Bạn đang đọc Phế Đế Vi Phi – Chương 102: Mộc Tử Khâm Ngươi Chỉ Có Thể Là Của Ta
22/12/2022
Eidt: Chary
_____________________________
Hôm sau, Mộc Tử Khâm rời giường thượng buổi triều sớm đương khi ngày chưa tỏ hẳn, Tiêu Chấn Diệp còn thương tích trên người nên ngủ rất sâu, mặt trời lên cao mới thức dậy.
Bên giường đã lạnh băng, còn mỗi chiếc phát quan bên gối minh chứng cho dấu vết của người nọ.
Đam Mỹ Sắc
Tiêu Chấn Diệp với lấy phát quan, đặt bên mũi cẩn thận hít một hơi, trên đấy vẫn phảng phất hương tóc người nọ lưu lại.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve vân hoa khắc trên bề mặt phát quan, tiếu ý đong đầy nơi đáy mắt.
Tối qua gây sức ép tận đến nửa đêm, sáng ra y cư nhiên có thể dậy sớm thượng triều, coi bộ lần sau hắn cần nỗ lực hơn nữa, phải khiến y ba ngày không thể rời giường.
………!
Tiêu Chấn Diệp dành hơn nửa tháng để dưỡng thương, thương thế trên người chậm rãi phục hồi.
Trong lúc đó, Mộc Tử Khâm tập trung thanh trừ sạch sẽ thế lực các phương, triệt để quy tụ thống nhất đại lục.
Chẳng lâu sau, tin tức Mộc Tử Khâm và Tiêu Chấn Diệp đại hôn được thông cáo, dấy lên xôn xao khắp cả đại lục Lăng Phong.
“Có nghe tin gì chưa? Thánh thượng của chúng ta muốn thành hôn với một vị nam hậu, mà khi trước vị nam hậu kia là tử định một mất một còn của thánh thượng đấy.”
“Này có gì đâu? Đáng ra ấy à, thánh thượng và nam hậu này phải thành hôn từ bốn năm trước cơ, nhưng vì đủ loại nguyên do mà kéo dài tới tận bây giờ.”
“Nói thế nam hậu này chính là cái vị bốn năm trước xém thành hôn với thánh thượng trong lời đồn sao?” Mọi người láo nháo kinh hô.
“Ấy ấy, các ngươi không biết rồi.
Năm đó, nam hậu này vẫn là quân chủ Tiêu Quốc, tin tức hai người họ đại hôn vừa truyền ra đã oanh động cả đại lục đấy, dẫu sao cũng là lần đầu tiên có chuyện quốc chủ hai quốc thành hôn kia mà.”
“Nếu bốn năm trước hai người họ đại hôn sắp thành, thế nguyên cớ làm sao lại tranh đấu suốt ba năm?”
“Nghe nói thánh thượng cùng nam hậu định ra ước hẹn ba năm, ta thấy ba năm này bất quá chỉ là tình thú giữa họ thôi.”
Một khoảng im lặng kéo dài.
Qua lúc lâu, có người nhận xét: “Thánh thượng và nam hậu của ngài biết cách chơi quá chừng.”
Những người hiện diện tại đó đều điên cuồng gật đầu trong lòng.
“Ta nói thảo nào năm trước nam hậu kia lại chắp tay dâng hết thế lực của mình cho thánh thượng, cam nguyện nép mình dưới trướng, rõ ràng khi ấy điều kiện trong tay hắn còn chiếm ưu thế hơn thánh thượng, nguyên lai tất thảy đều là cái thú giữa họ.”
“Vậy ra nam hậu kia hẳn phải rất yêu thánh thượng, mới có thể chắp tay nhượng giang sơn của mình cho ngài.”
“Thánh thượng sở hữu tướng mạo cùng năng lực bậc nào, sao người ta không yêu cho được…”
……
Tin vui đại hôn của hai người theo gió truyền tới tai Hạ Vân Dương, thời điểm ấy hắn ta vừa thành công áp chế tâm ma.
Hơn một năm thời gian này, hắn ta vẫn luôn giam mình trong phòng tối đối kháng với tâm ma, thị vệ Doãn Sướng cũng nhất mực ở bên cạnh chiếu cố áo cơm.
Hiện tại khó khăn lắm mới đánh bại được tâm ma, lại bất ngờ hay tin người nọ sắp thành hôn.
Hạ Vân Dương rủ mi che ấp sóng mắt cô độc, chứa đầy nỗi ưu thương bất cam tâm.
A Khâm vẫn lựa chọn Tiêu Chấn Diệp, rõ ràng là hắn ta đã rất cố gắng rồi.
Chẳng qua, A Khâm chọn Tiêu Chấn Diệp cũng tốt, chí ít Tiêu Chấn Diệp toàn tâm toàn lực bảo hộ y.
Mà hắn ta, còn không rõ khi nào tâm ma lại xuất hiện tổn thương tới y.
Nghĩ như thế thì trong lòng hắn ta dễ chịu hơn ít nhiều.
Nhưng, trái tim đau quá, thật sự không cam tâm.
Chi bằng đi gặp A Khâm một lần cuối, dù cho đứng đằng xa liếc mắt cũng tốt, chỉ nhìn một lần thôi rồi hắn ta sẽ biến mất khỏi cuộc đời của y, tuyệt không quấy rầy bọn họ nữa.
Chủ ý đã định, Hạ Vân Dương cải trang dẫn Doãn Sướng lẫn vào đế kinh.
Tối hôm nọ, hắn ta thành công đột nhập hoàng cung Mộc Quốc, và chợt thấy người nọ cùng Tiêu Chấn Diệp say đắm hôn nhau dưới bóng trăng mờ.
Trái tim như bị ai đó đào sống khỏi thân thể, đau đến hít thở không thông.
Nguyên lai…!A Khâm thật sự chẳng cần hắn ta….
Giọt lệ trong suốt theo khóe mắt lăn dài, Hạ Vân Dương xoay người lặng lẽ ly khai.
A Khâm à, ta đi rồi, về sau sẽ không có ai quấy rầy các ngươi nữa….
Song vừa đi được vài bước, bỗng nhiên nơi trái tim truyền đến cơn co thắt kịch liệt, hắn ta tái mặt cong lưng đè chặt lồng ngực.
Khi sóng lưng thẳng lên lần nữa, khuôn mặt hắn ta đã trở nên âm trầm, khóe miệng kéo thành độ cung lạnh lẽo khiến người ta sởn tóc gáy.
………
“Ưm…”
Đầu đau quá……!mí mắt cũng thật nặng….
Ngứa…!gì vậy chứ……
Mộc Tử Khâm chậm rãi hé mắt ra, mơ mơ màng màng trông thấy một bóng đen ghé sát bên người mình.
Y bất giác mê man nhắm mắt.
Đột nhiên, Mộc Tử Khâm bừng tỉnh từ cơn mê, thì thấy Hạ Vân Dương một thân hắc y đang vươn lưỡi liếm láp ngực y……
……!!!
Hạ Vân Dương!?
Sao lại là hắn ta!?
Tối qua y chẳng phải cùng Tiêu Chấn Diệp…!mệt đến ngủ thiếp di sao? Thế nào y lại ở chỗ Hạ Vân Dương? Tiêu Chấn Diệp đâu?
Y không có nhiều thời gian để tự hỏi, bởi Hạ Vân Dương vẫn còn dây dưa bên ngực y.
Đồng tử y rụt lại, theo bản năng tung công kích về phía Hạ Vân Dương, thế nhưng khi cố dùng sức y mới phát hiện cơ thể mình mềm nhũn tự bao giờ, chỉ thoáng đề khí thôi thân mình đã yếu ớt gục xuống.
……!!!
Chuyện này…!lý nào lại thế?!
“Ngươi tỉnh à.” Hạ Vân Dương quỷ bí cười mỉm, hắn ta nhẹ nhàng giúp Mộc Tử Khâm điều chỉnh tư thế, sửa sang quần áo hỗn độn của y, đoạn hôn khẽ lên mi mắt y: “Buổi sáng tốt lành, tiểu tâm can của ta.”
Mộc Tử Khâm nghiêng đầu né tránh: “Ngươi làm gì ta rồi?”
“Không hề, ta chỉ cho ngươi dùng một ít nhuyễn cân tán thôi.”
Đảo mắt nhìn quang bốn phía, y hẳn đang ở trên một chiếc xe ngựa đang chạy, xét theo độ xóc nảy khi đi đường thì xe ngựa này đương chạy lên núi.
Mộc Tử Khâm lạnh lùng nhìn Hạ Vân Dương: “Ngươi định đưa ta đi đâu?”
“Đương nhiên là đến chỗ chỉ có hai người chúng ta.” Hạ Vân Dương hôn lên trán y, “Từ nay về sau, ngươi chỉ thuộc về mỗi mình ta, không có bất luận kẻ nào có khả năng làm phiền chúng ta nữa, thế nào, vui chứ?”
Mộc Tử Khâm nhìn hắn ta mà thặng linh không nói, trong ánh mắt có tiếc hận, nghi hoặc, bi thương cùng nhiền loại cảm xúc xen lẫn vào nhau, hồi lâu sau y mới cất tiếng: “Hạ Vân Dương, tại sao ngươi lại biến thành thế này?”
“Tại sao ta lại biến thành thế này?”
“Tại sao ta lại biến thành thế này? Hahahaaa ——” Hạ Vân Dương bỗng dưng cười điên loạn, ánh mắt hắn ta u ám: “Ta biến thành thế này, chả phải bị các ngươi bức đấy ư?”
“Kiếp trước, ta liều mình băng qua tầng tầng âm lộ, hiến tế linh hồn của mình để đổi lấy cơ hội trọng sinh cho ngươi, ấy nhưng ngươi thì sao?”
Hạ Vân Dương tàn nhẫn bóp cổ Mộc Tử Khâm nhấc cả người y lên, khuôn mặt vặn vẹo như lệ quỷ bò về từ chốn âm ti.
“Ngươi không chút do dự phản bội ta, ngươi dùng sự trọng sinh ta đổi lấy bằng linh hồn ở cùng với cừu nhân của ngươi, ngươi quên kiếp trước hắn đối xử với ngươi thế nào rồi à? Sao ngươi có thể tiện như thế…”
“Khụ khụ….” Tay Hạ Vân Dương ngày càng bóp chặt, Mộc Tử Khâm rất nhanh liền không thở nỗi, sắc mặt dần dần tái mét.
Bấy giờ Hạ Vân Dương mới nhận ra mình đang làm cái gì, bối rối chợt lóe trong mắt hắn ta rồi biến mất, nhanh chóng thả tay ra.
“Khụ khụ khụ….” Mộc Tử Khâm vô lực ngã xuống nhuyễn tháp thở hổn hển.
Sau gáy y thình lình thấy tê rần, tầm mắt tối tăm, y hôn mê bất tỉnh.
Hạ Vân Dương đánh ngất Mộc Tử Khâm đoạn gắt gao ôm y vào trong ngực, nhãn thần chứa sự cố chập: “Ngươi là của ta, chỉ có thể là của một mình ta, ta nhất định không cho phép ngươi rời khỏi……”
“Ầm!” Một tiếng nổ vang, xe ngựa dừng lại.
Hạ Vân Dương hung tơn quát: “Có chuyện gì?!”
Doãn Sướng ở bên ngoài đáp: “Thưa các chủ, Tiêu Chấn Diệp dẫn người đuổi theo…”
………
“Tử Khâm….”
“Thánh thượng…”
Ồn quá….!Ai gọi vậy….
Mộc Tử Khâm từ từ nâng mi mắt thì trông thấy vẻ mặt hốt hoảng của Tiêu Chấn Diệp đang đứng đằng xa.
“Tiêu Chấn Diệp?” Mộc Tử Khâm định tiến về phía hắn, nhưng y vừa nhúc nhích, bên cổ đã chợt lạnh thấu.
Có lưỡi kiếm gác ngang trên cổ y.
“Tử Khâm!”
“Thánh thượng!”
Chứng kiến cần cổ Mộc Tử Khâm ứa ra máu đỏ, Tiêu Chấn Diệp và những thuộc hạ đến cứu viện đều kinh hô thành tiếng.
Cùng lúc đó, giọng nói của Hạ Vân Dương vang lên bên tai y: “Đừng nhúc nhích, bằng không ta chẳng dám cam đoan rằng sẽ không làm ngươi bị thương đau.”
Lời nói tuy hung hãn nhưng Hạ Vân Dương vẫn yên lặng dời mũi kiếm ra xa.
Mộc Tử Khâm đảo mắt nhìn chung quanh, y hiện đứng bên vách đá đen ngòm, nơi đây hẳn đã trải qua một hồi ác chiến bởi tứ phía toàn những thi thể rải đầy.
Thị vệ Doãn Sướng của Hạ Vân Dương trọng thương ngất xỉu cách đây không xa, Hạ Vân Dương thì đang cưỡng chế y lùi về sát vách đá.
Sau lưng chính là vực sâu vạn trượng, bất cẩn một chút liền sẽ bị miệng vực tối đen hút lấy, từ đó vạn kiếp bất phục.
Y thử điều động nội lực nhưng khí lưu trong cơ thể cứ mãi im lìm, tứ chi cũng mềm nhũn không chút sức lực, đây hẳn do nhuyễn cân tán còn chưa hết tác dụng.
Hạ Vân Dương như nhìn thấu ý đồ của Mộc Tử Khâm, hắn ta bất ngờ kéo y lùi về thêm một bước, tức thời khiến đất đá dưới chân lăn lốc xuống vách núi.
“Hạ Vân Dương, ngươi chớ kích động!” Trái tim Tiêu Chấn Diệp vọt lên tận cuống họng, hắn tận lực trấn an Hạ Vân Dương, “Thả Tử Khâm ra, ngươi muốn cái gì ta cũng đáp ứng….”
“Ta chỉ cần Mộc Tử Khâm! Nếu không có được y, vậy hãy để y chết chung với ta đi!” Hạ Vân Dương ôm chặt Mộc Tử Khâm ngã người về sau.
Huyền nhai dần ôm trọn thân thể hai người.
“Tử Khâm!” Tiêu Chấn Diệp dùng tốc độ cực nhanh lao đến, gian nan bắt được bàn tay Mộc Tử Khâm, “Nắm chặt tay ta, tuyệt đối đừng buông!”
Phù Nhã, Mạnh Hào và Liều Hạo Diễm đồng thời tiến lên hỗ trợ kéo người.
Hạ Vân Dương tay phải ôm lấy thắt lưng Mộc Tử Khâm treo trên vách đá, “Muốn cướp y khỏi ta sao, đừng hòng!”
Tay trái hắn ta bỗng dưng rút kiếm chém thẳng vào tay Tiêu Chấn Diệp.
Con ngươi Mộc Tử Khâm bất giác khuếch đại, “Cẩn thận đấy Tiêu Chấn Diệp!”
“Keng ——” Khoảnh khắc kiếm kia sắp chém trúng cổ tay Tiêu Chấn Diệp thì kiếm trong tay Liễu Hạo Diễm đã kịp thời ngăn cản, dư chấn binh khí va chạm làm hổ khẩu Hạ Vân Dương tê rần, thanh kiếm thuận thế rơi xuống vách núi.
Bấy giờ Mộc Tử Khâm mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Chấn Diệp cũng thở hắc ra một hơi, hắn dùng cả hai tay, phối hợp với Phù Nhã Mạnh Hào kéo Mộc Tử Khâm lên.
Mộc Tử Khâm và Hạ Vân Dương được kéo lên từng chút một.
Thoáng đó Hạ Vân Dương chợt tự giễu cười cười, rồi hắn ta buông lỏng cảnh cánh tay đang ôm Mộc Tử Khâm, thả mình hướng xuống vực núi.
“Hạ Vân Dương!”
Mộc Tử Khâm theo bản năng muốn túm lấy tay hắn ta, song nhuyễn cân tán trong người y chưa giải, y chẳng kịp túm được cái gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Vân Dương bị miệng núi đen nuốt chửng.
Hạ Vân Dương chăm chú ngóng nhìn Mộc Tử Khâm đương cách mình càng lúc càng xa, khuôn mặt non nớt của người thiếu niên từng cứu hắn khỏi bầy sói dần trùng lên khuôn mặt y, giọt nước mắt lạnh lẽo từ khóe mắt chảy xuôi.
Mộc Tử Khâm, dù cho ta đã đánh mất cả linh hồn mình, thì cuối cùng cũng không thể nhẫn tâm làm hại ngươi….
Hạ Vân Dương tuyệt vọng nhắm mắt lại, mặc cho thân thể đang dần rơi xuống…..
Trên vách núi.
Tiêu Chấn Diệp gắt gao giữ chặt Mộc Tử Khâm, y thẩn thờ nhìn chòng chọc vực thẩm sâu hút dưới vách đá, nước mắt nóng hổi cứ nối tiếp nhau lăn dài bên gò má.
Ký ức kiếp trước vẫn rõ mồn một, khi người nọ dốc hết tâm can đối tốt với y.
Ngay trước cổng thành Mộc Quốc, cảnh tượng hắn vì y chắn tên mà chết dường như chỉ mới phát sinh ngày hôm qua……
“A ——” Mộc Tử Khâm dùng sức cắn mạnh vào vai Tiêu Chấn Diệp.
Tiêu Chấn Diệp khẽ hô đau một tiếng, vô thức ôm y chặt hơn, đoạn hắn nhẹ nhàng xoa tóc y, dịu giọng dỗ dành: “Không sao đâu, Tử Khâm à, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi…”.