Bạn đang đọc Phản ứng quá độ – Chương 45:
Từ lúc cả hai lăn giường thì đã muộn.
Tô Hạ triền miên hôn, ngậm lấy đôi môi mỏng của người đàn ông, mút liếm, đầu lưỡi mới vừa thử chọc vào giữa hai hàm răng của anh đã bị đè nằm sấp trên giường.
Lục Xuyên giành lại quyền chủ đạo, nòng súng chưa hết đạn lại được nạp đầy mạnh mẽ thúc vào.
Lần này, anh cố ý chậm động tác lại, dương vật nóng bỏng ma xát vào vách trong đường hầm, từng chút từng chút đẩy vào trong, cô bé bị đẩy đến tận cùng, khoái cảm tích lũy đến điểm cực hạn nhưng vẫn không ngừng tích lũy, Tô Hạ nắm chặt ga giường, tiếng rên rỉ kéo dài, các ngón chân quắp lại.
“Không phải… Không phải anh sợ em bị bệnh à?”
“Như thế mà còn…”
Giọng của Tô Hạ đứt quãng, miễn cưỡng thành câu, cô vẫn đang cười, nốt ruồi mỹ nhân xinh đẹp trở nên sống động.
“Tránh xa em ra mới đúng… Nhìn anh kìa, lại cứng nữa, lỡ như bị lây bệnh coi như đời này tàn rồi… Em có sức hấp dẫn với anh dữ dội vậy sao? Hửm?”
Trả lời cho câu hỏi của cô là những cú thúc sâu và thô bạo.
Người cô liên tục bị đẩy lên, đầu đập vào đầu giường, bị Lục Xuyên kéo chân về lại dưới anh.
Lục Xuyên thúc vừa nhanh vừa sâu, vật cứng rắn thô to ra ra vào vào đường hầm trơn trượt, lúc nó trượt khỏi đường hầm hồng nhạt lại bị đẩy mạnh vào, nhớp nháp mê loạn.
Tô Hạ hét lên đón lần lên đỉnh thứ ba.
Trước đây khi làm chuyện đó, phần lớn khi vào, Lục Xuyên thích tư thế này nhất, nhưng hôm nay ngoài mấy phút làm ở phòng tắm, anh đều làm ngay chính diện, mọi cảm xúc nhỏ của Tô Hạ đều hiện rõ trong đáy mắt anh.
Lục Xuyên nhìn khuôn mặt mê loạn mơ hồ của Tô Hạ, bàn tay to phủ trên ngực cô.
Phạch… Phạch… Phạch…
Có thể cảm nhận được nhịp tim của cô rõ ràng.
Nhìn đi, rõ ràng là cô có trái tim nhưng cô còn muốn bạc tình hơn cả kẻ phong lưu như Tần Hoài.
【Chỉ là chơi đùa thôi, anh đừng coi là thật chứ?】
Chất lỏng nóng bỏng chảy trên nòng, Lục Xuyên liên tục ra vào thật mạnh, trong khi lên đỉnh người Tô Hạ cực kỳ nhạy cảm, trong cô co rút run rẩy, Lục Xuyên ra vào kịch liệt hơn chục lần, miệng hang bị phá mở, quy đầu áp vào, nghiền nát chỗ sưng đỏ đó, đồng thời ngón tay mảnh khảnh của Lục Xuyên vê hạt đậu của Tô Hạ, cảm giác hoảng hốt không tự chủ dâng lên.
Tô Hạ gần như duỗi thành một đường thẳng, rụt lại muốn trốn nhưng lại bị túm lấy eo kéo về, bị ép phát khóc.
“…Đừng chạm vào chỗ đó… Không được… Ưm..”.
Lục Xuyên dán sát cắn lấy môi cô, lúc anh vào ngón tay anh vê mạnh hạt đậu của cô, Tô Hạ ưỡn người lên cao, chiếc cổ thiên nga uốn cong thành lưỡi liềm, đột nhiên nghẹn ngào, người run rẩy kịch liệt, vài giây sau, một dòng chất lỏng bắn ra, trong không khí nồng nặc mùi nước tiểu nhàn nhạt.
Lục Xuyên không cho cô thời gian nghỉ, rút ra một chút rồi lập tức đâm vào.
“Không phải cố nói gì sao?” Anh bóp cằm Tô Hạ, ép cô nhìn nơi giao hợp, “Tiếp tục”.
Cơn cực khoái cưỡng ép làm tê liệt từng dây thần kinh của Tô Hạ, cảm giác xấu hổ dần dần dâng lên, má và cổ cô đỏ bừng như muốn bốc cháy, nhưng cô không cò sức để mắng anh nữa.
“Đồ biến thái!”
Giọng cô khàn khàn.
“Anh ra ngoài đi, không làm nữa”.
“Ăn đủ rồi trở mặt à, nằm mơ đi?” Lục Xuyên cười khẩy, làm sung sức hơn, “Em gái từ xa xôi ngàn dặm đến, tôi không chơi nhiều đúng là có lỗi với tiền vé tàu của em”.
“Bốp ⎯” Tô Hạ tát vào mặt Lục Xuyên.