Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích

Chương 67


Đọc truyện Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích – Chương 67

Dạ Tiểu Vũ xách ngang Vũ Chich qua lưng cứ thế mà chạy suốt 20 tiếng không ngừng nghỉ. Bọn họ sợ rằng, chỉ cần dừng lại một phút thôi, phần sống của bọn họ sẽ càng thêm thu hẹp lại tựa như một sợi chỉ mảnh lại càng mảnh.
“…” Dạ Tiểu Vũ sờ sờ lên đôi chân của Vũ Chinh, đôi môi căng thẳng mím lại. Đầu bom kia , nó va lên lưng Vũ Chinh nhưng chưa phát nổ, mà hung hăng đập vào chân hắn, sau đó “bùm”!
Đột ngột, ánh mắt Dạ Tiểu Vũ thực mê hoặc cong lên, khẽ cười lên một tiếng.
[vous le trouverez] (*)

Nam quân nhân vạch ra đám lá rậm, nhìn ngó xung quanh. Phía trước là một ngôi nhà nhỏ có vẻ hơi tiều tụy, và xung quanh không có lấy một bóng người.
“Dạ chỉ huy, khu vực an toàn!” Quân nhân nghiêm chỉnh báo một tiếng. Sau sự thống nhất từ tất cả mọi người, Dạ Tiểu Vũ được bầu ra làm chỉ huy tạm thời thay cho Vũ Chinh. Năng lực của cô, mọi người bây giờ đều đã hiểu, kể cả vị quân nhân gen cấp A duy nhất trong đoàn cũng tự nhận không thể chống lại cô. Dạ Tiểu Vũ làm quan chỉ huy, chính là thích hợp nhất bây giờ!
“Tốt, tiến vào.” Dạ Tiểu Vũ gật đầu, cơ thể tựa như tia chớp tiến thẳng ra ngoài.

Mọi người câm lặng nhìn, sau đó mới giật mình đi theo sau cô. Bọn họ biết, Dạ Tiểu Vũ là đang thăm dò, kẻ bước ra đầu tiên luôn là kẻ nguy hiểm nhất mà, cô không nói một lời, gánh lấy phần nguy hiểm này thay cho bọn họ.
Nữ tham mưu trưởng nhìn đôi chân của Dạ Tiểu Vũ, hốc mắt lặng lẽ đỏ lên.
“Cạch.” Cho đến khi cánh cửa đóng lại, mọi người mới ngã nhoài xuống đất, thậm chí có một người ngã xuống sàn nằm ngủ.
Mệt mỏi, đó là thứ đang đeo bám họ ngay lúc này.
“Để tôi đi chuẩn bị đồ ăn.” Nữ tham mưu trưởng lên tiếng, cố gắng di động cái thân thể đang lên tiếng kháng nghị của mình về phía kho chứa lương.
Căn nhà này là một nơi mà Vũ Chinh yêu cầu họ chuẩn bị trước một nơi trú ẩn an toàn. Vốn tất cả mọi người đều nghĩ rằng hắn lo lắng thừa thãi, thế nhưng lúc này lại không một ai không cảm thán, nguyên soái của bọn họ, quả nhiên là liệu sự như thần!
“Bịch…” Dạ Tiểu Vũ bước lên tầng 2, mở cửa một căn phòng, đặt Vũ Chinh lên giường.
Cô nhanh chóng cởi ra bộ đồ trên người hắn, sau đó đi ra ngoài, mang về hai chiếc tủ to lớn.
“Chậc, bờ mông gợi cảm ghê.” Ánh mắt Dạ Tiểu Vũ lâng lâng.
“Rầm!” Hai chiếc tủ được mở ra, các thiết bị y tế chuyên nghiệp lẳng lặng nằm bên trong.
Nữ tham mưu nghe lời Dạ Tiểu Vũ đẩy vào một chiếc bàn mổ dã chiến, cùng với vài chậu nước sạch và khăn lau đi vào. Hai tên quân nhân to lớn nâng Vũ Chinh đặt lên trên, sau đó cùng nữ tham mưu rời đi, thuận tiện khóa chặt cửa phòng.
“Pạch!” Dạ Tiểu Vũ lúc này đã mặc vào bộ đồ bác sĩ sát khuẩn, bao tay khẩu trang đầy đủ, động thủ dùng khăn và nước sạch lau đi máu tươi trên người Vũ Chinh. Thật may mắn hắn là người mang gen cấp S, nếu không chỉ sợ hắn sẽ không thể kiên trì đến khi làm phẫu thuật xử lí vết thương.
Hai cái chân đã nát nhừ với ngàn vạn mẩu kim loại từ quả bom. Trên lưng là miệng vết thương dữ tợn do bị quả bom va đập. Đồng thời đại não lâm vào hôn mê do sử dụng dị năng quá độ. Tim bị sóng xung kích chấn động.

“Keng.” Dao giải phẫu lóe lên trên tay Dạ Tiểu Vũ, một giọt mồ hôi lẳng lặng rơi xuống.
Bắt đầu thôi, cần phải nhanh tay lên!

Nữ tham mưu im lặng ngồi trước cửa phòng cùng hai vị quân nhân, mí mắt mệt mỏi cứ đánh vào nhau, hai tên kia đã ngủ say như chết, đám người phía dưới tầng một cũng đã mệt mỏi nằm thành từng đống.
Cô đang tự hỏi, nếu thật sự Vũ Chinh không qua khỏi, bọn họ, rồi cả Liên Bang sẽ ra sao đây?
Bắt đầu từ khi Dạ Tiểu Vũ đem bọn họ đuổi ra, đã qua hơn 21 giờ, tiếng leng keng của dao mổ và mẩu vụn kim loại chạm vào đĩa cứ thế đều đặn. Nữ tham mưu cố gắng duy trì tỉnh táo suốt 21 giờ, cũng không thể nào chịu đựng nổi ngã dập trán xuống sàn nhà thiếp đi.

“Keng…” Mẩu vụn cuối cùng được lấy ra, Dạ Tiểu Vũ thở phào một tiếng thật nhẹ, sau đó động thủ khâu lại những miệng vết thương khủng khiếp.
Hơi thở của Vũ Chinh vẫn đều đặn như thế, nhịp đập của trái tim luôn cứ vững vàng như thể không bao giờ sợ hãi cái chết. Có lẽ, mấy tên nam chính đều là cái đức hạnh này nhỉ, không bao giờ sợ hãi cái chết.
Cô thì sợ chết lắm, rất sợ. Chính về sợ hãi cái chết, nên cô sẽ đấu tranh với tên tử thần kia, tận cho đến giây phút cuối cùng, cho đến khi ánh mắt tan rã, tan xương nát thịt mà chết.

“Nếu em sợ hãi cái chết, thì hãy học cách nắm giữ mạng sống của mình trong tay.” Giọng nói của Cố Thần cứ quanh quẩn bên tai Dạ Tiểu Vũ, mỗi khi cô cầm lên con dao giải phẫu, những lời kia hiện lên giống như nhắc nhở cô, một khi khoác lên tấm áo khoác màu trắng này, cô chính là kẻ nắm giữ được mạng sống của bất kì ai trong tay.
“Ha ha…” Dạ Tiểu Vũ cúi xuống, qua một lớp khẩu trang, hôn lên đôi môi gợi cảm của nam nhân.
Chỉ cần có em nơi đây, thì đừng hòng thoát khỏi bàn tay em.
Từ bây giờ, mạng sống của Vũ Chinh, đã là của em đúng hay không?
===
Haizz kịch tình sẽ chững lại tầm 1 ~ 2c, tiếp đến sẽ càng thêm kích thích, càng thêm bùng nổ, moahaha
Mà, lẽ ra ta đã đăng sớm hơn, nhưng ta mệt quá bây giờ mới viết xong T^T


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.