Phản ứng quá độ

Chương 38


Bạn đang đọc Phản ứng quá độ – Chương 38:

Khi Dương Lộ và Lục Trấn An nghe thấy tiếng kêu và chạy đến phòng của Tô Hạ thì đã quá muộn, Tô Hạ đã bị Lục Thành bịt miệng lại xâm phạm vào, cô đau đến ngất đi, Tô Hạ được đưa đến bệnh viện cấp cứu trong đêm.

    Trước khi cô tỉnh dậy, Lục Thành đã bị đưa ra nước ngoài.

    Nhìn thấy khuôn mặt đó của Lục Thành, Tô Hạ không nhớ nổi năm đó Lục Trấn An đã tẩy não cô như thế nào.

    Hình như là nói Lục Thành làm vậy là vì thích cô.

    “Tôi thích anh trai của tôi, lúc còn bé chú Lục đã dạy tôi thích một người là chuyện bình thường, sao nào, không đúng sao?”

    “Xem ra chú cũng đã quên nên cho rằng tôi cũng quên ư?” 
 
    “Chú Lục, sớm muộn gì quả báo cũng đến thôi”.

    “Đây là bản báo cáo kiểm tra tinh dịch mà tôi đã đến bệnh viện làm. Vừa rồi ổ USB đã bị con trai bảo bối của chú đập nát, vậy nên không có gì để chứng minh là tôi tự nguyện, tôi vẫn chưa đủ mười bảy tuổi, anh Lục cưỡng hiếp trẻ vị thành niên, cho dù Lục gia chú có quyền thế ngút trời, anh ấy vẫn phải ở tù ba năm, đạo diễn tài ba lại là kẻ hiếp dâm, vết nhơ này cả đời cũng không xóa sạch được”.

    Báo cáo kiểm tra đưa qua, Lục Trấn An như vừa trong cơn mơ tỉnh dậy, gân xanh nổi lên trên trán, đôi mắt đỏ ngầu, “Mày! Mày muốn cái gì!”


    Tô Hạ mỉm cười, “Thật ra tôi không muốn cái gì cả, chỉ là mấy người sống tốt quá tôi không vui”.

    Lục Trấn An xé bản báo cáo, rống lên, “Vậy mày quay video này uy hiếp tao để làm gì?!”

    Tô Hạ mà ông cực kỳ quen thuộc, người luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, ít nói, không đòi hỏi cái gì, rất nghe lời, không hề khiến người ta lo lắng.

    Thế mà, Tô Hạ đó đã âm thầm giáng cho ông một đòn chí mạng!

    “Đúng! Đúng là năm đó chú sai, chú không dạy dỗ A Thành đàng hoàng, nó không hiểu mấy thứ này, chỉ vô tình làm tổn thương cháu. Chú cũng đã bồi thường cho cháu, đổi cho cháu một ngôi nhà mới, một chiếc xe mới, ông bà của cháu bị bệnh nặng toàn là chú ra nước ngoài mời bác sĩ tốt về chữa trị. Tiền bạc lớn nhỏ đều đốt cho nhà cháu, cháu còn muốn chú làm sao? Chẳng lẽ muốn chú bỏ tù đứa con trai của mình mới vừa lòng?!”

    “Vậy thì chú Lục có hài lòng với những gì chú nhìn thấy vừa rồi không?” Tô Hạ cười nhạt, “Cậu con trai chú tự hào nhất van xin tôi như một con chó và bị tôi chơi đùa”.

    Dương Lộ chạy tới kéo Tô Hạ, đánh cô một cái thật mạnh, “Tô Hạ! Con điên rồi!”

    “Không điên”,  Tô Hạ nhìn Lục Trấn An chậm rãi nói, “Kết quả giám định không chỉ có một bản mà chú xé, xin lỗi tôi, tôi sẽ bỏ qua cho Lục Xuyên”.


    Đôi mắt Lục Trấn An trống rỗng, cô đã lên kế hoạch từ lâu, làm trò ở trước mặt mọi người Lục gia nhưng chỉ cần một câu ‘Xin lỗi.’

    …

    Sau khi rời khỏi Lục gia, chân Tô Hạ trống rỗng, giống như đã cởi bỏ được xiềng xích trói buộc mình suốt sáu năm qua, vứt tranh cãi thị phi ra sau lưng, tiến về phía trước không ngoảnh đầu lại.

    Cô ấy đã mua vé đi Bắc Kinh.

    Trong điện thoại có một cuộc gọi nhỡ của Lục Xuyên, trước khi lên xe, Tô Hạ tắt máy lấy sim điện thoại ra, bẻ làm đôi, ném vào thùng rác.

    Ngoài cửa sổ xe đang lùi nhanh về phía sau, đèn đường lúc sáng lúc tối, sáu tiếng sau sẽ đến một thành phố hoàn toàn xa lạ.

    Đứa bé bên cạnh hỏi mẹ tại sao chị gái kia khóc, mẹ đứa bé nhìn cô nói chị gái ấy không có khóc, chị ấy đang cười.

    Tô Hạ đeo tai nghe vào, lúc đi qua đường hầm, hai mắt tối sầm, dường như có một khuôn mặt hiện lên trên cửa kính nhưng lại nhanh chóng biến mất.

    Tô Hạ nhắm mắt lại.

    Anh Lục, tạm biệt.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.