Đọc truyện Pháp Sư Đôi Mươi – Chương 354
“Ông đi đâu mà giờ mới về?”
Vừa bước lên phòng nghỉ đã thấy bà Liên bực tức khoanh tay lại đứng chờ sẵn. Lão Long biết vợ giận vội vàng lại xin lỗi.
“Tại thằng Hoàng nó bị đau tay, lúc ở mộ không cẩn thận ngã rách tay nên tôi phải đưa nó tới lại trạm xá để băng bó vết thương. Không tin bà nhìn nó xem.”
Hoàng đứng đằng sau tắc ngơ, giơ giơ tay đau ra gật đầu lia lịa.
“Đúng đúng. Mợ, con bị đau tay. Còn có cả thuốc đây ạ.”
Hừ, cái lão già hói xấu tính này, tại ai mà tay mình ra nông nỗi này? Lại còn dám đưa mình ra làm bia đỡ đạn. Được lắm.
Bà Liên thấy vậy hốt hoảng tiến tới, nhăn nhó hỏi thăm.
“Con có làm sao không? Sao dốt thế hả? Còn đau không?”
“Không ạ. Con băng bó lại thế này là ổn rồi. Lát nữa con tắm xong nhờ mợ băng cái mới cho con nhé.”
“Ừ ừ. Đi đi con. Đi tắm rồi qua đây mợ băng lại cái mới cho sạch sẽ. Sau rồi xuống dưới kia ăn cơm.”
Cậu gật gật đầu bước về phòng mình, lúc đóng cửa chỉ nghe thấy tiếng mợ Liên quát to.
“Còn ông nữa, cười cái gì mà cười? Lo mà đi tắm đi. Biết mấy giờ rồi không mà bắt mọi người phải chờ cơm? Vô ý thức!”
Đù…
Không lấy vợ đâu, không lấy vợ đâu.
Cậu chợt nhớ ra con hình nhân treo ở gốc cây cáo ban chiều kia thì thở dài ngao ngán. Chắc chắn tối nay không được ngủ rồi.
Hôm nay mệt mỏi rã rời, vừa thay băng gạc được một lúc thì mợ Liên hối xuống ăn cơm. Nhà nghỉ này bình thường cũng có khách, nhưng đột nhiên tối nay lại đông nghịt như vậy, kì lạ.
Bàn ăn đối diện với nhà lão Long là của một đám người trung niên, thắt cà vạt mặc vest nhìn thật lịch sự. Nguyên tắc của mợ Liên là ăn cơm ít khi nói chuyện, thầy Lâm cũng không pha trò gì, Hoàng thì mệt mỏi, nên mọi người trật tự gắp cơm.
Thực lòng không ai muốn nghe lén chuyện kế bên, nhưng họ nói to quá, không muốn nghe cũng không được.
“Tôi nói mọi người nghe, mai là giỗ của cô ấy, nhưng khi đến trạm xá thì đừng ai có biểu hiện đau buồn gì, kẻo… Tên kia lại nổi điên lên.”
“Ừm. Chí phải.”
“Số cô ấy đã khổ từ bé rồi, giờ đến khi chết mà cũng không được yên thân, đúng là khổ sở.”
Cô ấy? Cô nào? Bác Sen?
Cậu chưa kịp ú ớ gì với lão Long thì bỗng nhiên mợ Liên buông đũa, cau có nói với sang.
“Các bác… Xin lỗi đã làm phiền. Tôi hỏi chút, nếu không phải mong các bác đừng bận tâm.”
“Ơ… Được. Mời chị ạ.”
Đám người kia ngơ ngác trước biểu hiện của người phụ nữ bàn bên cạnh. Có kẻ còn chột dạ rằng có lẽ do mình ồn ào quá ảnh hưởng đến bên kia nên họ chuẩn bị nhắc nhở.
“Có phải… Người các bác nói đến là cô Sen, trưởng trạm y tế gần đây mới mất năm ngoái?”
“Kìa bà…”
Lão Long nhăn nhó với bà Liên, ý bảo bà nên giữ khoảng cách với người lạ nhưng bà Liên mặc kệ. Ông Lâm bên cạnh vẫn bình thản ăn cơm mặc kệ sự đời.
“Chị… Chị là người quen của cô Sen à?”
“Phải. Tôi là đồng đội của chị ấy hồi còn trẻ, hai người già ngồi cạnh này cũng thế.”
Hai bên ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng cũng nói chuyện chung một chủ đề. Lan man cỡ thế nào, lão Long cùng ông Lâm qua đấy tiếp rượu, nhưng Hoàng quan sát thấy lão Long rất khôn, vừa uống nhấp môi đã hất thẳng xuống dưới sàn nhà.
Người đàn ông trạc tuổi lão cũng đã ngà ngà say, ông Long bồi thêm một chén nữa rồi vờ vịt.
“Nào người anh em, tôi hỏi chút nhé, vị đương trưởng trạm y tế kia cũng là bạn của mọi người à?”
“Vị trưởng trạm? À, ông nhắc tới ông Tuấn đấy à?”
“Đúng đúng.”
“Chỉ có trưởng trạm cũ là cô Sen từ trước tới giờ có thân tình tốt với chúng tôi thôi, còn ông Tuấn ấy chỉ là phó, năm nay sau khi Sen mất mới được bổ nhiệm chức vị.”
“Nghe nói ông ấy còn có một cô con gái cũng là y tá nữa nhỉ?”
“Ồ, ông nhắc tới Thơm chứ gì? Con bé ngoan lắm, là con gái ruột luôn đấy. Vợ ông ta mất rồi, cũng là… Em họ con nhà chú của tôi.”
Em họ con nhà chú… Vậy sao lại thái độ hờ hững với nhau thế kia?
“Con bé trước kia sống chết đòi lấy lão ta, nhà tôi cản không được nên từ mặt. Sau khi lấy chồng được vài năm cũng mất, thật tình tôi cũng chẳng muốn nhắc đến nữa. Sen khổ một con bé khổ mười.”
Lão Long nghe xong thì rợn tóc gáy, hốt hoảng hỏi lại rất nhỏ.
“Vậy… Ông có còn nhớ ngày sinh của cô ấy không?”
“Ngày sinh? Ông hỏi làm gì?”
“À không không, không có gì đâu. Tôi… Chỉ là trước kia cũng có quen một cô gái trên này, nhớ mỗi ngày sinh nguyên quán cô ấy mà không có ảnh gì, chỉ nhớ là tháng sáu…”
“Chắc không phải…” – người kia nghe thế thì xua tay ngay – “nghe đến tháng sáu là không phải rồi. Con bé sinh ngày rằm tháng năm.”
“Ra vậy. Cảm ơn ông nhé. Nào, uống thêm chén nữa.”
Ông Long đưa chén rượu, uống cạn một chén rồi về bàn, Hoàng cùng cái Ngọc vẫn còn ăn cơm tích cực, cậu nhăn nhó nhìn lão.
Ông già hói này, nhất định đã tính toán gì rồi nên mặc nhiên mới làm mấy hành động kì quái như vậy.
“Hoàng, ăn nhanh lên chúng ta lên phòng.”
“Để làm gì ạ?”
“Không phải hỏi.”
Lão hừ mũi rồi tiến lên phòng trước, mặc kệ mợ Liên cùng với ông Lâm vẫn ở phía dưới.
“Thầy, thầy gọi con gấp lên đây có việc gì?”
“Tao hỏi. Bài vị mà mày nhìn thấy ở đấy có phải là trơ trọi không có tên?”
“Phải rồi. Nãy con đã kể cho thầy chưa nhỉ? Quanh bốn góc phòng là bốn cốc nến nữa, còn phòng trống trơn, nhưng hình như đó là một cái huyệt.”
“Đúng rồi đúng rồi. Là một cái huyệt. Trò yêu của thầy giỏi lắm.”
Lão Long vỗ tay tấm tắc khen Hoàng khiến cậu cảm giác bị khinh thường.
Từ bao giờ trong mắt lão cậu lại thấp kém đến vậy?
“Thầy, hồi nãy tại sao thầy lại hỏi về vợ của ông Tuấn kia? Rốt cuộc buổi chiều hôm nay thầy đã phát hiện điều gì rồi đúng không?”
“Tao nghi ngờ rất nhiều thứ. Ra ngoài khóa cửa phòng lại rồi ngồi xuống đi.”
“Vâng.”
Cậu vội chạy ra bên ngoài chốt cửa rồi phóng thẳng lên giường ôm chăn ôm gối. Chuyện lão kể có vẻ vừa hấp dẫn vừa đáng sợ, phải chuẩn bị tâm thế ổn định nhất.
“Mày làm cái trò gì thế?”
“Thầy, thầy mau kể đi.”
Lão Long đen mặt, thở dài ngao ngán không thèm nói lại.
“Từ lúc đến thăm mộ của Sen, tao đã thấy mộ không có hồn.”
“Vâng, con biết.”
“Nhưng bấm chỉ tay xem thử, cũng lập quẻ rồi, chắc chắn vẫn còn quanh quẩn ở đây. Một người chấp niệm nặng đến vậy nhất định không lý nào mà siêu thoát nhanh thế được. Khi tới trạm xá đã thấy không được bình thường rồi. Nhất là thái độ của hai cha con nhà kia cứ giấu giấu diếm diếm khiến người ta không muốn hồ nghi không được.”
“Ý thầy là… Xác của Sen thật ra không phải nằm trong ngôi mộ ở nghĩa trang mà nằm trong cái huyệt kia ư?”
“Không. Sen đã thật sự được chôn dưới ngôi mộ kia rồi…”
“Thế… Thế cái huyệt là xác của…”
“Vợ Tuấn.”
Hoàng nghe xong giật bắn mình, rợn hết sống lưng, không dám nhúc nhích.
“Sao thầy lại khẳng định chắc chắn như vậy? Con không nghĩ đến việc lại như thế.”
“Tên Tuấn… Hắn ta có vẻ rất yêu Sen. Yêu đến điên cuồng bệnh hoạn. Khả năng kia thầy cũng đã nghĩ đến từ lâu, ban nãy khi uống rượu với đám người kia phát hiện ra bát tự của Sen cùng cô vợ kia hộ nhau đến lạ kì…”
“Cho nên thầy nghi ngờ ông Tuấn muốn giở trò gì? Con vẫn không dám nghĩ đến khả năng này.”
“Phải nghĩ đến. Chắc chắn ông ta đã phong ấn cái xác kia cùng với linh hồn của Sen. Chắc chắn Sen đang bị nhốt ở đâu đó…”
“Nhưng… Thuật này… Liệu có thật hay không?”
Lão Long lắc đầu ngán ngẩm.
“Cái này chưa được chứng kiến nên ta không dám chắc điều gì, chỉ có điều, nếu độc ác tới độ giết vợ để làm điều này thì đúng là một tên cầm thú. Chuẩn bị khẩn trương, lát nữa chúng ta lại tìm cách lẻn vào bên trong trạm xá, hóa giải cái huyệt kia, bằng không ngày mai giỗ đầu của Sen, nếu hắn ta động thủ, thành công nhập hồn vào xác cũng không được mà thất bại thì không xong, Sen sẽ bị lạc tinh phách không thể đầu thai được.”
“Nhưng tại sao sau khi phát hiện trong kia là một cái huyệt thầy lại nghi ngờ ông trưởng trạm đầu tiên vậy?”
“Linh cảm. Thái độ kì lạ của ông ta khi chúng ta đến. Đặc biệt là việc Sen rất hay kể về ta cho ông ta nghe. Lá thư cuối cùng Sen đã viết riêng cho thầy, kể về việc có một đồng nghiệp hành động kì lạ với bà ấy… Lúc ấy ta cũng không nghi ngờ gì, đến khi xâu chuỗi lại sự việc…”
Cậu ngồi yên lặng trong phòng, cơ thể run rẩy.
Thủ thuật mà vị trưởng trạm kia nhắc đến đã bị thất truyền từ lâu.
Thuật hồi sinh.