Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Hoạt Của Địa Cầu

Chương 14: Mối tình đầu thì giỏi lắm à?


Đọc truyện Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Hoạt Của Địa Cầu – Chương 14: Mối tình đầu thì giỏi lắm à?

Kiều Hân Hân dùng tốc độ nhanh nhất mặc xong quần áo, cô đi tới cạnh cửa, xuyên qua mắt mèo, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang đứng ở bên ngoài, dĩ nhiên là bà chủ nhà.

Cô đẩy cửa ra, kinh ngạc hỏi, “Dì à, sao dì lại tới đây?”

Bà chủ nhà năm nay mới ngoài bốn mươi, có con nhỏ vừa lên trung học, để con có thể thuận tiện tới trường, cả nhà bọn họ đều dời tới thành phố mới.

Bình thường khi cần giao tiền thuê nhà, có thể trực tiếp chuyển khoản trên mạng, Kiều Hân Hân đã ở đây hơn một năm, ngoài việc ký hợp đồng, trên cơ bản chủ nhà sẽ không đến.

Chủ yếu là, làm như thế cũng giúp Kiều Hân Hân bớt việc, nếu trong nhà có gì hỏng, cô liền trực tiếp sửa, sẽ không đi làm phiền người cho thuê.

“Tiểu Kiều à, dì có chuyện muốn nói với cháu…” Nụ cười trên mặt bà chủ có chút gượng ép, bà hỏi: “Dì có thể vào nhà chứ?”

Lúc này Kiều Hân Hân mới phản ứng lại, cô nhanh chóng nhường đường: “Có thể có thể, dì muốn uống gì? Cháu pha cho dì ly nước trà nhé?”

“Không cần phiền toái như vậy, làm xong chuyện dì liền đi, nhà bên kia vẫn còn nhiều việc lắm.”

Sau khi vào trong, bà chủ nhìn xung quanh một lần, Kiều Hân Hân cũng đứng ở sau lưng bà.

“Rất tốt, tuy cháu đã ở lâu nhưng phòng ốc vẫn sạch sẽ như vậy. Để một cô gái trẻ như cháu ở đây, trong lòng dì cũng yên tâm.”

“Dì à, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Là chuyện tiền thuê nhà ạ? Không phải mấy hôm trước cháu đã chuyển cho dì rồi sao…”

Tài khoản của Kiều Hân Hân vừa nhận được 6000 tệ mà TV Thái Dương gửi tới, trong ngày hôm đó cô liền chuyển cho bà chủ. Gửi toàn bộ tiền thuê nhà của một quý.

Cô cũng được coi như một người thuê nhà dài hạn, tuy rất ít gặp bà chủ nhưng cũng cảm thấy bà không tệ lắm, chưa bao giờ kỳ thị người ở vùng khác.

“Không không không, không phải vấn đề tiền thuê nhà. Tiểu Kiều, thực ra dì vẫn luôn rất thích cháu, cháu lúc nào cũng giao tiền thuê nhà đúng hạn, hơn nữa không gây chuyện, tốt hơn nhiều so với vài vị khách thuê khác người kia. Chỉ là…” Bà chủ dường như có điều gì khó nói, bà do dự thật lâu, vẫn mở miệng nói lời xin lỗi: “Là như vậy, tiền thuê nhà quý này dì sẽ gửi lại nguyên vẹn cho cháu, nhưng dì không cho thuê phòng này nữa…”

Tuy nhà trọ này không ở trong trung tâm thành phố, nhưng vị trí địa lý rất tốt, giao thông thuận tiện, hơn nữa trị an cũng khiến người ta yên tâm.

Có thể nói việc thuê phòng trọ ở đây cũng khá khó khăn, không đúng… Ở thành phố lớn như Đông Xuyên, tấc đất tấc vàng, muốn thuê một nhà trọ toàn diện về mọi mặt sẽ rất phiền toái.

“Dì à, dì muốn dùng phòng sao?”

“Ôi, xem như là vậy đi.”

Kiều Hân Hân nghe xong tin này có chút buồn buồn, dù sao cô cũng đã ở đây lâu như vậy, đã thành thói quen. Hiện tại đột nhiên muốn cô dọn ra ngoài, việc tìm phòng ở tuy sẽ phiền phức, nhưng bà chủ nhà cũng đã đích thân tới, sao cô có thể vô lại không đi?


Đây chính là nỗi xót xa của kẻ thuê nhà.

Chờ sau này có tiền, cô nhất định phải mua một căn nhà hoàn toàn thuộc về mình, như vậy vĩnh viễn cũng không cần dọn ra ngoài.

“Nếu không thì như vậy đi, cháu sẽ tìm thông tin về phòng ở mới trên mạng trước, chờ cháu tìm được phòng liền dọn ra ngoài được không?”

“Cái này…” Bà chủ lộ ra biểu tình khó xử.

“Dì cần dùng rất gấp sao?”

“… Ừ, Tiểu Kiều, dì hy vọng càng nhanh càng tốt.”

Hai người đứng nói chuyện ở trong phòng khách, cánh cửa khép hờ, bà chủ vừa nói xong câu này, cửa liền bị đẩy ra.

Chưa thấy người, đã thấy tiếng.

“Cái gì mà càng nhanh càng tốt chứ, bảo cô ta lập tức chuyển ra ngoài cho tôi.”

Hai người đồng thời sửng sốt.

Rất nhanh, trên gương mặt bà chủ nhà lướt qua một chút mất tự nhiên, bà xoay người nhìn cô gái từ bên ngoài đi tới, nở nụ cười hỏi: “Thẩm tiểu thư, mới sáng sớm mà cô đã tới đây rồi à?”

“Sớm sao? Sắp 9 giờ tới nơi rồi, cũng không còn sớm nữa.”

Sau khi bước vào, Thẩm Mộng Ly liền tùy ý nhìn cách bài trí ở trong phòng vài lần, cuối cùng, tầm mắt của cô ta rơi ở trên người Kiều Hân Hân.

Đồ ngủ in ảnh phim hoạt hình, dây buộc tóc màu hồng, mái tóc xoăn dài tùy ý tán ở sau lưng. Biểu cảm của cô bình tĩnh, không buồn không vui, dung mạo sạch sẽ mà trong trẻo, da thịt trắng nõn trơn mềm, tiếc nuối duy nhất có lẽ là sắc môi hơi nhợt nhạt, mang vẻ không có tinh thần.

Đều là phụ nữ, Thẩm Mộng Ly không thể không đố kỵ với vẻ đẹp trời sinh của Kiều Hân Hân.

Nếu giao cô cho thợ trang điểm, nhất định sẽ khiến người người kinh diễm.

Thẩm Mộng Ly lấy kính râm xuống, một tay vòng trước ngực, giọng nói tựa như hừ ra từ lỗ mũi.

“Những vật dụng trong nhà tôi mới mua sẽ lập tức tới ngay, cô, mau liên hệ với công ty chuyển nhà, hiện tại lập tức dọn ra ngoài cho tôi.”

Thẩm Mộng Ly, 20 tuổi, hiện đang học đại học Đông Xuyên năm thứ 3, mang tiêu chuẩn phú nhị đại(*). Gia đình giàu có, vẻ ngoài xuất chúng, giỏi về ăn diện, lúc mới vào đại học đã được học sinh nam cùng năm tung hô là hoa hậu giảng đường. Có thể nói, cô ta từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh chúng tinh phủng nguyệt(*).


(*) Phú nhị đại: Phú nhị đại là từ dùng để chỉ thế hệ giàu có thứ hai tại Trung Quốc với thành phần chủ yếu là con của các tài phiệt, tỷ phú Trung Quốc. Với họ, việc thừa kế nhiều tiền không phải một cái tội và tiêu tiền là cách để họ làm “vui lòng” bố mẹ.

(*) Chúng tinh phủng nguyệt – 众星捧月 (Sao quanh trăng sáng): Ý chỉ những ngôi sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính, quý trọng.

Cô ta đã điều tra qua bối cảnh của Kiều Hân Hân, tầm thường không chịu nổi, vậy nên khi cô ta nói chuyện với Kiều Hân Hân, không che giấu sự khinh miệt trong giọng nói chút nào.

Đột nhiên liền xuất hiện một cô gái, hơn nữa thái độ cực kỳ ác liệt.

“Cô ấy là ai vậy ạ?” Kiều Hân Hân hỏi.

Bà chủ nhà giải thích nói: “Vị này chính là Thẩm tiểu thư, vừa mua phòng từ chỗ dì hai ngày trước. Chuyện xảy ra cũng rất cấp bách, dì chưa kịp báo cho cháu… Vậy nên sáng sớm hôm nay dì mới tới đây, muốn cùng cháu tìm người môi giới nhìn thử, có lẽ sẽ tìm được phòng thích hợp nhanh hơn. Không nghĩ rằng Thẩm tiểu thư lại đích thân đến đây, dì còn tưởng cô ấy sẽ tới trễ hai ngày.”

Thẩm Mộng Ly không cho là đúng nói: “Tôi cần dùng phòng gấp, đương nhiên là muốn tự mình tạt qua. Kiều Hân Hân, cô nghe rõ rồi đấy! Hiện tại tôi đã là chủ của căn phòng này, cô đừng nghĩ tới chuyện thương lượng về việc chuyển nhà, tôi không cần biết cô dùng cách gì, nhưng trong hôm nay cô phải dọn ra ngoài cho tôi.”

Cô ta liên tục dùng giọng ra lệnh, người nghe sao có thể vui vẻ trong lòng cho nổi?

Kiều Hân Hân trực tiếp không nhìn cô ta, quay đầu nói với bà chủ nhà: “Không sao, cháu hiểu được, cháu sẽ mau chóng tìm nhà.”

Thẩm Mộng Ly hơi hơi nhíu mày, ả này đang giả vờ câm điếc sao?

“Hôm nay cô phải dọn ra ngoài, cô nghe rõ chưa?”

“Thẩm tiểu thư, tôi sẽ đi, nhưng không phải trong hôm nay.”

Kiều Hân Hân bước vào phòng, kéo hộc bàn ra, cầm lên một tờ hợp đồng.

Sau khi trở lại phòng khách, cô đưa hợp đồng tới trước mặt Thẩm Mộng Ly: “Cô nhìn một chút đi, giấy trắng mực đen đều viết rõ ràng. Tuy hợp đồng quý này tôi còn chưa ký, nhưng tính tới ngày kia quý cũ mới coi như kết thúc. Trước hôm đó, cô không có tư cách để đuổi tôi ra ngoài, hiểu không?”

9 giờ sáng, phòng phát sóng trực tiếp vừa mở ra, liền chứng kiến hình ảnh này.

Trong ổ nhỏ ấm áp của Kiều Hân Hân nhiều ra thêm hai người phụ nữ, mà cô gái trẻ tuổi, ăn mặc theo mốt kia, vừa nhìn liền biết là loại không dễ chọc.

Cô ta nhìn chằm chằm vào tờ hợp đồng, trong mắt tràn đầy tức giận: “Lúc này rồi mà cô còn giải thích về hợp đồng với tôi à? Vật dụng của tôi đều đã đến dưới tầng rồi, cô còn ở đây nói chuyện hợp đồng với tôi sao!?”

“Không nói chuyện hợp đồng với cô, chẳng lẽ còn cùng cô phân rõ phải trái?” Kiều Hân Hân trực tiếp hỏi ngược lại.


[Phụt, ha ha ha ha ha hóa ra chủ kênh còn có một mặt như vậy!]

[23333 Không nói chuyện hợp đồng với cô, chẳng lẽ còn cùng cô phân rõ phải trái ~~~]

[Cô gái này lớn lên trông cũng không tệ, nhưng cách nói chuyện khiến người ta thấy ghét ~! Cứ như chủ kênh thiếu nợ cô ta mấy trăm vạn không bằng!]

[Vậy nên mới nói ông trời rất công bằng, mở một cánh cửa cho cô ta, nhưng đóng cửa sổ của cô ta lại.]

[← Ý cậu là gì?]

[Là đầu óc ấy!]

[2333333 Tư tưởng lớn gặp nhau!]

Mới sáng sớm liền có hơn 20 người xông vào phòng phát sóng trực tiếp, hôm nay là cuối tuần, là ngày cuối tuần nhàn nhã lại tươi đẹp!

Nhóm fan đầu tiên rất có cảm tình với Kiều Hân Hân, đột nhiên xuất hiện một kẻ trên mặt viết “Ta tới để gây chuyện”, mọi người đương nhiên móc mỉa cô ta không chút khách khí.

Còn có một vị khán giả tri kỷ không quên nói —

[Thật đúng là, mỗi buổi sáng Hân của tôi đều phải làm việc chăm chỉ! Bệnh thần kinh mau biến đi QAQ]

[← Tiểu Ô Ô, tôi nhớ hôm nay Lỵ Lỵ có trận thi đấu nha, cậu không đi xem sao?]

[QAQ Cô ấy đang ở trong hậu trường, phải 20 phút nữa mới tới lượt nha.]

[Lần này không phải Lỵ nữ thần cạnh tranh cực kỳ kịch liệt sao, cậu còn không mau đi bão bình luận giúp Lỵ Lỵ nhà cậu, nấn ná ở đây làm gì!]

[Không được, tôi mới không cần xem những người khác đâu, chờ Lỵ Lỵ ra trận tôi lại đi! Còn trước đó, tôi sinh là người của Hân Hân, chết là quỷ của Hân Hân QAQ]

[Vậy cậu vẫn thích Lỵ Lỵ hơn nha.]

[QAQ Thôi nào, đừng nói về chủ đề tang thương đó nữa, nếu Hân Hân thấy, bị thương tâm thì làm sao bây giờ?]

Thẩm Mộng Ly sửng sốt tròn ba giây, cô ta bỗng dưng trợn to hai mắt, cắn răng hỏi: “Kiều Hân Hân! Lời này của cô có ý gì hả!”

Cô ả này, quả thực ngu xuẩn đến mức không có thuốc chữa.

Kiều Hân Hân không rõ vì sao cô ta lại có thái độ thù địch lớn như vậy đối với mình, cô chỉ biết, người khác dùng thái độ gì đối với cô, cô cũng sẽ đáp lại y như vậy.

Thẩm Mộng Ly căn bản không nghĩ tới việc nói chuyện với vẻ mặt ôn hòa, Kiều Hân Hân cũng lười quan tâm tới cô ta.

“Tôi đã nói rồi, hợp đồng sẽ hết hạn vào ngày kia, tôi nhất định sẽ chuyển khỏi nơi này trong thời gian quy định. Nhưng nếu hiện tại cô muốn ép tôi dọn đi, chúng ta làm lớn chuyện này lên cũng được thôi. Nếu tôi đã nói hôm nay tôi không đi, tức là, tôi sẽ không đi đâu hết.”


“Được lắm! Vậy thì làm lớn chuyện lên đi! Cô tưởng rằng tôi sợ cô chắc!”

Giọng của Thẩm Mộng Ly bỗng cao thêm tám phần, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo cũng sắp vặn vẹo, cô ta tức giận nói: “Đồ gái điếm mưu mô! Nói tới nói lui, cô vẫn không muốn dọn đi phải không! Cũng đúng thôi, phòng trọ này tốt biết bao, cô luôn có thể nhìn thấy Ngọc Dương! Tôi nói cho cô biết, đừng nói là cô ở nơi này, cho dù cô có ở trong nhà anh ấy, anh ấy cũng chẳng thèm để mắt tới cô đâu!”

Cái gì mà ở đó ở đây, thật đúng là không thể hiểu nổi người phụ nữ này!

Sự kiên nhẫn của Kiều Hân Hân đã lên tới cực hạn, mà bà chủ nhà ở bên cạnh cũng không hiểu — Vị đại tiểu thư này sao lại phản ứng lớn như vậy?

Ai, nếu không báo cảnh sát, xem ra chuyện này sẽ không yên.

Kiều Hân Hân cầm di động trên bàn lên, cô còn chưa gọi đi, liền nghe được tiếng đập cửa.

Cửa vốn không khóa, Lâm Tử Thần đứng cạnh đó tùy tiện gõ hai cái, cô nhìn Thẩm Mộng Ly nói: “Mới sáng sớm đã ầm ĩ cái gì? Hôm nay là cuối tuần, mọi người đều không đi làm, cả cái tầng này đều có thể nghe thấy tiếng cô náo loạn đấy. Tôi sống ở phòng đối diện, cách tường đều nghe rành mạch nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi. Em gái này, dọn nhà cũng không phải là chờ đi đầu thai, cô gấp cái gì? Hôm nay ép cô gái kia đi, cô ấy có thể đi đâu? Toàn bộ vât dụng trong phòng cũng muốn ném xuống tầng dưới của nhà trọ sao?”

“Cô là ai? Chuyện này thì liên quan gì tới cô?”

“Sao lại không liên quan, cô quấy nhiễu giấc ngủ của chị đây!”

Lâm Tử Thần vừa chuyển tới tầng 11, những mối quan hệ với mấy hộ gia đình đều được cô xử lý tốt. Bình thường cô rất khéo léo, gặp người nói tiếng người, đụng quỷ nói tiếng quỷ, mà tự tính cách của bản thân cô lại hết sức cương liệt(*), nhất là khi đối mặt với loại bệnh công chúa này — Gặp một cái, xé một cái!

(*) Cương liệt: Kiên quyết và thẳng thắn.  

“Cô!”

“Thẩm tiểu thư, quên đi, trước hết cô vẫn nên nhờ công ty gia đình chuyển vật dụng về đã. Chờ thêm hai ngày nữa, chúng ta lại tới đây được không? Thời hạn hợp đồng mà Kiều tiểu thư ký cùng tôi đúng là sẽ kết thúc trong hai ngày này, chúng ta cũng đâu thể dùng vũ lực ép cô ấy chuyển ra ngoài? Hơn nữa, Kiều tiểu thư trước nay nói là làm, nếu cô ấy đã nói ngày kia có thể chuyển đi, nhất định sẽ chuyển đi, đảm bảo cô có thể vào ở đúng lúc!”

Chủ nhà thấy đúng thời cơ liền lập tức khuyên nhủ, trong lòng Thẩm Mộng Ly nghẹn một bụng tức, cô ta hung hăng trừng Kiều Hân Hân: “Bây giờ cũng không chỉ đơn giản là chuyện dọn nhà nữa! Cô chờ đó cho tôi! — Hai ngày nữa tôi sẽ tới lấy phòng, nếu trong phòng vẫn còn bất kỳ đồ đạc nào của cô, tôi sẽ ném sạch tất cả!”

Cô ta giẫm giày cao gót ra ngoài, lướt qua bả vai của Lâm Tử Thần mà đi.

Lâm Tử Thần dựa vào tường, giọng bất đắc dĩ: “Về sau tôi phải làm hàng xóm với loại người như vậy sao?”

Quên đi, dù sao công việc của cô cũng bận rộn, suốt ngày bay tới bay lui, chờ khi nào rảnh rỗi liền tìm phòng mới để chuyển chỗ. Ai có thể chịu nổi loại tính khí đại tiểu thư này chứ.

Mà sau khi Thẩm Mộng Ly bước vào thang máy, cô ta đeo kính lên, bấm một dãy số.

“Này, việc mà tôi nhờ cậu điều tra đã tra ra chưa? Rốt cuộc cô ta làm việc ở đâu vậy?… Cái gì!? Thanh Sắc Văn Hóa?!”

Tham gia cũng đã nửa ngày, Ngọc Dương giúp cô ta tìm việc! Thẩm Mộng Ly tức giận tới mức thiếu chút nữa ném điện thoại lên gương.

Ả đàn bà thối tha!

Mối tình đầu thì giỏi lắm à!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.