Phản ứng quá độ

Chương 15


Bạn đang đọc Phản ứng quá độ – Chương 15:

“Anh đi theo em ư?” 
 
Tô Hạ uống rượu, cô ngà ngà say nên mặt hồng hồng, mắt say lờ đờ mông lung, “Ý anh là gì? Em không hiểu”. 
 
Khuôn mặt đẹp trai của Lục Xuyên mang vẻ lạnh lùng, “Có quan hệ gì với cậu ta?”

“Anh nghĩ thế nào thì là thế đó?” Tô Hạ qua loa đáp, giằng tay để anh buông ra, “Anh làm em đau đấy”.
 
Với chiều cao giới hạn, Tô Hạ hoàn toàn bị nhốt trong lãnh địa của Lục Xuyên. Anh thản nhiên nói: “Đau mới tỉnh rượu, không gãy được, chịu đau đi”.

Tô Hạ nghiêng đầu, khóe mắt đổ lệ, “Chờ mong tình cảm không được đáp lại, em không có mặt dày như thế, coi như hôm đó không có chuyện gì xảy ra đi, sau này em không làm phiền anh nữa”.

Lục Xuyên gần như tin vào điều đó.

Nửa tháng nay, đêm khuya nào cô gái giống như yêu tinh này cũng quấn quít lấy anh, quấy phá giấc mộng của anh, thế mà người thật ở trước mặt anh lại rũ bỏ quan hệ với anh, trong một chốc mê muội Lục Xuyên muốn hôn cô.

Trong đầu hiện lên hình ảnh cô và tên khốn côn đồ kia tai kề tai, tóc kề tóc, thoáng chốc Lục Xuyên tỉnh táo lại, xiết cổ tay cô đến khớp xương trắng bệch.

Tô Hạ hít vào một hơi, “Nhẹ chút…”

Cô lại nhìn thấy vẻ chán ghét trong mắt Lục Xuyên, giống hệt như lần đầu tiên nhìn thấy anh.


“Cái cô gọi là tình cảm cũng chỉ có thế”.

Tô Hạ quay lại quán đồ nướng lấy điện thoại di động, “Các cậu ăn đi, tôi về trước”. 
 
“Tôi đưa cậu về”, miệng Tiêu Tề vẫn nhai nhồm nhoàm nhưng vẫn đứng dậy đi theo.

Tô Hạ xua tay nói không cần, chạy ra ven đường bắt một chiếc taxi.

“Bác tài, đuổi theo chiếc Bentley ở đằng trước”. 
 
Không phải vào giờ cao điểm, cũng không phải trong nội thành, đường trống, tài xế taxi nhìn bảng tính tiền, càng chạy càng lo lắng.

Chạy gần nửa thành phố, tiền xe gần bốn chữ số.

Xe dừng lại, Tô Hạ đã mở cửa ra chạy phía trước, tài xế nhìn chằm chằm cô, đề phòng cô chạy trốn, nhanh chóng đuổi theo.

“Anh”.

Lục Xuyên buộc phải dừng lại.


Cô ôm lấy cánh tay anh, thở hổn hển nói: “Em không có tiền”.

“Chín trăm tám mươi tệ, không trả tiền tôi sẽ báo cảnh sát đấy!” Bác tài ở phía sau hét lên.

Khách sạn này là sản nghiệp của Tần gia, Lục Xuyên đã đặt phòng dài hạn ở đây,  anh trai ở bãi đỗ xe quen mặt Lục Xuyên, cảnh tượng này thật xấu hổ và khó xử.

Sau khi nhận được chuyển khoản, tài xế taxi rời đi.

Tô Hạ ôm Lục Xuyên không buông, dựa sát lồng ngực anh, “Anh có nghe thấy gã nói cái gì không?”

“Gã mắng anh, gã mắng anh là đồ cặn bã”.

Lục Xuyên lạnh lùng kéo tay cô đang ôm eo mình ra rồi bước vào khách sạn.

Tô Hạ đi theo Lục Xuyên vào thang máy, đi đến phòng, bị Lục Xuyên đẩy vào, ngã trên thảm.

Ở góc nhìn của Lục Xuyên, có thể nhìn thấy nội y màu đen lộ ra giữa hai chân cô.

Tấm thảm màu đỏ sẫm khiến cho cô trông trắng hơn, lông chân nhỏ cong cong trên bắp chân cô, Lục Xuyên có thể tưởng tượng ra cảm giác khi chạm vào.

“Qua giờ mở cổng rồi, em không có chỗ ngủ”.

“Đi tìm bạn trai cô đi, đừng làm phiền tôi”.

“Cậu ta không phải bạn trai em, chỉ là bạn học ở trường cũ”, Tô Hạ ngẩng đầu lên mỉm cười, “Em có thể ngủ trên sofa, ngủ ở dưới sàn cũng được, xin anh đấy, nhé anh?”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.