Đọc truyện Phật Tội – Chương 6: Chu dực tế vân thiên (2)
Huyết Lưu Hà và quần
áo để trên bờ, bờ suối trống trải thoáng đãng, ánh trăng rọi lên Huyết
Lưu Hà lập loè tia sáng đỏ, như thể bên trong có yêu vật đang rục rịch.
Nhậm Hoài Tô quay lưng về phía dòng suối, mi mắt khép hờ, gió nhẹ phất
qua, vạt áo y lay theo chiều gió, pha lê khảm trên tay áo phản chiếu ánh sáng phát ra từ Huyết Lưu Hà phía sau, một mảng đỏ như máu.
Cô Quang vẫn còn đang tắm rửa.
Huyết Lưu Hà chậm rãi tản ra một quầng sáng đỏ, bao trùm cả nửa bờ khe. Ánh
đỏ trên tay áo Nhậm Hoài Tô cũng càng lúc càng rực rỡ, vùng sáng dần
khuếch tán, sau lưng y một cái bóng từ từ trỗi dậy, lờ lững, chờn vờn.
Trong ánh đỏ của Huyết Lưu Hà, cái bóng càng trở nên rõ rệt, trông như
một nam tử.
Có tiếng sột soạt, con sóc bị Cô Quang vọc cả ngày
ngậm một sợi dây chậm rãi nhảy sang, tới trước mặt Nhậm Hoài Tô. Nó
không chạy trốn, có lẽ bởi quen thói ăn bám nên theo họ suốt dọc đường.
Nhậm Hoài Tô nhắm mắt, y nghe thấy tiếng con sóc, nhưng không hề trông thấy
biến hoá sau lưng mình. Bỗng nhiên cái bóng nhoáng lên, nhập vào thân
thể y, tức khắc ánh đỏ phát ra từ Huyết Lưu Hà tan hết, mái tóc dài đen
nhanh của y lại điên cuồng tung bay trong gió như một búi liễu đen. Ngay lúc đó, con sóc bám đuôi đột ngột bật ngửa ra đất tắt thở, như thể bị
yêu khí thình lình bộc phát giết hại.
Cô Quang đang tắm dưới khe, đột nhiên trông thấy bờ khe bao trùm ánh đỏ, hoảng hốt nghĩ lẽ nào
Huyết Lưu Hà có chuyện? Nhậm Hoài Tô muốn huỷ nó ư? Nàng vội vàng khoả
nước qua loa rồi tròng vào người bộ áo váy trong tay nải Cơ Nhị tặng,
“Nhậm Hoài Tô?”
Nàng xông lên bờ, chỉ trông thấy Huyết Lưu Hà
lành lặn trên mặt đất. Nàng chộp lấy viên đá, dáo dác nhìn bốn phía,
không thấy bóng y, “Này? Nhậm Hoài Tô?” Nàng ngước lên, trông thấy vạt
áo trường bào Nhậm Hoài Tô lật phật bay trong gió, y ngồi trên một mỏm
đá bên bờ suối, vầng trăng tròn treo vành vạch sau lưng. Chỗ y ngồi
không quá cao, nhưng không hiểu vì sao lại khiến người ta cảm thấy mênh
mông vời vợi, y không thực sự nhìn vào đâu, nhưng lại gây cảm giác dưới
cái nhìn y tất thảy là rơm rác, không chút sinh cơ.
“Nhậm Hoài
Tô?” Cô Quang không biết y lên mỏm đá ấy tự lúc nào, mới trước đó nàng
thấy y rành rành còn ở bên bờ suối. Tư thái của kẻ ngồi trên mỏm đá ấy,
dù nàng mới chỉ quen biết y một ngày, cũng cảm thấy đây tuyệt đối không
phải Nhậm Hoài Tô.
Kẻ ngồi trên mỏm đá ấy quay đầu lại, thứ khí
thế kỳ dị tan sạch sẽ ngay vào khoảnh khắc ấy, như thể chỉ là ảo giác
của nàng giữa đêm khuya. Y đứng dậy, nhẹ nhàng nhảy xuống đất, “Cô nương có sao không?”
Nàng đưa tay sờ lưng, vừa rồi tắm rửa nàng lờ mờ
cảm thấy sau lưng dường như xuất hiện một nốt ban, nhưng lại không thể
bảo Nhậm Hoài Tô xem hộ, “Ngươi ngồi trên đó làm gì?:
Y ngây ra
thấy rõ, chừng như chưa từng nghĩ vì sao mình lại ngồi trên vách núi,
ngẫm ngợi hồi lâu, vẫn không biết đáp thế nào. Ngay vào lúc ấy, nàng
đánh mắt trông thấy một vật gì đó trong rừng cây, “Cái gì kia?”
Đó là một đống hỗn độn, không giống đá sỏi, thị lực Nhậm Hoài Tô cực tốt,
liếc mắt qua liền nói, ”Dường như là một đống vỏ trứng.”
Vỏ
trứng? Nàng lập tức nghĩ việc vừa rồi chém vào đám mây, luồng dịch nhờn
cổ quái mới xuất hiện, bỗng nhiên vỡ ra, “Lẽ nào vừa rồi thứ đám mây kia là bao bọc một quả trứng cực lớn?”
Nhậm Hoài Tô lại gần, đó thực sự là một đống vỏ trứng vĩ đại đang dật dờ yêu khí, không biết ấp giống gì, dưới đất cũng không thấy hành tung ấu tử, “Quả trứng to thế này,
không biết là loài quỷ quái nào?”
“Ta từng gặp vô vàn quỷ quái,
nhưng chưa từng nghe nói có loại trứng này.” Nàng lạnh lùng đáp, “Trời
mới biết đụng phải thứ yêu ma hiếm có nào.”
“Loại quỷ khí này
dường như sinh ra nhờ đất trời biến hoá, không như lệ quỷ bình thường,
ta nghĩ trong trứng ắt phải có gì đó, cô nương đập trứng, không biết
trong người có chỗ nào khác lạ?” Y nhặt miếng vỏ trứng có găm ngọc vỡ,
quả trứng là do mảnh Tuý Hoàng Châu của y và cú chém bằng quạt của Cô
Quang hợp lực phá huỷ, dưới đất vẫn còn dịch nhờn cổ quái, dưới ánh
trăng, những mầm cỏ dại trong vũng dịch nhờn đó từ từ sinh trưởng, mọc
thành nhiều hình dạng kỳ dị.
“Cô Quang!” Y đột ngột gọi, “Cô đi xem dưới suối có phải cũng…”
Nàng nghe y bỗng gọi tên mình, trong lòng cảm thấy hơi vui, quay đầu nhìn
lại, thấy dưới khe suối cũ có mấy con cá búng mình trên mặt nước, dần
biến hình, trở nên không còn giống cá. Nhậm Hoài Tô bắn mấy mảnh ngọc vỡ trúng những con quái ngư ấy, chỉ thấy quái ngư chết đi biến thành từng
luồng khói đen, tựa như quỷ mị.
Dính phải dịch nhờn trong quả
trứng dường như sẽ xảy ra dị biến. Sau khi Nhậm Hoài Tô bắn chết mấy con cá, lòng suối bỗng dưng sôi sục, một đôi cánh vĩ đại thình lình xuất
hiện, trong tiếng nước chảy rào rào, một con mãng xà rất to từ từ ngóc
đầu lên, sau lưng nó là một đôi cánh khổng lồ màu đỏ.
Đấy là thứ
gì? Cô Quang rùng mình, vừa nãy dịch nhòn dội nàng ướt đẫm từ đầu tới
chân, vì sao nàng không sao cả? Lẽ nào nàng là giống sinh vật không nên
thuộc về thế giới này? Con mãng xà ngóc đầu lên từ dưới nước, răng không ngừng mọc dài, hai bên cổ dần bục ra những mụn thịt, rồi những mụn thịt cấp tốc sinh trưởng, mọc thành tám cái đầu rắn.
Chỉ trong chốc
lát, con mãng xà bình thường đã thành rắn chín đầu! Dưới ánh trăng, chín cái đầu thè ra chín cái lưỡi, hau háu nhìn hai người, đôi cánh màu đỏ
vĩ đại đột nhiên vỗ mạnh, thân rắn dần nâng cao, như thể sắp bay lên. Cô Quang há hốc miệng, nàng từng nhìn thấy thi biến, cũng từng thấy quỷ
biến, nhưng chưa từng thấy một con vật biến thành thế này trong thời
gian ngắn ngủi đến thế. Quạt quỷ mở ra đánh xoạch, nhưng lòng nàng biết
rõ, thứ này sinh ra từ trứng quái, trứng quái có thể hấp thu quỷ mị, chỉ sợ dùng lệ quỷ công kích sẽ không có tác dụng. “Nhậm Hoài Tô, thứ này
có thể hấp thu cô hồn dã quỷ, muốn thu phục nó chỉ có thể trông vào
ngươi.” Nàng phe phẩy quạt, đột nhiên cảm thấy hả hê, thảnh thơi ngồi
xuống, định mặc y lo chuyện con quái vật.
Dù sao nàng cũng thu phục không nổi.
Nhậm Hoài Tô hai tay trống trơn, không có binh khí, chín cái miệng của xà
quái nhả ra chín luồng khói, ngưng tụ thành một luồng khí đen như mực,
đặc hơn cả màn đêm, phun về phía y.
Nàng lạnh nhạt đứng nhìn,
trông thấy Nhậm Hoài Tô bắt ấn vung tay, kiếm khí phá không, bằng mắt
thường cũng thấy một vệt trắng loá. Chỉ với một chiêu tịnh chỉ kiếm của
y, con rắn chín đầu khí thế kinh người đã tan xương nát thịt trong
khoảnh khắc, hoá thành một trời máu tanh, tưới đẫm toàn thân Nhậm Hoài
Tô. Y quay người thu tay lại, máu tươi chảy xuống manh áo trắng theo một lọn tóc đen, một giọt, hai giọt, ba giọt…
Màu máu thắm như một gốc đào tuyệt sắc đang leo cao, lặng lẽ trổ hoa.
Nàng cười, nàng cảm thấy gốc hoa đào trên người y thật đẹp, nhưng vẫn lờ mờ cảm thấy có gì không ổn.
Người giả này lạnh nhạt, vô dục vô cầu, từ trong ra ngoài trống rỗng, đã vô
dục vô cầu phổ ái chúng sinh như thế, sao lại tu luyện thứ võ công ác
liệt cùng cực này? Kiếm khí trắng loá lóng lánh, xuất thần nhập hoá,
chắc chắn y đã từng dốc sức nỗ lực.
Nhậm Hoài Tô ơi Nhậm Hoài Tô, ngươi thực sự chỉ là cao nhân vô dục vô cầu, thính tòng thiên mệnh, từ
bé đến lớn chỉ biết ngoan ngoãn niệm kinh?
Rất đáng ngờ.
Nhưng trông vào đôi mắt trong sáng của Nhậm Hoài Tô, thứ khí độ mênh mông
thoáng kim tuyệt cổ, lại như thế tuyệt đối không có gì đáng ngờ.
“Cô nương?” Qua hiểm nguy, y lại mở miệng gọi nàng là “cô nương”
Cô Quang lạnh nhạt đáp lời, “Công tử, có việc gì?”
Y khựng lại, khẽ hắng giọng, “Cô Quang…”
Nàng chống má nhìn y, “Ừ, có chuyện gì?”
“Cô… không sao chứ?”
“Ngươi muốn kiểm tra không?” Nàng giật áo đánh soạt, để lộ lưng và bả vai, “Sợ ta nửa đêm biến thành yêu ma quỷ quái cắn người?”