Phát Súng Trượt

Chương 5


Đọc truyện Phát Súng Trượt – Chương 5

Will đưa máy bay vào chế độ lái tự động và nhìn ra bầu trời đêm. Đèn thành phố và các trang trại lượt dưới cánh máy bay trong khi anh bay về phía bệnh viện Newport ở Georgie, bệnh viện gần trang trại của gia đình Ben Carr nhất. Trong lòng, Will cảm thấy hẫng hụt, trống rỗng.

Ở độ tuổi bốn mươi mốt, anh đã dành tám năm cuối để phục vụ cho sự nghiệp của Ben Carr, người có lẽ giờ này đang cận kề với cái chết. Bác sĩ săn sóc cho Ben lúc này anh vừa điện hơi tỏ ra rất bi quan. Cơn đột quỵ rất nặng và khả năng hơi khó có thể nói trước.

Đèn tín hiệu hàng cọc tiêu nhấp nháy ở phía dưới đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Will. Anh giảm tốc độ và bắt đầu hạ cánh. Vừa tiếp đất, anh cho máy bay chạy một vòng theo hàng cọc tiêu hướng dẫn rồi tắt máy. Cùng lúc ấy, một chiếc trực thăng cũng đáp xuống bãi, ánh đèn pha làm anh loá mắt. Một xe tuần cảnh của bang Georgie phóng nhanh qua đường băng, đèn tín hiệu xanh nhấp nháy trên nóc xe, chạy đến đỗ gần chiếc trực thăng. Từ trên máy bay, Mack Dean, thống đốc bang Georgie nhảy xuống, khom lưng chạy đến xe. Trông thấy Will, ông gào to cố át tiếng gầm rú của trực thăng:

– Lại đây, Will, tôi đưa anh cùng đi.

Xe chật, Will và ông thống đốc phải ngồi sát vào nhau.

– Chiều nay tôi vừa nói chuyện với ông ấy xong – Mack Dean nói – Ông ấy có vẻ khá lắm và gần như suốt buổi, ông ấy chỉ toàn nói về anh.

Will hơi rùng mình khi nhớ lại vừa sáng nay, ông Thượng nghị sĩ đã hứa với anh là ông sẽ nói ngay với ông thống đốc rằng ông muốn anh sẽ là người kế vị ông nếu ông mất khi đang đương nhiệm. Cả hai người im lặng cho đến khi xe dừng lại trước bệnh viện.

Ông thống đốc bước vào trước, gặp ai ông chỉ khẽ đưa tay ra hiệu chào. Một viên cảnh sát đang gác trước phòng ông Thượng nghị sĩ. Hai người vừa tới cửa thì từ trong một bác sĩ đi ra.

– Thưa thống đốc – Ông bác sĩ nói – Tôi là bác sĩ Ralph Daniels.

– Chào, Ralph – Ông thống đốc đáp với cái bắt tay thật chặt – Ông Thượng nghị sĩ ra sao?

– Tình hình xấu lắm, thưa thống đốc. Tôi không dám nói rằng ông ấy qua khỏi đêm nay.

Đến lượt Will nói:

– Thưa bác sĩ, tôi là Will Lee, phụ tá của ông Thượng nghị sĩ. Ông có thể cho tôi biết chính xác điều gì đã xảy ra, được không?

– Vâng, tất nhiên. Người lái xe và bà Emma, chị ông Thượng nghị sĩ đã đưa ông ấy đến đây vào bảy giờ tối. Lúc ấy tay chân ông đã tê cứng, triệu chứng thông thường của nhồi máu não. Chúng tôi lập tức cho truyền dịch và thở oxy. Rồi cho chụp cắt lớp. Thời gian lâm sàng, ông ấy đã không biết gì nữa.

– Cắt lớp ra sao, thưa ông?

– Một cục màu đông ở phần não điều khiển tiếng nói.

– Cảm ơn ông – Will nói – Bây giờ xin ông cho chúng tôi vào thăm.

Will và ông thống đốc bước vào phòng. Ben Carr đang nằm đó bất tỉnh, tay cắm dây truyền dịch, mũi miệng úp máy thở oxy. Trước cảnh đó, Will choáng người như bị một cú đấm và một nỗi buồn và thương xót tràn ngập trong anh.

Trông thấy Will, bà Emma đang nắm tay ông Thượng nghị sĩ bỗng cau mặt giận dữ:

– Anh! – Bà thốt lên – Chính anh đã làm cho ông ấy nên nông nỗi này đây. Lúc nào cũng công với việc, có chịu để cho ông ấy được yên đâu.

Will lặng im không nói, mắt nhìn chăm chăm người đàn bà già yếu, nhỏ nhoi như một con chim sẻ. Bà ấy muốn gì nhỉ? Bà ấy vẫn luôn kỳ cục thế. Nếu bà ấy ở cùng Ben thì không phải là để chăm nom việc nhà của cho Ben, mà chính là được nhờ cậy vào sự che chở săn sóc của Ben. Dù sao nom bà ấy cùng thật tội nghiệp.

– Xin bà không nên làm ầm ĩ ở đây như thế – Ông bác sĩ kịp thời can thiệp.

Will trông thấy Jasper, người lái xe cho Thượng nghị sĩ. Anh ta ngồi ở góc phòng, lặng lẽ khóc. Will bước lại gần anh.

– Jasper – Will nói – Tôi cam đoan với anh là ông ấy sẽ qua khỏi.

Jasper ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt còn ươn ướt.

– Tôi đã gắng nhanh hết sức để đưa ông ấy kịp tới đây.

– Anh đã làm rất tốt và đã góp công cứu sống ông ấy.

Trong mười phút, mọi người đều im lặng đúng vậy quanh giường Ben lúc này đang vật lộn giữa cái sống và cái chết. Emma vẫn nắm chặt tay ông. Lát sau ông bác sĩ ra hiệu mời ông thống đốc và Will ra ngoài. Đứng trong hành lang, bác sĩ ngoảnh mặt lại.

– Các ông biết đấy, bà ấy thật khó chịu – Hất đầu về phía phòng Ben, bác sĩ phân trần.


– Thôi ta không để ý đến cái bà gàn dở ấy làm gì – Ông thống đốc nói.

– Bà ấy không có khả năng đưa ra một suy xét gì về việc điều trị cho ông Ben – Will lên tiếng – Bác sĩ hãy gượng nhẹ với bà ấy đến hết mức ông có thể. Nhưng nếu cần một quyết định thì xin bác sĩ cứ trao đổi với tôi.

Sau khi ông bác sĩ chào và quay lui, ông thống đốc kéo tay Will ra chỗ xe đang đợi.

– Tôi cần phải quay về Atlanta – Ông nói

– Vâng. Tôi sẽ gọi cho ông nếu có gì mới.

Ông thống đốc chợt dừng lại trên vỉa hè.

– Will – Ông nói – Tôi muốn báo anh ngay bây giờ nếu có một ghế trống, thì tôi có ý định sẽ thế chân vào đó.

Nói rồi ông chờ xem phản ứng của Will nhưng anh vẫn im lặng.

– Tôi muốn anh ở lại một thời gian nữa – Dean nói tiếp – Tôi vẫn còn cần đến anh.

Lại một lần nữa Dean mất công chờ đợi câu trả lời của Will.

– Thế nào? – Cuối cùng Dean hỏi.

Will nhìn bộ mặt phì phị của ông thống đốc và như muốn nện vào đấy một cái. Đồ đểu, ngay từ bây giờ hắn đã tính ính đến chuyện chiếm chỗ của Ben rồi. Anh lẳng lặng quay lưng và trở lại bệnh viện.

***

Tối chủ nhật, Will chợt nhớ sáng mai anh sẽ phải dự phiên toà. Cả ngày hôm nay anh đã ở trong bệnh viện với Ben, trả lời điện thoại từ tờ New York Time đến Tổng thống Hoa Kỳ và ngoài ra còn phải săn sóc bà Emma. Buổi chiều, cùng với bác sĩ Daniels, anh đến gặp ông chánh án quận, người biết rõ hoàn cảnh của gia đình Ben. Lập tức ông chánh án ra một quyết định tạm thời là từ nay mọi việc của ông Thượng nghị sĩ cũng như của bà Emma đều được đặt dưới trách nhiệm của Will.

Cũng từ lúc này, Will phải tập trung vào việc bảo vệ Larry Moody, ít ra là cho đến khi chánh án Boggs, căn cứ hoàn cảnh thực tế của anh, cho phép anh được thôi việc đó. Từ bệnh viện trở về nhà, anh xem lại sổ tay và gọi điện cho ông chủ của Larry, ông Morgan.

– Hãy cho biết tôi có thể giúp được gì cho Larry, thưa ông Lee – Morgan nói – Cậu ấy là người thợ tốt nhất tôi từng có.

– Thế này ông ạ. Tôi có thể cố xin cho Larry được tại ngoại có bảo lãnh -Will đáp – Nhưng anh ta chẳng có tý tiền của gì.

– Ông cần độ bao nhiêu?

– Ít ra phải năm mươi ngàn đô. Có khi phải gấp đôi.

– Ông không phải lo. Tôi thừa sức kiếm được.

– Tốt, nếu vậy sáng mai ông hãy đến toà lúc mười giờ, mang theo một thư bảo lãnh.

Vừa đặt máy, anh trông thấy bác sĩ Baniels đang tiến về phía anh.

– Tôi vừa mới khám cho ông ấy xong – Daniels nói – Nhịp thở bình thường và tình trạng có vẻ như dần dần ổn định.

– Ồ, thế thì may quá – Vừa đáp Will vừa ngoái số điện thoại trên một tấm các – Tôi phải có mặt ở phiên toà sáng mai nhưng ông có thể gọi cho tôi. Chiều tôi sẽ quay lại.

Will ngủ ở nhà và dậy vào lúc sáu rưỡi. Anh sửa soạn bữa điểm tâm rồi vừa ăn vừa xem ti vi. Chương trình tin tức buổi sáng phần lớn đều đưa tin về tình trạng sức khỏe của Thượng nghị sĩ Ben Carr. Trước khi đến toà ở Greenville, anh tắt qua văn phòng Lee & Lee ở Main Street, Delano. Anh chào bà Maxine, thư ký của cha anh.

– Có cái này trong hòm thư – Vừa nói bà vừa đưa cho Will một phong bì nâu dầy cộp trên có ghi tên và địa chỉ của anh.

– Cảm ơn Maxine – Will nói – Tôi chỉ ghé qua đây chốc lát thôi.

– Rất buồn khi nghe tin về ông Thượng nghị sĩ. Tình hình ông ấy thế nào rồi, thưa ông?


– Khá nhiều rồi bà ạ. Ông ấy vẫn trụ vững. Nếu bác sĩ Daniels gọi đến đây cho tôi, xin bà hãy liên lạc với tôi ở toà án.

– Vâng, tôi nhớ.

Will bước vào phòng mình. Anh mở phong bì và đổ các thứ đứng bên trong xuống bàn. Anh tròn xoe mắt: hơn một chục tập giấy bạc buộc đây chun lốp đốp rơi xuống chất thành một đống. Một mảnh giấy nhỏ kèm theo vẻn vẹn ghi mấy chữ “Để bảo vệ cho Larry Eugene Moody”.

Will xếp tiền vào phong bì rời bỏ vào két, đầu óc rối tung một câu hỏi: Ai gửi mà lại muốn giấu tên?

***

Will gõ cửa phòng chánh án Boggs.

– Mời vào!

Ông chánh án ra hiệu mới ngồi.

– Tôi có thể làm gì cho ông luật sư?

– Thưa ông chánh án, tôi nghĩ ông đã biết về cơn đột quỵ của ông Thượng nghị sĩ?

– Vâng, tôi đã biết. Bệnh tình của ông ấy ra sao rồi?

Will nói lại tình hình mới nhất.

– Ông ấy là một người tốt, Boggs. Hy vọng ông ấy sẽ qua khỏi.

– Thưa ông chánh án, như ông đã biết, với bệnh tình ông Thượng nghị sĩ, tôi e rằng tôi phải xin rút khỏi việc này.

– Không thể được – Boggs lắc đầu nói – Từ đầu tôi đã nói với ông là phải làm việc ấy đến cùng. Tốt hơn là ông nên làm quen với ý nghĩ đó đi.

Ông xem đồng hồ.

– Hai mươi phút nữa chúng ta sẽ gặp nhau tại toà.

Will đứng dậy, cố nén vẻ bực tức.

– Vâng, như ông muốn.

Ra đến của anh bỗng dừng lại.

– À! Nhân tiện xin báo với ông. Moody không phải là một can phạm tay trắng. Có người đã gặp tôi và cho biết có thể chi tiền cho việc bảo vệ anh ta.

Chánh án Boggs nhíu mày:

– À, tốt. Ai đó?

– Họ muốn giấu tên.

– Rất vui được biết tin đó, ông Will. Thôi, ông có thể về đi…

Mười giờ kém mười lăm, một viên cảnh sát dẫn Larry Moody vào phòng xử án. Will bắt tay anh ta.


– Hộ đối xử tốt với anh chứ, Larry? – Will hỏi.

– Vâng, thưa ông. Nhưng ở đây tôi thấy đã quá đủ.

Will chợt trông thấy John Morgan bước vào phòng. Anh ra dấu mời ông ta lại. Chìa tay qua lan can, Morgan bắt tay Larry.

– Larry – Will nói – Ông Morgan sẵn sàng trả tiền bảo lãnh cho anh.

– Cảm ơn ông chủ. Tôi không bao giờ quên ơn ông.

– Có gì đâu, con trai của ta. Chúng ta biết anh không bao giờ dính dáng trong vụ này. Chúng ta sẽ luôn ở bên anh.

Will bảo Morgan ngồi cạnh anh trên ghế của bên bào chữa.

– Sáng nay – Will nói – Chúng ta sẽ biết những căn cứ của bên nguyên.

Anh chợt ngưng lời khi thấy một bàn tay đặt lên vai Moody. Anh ngoảnh lại: Charlene đang tươi cười với họ. Ngay khi mặc một chiếc áo dài, cô vẫn làm anh bối rối. Cô lên ngồi hàng đầu cùng với Morgan.

Will ngoảnh lại nói với Moody:

– Thực ra sáng nay có ai đó đã gửi tiền cho tôi để bào chữa cho anh. Anh có nghĩ là ai không?

– Không – Larry lắc đầu đáp.

– Mời tất cả đứng dậy – Tiếng người mõ toà vang lên.

Chánh án Boggs trong chiếc áo choàng to lớn nhanh nhẹn bước vào phòng. Ông ngồi vào ghế quan toà và nhắc mọi người trật tự.

– Mời ông Hunter – Ông dõng dạc nói. Elton Hunter đứng dậy.

– Kính thưa ngài chánh án, đây là phiên toà xét xử sơ bộ trong vụ Bang Georgie chống lại Larry Eugene Moody, bị buộc tội giết người. Tôi chỉ mời một nhân chứng, đó là ông Dan Cox, cảnh sát trưởng quận Meriwether.

Cảnh sát trưởng Dan Cox bước ra trước vành móng ngựa và tuyên thệ. Elton Hunter bắt đầu hỏi:

– Thưa ông Cox, có phải ông đã bắt bị can Larry Eugene Moody vì một vụ giết người xảy ra vào thứ năm tuần trước?

– Vâng.

– Vì lý do gì ông bắt bị can?

– Một nhân chứng nhận đã trông thấy bị can tại nói xảy ra án mạng. Nhân chứng ấy đã xác định được bị can trong một cuộc đối chất. Một chứng cứ cụ thể đã được tìm thấy trên chiếc xe tải nhỏ của bị can. Cuối cùng, chứng cứ ngoại phạm của bị can tỏ ra không có sức thuyết phục đối với tôi.

– Nhân chứng thuộc quyền ông, thưa ông Lee – Hunter nói rồi bước về chỗ.

Will đứng dậy.

– Ông cảnh sát trưởng, nhân chứng của ông có chính mắt được chúng kiến vụ án mạng không?

– Không, thưa ông.

– Nhân chứng của ông có trông thấy thân chủ của tôi đang vứt xác nạn nhân không?

– Không hoàn toàn thế – Ông cảnh sát trưởng bắt đầu đỏ mặt.

– Nhân chứng không trông thấy mặt người chúng ta đang nói đến, thế mà lại chắc chắn đó chính là thân chủ của tôi.

Will liếc nhìn ông chánh án Boggs nhưng thấy mặt ông ta vẫn tỉnh như không.

– Ông cảnh sát trưởng, ông nói ông có trong tay một chứng cứ cụ thể tìm thấy trong chiếc xe tải nhỏ của ông Moody. Ông có thể cho tôi một báo cáo của phòng thí nghiệm được không?

– Tôi vẫn chưa nhận được báo cáo. Nhưng qua điện thoại, tôi được thông báo rằng sợi vải tìm thấy trên xác nạn nhân chính là đến từ chiếc xe.

– Ông cảnh sát trưởng, báo cáo nói những sợi vải lấy được từ chiếc xe, có phải vậy không ông?

– Vâng, thưa ông.


– Điều đó có nghĩa là những sợi vải do giống nhau chứ chưa phải là chúng cùng từ một nguồn gốc, có phải vậy không ông?

– Vâng, đó là… Tôi mới giả thiết thế.

– Ngoài ra ông còn nói chứng cớ ngoại phạm của bị can trong đêm xảy ra án mạng chưa đáng thuyết phục?

– Vâng. Bị can nói tôi hôm đó anh ta ở lại nhà của mình cùng cô bạn gái.

– Cô ấy có xác nhận điều đó không?

– Có, thưa ông.

– Nhưng ông cũng không tin?

– Không, tôi không tin.

Ông cảnh sát trưởng bắt đầu sốt ruột.

– Cảm ơn ông, tôi đã hỏi xong. Giờ chúng ta sẽ nghe cô Charlene Joiner. Bên bào chữa xin được hỏi cô Charlene Joiner.

Ông cảnh sát trưởng nhường chỗ cho Charlene và cô đứng ra tuyên thệ.

– Cô Joiner, cô cho biết tối thứ năm tuần trước cô đã ở đâu?

– Tôi ở nhà Larry cả buổi tối.

– Lúc ấy Larry Moody ở đâu?

– Anh ấy ở nhà với tôi. Và chỉ rời nhà để đi làm buổi sáng.

– Cô Joiner, xin nhớ là cô khai có tuyên thệ đây.

– Vâng, tôi biết và tôi chỉ nói sự thật.

– Tôi không hỏi gì nữa, thưa chánh án.

Chánh án Boggs nhìn Elton Hunter nhưng anh ta cũng không muốn hỏi gì thêm.

– Ông Hunter – Boggs nói – Ông có yêu cầu gì không?

Elton đứng dậy.

– Thưa ngài chánh án, ngài vừa nghe lời khai của một viên chức có thẩm quyền của lực lượng cảnh sát. Bên nguyên cáo xin đưa bị can ra trước toà để buộc tội.

– Còn ông Lee? – Ông chánh án hỏi.

– Thưa ngài chánh án – Will đứng lên nói – Ngài đã nghe ông cảnh sát trưởng nói nhân chứng của ông ấy không thật sự trông thấy mặt thân chủ của tôi, và ông cũng không xác lập được mối liên hệ không thể bác bỏ được giữa những chứng cứ cụ thể và chiếc xe tải của thân chủ tôi. Ngài cũng đã nghe một nhân chứng đáng tin cậy xác nhận rằng suốt tối đó ông Moody đã ở cùng với người ấy. Vì vậy thưa ngài, trong khi còn thiếu chứng cứ đáng thuyết phục, tôi đề nghị ngài cho ông Moody được hưởng quyển miễn tố.

– Đề nghị bị bác bỏ. Ông có yêu cầu cho thân chủ của ông được tại ngoại có bảo lãnh không?

– Vâng, thưa ngài. Trong cộng đồng, thân chủ của tôi tỏ ra là một người lành mạnh, bình thường. Ông ấy có một việc làm nhưng không có tiền dành dụm và có nhiều khó khăn về tài chính. Do đó tôi đề nghị tiền bảo lãnh của ông xin được định ở mức mười nghìn đô la.

Ông chánh án nhíu mày nhìn Elton Hunter.

– Thưa ngài chánh án – Hunter chỉ hơi nhổm người lên nói – Ông Moody bị buộc tội đã sát hại một cô gái lương thiện, một tội ác làm chấn động cộng đồng của chúng ta. Vì thế không thể để bị can được tự do.

Gần như không cần suy nghĩ, chánh án Boggs tuyên bố:

– Việc tại ngoại có bảo lãnh bị bác bỏ. Bị can sẽ phải ra trước toà để xét. Phiên toà bế mạc.

Khi ông chánh án đã ra khỏi phòng, Will còn nán lại ngồi với thân chủ của anh:

– Tôi lấy làm tiếc, Larry, nhưng trong những vụ tương tự như vụ này, việc chấp nhận cho tại ngoại có bảo lãnh thường hiếm lắm. Chúng tôi sẽ có để anh được đối xử ở mức tốt nhất có thể được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.