Đọc truyện Phật Tội – Chương 7: Chu dực tế vân thiên (3)
“Ngươi muốn kiểm tra không?” Nàng giật áo đánh soạt, để lộ lưng và bả vai, “Sợ ta nửa đêm biến thành yêu ma quỷ quái cắn người?”
Nàng xé áo vốn chỉ nghĩ Nhậm Hoài Tô sẽ giật mình nhắm mắt, nhưng y lại xem
xét lưng nàng rất kĩ lưỡng, ngây người một thoáng, nàng đâm ra thiếu tự
nhiên, “Có gì mà xem?”
Dưới ánh trăng, y đưa tay nhẹ nhàng vuốt
ve lưng nàng, cảm giác động chạm ấm áp mà kỳ dị khiến khắp người nàng
nổi đầy gai ốc. Cô Quang thình lình nổi giận, “Nhậm Hoài Tô! Ngươi làm
gì đấy?”
“Đừng động đậy, sau lưng cô có hai vết lạ.” Y ngưng khí trên đầu ngón tay, ấn lên vệt màu hồng phấn, đó là hai vết sẹo nhạt. Y điểm
bốn ngón tay lên vết sẹo, tạo thành Đại thánh phật ấn, “Cô Quang, vết
tích này nhất định có liên quan đến trứng quái, không biết vì sao dịch
trứng không gây biến hoá trên cơ thể cô, nhưng vẫn phải cẩn thận. Phật
ấn này có thể trấn áp tà khí, một khi nó bị phá, ta sẽ biết ngay.”
Nàng mặc áo xong, nhất thời không muốn nhìn mặt y, “Ngươi biết ngay để lập
tức đuổi theo, dùng kiếm khí để chặt kẻ biến dị là ta thành tám mảnh như lúc nãy ư?”
“Cô Quang…” Giọng y đã trở nên dịu dàng, chất giọng
lạnh nhạt bằng lặng không chút gợn ấy một khi trở nên dịu dàng, thì hoá
ra đầy ắp tình cảm, “Cô biết ta không có ý đó.”
Nàng hừ một
tiếng, vốn định bắt bẻ cho y cứng họng, nhưng bỗng nhiên chẳng muốn nói
nữa. Xoay lưng về phía Nhậm Hoài Tô, nàng ngồi trên đất nhìn con suối
vừa rồi đã tắm rửa, một vùng nhuốm đỏ, xác con xà quái rải khắp nơi,
mảnh trăng vành vạch và yêu dị, nàng lại thấy thật đẹp đẽ.
An tường và thoải mái.
Phía sau là hơi thở ấm áp của Nhậm Hoài Tô, gió đêm se sắt thổi qua khoảng
cách giữa nàng và y, một lúc sau, nàng khẽ nhích về sau một bước, lưng
khẽ chạm với người Nhậm Hoài Tô, y vẫn đứng. Nàng tựa vào y, y không
tránh, còn nhẹ nhàng xoa đầu nàng.
Bàn tay y êm ái và mạnh mẽ,
xoa đầu rất dễ chịu, nàng hài lòng hưởng thụ cảm giác khi y vuốt ve đầu
mình, đổ người về sau, tựa vào chân y, chìm vào giấc ngủ.
Nhậm
Hoài Tô để nàng tựa, y không rõ vì sao mình phải xoa đầu nàng, vì sao
phải để nàng tựa, nhưng nàng như một con mèo hoang dè dặt thận trọng mà
không quá mức hư hỏng, khi nó dụi vào người y, y không chỉ không nỡ đẩy
ra, thậm chí còn bất ngờ thấy hân hoan và mừng rỡ.
Trời dần sáng tỏ.
Nàng tỉnh giấc, phát hiện mình đã được bao bọc kín mít, đang trên lưng ngựa.
Nhậm Hoài Tô dùng mấy cái áo khoác bọc kín nàng lại, đặt lên lưng ngựa, y
một tay dắt hai con ngựa, một tay cầm ô, chậm rãi bước đi dưới trời nắng gắt.
Từng bước một, tư thái của y vẫn nghiêm ngắn cẩn trọng như vậy, thong thả mà điềm nhiên.
Nàng thở hắt ra một hơi, đã rất nhiều năm nay, nàng hiếm khi được ngủ yên ổn thế này, nhưng Nhậm Hoài Tô sẽ bảo vệ nàng. Rúc người trong mấy lớp áo, nàng an tĩnh cuộn mình trên lưng ngựa, để Nhậm Hoài Tô dắt ngựa, từng
bước đưa nàng đi về phía Hoành Địa hoả sơn.
Sau chuyến đi dài mười mấy ngày, hai người trèo đèo lội suối, tiếp cận Hoành Địa hoả sơn.
Cách hoả sơn mười mấy dặm, đã thấy tro bụi dày đặc che kín bầu không, cỏ cây thưa thớt, đá tảng sậm màu rải rác khắp nơi trên đất, một vùng rộng lớn và bằng phẳng, ngựa đến đây không chịu đi tiếp, cũng may tro bụi che
lấp mặt trời, Cô Quang có thể xuống ngựa đi bộ.
Tương truyền, Cực Nhật Châu nằm giữa hoả sơn, nhưng không biết chính xác là nơi nào. Chốn này bốn bề hoang vắng, hiếm dấu chân người, mọc mấy loại cỏ dại, nhưng
trủi lủi không đơm hoa không trổ lá.
“Nếu Cực Nhật Châu phát sáng trong đêm, vậy đợi đến tối hẵng tìm.” Nàng thấy Nhậm Hoài Tô đang dáo
dác nhìn tứ phía, “Chốn này chẳng có thứ gì, lại cách hoả sơn rất xa,
ngươi tìm gì thế?”
Y ừ một tiếng đáp lời, nhưng vẫn không ngừng
tìm kiếm, hồi lâu sau, y dời một tảng đá bằng phẳng, bắt đầu dựng lều.
Nàng buồn chán ngồi ở một bên, Nhậm Hoài Tô nhất định có sở thích dựng
lều, đi tới đâu dựng lều tới đó, trong rừng dựng lều cỏ, bên bờ sông đào sơn động, dưới chân hoả sơn y lại định chồng đá.
Dọc đường y
dựng có đến tám gian lều, làm lợi cho những con vật không tìm thấy tổ
trong rừng. Cô Quang hậm hực nhìn y làm việc, dù biết y sợ nàng phải
phơi nắng, nhưng không hề có cảm giác biết ơn.
Nam nhân vừa lắm
lời vừa phiền phức kia, làm cái gì cũng phải tử tế nhất, phải tốt nhất.
Đá trên đất vuông vắn, sỏi cuội cũng nhiều, y nhanh chóng dựng xong
khung lều, nàng nhặt một viên đá ném sang, ầm một tiếng, cái lều đã bán
thành hình biến thành một đống đổ nát, nàng lạnh lùng nhìn Nhậm Hoài Tô. Không phải nàng cảm thấy lều y dựng không đẹp, chẳng qua chỉ muốn phá
hoại mà thôi.
Y cũng không nổi giận, lại bắt đầu chồng từng tảng đá một.
Đến khi y dựng lều xong, khói bụi trên trời đã loãng đi đôi chút, nắng rọi
xuống qua tầng tro mù, nàng ngồi vào lều, chán ngán trông ra phiến đá
đen sì ngoài cửa lều và màu nắng ảm đạm, “Nhậm Hoài Tô, ngươi đi xem gần đây có đồ ăn không.” “Đồ ăn” mà nàng nói chính là thịt, hơn nữa nàng
không phải đang thương lượng, mà đang ra lệnh.
Mười mấy ngày nay
đều là y tìm hang quán mua thịt bò hoặc chân giò, hiện tại đến gần Hoành Địa hoả sơn, bốn bề hoang vắng, lấy đâu ra thịt thà? Nhưng y thực sự
bước ra ngoài, nhìn quanh quất, như thể thực sự có thể tìm thấy gì đó.
Quái nhân, lẽ nào y cho rằng có thể tìm thấy đồ ăn cho ta ở cái nơi quỷ quái này? Nàng chống má nhìn Nhậm Hoài Tô đi xa dần, dười khoé mắt lấp loé
hồng quang, Huyết Lưu Hà phát ra ánh đỏ. Nàng cầm nó lên nhìn, thật kỳ
lạ, hiện tại là ban ngày, không có trăng, vì sao Huyết Lưu Hà lại phát
hồng quang?
Nhậm Hoài Tô đã đi được một lúc, ánh nắng tắt dần,
nàng ra khỏi lều đá, ngạc nhiên vì y đi lâu đến thế. Sắc trời trở nên u
ám, hoả sơn ở phía xa đỏ loè mù mịt, nàng tiêu sái vung tay áo, nhẹ
nhàng lướt về phía hoả sơn.
Ai quy định nàng nhất định phải ngồi trong gian lều đá kỳ dị ấy đợi y về? Nàng sai y đi tìm thức ăn, đâu có nói sẽ đợi y về.
Ở miệng núi lửa nóng cháy, hồng quang không rõ ràng, nhưng nóng như thiêu đốt, Cô Quang khẽ vung quạt, lần từng bước vào trong núi. Nàng sợ ánh
sáng, nhưng không sợ lửa, quỷ khí âm lãnh dật dờ trên vành quạt có thể
xua tan nóng bức, quỷ ảnh tràn ra vây quanh nàng, hướng thẳng vào trong.
Dung nham quanh miệng núi lửa nhiều hơn tưởng tượng rất nhiều, nhưng không
hiểu vì sao không đỏ lửa mà đen kịt. Trong vòng mười dặm tuyệt không có
bóng cây, nhưng lại có một loài vật to lớn nám đen thong dong lườn lờ
quanh đó, trông giống như heo mà lại chẳng phải heo. Nàng dừng lại, nhìn chằm chằm con thú lớn kỳ dị, nó rất to, tuyệt không phải vì nàng hoa
mắt hay ảo giác mà nhầm lẫn. Nhìn kỹ hơn, càng gần đỉnh núi càng có
nhiều loài thú ấy, tính ra phải hơn chục con.
Đấy là loài quái vật gì?