Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích

Chương 66: Thoát ra


Đọc truyện Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích – Chương 66: Thoát ra

“Ôi… Không…” Nữ tham mưu trưởng rụng rời chân tay, ngã xuống nền đất, cả cơ thể lạnh lẽo.
Quả bom kia có sức công phá cấp S, nếu Vũ Chinh bị nó nổ tung ở chính diện, không chết cũng sẽ mất nửa cái mạng! Một Liên Bang không có Vũ Chinh, chỉ với cái mường tượng trong đầu thôi cũng để nữ tham mưu muốn gào khóc!
“Là bọn chúng! Lũ Liên Bang đốn mạt!” Một tốp người vác theo vũ khí hạng nặng xông tới, ánh mắt kinh khủng huyết hồng nhìn chằm chằm những người còn sót lại.
“Giết chết bọn họ!!!!” Những chiếc súng không chút lưu tình chĩa thẳng về phía bọn họ mà nã đạn, các vị quân nhân rối rít phát động màn điện tử che chắn cho các vị tham mưu. Các tham mưu sắc mặt xám như tro tàn, giống như đã hoàn toàn bỏ cuộc.
“Đừng… đừng từ bỏ! Chắc chắn nguyên soái vẫn còn sống!” Một tên quân nhân hét lên, đôi mắt đỏ bừng.
“Đúng vậy! Nguyên soái chắc chắn vẫn còn sống!” Một người khác căn răng nuốt xuống.
Ánh mắt những tham mưu mờ mịt nhìn về phía căn nhà đang rực cháy, họ cười thảm một tiếng.
Kết thúc rồi…
“Ầm!!!!!!!!” Đột ngột căn nhà đổ xuống, lửa bùng lên dữ dội, một bóng người lao ra, khiến cho ánh mắt của những tham mưu như cháy lên một ngọn lửa vô danh.
“Là Dạ thư kí!!!”
“Là Dạ thứ kí!!!”
Những quân nhân kinh ngạc thốt lên. “Kìa! Cô ấy đang vác theo Vũ nguyên soái!!!”

“Ngài ấy còn sống sao!!?”
“Là Vũ nguyên soái!”
Những dân quân đột nhiên nhận ra có người từ trong tòa nhà xông ra, rối rít chĩa súng về phía họ. “Giết chết bọn nó!!!”
Dạ Tiểu Vũ một thân hình bốc lửa mặc độc bộ đồ nội y màu đen, vác ngang trên lưng là Vũ Chinh cả thân hình đẫm máu, không rõ sống chết. Chiếc kính bản to hàng ngày không kịp mang theo, để lộ đôi mắt sắc bén kinh người.
“Đùng đùng đùng!!!” Nghênh diện ngay trước mắt cô là một màn đạn điên cuồng.
Đồng tử Dạ Tiểu Vũ hơi mở to, từ bên trong con ngươi, những tia máu xuất hiện và lan rộng một cách điên cuồng.
“Keng!” Một tia sáng chói lóa xuất hiện trong mắt mọi người khiến tất cả phải nhíu mày không nhìn rõ.
Đúng 1 giây sau, ánh sáng biến mất, Dạ Tiểu Vũ nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, đứng phía trước màn chắn của các quân nhân. Dưới chân cô, là hàng loạt đầu đạn bị tách làm đôi rơi xuống. Tất cả, đều bị phá hủy một cách hoàn mỹ.
Các quân nhân trợn mắt, các tham mưu che miệng.
Tình thế, đảo ngược!
Những đường gân xanh lộ ra trên thái dương Dạ Tiểu Vũ, những ngón tay hơi run rẩy. Thanh kiếm cấp S lấy của Vũ Chinh cũng xuất hiện một số vết nứt li ti.
“Phải giải quyết dứt điểm!” Dạ Tiểu Vũ híp mắt lại. Bọn người này, một khi đã chĩa vũ khí vào cô, thì đừng nghĩ đến chuyện còn sống mà trở về.
“Ầm!” Bàn chân Hạ Hạ nện xuống mặt đất, cơ thể cô tựa như một tia chớp lao thẳng về phía đám dân quân phản loạn.
“Không thể nào!” Nữ tham mưu trưởng đứng lên. “Đây là lực lượng và tốc độ của một người gen cấp A hạng thấp, làm sao một kẻ chỉ có gen cấp D cao cấp có thể có được sức mạnh như thế này!!?”
“Giết!!! Giết chết ả!!!” Phản quân hoảng sợ hét lên, đạn bắn như trút nước. Hạ Hạ nhẹ nhàng lách mình qua những viên đạn, thế nhưng chỉ có thể tránh khỏi những tổn thương vùng nguy hiểm, cách tay, bắp chân, cả cơ thể lẫn khuôn mặt cô đều xuất hiện những vết thương nhỏ hoặc vừa, máu tươi tí tách chảy theo mỗi bước chân ma mị.
Thế nhưng Vũ Chinh trên lưng cô, hoàn toàn không có thêm một vết xước nào.
“Cô ấy… quên đi chính mình, chỉ để bảo vệ nguyên soái một cách hoàn toàn…” Một tên tham mưu thì thào…
Đáng sợ… quá đáng sợ…
“Không!!!!!!!!” Một tên phản quân nhìn thấy ánh kiếm lóe lên, đầu người hai nơi.

Dạ Tiểu Vũ tựa như vũ công nhảy múa mang theo lưỡi đao của tử thần, một bước chân, là một cái đầu rơi xuống, gieo rắc vào lòng người nỗi kinh hoàng không gì sánh kịp.
Vài phút sau đó, mảnh đất kia đã hoàn toàn chỉ còn Vũ Chinh và Dạ Tiểu Vũ là hai người sống.
“Quá dễ dàng…” Dạ Tiểu Vũ nói thầm, sau đó cô kiệt sức ngã xuống. Từng cơn đau ê buốt đến tê dại truyền đến từ phía đôi chân. Đúng vậy, nó vốn đã bị gãy xương từ sau vụ nổ của quả bom kia. Nếu không phải cô không thể hoàn mỹ điều khiển được đôi chân của mình, làm sao mấy viên đạn này có thể tổn thương cô đây?
Dạ Tiểu Vũ phất tay với đám quân nhân, từ từ tiến về phía rừng sâu.
Một bóng dáng có cử động hơi kì lạ khiến Dạ Tiểu Vũ chú ý, sau khi nhìn thấy hành động của người kia, tơ máu trong mắt cô đậm thêm vài phần.

“Dạ thư ký… Vũ nguyên soái xin cứ để cho bọn tôi đỡ lấy, cô đang bị thương…” Tiểu binh nhìn đôi chân đang run rẩy vặn vẹo một cách quái dị của Dạ Tiểu Vũ, từng đợt run rẩy lạnh ngắt truyền đến trong tim.
Cho dù là binh sỹ thiết huyết nhất, cũng không thể nào dùng một đôi chân gãy xương đến vặn vẹo mà chiến đấu với cường độ kinh khủng đến thế, cũng sẽ không thể nào vác theo một nam nhân to lớn mà leo núi đi rừng một cách thản nhiên như vậy…
Cô gái này, không giống một con người, mà giống một cỗ máy chỉ biết giết chóc là hơn!
“Hả?” Dạ Tiểu Vũ nhìn ánh mắt của nam binh, trầm mặc nhìn đôi chân của mình. Sau đó, trước con mắt kinh ngạc của mười mấy người, nhẹ nhàng nắm lên đôi chân vặn vẹo, xoay nó lại.
“Rắc…”
“Rụp…”
“Được chưa? Bây giờ đi tiếp thôi.” Dạ Tiểu Vũ thản nhiên cười.
Đau đớn ư? Có thể đấy, thế nhưng, cô vẫn chưa chết có phải hay không?

Một khi cô chưa chết, mà lại còn mang ơn một ai đó, thì cô, sẽ sống vì người đó.
Lâm Lam.
Tần Đông.
Trịnh Công.
Và cả tên đần ngốc nghếch Vũ Chinh này nữa…
Dạ Tiểu Vũ liếm đi máu tươi trên môi Vũ Chinh, khẽ cười nhẹ một tiếng, con ngươi đen láy ẩm ướt hơi sương mù mịt mà xa xăm. “Em, sẽ đưa anh về nhà. Em hứa đấy, đồ đần ạ…”
Thật đần…
Ngu ngốc…
===
Ôi mệt… cuối cùng cũng xong khi cơn buồn ngủ sắp đánh ngã =3=
Cả ngày ôm máy đọc tiểu thuyết và tìm hiểu về tâm lí vặn vẹo biến thái của tội phạm, thiết nghĩ chắc mình cũng muốn điên ra hiu hiu TOT


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.