng một người lấy tửu lâu ở kinh thành một kẻ dùng biệt phủ thôn trang làm tiền đặt cược.
Các quan viên phía sau trố mắt nhìn nhau, chẳng dám xen mồm cắt ngang hai vị đại quan nọ.
Đúng lúc này cả bọn trông thấy hai vị bệ hạ giá đáo, thành ra đồng loạt ngậm miệng đứng yên.
Hai người kia đang mãi cải cọ qua lại bỗng phát hiện bốn phía lặng ngắt như tờ, vừa xoay qua thì thân ảnh hai vị hoàng đế đập vào mắt, họ im bặt tại chỗ.
“Cẩn thận bậc thang đấy Tử Khâm.” Tiêu Chấn Diệp dìu Mộc Tử Khâm tiến tới, bàn tay lơ đãng đỡ bên thắt lưng y.
Quan viên mới nảy đặt cược Mộc Tử Khâm ở trên chứng kiến động tác nhỏ giữa hai người thì chợt sững sờ, sự thật không phải như gã nghĩ đâu phải không.
Không đâu, không đâu, Văn đế hạ không nằm dưới đâu.
Hai người đi tới long ỷ của mình ngồi xuống.
Thế nhưng tại phút chốc đặt mông xuống ghế kia, sắc mặt Mộc Tử Khâm bỗng tái mét, nom cực kỳ khó chịu.
“Eo Tử Khâm vẫn còn đau à, ta xoa giúp ngươi nhé?”
Tiêu Chấn Diệp nhấc tay định xoa bóp thắt lưng cho Mộc Tử Khâm, song bị y cản lại.
Mộc Tử Khâm trầm mặc quát khẽ: “Ngồi xuống.”
Tiêu Chấn Diệp đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống.
Một màn đều bị bách quan thu vào đáy mắt, lại nhìn đến vệt đỏ thấp thoáng bên cổ áo Mộc Tử Khâm, quan viên nọ chừng như bị sét đánh.
Hóa ra……!Văn đế bệ hạ thật sự nằm bên dưới.
Toang rồi, thông trang của gã……
Viên quan cược cho Tiêu Chấn Diệp đúng lúc nghiêng người sáp lại, dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ nghe được, nói: “Giờ thôn trang của ngươi thuộc về ta rồi nhé.”
Viên quan kia khóc không ra nước mắt.
………
Hoa tuyết tung bay theo gió, Tiêu Chấn Diệp và Mộc Tử Khâm khoác hai tấm áo choàng một đen một đỏ cùng kiểu dáng, họ nắm tay nhau đứng trên tường thành, ngắm pháo hoa rạng rỡ khắp nền trời.
“Tiêu Chấn Diệp.” Mộc Tử Khâm đột nhiên siết chặt hắn.
“Ơi?” Tiêu Chấn Diệp nhìn về phía y.
“Ta đây muốn mời ngươi cùng ta nhìn ngắm nhân gian ba vạn phồn hoa, non sông tú lệ này.” Đáy mắt Mộc Tử Khâm khắc in bóng dáng Tiêu Chấn Diệp.
Tiêu Chấn Diệp trở tay nắm lấy tay y, rồi ấn lên đó nụ hôn, thành kính như một tín đồ: “Vinh hạnh của ta.”
(*Thơ:
Ngân bình sạ phá thủy tương bính,
Thiết kỵ đột xuất đao thương minh.
[ trích Tỳ Bà Hành – Bạch Cư Dị ]
Bản tạm dịch:
Bình bạc vỡ tuôn đầy mạch nước,
Ngựa sắt giong, thét ngược tiếng đao.
– Nguồn: Thi viện)
—— Hoàn chính văn ——
Lời editor: Con tôi rốt cuộc cũng trưởng thành gòi, gớt nước mắt.
〒▽〒
Thật ra, theo kế hoạch ban đầu thì tác phẩm này phải hoàn thành từ tháng 6 rồi cơ, nhưng tôi bị vỡ kế hoạch (chủ yếu là tại lười) kéo dài đến tận tụ trường thế là bỏ ngang suốt mấy tháng trời, thành thật xin lũi vì sự không chuyên nghiệp này!
Ừm thì, đây là bộ truyện đầu tiên tôi edit nên không thể tránh khỏi nhiều sai sót và chưa thật sự sát với bản raw, chỉ mong các bạn không thấy quá cấn khi đọc.
Phế Đế Vi Phi kết thúc viên mãn rồi, và còn phần phiên ngoài thật dài ở phía sau, tôi không chắc mình có đu theo tiếp được không vì năm nay bận thi đại học, nên là nếu tôi còn hơi đến khi thi xong thì có khả năng sẽ edit tiếp.
Ở phiên ngoại sẽ có sinh tử và câu chuyện về các cp phụ vân vân, bỏ thì tiếc quá nhưng lực bất tòng tâm.
Thôi tạm thời cứ vậy ~
Cuối cùng, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến các bạn đọc đã đồng hành tôi cũng như Khâm Nhi và Chấn Diệp trong thời gian vừa qua, rất cảm ơn các bạn!
Chúc mọi người luôn dui dẻ bình an! (づ ̄ 3 ̄)づ.