Đọc truyện Pháp Sư Đôi Mươi – Chương 385
Hoàng tắt máy, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại tối thui.
Ai là người đã đứng sau câu chuyện đóng đinh vào hài cốt cô Tâm ư?
Cậu đã có câu trả lời từ lâu rồi.
Hoàng bước vào trong, tắm rửa sạch sẽ thay một bộ đồ mới.
Dòng nước lạnh khiến cậu tỉnh táo và dễ chịu hơn rất nhiều so với cảm giác bí bách mà từ sáng đến giờ cậu phải đối mặt.
Chỉ có ba ngày.
Sau khi ăn bữa tối cùng bà Châu, Hoàng lên ngồi vào bàn cầm điện thoại lên, một loạt tin nhắn xen cuộc gọi nhỡ sáng giờ mà cậu chưa nhìn đến.
Đa phần là của nhóm đám bạn thân, trong đấy có cả Khanh, chúng nháo nhào réo gọi tên cậu với một loạt câu hỏi về bệnh tình của Mai.
“Mai hiện tại vẫn hôn mê chưa tỉnh, bác sĩ tiên lượng phải hai ba hôm nữa mới tỉnh, mọi người đừng lo, không có gì nguy hiểm tính mạng đâu.”
Hoàng nhắn đại tình hình vào trong nhóm, không quên dặn đám bạn đừng nên đến thăm Mai khi Mai chưa tỉnh, bởi bác sĩ không cho người nhà vào thăm, tin nhắn đến lại.
“Mày ơi có chắc Mai vẫn ổn và vài ngày nữa tỉnh không?”
“Chắc.”
Cậu nhắn lại, nắm chặt điện thoại trong tay, người tối sầm lại.
Đứa bạn thân nhất với cậu dễ gì ra đi bởi một con quỷ cỏn con?!?
Cậu ngồi lại suy nghĩ về mọi chuyện từ lúc bắt đầu, sắp xếp mọi thứ một cách logic may ra mới có đáp án và phương hướng giải quyết.
Người đã giam cầm cô Tâm chắc chắn là bà mẹ chồng kia, còn bà ta làm vậy xuất phát từ hiềm khích riêng ư? Nếu như vậy thì quá ác độc, không lẽ còn có lý do khác?
Lão Long đã từng cảnh báo cậu rằng chuyện này nếu như có người đứng sau chắc chắn là một kẻ có pháp lực cực mạnh, bởi đến lão còn phải dè chừng, huống hồ một người mới vào giới chưa cả tròn năm như cậu muốn đối đầu thì thật như hái sao trên trời.
Người như lão Long cậu chưa thấy ngán một ai bao giờ, thế mà lần này lại dè chừng…!
Hoàng không thể lôi kéo thầy vào chuyện này, đây là việc riêng của cậu cậu sẽ tự giải quyết.
Bây giờ là 7h30 tối…!
Cậu nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn vào hai bàn tay mình, bất giác bật dậy, lục tung tủ đồ của mình lên, tìm khắp nơi, xung quanh toàn những pháp khí yếu, dường như không ăn thua gì so với kỳ vọng cậu đang tìm kiếm.
Chết tiệt, đến cả thanh đào mộc kiếm còn không có để dùng, thế thì đòi đánh lại ai?
Kiếm?!?
Hoàng bất chợt nghĩ đến một loáng trong đầu, vội vã chạy xuống phòng mẹ.
Bà Châu vừa khép cửa đi ra nhà văn hoá thôn sinh hoạt người cao tuổi, cậu vội vàng lấy chìa khoá xe của mẹ đi rồi chạy xuống nhà đánh xe ra, khoá cửa, lái một mạch ra nhà văn hoá, bà Châu mới đang đi tới cổng, Hoàng thấy vậy thò đầu ra.
“Chìa khoá này mẹ, tối nay con về muộn, mẹ đừng đợi con, để cửa đấy nhé mẹ.”
“Đi đâu mà lôi xe ra đấy thằng kia?”
Bà Châu nheo mắt lại nhìn.
“Con có việc gấp phải ra nhà thầy Long một chút, thế mẹ nhé.”
Cậu nói xong thì ném bộp chìa khoá vào lòng mẹ phi thẳng, bà Châu bắt lấy, gọi với lại.
“Ơ này…!Tối thế còn đi đâu? Sao không để sáng mai mà đi? Sao không nhờ chú Hải chở cho an toàn?!?”
Hoàng dường như không để tâm lời mẹ dặn, từ nhà cậu đến nhà ông Long cách hai tiếng đi xe, bây giờ cậu đi hết tốc lực thì chỉ mất hơn một tiếng, nếu mà nhờ chú Hải lái, đường tối, chú đi chậm, hơn nữa sẽ về rất khuya, nếu đi đi về về trong đêm thế sẽ rất mệt.
Còn nếu như để sáng mai mới đi thì đêm nay chắc chắn cậu không ngủ được mất.
Chỉ có ba ngày, cậu không muốn lãng phí một giây nào hết…!
Cậu cứ thế phóng hết tốc lực trong đêm tối, trong đầu chỉ nghĩ về Mai đang bất tỉnh tại bệnh viện.
Không biết là bao nhiêu lâu, cuối cùng Hoàng cũng đến được nơi cần đến.
Cậu dừng xe, nhìn xuống tay, đúng 8h45, Hoàng thở phào nhẹ nhõm.
Nhà lão Long đóng cửa tắt đèn rất sớm, cứ đến 9h tối là đã đóng tịt cửa không tiếp khách.
Phần vì lão già cả chỉ thích nhốt mình trong phòng luyện pháp, phần vì lão từng bảo giờ đấy muốn vợ con nghỉ ngơi, nhà lão nhiều cửa, bà Liên thức khuya đóng cửa sẽ bị mệt.
Ủa lý do thứ hai coi có vô lý không?
Đúng rồi đấy, là lão lười, không muốn tiếp khách nên mới bịa như thế.
Lão già thối chân nghiện thuốc lào lười nhác.
Cậu ngồi trong xe, lấy điện thoại ra bấm số, còn chưa kịp gọi cho lão, thì một giọng nói từ ngoài xe đã văng vẳng vào.
“Anh ơi, anh tìm ai ạ?”
Hoàng nghe thấy thì cúp điện thoại, hạ cửa kính xuống, người kia thấy vậy rén thò đầu vào ngó.
“Ngọc hả?”
“A mẹ ơi anh Hoàng!”
Cái Ngọc cười toét miệng quay lại nhìn mẹ, bà Liên đang xách một túi đồ, đoán là mợ mới đi mua đồ siêu thị gần nhà về.
Thi thoảng cái Ngọc mè nheo thường bắt bà đi mua đồ với con bé.
“Hoàng hả? Sao thế được hả con?”
Bà Liên có vẻ chưa thấy Hoàng đi xe đến đây bao giờ, vả lại thằng bé mới về hôm trước, sao đã lên nhanh thế được?
“Mợ ạ.”
Đúng là Hoàng rồi.
Hoàng mở cửa xe bước xuống, cầm lấy túi đồ từ tay bà Liên, vui vẻ đi vào cùng cái Ngọc.
Ba người đi vào nhà, tới hành lang dẫn vào, cậu nhìn thấy lão Long đang ngồi uống trà ngoài vườn.
“Thầy!”
“Phụt…”
Lão Long đang nhấp ngụm trà nghe tiếng gọi thì giật mình, trà trong miệng cũng phun ra hết ngoài.
“Ôi trời ơi? Ai thế kia? Mày…!Mày còn chưa về hả?”
“Thầy làm chuyện gì mờ ám hay xấu xí hãm hại con à mà thầy giật nảy mình lên như đỉa phải vôi thế?”
Hoàng không nhịn được phì cười.
“Nói đi, sao mày lại ở đây?”
Hoàng tiến lại gần lão Long, nín cười.
“Con luyện được thuật rời hồn rồi thầy ạ, con vừa rời hồn con tới đây gặp thầy hỏi chút chuyện.”
“Linh tinh.”
Lão Long lấy điếu cày gõ lên đầu Hoàng một cái thật mạnh rồi ngồi xuống càu nhàu.
“Tao biết ngay kiểu gì mày cũng mò về đây, nhưng không ngờ lại mò sớm thế.
Đi bằng gì lên đây giờ này?”
“Con tự đi xe của nhà ạ.”
“Ối đại thiếu gia có khác.”
Lão Long bĩu môi khinh khỉnh, bắt đầu rít một hơi thuốc lào.
“Muốn đến lấy gì?”
“Không lòng vòng mà vào việc luôn, ắt hẳn muốn đuổi khéo mình đây mà.”
“Còn không phải à?”
Hoàng ngồi xuống ghế, thở dài ngao ngán.
“Sao? Hay muốn tao tới giúp một tay?”
“Dạ không…”
Cậu lắc đầu, tự châm cho mình một chén trà.
“Hả? Sao? Lần này nguy hiểm thế mà muốn đối đầu một mình?”
“Vâng.”
“Tao nói thế chứ cũng có ghét bỏ gì mày đâu, nếu cần thầy có thể yểm trợ mà.”
“Không cần đâu thầy ạ…!Chuyện con con tự giải quyết.”
Lão Long không nói gì nữa, cũng không phải làm khó gì đệ tử yêu, nhưng lão tin chắc trong người Hoàng phải có thứ gì đấy đặc biệt chưa được phát hiện ra, ông biết nó sẽ không mệnh hệ gì, kể cả là chuyện nguy hiểm nhất.
“Thế muốn đến lấy gì?”
“Hừm…!Thầy này, thanh kiếm của Cao Tuệ Mẫn từng đưa cho con, thầy đang giữ, con muốn lấy nó để đối phó.”
Lão Long nghe xong đứng dậy dẫn Hoàng vào thư phòng, thanh kiếm được lão cất vào tủ, đựng hộp gỗ và bọc lại bằng lụa hẳn hoi.
“Trả mày.”
Hoàng đỡ lấy nó, mở ra nhìn qua một lượt.
“Được rồi, con về đây ạ, cho sớm sủa, không tí lại muộn.”
“Từ đã…”
Lão Long thấy vậy đứng lên ghế, lấy một quyển sách cũ trên cao tít, cẩn thận đưa Hoàng.
“Có thể mày sẽ cần đấy.”
“Vâng.
Con xin.”
Hoàng đút vội cuốn sách vào túi, còn kiếm thì ôm lấy trên người.
“Này…”
Lão Long gọi ngược Hoàng quay đầu lại.
“Sao thế thầy?”
“Nếu cần thì cứ gọi thầy, thầy không để mày oẳng sớm đâu.”
Hoàng nghe xong cảm kích vô cùng, giả vờ lau nước mắt rồi quay đít đi.
“Sao không ngủ lại qua đêm rồi sáng mai hẵng về con?”
Bà Liên thấy Hoàng đi vội như vậy, nhìn ra trời tối thì trong lòng bất an.
“Mợ ơi con phải về đây, mẹ con đang đợi ở nhà.”
Hoàng chỉ vội kịp ngoái đầu lại rồi chạy ra xe đi về mà không ở lại thêm phút nào nữa.
“Chậc…”
Bà Liên thấy xe Hoàng biến mất từ xa, thở dài.
“Bà không phải lo cho nó.
Nó không việc gì đâu.”
Lão Long nguýt một cái, đẩy vợ vào nhà rồi đóng cửa cái rầm, không thèm đếm xỉa tới Hoàng nữa..