Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Hoạt Của Địa Cầu

Chương 13: Chúng ta chính là như vậy


Đọc truyện Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Hoạt Của Địa Cầu – Chương 13: Chúng ta chính là như vậy

Kỵ sĩ hộ vệ…

Kiều Hân Hân nhìn hai tin nhắn ngắn gọn này, khóe miệng hơi cong lên, cô đã trở thành nhân viên chính thức rồi sao?

Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp ùn ùn kéo đến, tuy rằng số người không nhiều lắm, nhưng mọi người rõ ràng đều rất hưng phấn. 

Mà sau khi Kaka thăng cấp tước vị, chữ của hắn liền biến thành màu xanh da trời, trực tiếp thể hiện sự phân chia với những người khác, điều này khiến Kiều Hân Hân liếc một cái liền có thể nhìn thấy bình luận của hắn.

Khán giả đang đùa giỡn Kaka, có người hỏi tuổi, có người hỏi địa chỉ, còn có đủ các loại vấn đề khác, nhưng cái gì Kaka cũng không trả lời.

Hiện tại, đối với mọi người mà nói tên này chính là một sự mê hoặc.

Hoa Lửa Tàn lặng lẽ chạy lấy người, gã biết nếu bây giờ mình nói nhiều thêm một câu cũng sẽ bị chủ kênh trực tiếp kéo vào danh sách đen. Trời ạ, thật không nghĩ rằng cô ta có thể trở thành nhân viên chính thức, quá đáng giận!

Sau khi chủ kênh trở thành nhân viên chính thức, nền tảng liền ổn định, bất kể điểm nhân khí về sau có tăng hay không, phòng phát sóng trực tiếp vẫn sẽ luôn tồn tại. Trừ khi Kiều Hân Hân làm chuyện gì khiến TV Thái Dương hoặc liên minh vũ trụ không thể tha thứ.

Nhưng nếu thật sự có việc đó, sẽ không chỉ đơn giản niêm phong phòng phát sóng trực tiếp như vậy.

“Thế nào rồi, cô ta cút chưa?”

“Cút cái gì, ở thời điểm quan trọng có người mua tước vị, giúp cô ta lưu lại rồi!”

“Đã vậy thì không còn cách nào đâu, tôi chỉ quản lý kỳ thực tập của chủ kênh mới sinh thôi, sau khi bọn họ trở thành nhân viên chính thức liền không liên quan gì tới tôi nữa.”

“Tôi biết rồi.”

“Cậu cũng đừng tiếp tục làm bậy!”

“Ôi chao.”

Trong kỳ thực tập, Kiều Hân Hân bị làm khó, bởi vì kỳ thực tập là do một vị quản lý riêng biệt phụ trách, không bị ghi vào hồ sơ. Nhưng sau này khi cô thăng cấp, sẽ chính thức gia nhập hậu trường của TV Thái Dương, được giao cho người quản lý nghệ sĩ chuyên biệt.

Tới lúc đó, nếu cô bị đối đãi bất công, có thể trực tiếp khiếu nại với bộ phận cấp cao.

Vậy nên mới nói, bóp hồng phải chọn quả mềm, cho dù người này không thích cô, không muốn cô lưu lại, người ở sau lưng gã cũng không thể làm gì cô. Nhiều nhất là khi không có chuyện gì làm, gã chỉ có thể mở tài khoản phụ chạy tới mắng hai câu mà thôi.

Dù sao thì cũng phải giữ vững đạo đức nghề nghiệp của một anti-fan tới cùng!

Kiều Hân Hân ngồi trên ghế trò chuyện cùng khán giả đôi câu, rất nhanh liền tới 5 giờ chiều, trong phòng chỉ còn lại 10 khán giả.

Lần này, Ô Ô Ô không nói gì về việc rời phòng, bởi hôm nay là ngày Lỵ Lỵ nghỉ ngơi nha!

Cô cùng mọi người chào hỏi, nói hẹn gặp lại vào ngày mai, liền tắt phòng phát sóng trực tiếp.


Quản gia như thường lệ hỏi cô về thời gian phát sóng ngày mai, vẫn là từ 9 giờ sáng tới 5 giờ chiều như cũ.

Tựa lưng vào ghế, cô nhìn trần nhà ngẩn người.

Đã viết tiểu thuyết lâu như vậy, suy nghĩ của cô có chút mơ hồ. Hôm nay vẫn chưa vẽ bản thiết kế nhân vật… Hay là nghỉ ngơi một chút đi, hiện tại trong lòng cô vừa buồn vừa hoảng, phỏng chừng vẽ gì cũng sẽ không cảm thấy vừa lòng.

Tách tách tách.

Ảnh đại diện của biên tập viên Lưu Niên nảy lên.

Sau khi cô mở ra, liền nhìn thấy một câu thăm hỏi sức khỏe rất khách khí — “Kiều Kiều, hôm nay cô không tham gia huấn luyện là vì thân thể không thoải mái à?”

Suy nghĩ một chút, cô trả lời:

“Đúng vậy, tôi vừa từ bệnh viện trở về, thật ngại quá.”

“Không sao, chủ biên để tôi đem tài liệu tổng kết của lần huấn luyện người mới này cho cô, cô ở nhà xem kỹ một chút, nếu không có vấn đề gì thì bắt đầu từ thứ hai tuần tới, chúng tôi liền chính thức bố trí công việc, được chứ?”

Biên tập viên Lưu Niên gửi cho cô một phần tài liệu, sau khi Kiều Hân Hân nhận được liền gửi một biểu tượng “Ok”.

Cô mở văn bản ra, bên trong ghi lại kỹ càng nội dung mọi người thảo luận hôm nay, có giới thiệu cơ bản về tạp chí cùng nhu cầu tranh vẽ, còn có hợp đồng với họa sĩ vẽ tay, đương nhiên còn có thông tin về tiền nhuận bút.

“Biên tập viên, tôi xem xong rồi, xin hỏi tôi sẽ vẽ chính cho tạp chí nào?”

“Là Thanh Sắc Hà Quang.”

Không ngoài dự đoán, Kiều Hân Hân được bố trí tới tổ tạp chí có lượng tiêu thụ tốt nhất, tiền nhuận bút cao nhất, cạnh tranh tàn khốc nhất, trong lòng cô dĩ nhiên vui vẻ, bởi vì tạp chí này yêu cầu cao, những vị họa sĩ khác đều có rất nhiều năm kinh nghiệm vẽ tranh.

Ở hoàn cảnh như vậy, cô nhất định sẽ nhanh chóng tiến bộ!

“Được, thực sự cảm ơn anh rất nhiều!”

“Không cần khách sáo, thứ hai tuần sau tôi sẽ tới tìm cô.”

“(biểu tượng đáng yêu).”

“(biểu tượng mỉm cười).”

Kiều Hân Hân còn nghĩ tới một chuyện, hôm nay cô đụng phải Trần Húc ở trước quần tiếp tân, anh ta cùng cô gái kia hình như cũng tới tham gia buổi huấn luyện dành cho người mới. Hay nói cách khác, Trần Húc cùng vào chung một công ty với cô sao?

“…”

Thực tốt, may mà nghề của cô hoàn toàn tự do, không cần tới công ty quẹt thẻ mỗi ngày, hiện tại Kiều Hân Hân cảm thấy thật may mắn khi mình lựa chọn con đường này.


Về phần Trần Húc… Đã gần 9 năm không gặp anh ta, hy vọng sau này cũng sẽ không gặp lại.

Ban đêm, cô lại mất ngủ.

Kiều Hân Hân trằn trọc trở mình, ngủ không nổi, cô nhìn căn phòng đen tối, con chuột của máy vi tính hơi loang loáng.

Cô nghĩ tới rất nhiều chuyện ngày xưa, mở di động lên, hiện đang là 1 giờ 29 phút rạng sáng.

Không biết vì sao, cô chẳng hề thấy buồn ngủ.

Kiều Hân Hân khởi động TV Thái Dương.

Thời điểm cô online, phòng phát sóng trực tiếp không có lấy một bóng người.

Hiện đang là thời gian nghỉ ngơi, màn hình của phòng là một mảnh đen kịt.

Cô liền yên lặng nhìn khu bình luận, bởi chỉ cần nhìn sự xuất hiện của sản phẩm thần kỳ này, tâm tình của cô sẽ trở nên tốt hơn.

Ở thế giới hiện thực sẽ luôn gặp phải những chuyện phiền lòng như vậy, mà cô, lại luôn có thói quen trốn tránh.

Như vậy thực sự tốt sao?

Cô không biết.

Cũng không ai có thể nói cho cô biết.

Bỗng nhiên, người xem trực tuyến biến thành 1.

[Còn chưa ngủ à?]

Bình luận màu xanh lướt qua màn hình đen nhánh, Kiều Hân Hân hơi hơi mím môi, cô mở bàn phím ẩn ra, bắt đầu gõ chữ ở khu bình luận.

[Không ngủ được.]

Theo quy định, thời gian phát sóng trực tiếp mỗi ngày của chủ kênh là 8 tiếng, nếu chủ kênh muốn phát sóng vượt thời gian cũng không có vấn đề gì. Chỉ là hiện tại Kiều Hân Hân đang ở trên giường, quản gia tự động quyết định đây là thời gian nghỉ ngơi, vậy nên cho dù cô “không cẩn thận” mở ra phòng phát sóng trực tiếp, cũng sẽ không có hình ảnh hiện ra.

Đây là xuất phát từ việc bảo vệ sự riêng tư của cô.

Thiết lập này vẫn rất nhân tính hóa nha.


Vào ban ngày, mọi cử động của Kiều Hân Hân đều sẽ bị nắm bắt, mà hiện tại đang là buổi tối, cô nhìn màn hình phát sóng trực tiếp đen nhánh, không hiểu sao cảm thấy thật an tâm.

Cô cũng không nói chuyện, mà chỉ như một vị khán giả, dùng tài khoản của chính mình lên tiếng ở khu bình luận.

Mà những lời cô gửi đi tuy xuất hiện ở khu bình luận, nhưng sẽ không bay qua màn hình(*).

[Làm sao vậy?]

Kaka hỏi.

Kiều Hân Hân do dự trong chốc lát, cô đánh ra một hàng chữ —

[Ban ngày gặp một người, khiến cho tôi nhớ tới chút chuyện, có lẽ vì thế mới không ngủ được. Anh thì sao? Đã trễ như vậy rồi sao còn ở đây?]

[Ngày nào tôi cũng mất ngủ.]

[Mỗi ngày sao?]

[Ừ, không ngủ được, ngày nào cũng không ngủ nổi.]

Kaka vẫn luôn mất ngủ, ID của hắn liên tục treo ở trên TV Thái Dương, vậy nên khi Kiều Hân Hân vừa online, hệ thống liền đặc biệt nhắc nhở hắn.

Hắn không chút suy nghĩ liền ấn vào.

[Thân thể của anh đã đỡ hơn chút nào chưa?] Kiều Hân Hân quan tâm hỏi.

[=-= Đại khái là sắp tàn phế rồi.]

[…]

[0 0 Ừ.]

[Á, hôm nay… Cảm ơn anh.]

Kiều Hân Hân sợ cuộc nói chuyện sẽ trở nên nhạt nhẽo, cô nhanh chóng dời đề tài. Trước đó cô đã hỏi quản gia về việc tước vị, mới biết Kaka phải bỏ ra một lượng lớn đậu ánh sáng mới mua được thứ này.

[^_^ Không có gì, ban ngày tôi bận việc, suýt chút nữa chạy về không kịp.]

[O(∩_∩)O].

Kiều Hân Hân gửi đi một khuôn mặt cười, bất kể thế nào, nhờ sự giúp đỡ của Kaka cô mới có thể lưu lại, nếu không hiện tại phòng phát sóng trực tiếp đã biến mất, những gì cô đã trải qua sẽ hoàn toàn như một giấc mơ. Phỏng chừng một khoảng thời gian sau, chính cô cũng sẽ cảm thấy mọi thứ đều do mình tưởng tượng ra.

Phòng phát sóng trực tiếp rất yên tĩnh, chỉ có hai người bọn họ.

[Anh có cảm thấy… Tôi rất kỳ quái hay không?]

[Tức là sao?]

[Tôi lúc nào cũng ngây ngốc một mình trong nhà, ít khi ra ngoài, cũng không có bạn bè gì.]


[Hình như là vậy.]

Kaka là khán giả đầu tiên của Kiều Hân Hân, cũng là khán giả xem chương trình phát sóng trực tiếp của cô lâu nhất. Ngày thường của Kiều Hân Hân rất đơn giản, cho dù thỉnh thoảng có ra ngoài, cũng chưa bao giờ cùng thứ gọi là “bạn bè” ở chung một chỗ.

Kaka cẩn thận suy nghĩ một chút, cô hình như hoàn toàn không có người bạn nào.

[Tôi đã ngây ngô một mình quá lâu, cũng quên mất cảm giác ở cạnh bạn bè là gì.]

Kiều Hân Hân ngồi ở trên giường, cô ôm hai đầu gối, phiền muộn nhìn màn hình.

Kaka lại gửi tới một đống ký hiệu cười.

[23333333.]

[Tôi vừa nghĩ, có lẽ cũng sẽ giống như chúng ta hiện tại nhỉ?]

A…?

Kiều Hân Hân sửng sốt một chút, cô nhìn bình luận màu xanh lướt qua màn hình đen nhánh, có ánh sáng yếu ớt nhấp nháy.

Tựa như những vì sao giấu ở sau đám mây đen trong đêm tối, giãy giụa muốn hiện ra.

Bạn bè…?

Bỗng nhiên, lòng của cô giống như bị thứ gì đó xúc động.

Đúng vậy, quan tâm tới cuộc sống của bạn, cùng bạn nói chuyện phiếm, ở thời điểm bạn gặp khó khăn, nếu có đủ khả năng giúp đỡ bạn… Đây không phải là bạn bè sao?

Kiều Hân Hân nhìn phòng phát sóng trực tiếp, trong khu bình luận đều là đối thoại giữa cô và Kaka, mỗi câu mỗi chữ cùng hai từ bạn bè có gì khác biệt đâu?

Tâm tình vốn còn đang rất đè nén lập tức trở nên sáng tỏ.

Cô cười đánh ra một hàng chữ.

[Đúng, chúng ta chính là như vậy!]

[2333, đừng rối rắm nữa, mau đi ngủ đi ~~]

[Được, chúc anh ngủ ngon!]

[Chúc cô ngủ ngon.]

Vốn tưởng rằng Kiều Hân Hân sẽ mất ngủ thật lâu, nhưng sau khi tắt phòng phát sóng trực tiếp, cô lại rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

Một giấc ngủ không mộng mị, cứ như vậy ngủ tới hửng đông.

Sáng sớm hôm sau, cô bị tiếng chuông cửa đánh thức.

Kiều Hân Hân vẫn còn đang rất buồn ngủ ngồi dậy, chuông cửa của cô giống như bị câm, bình thường vốn không có khả năng vang lên. Mới sớm như vậy, ai sẽ tới đây chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.