Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 353


Đọc truyện Pháp Sư Đôi Mươi – Chương 353

Đứa trẻ nam mặc mỗi yếm đào, tóc ba chỏm, đứa nữa mặc yếm đào quấn váy, nhìn ngang qua thì thật khả ái, nhưng đôi mắt đỏ rực kia thì lại trái ngược hoàn toàn.

“Thả ta ra.”

Hoàng toát mồ hôi hột, lung lay chân cho chúng rụng ra ngoài một cách vô ích. Cậu thò tay vội vàng vào trong người, chết tiệt, đồ nghề đều nằm trong chiếc túi kia của lão Long, lão mang theo bên người, làm cách nào để đối phó đây?

Suy đi tính oại, chạy trốn ra ngoài đây vẫn hơn, cậu lầm bầm.

“Này, muốn tôi ra ngoài thì phải buông chân tôi ra chứ.”

Vô ích, chúng bắt đầu nhe hàm răng nhọn hoắt lên, toan cạp vào chân cậu. Hỏng rồi hỏng rồi, nếu chúng cắn thì âm khí đi theo mạch vào cơ thể, theo đường đấy lên tới não bộ, cậu sẽ đột tử ngay ra đây mất. Đường cùng rồi!

Hoàng đành dùng biện pháp cuối cùng, há to miệng, đưa tay lên cắn một nhát.

Đau thực sự.

Răng nanh chạm vào thịt, cứa máu ra ngoài chảy tong tong, cậu đem tay hứng hết lên đầu hai con quỷ nhi kia, máu dính lên khiến chúng giật mình, hét lên ầm ĩ, cuối cùng cũng chịu buông cậu ra, nhân đấy, Hoàng vội vã đóng cửa sắt lại, đẩy giá bông gạc về chỗ cũ, giật một miếng gạc dính vào tay, pấy chùm chìa khóa khóa lại, lủi về phòng bệnh.

Bên ngoài trời đã tối hẳn, trạm xá cũng bắt đầu sáng hết các phòng. Cậu ngồi thụp xuống giường, thất thần không dám nhớ lại chuyện vừa xảy ra, máu chảy thấm ướt gạc.

Không thấy Thơm đâu. Không biết là điểm lành hay điềm gở, cậu rón rén ném chùm chìa khoá lại chỗ cũ, vứt bông gạc bẩn kia vào sọt rác, bắt đầu tìm kiếm thứ gì khiến mình cầm được máu. Không ổn không ổn, máu càng ngày càng ra nhiều.

“Anh đợi tôi có lâu không? Này, đang làm gì đây?!?”

“Ơ… Tôi… Tôi…”

“Tay bị làm sao thế kia?”

Thơm từ đâu lù lù xuất hiện đúng lúc cậu đang lượn vào chiếc tủ thuốc đằng sau bàn làm việc để tìm băng gạc, tay phải vẫn bấu chặt lấy tay trái để ngăn không cho máu nhỏ ra ngoài.

“Thật xin lỗi, tôi hồi nãy có nghịch cái kéo cắt chỉ kia của cô.”

Hay lắm Hoàng, khi còn ở nhà thì nói dối mẹ là con dao dọc giấy, đi ra ngoài đây thì lại là cái kéo cắt chỉ. Có cái lý do gì tươi mới mà hợp lý hơn không?


“Trời ạ. Chờ tôi một lát.”

Thơm gằn giọng, có chút cáu kỉnh, khi quay về mang theo một khay bông băng, thuốc sát trùng,…

“Ngồi xuống giường.”

“…”

“Đưa tay đây.”

“Ơ… Đây.”

“Nghịch kiểu gì mà thành ra thế này được? Thật không hiểu nổi con trai các anh.”

Cô đỡ lấy tay be bét máu của cậu, xử lý vết thương, quấn lại kỹ càng, dặn cậu thường xuyên rửa vết thương, thay băng gạc, một mặt đưa thuốc đau bụng cùng bông băng.

“Có thể cho tôi mua thêm nhiều nhiều bông băng, thuốc sát trùng được không?”

“Để làm gì?” – Thơm lần này mới ngẩng mặt lên hoài nghi người con trai trước mặt.

Oh, đẹp trai nhỉ?

“Hì… Cô thấy đấy, tại tôi hay nghịch ngu, phòng nhỡ có…”

Đệch…

Thơm cạn lời kịp thời tỉnh mộng, gật gật đầu.

“Được rồi, tôi biết rồi. Lát anh ra kia tính tiền.”

“Ok ok.”


Sau khi băng bó xong, cậu đi đi lại lại trong phòng, lão Long làm gì mà lâu vậy? Đưa tay tính lấy điện thoại gọi cho lão nhưng điện thoại cậu lại kịp đổ chuông trước.

Không phải lão Long, là mợ Liên.

“Alo mợ ơi con nghe ạ.”

“Anh… Anh Hoàng, sao anh với thầy về muộn thế? Mẹ với em chờ hai người về ăn cơm đấy.”

“Ơ… Anh xin lỗi. Giờ anh với thầy về ngay đây. Em bảo mọi người chịu khó một lát nhé.”

Cậu tắt máy, nhìn đồng hồ đã 7h kém, lại gọi thêm một cuộc cho lão Long. Nhưng đã nghe thấy tiếng nhạc chuông huyền thoại ngoài bậc cửa.

“Không phải gọi. Thầy đây.”

Lão giơ tay lên vẫy cậu lại, phía đằng sau còn có vị trưởng trạm nhìn trông rất chững chạc kia nữa.

Bỗng nhiên Hoàng thấy rùng mình.

“Thầy ạ. Em vừa gọi điện nói mọi người chờ cơm.”

“Biết rồi, nó mới gọi xong. Mà cái tay làm sao thế kia? Mày đi chữa ngộ độc thực phẩm cơ mà?”

Lão Long gật gật đầu rồi nhăn mặt lại nhìn cậu.

“Anh ấy không cẩn thận nghịch kéo cắt chỉ vết khâu của con nên bị chảy máu thôi ạ. Con giúp anh băng bó rồi, chú không nên lo lắng quá.”

Thơm đứng đằng sau nói đỡ cho cậu khiề trán lão Long nhăn lại thành ba vạch.

Gì đây? Con bé y tá này sao bênh nó vậy?

“À thôi được rồi. Vậy cha con tôi xin phép hai cha con anh Tuấn về trước nhé. Ngày mai giỗ Sen, chắc gia đình chúng tôi lại đến phiền mọi người nữa.”


“Không sao, mai chúng tôi cũng làm một mâm cơm nhỏ thắp hương cho Sen, cũng có ý mời gia đình qua. Mọi người nhớ tới.”

“Nhất trí.”

Gai đồng chí già bắt tay nhau cười phớ lớ khiến Hoàng nảy sinh mâu thuẫn gay gắt. Lão Long giở trò gì khiến thaia độ người kia thay đổi đến thân thiết khó tin vậy?

“Đi về thôi con.”

Lão kéo tay Hoàng ra ngoài cửa xe, cậu chỉ kịp ú ớ quay lại chào mọi người rồi bước theo sau.

“Tay mày vậy, lái xe nhắm nổi không?”

“Không sao thầy ạ. Đừng khinh quá.”

Lão Long cũng không nói gì, xe nổ máy chuẩn bị quay đầu về, đột nhiên có tiếng đập cửa bên ngoài hối hả, hai thầy trò trợn mắt nhìn nhau làm Hoàng hốt hoảng mở ra xem chuyện gì.

Một cánh tay thò vào trước mặt Hoàng.

“Túi thuốc.”

“A… Được rồi được rồi. Cảm ơn cô. Hết bao nhiêu tôi trả?”

Thơm nghiêng đầu qua cửa nhìn cậu.

“Thôi không cần đâu. Cái này không đáng là bao. Anh với chú đi cẩn thận nhé.”

“Ừm. Cảm ơn cô.”

Cậu nói xong thì kéo cửa lên, bắt đầu lái xe trở về nhà nghỉ. Đúng là lái với một chiếc tay đau có hơi khiến Hoàng lúng túng thật.

“Ê thằng này, đi ẩu vừa vừa thôi. Chú ý vào một chút, phía trước là vực sâu.”

“Dạ.”

Cậu tập trung vào việc cầm vô lăng còn lão Long rảnh rỗi bên cạnh chửi suốt quãng đường đi.

“Thầy hỏi mày, mày làm gì con bé y tá mà nó lại mê mày như điếu đổ vậy?”


“Hả? Ai cơ? Thầy nói linh tinh gì đấy?”

Cậu nghe xong thì phì cười.

“Tao thấy hết rồi nhé.”

“Vớ va vớ vẩn.”

Cậu lầm bầm không thèm đếm xỉa tới lão hói đang cười hi hí bên cạnh nữa. Nhưng đột nhiên lão lại nghiêm túc lại, nhìn vào tay cậu.

“Mày nói đi, ban nãy mày đã làm gì rồi đúng không?”

“Nghịch kéo.” – cậu cười ha ha.

“Tao không tin tao có một thằng đệ tử ngu dốt đến như vậy. Nói đi, trước khi về đến nhà nghỉ thì kể hết ra đây.”

Nghe vậy cậu cũng rùng mình. Tới giờ ngồi cạnh lão Long vẫn không thể thoát nổi cái cảm giác kinh hoàng hồi nãy.

“Thầy, hồi nãy con đã suýt mất mạng.”

“Gì cơ?”

Cậu miên man tường thuật lại mọi chuyện cho lão Long đầu hói nghe, chuyện cũng đã kể xong vẫn không thấy lão nói gì.

“Thầy? Thầy nói gì đi chứ?”

Lão Long vẫn đắm chìm vào suy luận của mình. Ra là thế, cái huyệt kia ông đoán không sai. Nhưng còn mọi chuyện vẫn đang được xâu chuỗi lại. Lão không dám khẳng định điều gì ở đây cả.

Chiều nay lão Long ngồi nghe vị trưởng trạm kia kể chuyện, lão ta kể rất say sưa, quên cả giờ giấc, kể về Sen với một sự tôn sùng vô bờ bến khiến lão cũng thấy đáng sợ. Chỉ cần một lần buột miệng về một tật xấu của Sen thì lão sẽ gặp ngay thái độ tiêu cực từ Tuấn.

Tôn thờ đến biến thái.

Nghe lão ta kể chuyện, năm xưa khi quyết định lấy Sen là hai người đã yêu nhau được một thời gian rồi mới tiến tới. Thế nhưng lại bị mẹ lão phản đối, cho rằng Sen đã quá tuổi lấy chồng. Xin nhớ rằng Sen hơn hắn ta hai tuổi. Hắn ta khuyên nhủ Sen chờ cho mẹ nguôi ngoai để hắn thuyết phục nhưng giữa chừng mẹ hắn ta mất. Thế nên Sen cho rằng mình là sao chổi, luôn vì chuyện này mà dằn vặt lương tâm, cho rằng vì cô mà mẹ Tuấn mới mất như vậy, nên đã hủy hôn ngay trong ngày cưới.

Nói cũng hợp tình hợp lý, với tính tình của Sen, chuyện cô ta để ý tới mức dằn vặt như vậy nhất định không phải không có khả năng.

“Về đến nơi rồi ạ. Thầy xuống xe đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.