Bạn đang đọc Phản ứng quá độ – Chương 44:
Chiếc quần tây màu đen nằm dưới chân cô, thân hình cao ráo của Lục Xuyên kề gần, dán vào lưng Tô Hạ, cô chỉ cần cử động thật nhẹ cũng bị ép chặt hơn.
Bộ ngực đầy đặn bị bóp đến biến dạng, nhũ hoa cọ vào bức tường lạnh lẽo.
Lục Xuyên sờ soạng lung tung ớ phía dưới nàng, đầu ngón tay dinh dính, vì thế anh nhấc một chân của cô lên trên khuỷu tay, cầm cây súng đã nổi gân xanh đâm vào cô bé của cô, chỗ đó của cô quá chặt, dương vật chỉ tiến vào được phần quy đầu, cậu bé bị mắc kẹt Lục Xuyên cũng không quan tâm, anh thẳng lưng lên dùng sức trực tiếp đâm xuyên thủng qua tầng tầng lớp lớp thịt vào sâu bên trong.
“Ưm…”
Nhờ kỹ năng tốt, Tô Hạ chưa cảm nhận được đau đớn thì khoái cảm ngút trời đã ập đến.
Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào cổ cô, rất ngứa, hoàn toàn khơi lên dục vọng đang ngủ đông trong người cô.
Tô Hạ đưa lưng về phía anh nên không nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của Lục Xuyên, bị dục vọng chi phối, cơ thể không chịu nổi nên bắt đầu vặn vẹo, “Anh cử động đi…”
“Tại sao quay về?”
“Bởi vì, nhớ anh… A!” Âm thanh mềm mại cuối cùng bị một cái đâm sâu biến thành tiếng rên rỉ đồn .
Cô không hiểu, cô chẳng hiểu gì cả!
Mặt mày Lục Xuyên u ám, động tác cực kỳ thô bạo, mỗi lần vào đều vào đến tận gốc, chỗ giao hợp vang lên tiếng nước phạch phạch, dòng chất lỏng bị ma sát thành bọt trắng, trượt dài xuống chân.
Ngay cả lúc thân mật ở khoảng cách gần như thế vẫn không nhìn thấy dục vọng trên mặt anh, đáy mắt mơ màng thâm thúy.
Tô Hạ mềm nhũn thành vũng nước, không đứng vững được, mấy phút sau cô bị Lục Xuyên thô bạo ném lên giường, anh đứng ở mép giường cởi áo sơ mi đã ướt đẫm, quỳ một gối xuống giường, nắm lấy mắt cá chân của Tô Hạ kéo cô lại gần, vào ngay chính diện.
Anh hiểu rõ cơ thể của Tô Hạ, dù sao có xa cách sáu năm, qua mấy lần thăm dò đủ để anh quen thuộc, dễ dàng phát hiện ra điểm mẫn cảm của cô.
Nhưng đột nhiên chậm lại.
Khi tiến vào, quy đầu cọ vào một chỗ sưng tấy, Tô Hạ không chịu nổi thẳng người lên, sau đó nặng nề ngã xuống.
Ngờ đâu, đôi mắt đen láy của anh giống như cái giếng sâu nơi rừng núi, càng xuống sâu càng tối, không nhìn thấy đáy.
Hầu hết người ngoài đều miêu tả về Lục Xuyên cái gì mà “Đẹp trai trầm tính”, “lạnh lùng xa cánh”, đạo diễn thiên tài không thể chạm đến được, thật ra nói rất đúng.
“Không nghĩ ra được thì cứ làm đi”, Tiếng cười của Tô Hạ khàn khàn, đôi chân dài quấn lấy eo của Lục Xuyên, phía dưới chủ động nuốt lấy cậu bé của anh.
Sáu năm trước là một con hồ ly nhỉ, sáu năm sau hồ ly nhỏ đã thành tinh.
Lục Xuyên thở hổn hển, dương vật ra vào nơi hang động ẩm ướt nóng bỏng, tiếng rên rỉ trầm bổng thoát ra khỏi đôi môi đỏ mọng của cô, giống như thuốc kích dục, Lục Xuyên nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Tô Hạ, trong đầu anh dần hiện lên dáng vẻ của cô ở quán bar.
Đôi giày cao gót tôn lên mắt cá chân mảnh mai của cô, làn váy bay bay, đôi mắt say mông lung, đôi môi đỏ mọng và mái tóc đen, một cái nhíu mày hay một nụ cười của cô đều quyến rũ, khuôn ngực cao ngất, một tay không nắm trọn hết được.
Vẫn ở tư thế đó, hai chân Tô Hạ đã tê rần, cô khuỵu gối xuống, bộ ngực đung đưa lên xuống, Lục Xuyên nắm một bên vân vê.
Băng gạc thô ráp, chà sát qua lại trên nhũ hoa, Tô Hạ không chịu nổi rên lên, bắt đầu sờ soạng người anh, mấy mỹ nam mông cong trong quán bar không có dáng người đẹp bằng anh.
“Có khám sức khỏe định kỳ không?”
“Hả?” Tô Hạ ngẩn ra, lúc này mà nói cái gì khám sức khỏe?
Lục Xuyên thờ ơ nói: “Tôi không muốn bị bệnh”.
Tô Hạ ngẩn người, lát sau mới phản ứng lại, môi cong lên, mỉm cười dựa vào vai người đàn ông, cô liếm rồi hôn sau tai anh.
Cô tiếp tục cười, cô bé run rẩy co rút lại, mũi chân nhẹ nhàng cọ vào xương cụt của anh, cô cố tình kẹp một cái khiến cơ thể Lục Xuyên cứng đờ, hai tay ôm eo cô đột ngột siết chặt.
Lục Xuyên thở hổn hển, chật vật rút nòng súng ra, dòng dịch đặc sệt nóng bỏng vẽ thành một đường trong không khí.
Hai tay Tô Hạ vòng qua cổ để trên vai anh, hôn từ xương quai xanh đến yết hầu của Lục Xuyên, rồi cắn nhẹ môi anh, mỉm cười rạng rỡ, giọng khàn khàn lười biếng, “Bây giờ mới hỏi, có phải muộn rồi không?”