Đọc truyện Phán Quan – Chương 113
Giọng nói chiêm chiếp này của Lão Mao làm mọi người tỉnh táo lại.
Hạ Tiều vỗ trán một phát và nói: “À đúng rồi, ngâm thuốc! Bồn tắm! Đợi con một tẹo!”
Bóng dáng thân quen trong nhà càng ngày càng nhiều, cuối cùng cậu cũng chuyển sang trạng thái vui mừng.
Như một người trễ nửa nhịp mãi mới nhận ra, thoạt đầu cậu muốn khóc vì mất mà được lại, lúc này mới chính thức bắt đầu muốn cười.
Đó là một kiểu phấn khích từ từ chất đống, đến nỗi nói chuyện mà y chang như đang nhảy nhót.
Khi chạy vào nhà vệ sinh, cậu vọt nhanh tới mức phải đưa tay vịn lấy khung cửa mới không có đụng trúng thứ gì.
“Coi chừng đó con ——” Trương Bích Linh nhắc nhở một câu.
Dứt lời, bà cũng không kìm nén được ý cười, lầu bầu: “Tốt quá.”
Người này nối bước người kia quay về, vậy thì mọi chuyện đều tốt cả rồi.
Hạ Tiều bước vô nhà vệ sinh, cực kỳ hớn hở định đi đổ nước.
Tay cũng sắp chạm lên vòi nước, cậu mới nhận ra số lần sử dụng bồn tắm này có thể đếm được trên đầu ngón tay, chủ yếu là vào hai năm mới chuyển đến đây.
Hồi ấy cậu còn nhỏ tuổi, so với tắm gội, cậu càng thích ngâm bồn.
Cậu thường vặn nước cho đầy, ráng lẳng lặng để tứ chi lên để mình nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Đương nhiên là… cuối cùng kiểu gì cũng thất bại hết.
Bây giờ nghĩ lại không chỉ đần vãi đái, mà còn hơi sợ, may là ông nội có thể khoan nhượng.
Khi quãng thời gian ấy qua đi, cậu cũng mất hứng thú đối với cái trò ngu ngốc này, cảm thấy tắm gội dễ dàng và bớt phiền hơn.
Kể từ đó, cậu chưa bao giờ sử dụng bồn tắm nữa.
Thế thì vấn đề sẽ là ——
Phải làm sao để vệ sinh một chiếc bồn tắm từng được sử dụng nhưng đã nhiều năm rồi chưa dùng tới mới có thể đạt đủ tiêu chuẩn để mà bỏ anh mình vào dưới ánh nhìn chăm chú của Tổ sư gia đây?
Hạ Tiều nằm sấp bên bồn tắm trong chốc lát, cảm thấy thôi thà tụ thú cho rồi.
“Anh ơi ——” cậu gọi một tiếng.
***
Văn Thời nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Tiều, nhưng không đáp lời.
Anh vẫn còn ngồi xếp bằng trên giường, mắt đối mắt với Trần Bất Đáo đang khoanh tay, đang nghiêm túc thi hành một sách lược, đó là địch không động đậy thì ta cũng không nhúc nhích.
Trương Bích Linh vẫn là một người biết điều, đứng ngoài của hỏi một câu: “Tiểu Hạ sao rồi con?”
“Úi, thì tại cái bồn tắm này nè.” Giọng Hạ Tiều vọng tới, “Con cảm thấy tốt nhất là Tổ sư gia và anh con nên tới coi thử một cái ạ…”
Lão Mao bay sang đó trước.
Trần Bất Đáo rốt cuộc cũng ngoái đầu nhìn sang phía ấy.
Vị nào đó trên giường lập tức nghiêm mặt cẩn thận ngừng di chuyển rồi bấm dây rối trên ngón tay đến chết.
Đợi anh bấm xong và ngước mắt ngó lên —— Trần Bất Đáo đang nửa rũ mắt nhìn mình.
Văn Thời: “…”
Anh có thể cảm giác được Trần Bất Đáo muốn cười, nhưng không thực sự bật cười, mà chỉ đứng thẳng người dậy, vươn tay về phía anh và nói: “Mắt tròn xoe như thế thì đừng có trừng, chẳng có chút khí thế nào đâu.
Đi, đi coi thử em trai em bị gì rồi nào.”
Thân là một người đứng ngoài hóng hớt, Bốc Ninh chứng kiến tiểu sư đệ mini của mình bày ra chiêu nói một đằng làm một nẻo y theo sách giáo khoa —— trên mặt ghi là ‘tui hông bằng lòng mà cũng không cam tâm’, tay thì lại đưa ra đàng hoàng.
Trần Bất Đáo dắt anh xuống giường.
Lúc hai người nọ đi ngang qua trước mặt, Bốc Ninh lặng lẽ nhìn đỉnh đầu của Văn Thời trong phút chốc…
Nếu mà nói không hề ngứa tay thì chắc chắn là giả, nhưng hắn biết rõ lễ nghĩa cơ bản ——
Nói thì chậm mà xảy ra lại nhanh! Chỉ thấy Chu Húc đột nhiên lách lão tổ Bốc Ninh ra chỗ khác rồi giơ tay sờ đầu Văn Thời với tư thế sét đánh không kịp che tai! Sau đó lại co đầu rút cổ bằng tốc độ lẹ như chớp và tặng lại chủ vị cho nửa kia của mình.
Bốc Ninh: “…”
Ta ——
Chỉ có thể nói là tay người thiếu gắn kết, bởi vậy phải xem có can đảm làm chuyện xấu hay không thôi.
Tóm lại, ngay khoảnh khắc này, cả biệt thự Thẩm gia đều im re.
Văn Thời ngoảnh đầu lại với vẻ mặt vô cảm.
Bốc Ninh đã lùi về sau hơn một trượng chỉ trong tích tắc, lưng tựa lên tường chắp tay với anh: “Sư đệ, thực sự không phải huynh đâu.”
Nếu không có hạn chế của vách tường, hắn đã có thể lui xa tám dặm.
Hắn vái xong rồi vừa nhìn lên thì lại đối diện trước ánh mắt của sư phụ Trần Bất Đáo, còn trông thấy cả dây rối đã giương ra tức thì trên đầu ngón tay của sư đệ.
“…”
Chu Húc đang đâm nghìn dao.
Bốc Ninh lập tức lại vái một cái thật sâu rồi nói: “Để huynh giảng đạo với nó.”
Vừa dứt lời, hắn lập tức đứng im.
Phàm nhân gọi đây là ‘hồn bay lên cao’, thực ra là thể xác tạm thời không ai trông coi, linh tướng trong thân thể thì đang ‘oánh lộn’.
Sau đó của sau đó, thỉnh thoảng Chu-gan-chó-ngút-trời-Húc sẽ kể với người ta về cuộc mạo hiểm đầy kích thích này, rằng: “… Tại vì con sờ đầu lão tổ Văn Thời, Bốc Ninh đã nổi trận lôi đình.”
Câu này khỏi cần nghĩ kỹ, chữ nào chữ nấy cũng đều tỏ tường.
Trương Nhã Lâm làm rớt chén tại chỗ, hỏi bể giọng: “Con sờ đầu ai cơ???”
Móng tay sơn màu đỏ của Trương Lam run rẩy trên tay Tiểu Hắc: “Con nói ai nổi trận lôi đình cơ???”
Về sau nữa, ‘Bốc Ninh nổi trận lôi đình’ trở thành một cố sự.
Dù sao hầu như trong mắt của tất cả mọi người, lão tổ Bốc Ninh nhã nhặn đời này cũng không thể có chút liên quan gì đến một chữ nào trong cụm ‘nổi trận lôi đình’ cả.
Nhưng có một người lần nào nghe thấy cũng có thể cười ha hả cả buổi trời.
Y họ Chung tên Tư, người duy nhất tin tưởng câu chuyện hoang đường của Chu Húc, y cũng phụ họa rằng: “Tại hạ bất tài, may là có vinh hạnh chứng kiến rất nhiều lần.”
Y còn tỏ vẻ mình tỉnh lại quá trễ, đã bỏ lỡ cơ hội sờ đầu tiểu sư đệ, thật là đáng tiếc, đáng tiếc quá chừng.
Bởi những lời này, y và Chu Húc gặp phải một màn ‘báo ứng’ thê thảm.
Nhưng đó cũng là cuộc sống yên ổn trong tương lai sau này hẵng bàn.
…
***
Tóm lại bữa nay, bồn tắm trong biệt thự Thẩm gia cuối cùng vẫn không phát huy được tác dụng.
Cũng không phải vì những vấn đề mà Hạ Tiều lo lắng.
Nói gì đi chăng nữa, Trần Bất Đáo, Văn Thời và Bốc Ninh đều có mặt ở đây, cho dù chỉ có mỗi Trương Bích Linh, thì làm sáng một vật để nó trở nên mới toanh cũng không tính là việc gì khó nhằn.
Điều quan trọng là vòi nước của bồn tắm có chút vấn đề, cứ rò rỉ tí tách hoài thôi.
Đây vốn cũng không phải là chuyện gì to tát, nhưng vẫn phạm đôi điều kiêng kị trong việc dưỡng thần trữ linh, không thích hợp để Văn Thời dùng ngay.
Thế là Trần Bất Đáo nói rằng: “Để ta dẫn hắn về núi Tùng Vân một chuyến.”
Theo tình huống thông thường, nếu mà trở về núi Tùng Vân thì tất nhiên Bốc Ninh cũng phải đi cùng.
Nhưng lúc ấy, Bốc Ninh đang ‘tâm sự’ với Chu Húc, bởi thế không có đi theo.
Bốc Ninh chẳng nhúc nhích, Trương Bích Linh hiển nhiên cũng không lỗ mãng.
Về phần Hạ Tiều, Tổ sư gia không mở miệng kêu họ đi chung, do đó cậu cũng không dám cất bước.
Thế là cuối cùng chỉ có Trần Bất Đáo, Văn Thời và Lão Mao phủ trách ôm thuốc về núi mà thôi.
Núi Tùng Vân đã bị Bốc Ninh phong cấm suốt rất nhiều năm.
Bây giờ bụi bặm lắng đọng vạn sự thái bình, đại trận ấy đã bị loại bỏ, chỉ còn là một trận nhỏ che tai chướng mắt người vòng quanh chân núi, tránh để ai vào lộn và lạc đường trong núi.
Một khi núi rừng này sáng thấu đất trời, tử tượng chồng chất ắt sẽ sống dậy.
Trên vách núi đá bên đường, ngấn rêu lại tỏa sắc xanh, tuy không thấy rõ trong đêm, nhưng cỏ xanh đã đầy ắp trên đường núi.
Rừng tùng giữa thung lũng trông tựa biển khơi, mây mù trên núi khoác lên mình một màu ngà sữa nhàn nhạt, mang hương nhựa tùng, gió mạnh dấy lên là muôn cây ngả nghiêng.
Lão Mao bay vào trong núi, đôi cánh vút qua, vừa chớp mắt đã biến mất trên đỉnh núi cao cao.
Chỉ ít lâu sau, lồng đèn dọc theo hai bên đường đã phát sáng lên, vàng ấm khắp nẻo, tô điểm cho vách núi.
Văn Thời đi theo Trần Bất Đáo trên thềm đá dài đằng đẵng, rọi in hai cái bóng một dài một ngắn.
Khí lạnh giữa đêm trong núi nặng trịch, bàn tay nắm lấy tay anh thì lại ấm áp.
Không có vết chai, không có sương đen tản ra, thon dài mà giàu sức sống, gân cốt ngay đều.
Y hệt hồi năm đó.
Văn Thời xoay đầu nhìn sườn núi, thấy bóng hồ Thanh Tâm yên ả.
Anh lại ngẩng đầu ngó lên đỉnh núi, thấy vầng trăng tròn vành mà mình từng cố đến đâu cũng không đợi được trong giấc mộng hoàng lương.
“Tiền đồ, đi đường mà cũng ngây người cho được.” Trần Bất Đáo đung đưa tay anh, “Tỉnh lại nào.”
(*) tiền đồ ở đây chắc dịch ngựa là kiểu “coi em chẳng có chút tương lai xán lạn gì hết kìa” =))
Văn Thời hơi ngơ ngác, đưa mắt về lại từ phía ánh trăng tròn tròn.
Họ lại đi lên đỉnh núi, khổ nỗi chưa đi được mấy bước, Trần Bất Đáo đã cảm thấy áo choàng phủ một bên chân của mình bỗng rung rinh.
Mắt nghía xéo, người nào đó im lìm kề đầu sát vào người hắn, không biết là mượn áo choàng để chắn gió hay dính người trăm năm hiếm thấy nữa.
Giống như một cây cà rem lặng thinh bám dính lấy mình.
***
Lúc lên tới đỉnh núi, Văn Thời nghe thấy tiếng người nói chuyện.
Bất ngờ thay, vậy mà lại líu ríu nghe khá náo nhiệt.
Anh sững sờ trong một chớp nhoáng, còn chưa phản ứng kịp thì đã nhìn thấy cửa sổ của ngôi nhà ấy bị ai đó đẩy mở từ bên trong, hai quả đầu một trái một phải nhô ra từ trong hai ô cửa sổ.
Bên trái nói: “Về rồi hen!”
Bên phải phụ họa với chất giọng tương tự: “Cuối cùng cũng về rồi hen!”
“Đi gì mà chậm thấy ớn luôn á.”
“Đúng rồi, chậm quá thể, tụi em đợi cả buổi trời rồi á.”
Đó là Đại Triệu và Tiểu Triệu.
Hai cô chen nhau ầm ĩ như thế này đều làm cho người ta hoài nghi cảnh cặp Bạch Hổ giáng xuống từ trên trời đến làm chấn động cả núi rừng kia chỉ là một cảnh mộng rất thật.
Hơi nóng từ trong nhà tuôn ra, mới thoát khỏi cửa sổ thì đã kết thành một làn sương trắng.
Đại Triệu lấy tay quạt mình, cười híp mắt bảo rằng: “Nước đã được chuẩn bị xong xuôi.”
Tiểu Triệu tiếp lời: “Thuốc cũng đã được cho vào hết thảy.”
“Có phải tụi em nhanh nhẹn lắm không nè?” Hai chị em cùng lên tiếng tranh công.
Ai dè chỉ nghe một tiếng ‘rầm’, Lão Mao ôm cái bát rỗng tuếch đã không còn thuốc đi tới và nói với hai cô: “Thùng là tôi rửa, nước là tôi nấu, thuốc cũng là tôi cho.”
“Nhưng bọn tôi làm cùng lão cơ mà.”
“Chắc tôi cần lắm.” Lão Mao không hề khách khí.
Đại Tiểu Triệu cười toe toét chao đảo trên khung cửa sổ.
Mà Lão Mao đã ngoái đầu lại nói với Trần Bất Đáo và Văn Thời: “Nhờ có tôi tay chân nhanh lẹ, giờ mới có thể ngâm thật nè.”
Văn Thời nửa tin nửa ngờ bước vào nhà, trông thấy có một thùng tắm lớn đứng sừng sững giữa nhà, nước nôi vơi đầy.
Thuốc sớm đã tan hết vào nước, mới nhìn thôi mà đã cảm thấy rất đậm, mùi thì… cay mũi.
Văn Thời: “…”
Muốn ngâm tắm chỗ nào vậy chứ? Đây rõ ràng là muốn ướp lâm sản mà.
Văn Thời ngoảnh đầu bước đi.
Do vóc dáng nhỏ nhắn và dồi dào linh thần, anh lướt đi cực mau, chưa gì đã đi tới cửa nhà.
Vừa định bước ra, anh đã bị người ta giơ tay cản rồi kéo ngược về.
“Chân thì ngắn ngủn mà lại chạy nhanh dữ ta.” Trần Bất Đáo nói.
Hai chân của Văn Thời không chạm đất, anh nhíu mày hỏi: “Có gì trong thùng thế?”
“Hoa hồi.” Trần Bất Đáo nói, “Người sống trên núi lắm chuyện lắm, họ có cho ta chút lương thực để vượt qua mùa đông.”
Văn Thời xoay đầu nhìn hắn chằm chằm.
“Được rồi, đừng có lộn xộn, đúng là để cho em ngâm thuốc đấy.” Trần Bất Đáo nghỉ chọc.
Văn Thời lủng lẳng trên tay hắn, nghe ý đùa trong lời hắn nói phai bớt, giọng nói trầm thấp và nặng nề lại vang lên: “Sau một chuyến vượt vòng sinh tử, em nói không sao cả là không sao cả ư?”
Lời vừa dứt, Văn Thời đã bị bỏ vào thùng nước thuốc.
Nước nóng bao lấy cả cơ thể của anh, trước tiên là làn da trở nên ấm áp, kế tiếp là mỗi khớp nối của cốt xương… nhất là ngón tay khó chịu âm ỉ suốt một thời gian.
Nước thuốc chân chính cũng không có mùi cay đến thế.
Trái lại, nó thực ra rất dễ ngửi và dễ giúp người ta trở nên bình tĩnh.
Văn Thời nghe Trần Bất Đáo nói: “Ngâm nửa canh giờ.”
Đợi lúc anh nắm lấy vách thùng, ngẩng đầu lên từ trong nước thuốc thì chỉ thấy cửa nhà két một tiếng khép lại, bước chân của Trần Bất Đáo đã văng vẳng rời xa.
Nói là để anh lặng lẽ ngâm nửa canh giờ, giữa đường lại thực sự không có ai tới cả.
Thế nhưng, Văn Thời cũng không lo âu về mấy điều này, vì chưa đầy một lúc sau, anh đã cảm thấy buồn ngủ dưới tác dụng của thuốc.
Khi mà mỗi khớp xương trên dưới khắp cả người anh đều được ngâm đến thoải mái, bản thân thì mở mắt từ trong trạng thái mơ màng, anh thấy Trần Bất Đáo đã quay lại và ngồi tại chiếc bàn kế bên không biết từ hồi nào.
Tóc dài buông xuống, được ánh nến vẽ nên các nét sợi mờ sáng.
Hắn giơ tay chống đầu, vẫn luôn lẳng lặng kề bên.
“Tỉnh rồi hả?” Trần Bất Đáo đứng dậy, mép áo choàng lướt qua mép bàn, “Em cũng biết canh thời gian lắm đấy, không dư không thiếu, vừa đúng nửa canh giờ.”
Hắn kéo tay áo lên rồi ôm Văn Thời từ trong thùng tắm ra.
Quần áo bị nước thuốc thấm ướt dán sát lên người.
Ở trong thùng thì vừa khéo trung hòa vẻ gai góc ấy, rời khỏi thì lại nhanh chóng cảm thấy hơi lạnh.
Trần Bất Đáo muốn thay đi bộ đồ ướt này của anh, song Văn Thời lại có chút không được tự nhiên.
“Để tui tự thay.” Anh ngồi trên người ướt nhem tí tách như một con ma nước, với lấy chiếc khăn mặn sạch sẽ Trần Bất Đáo đang cầm trong tay.
Trần Bất Đáo bướng không lại anh, cũng biết da mặt anh mỏng dánh, hơi dở khóc dở cười đắp khăn lên đầu cậu bé ma nước, sau đó lại tìm ra từ trong tủ một chiếc áo choàng trắng mà Văn Thời từng mặc trước đây rồi để ở một bên: “Được thôi, vậy em tự thay đi.”
Lúc Trần Bất Đáo quay lưng rời đi, Văn Thời bị trùm dưới chiếc khăn lông lớn kia và nghe hắn cười nói một câu: “Hồi bé còn chẳng phải ta đã thay đồ giúp em à.”
Sau đó, trong phòng lại trở về với cõi tĩnh lặng.
Văn Thời ngồi một lát trong bóng tối bị khăn mặt che phủ, nghĩ đến lời Trần Bất Đáo mới nói, bỗng nhận ra mình đi trật đường…
Cứ cái đà này, có lẽ anh sẽ lại bị hắn ép quay về với mối quan hệ sư đồ thuần túy mất.
…
Đòi tính nợ thì cứ tính nợ đi.
Văn Thời nghĩ.
Anh giật khăn mặt xuống, lau sạch từng tấc một trên cơ thể mình, sau đó cầm lấy chiếc áo choàng đặt ở một bên khoác lên người.
Khoảnh khắc cánh tay luồn vào tay áo lớn trắng thuần, xương cốt khắp người anh đều kéo giãn ra.
Khi tay lộ ra ngoài từ trong ống tay áo, anh đã hoàn toàn biến thành bộ dáng trưởng thành.
Hơi nóng trong phòng vẫn chưa tan hết nên rất là ấm áp.
Văn Thời quấn lấy một đống sợi bông sạch ở bên giường, theo thói quen cuốn từng vòng quanh ngón tay thon gầy và trắng trẻo.
Cửa phòng chợt phát ra vài tiếng ‘cốc cốc’, nghe khá là vang dội giữa màn đêm an tĩnh.
“Thay xong chưa?” Bóng dáng cao ráo của Trần Bất Đáo hiện lên nơi mép cửa.
“Ừm.” Văn Thời lên tiếng, cúi đầu cắn lấy dây rối, thắt chặt sợi cuối cùng.
“Ta đã kêu Lão Mao lấy chút dầu thuốc ——”
Cửa phòng kẹt một tiếng mở toang.
Ngón tay của Trần Bất Đáo ôm lấy một sợi dây gai mỏng, hai đầu sợi dây có treo hai thứ gì đó nom tựa ống trúc nhỏ.
Hắn đang định bước vào thì lại dừng chân khi ngước mắt nhìn thấy Văn Thời.
Gió núi vút qua hai bên người hắn, lén lẻn một luồng vào.
Ánh đèn trên bàn trong phòng khẽ run.
Ngọn nến thoi thóp rọi lên trong đôi đồng tử của Trần Bất Đáo.
Hắn đứng hình trong giây lát rồi chớp mắt một cái, bóng nến ấy lập tức biến mất.
Hắn đi tới bên mép giường rồi dừng bước, cúi đầu nhìn Văn Thời.
Ánh mắt quét từ đuôi mắt của Văn Thời xuống dưới: “Chẳng phải không đủ linh thần thì không lớn được ư?”
Lời tác giả:
Tôi viết lại đoạn sau một tí, mọi người đợi lâu rồi.
HẾT CHƯƠNG 113 („• ֊ •„).