Phán Quan

Chương 112


Đọc truyện Phán Quan – Chương 112


Núi rừng yên ắng, mây đen ép đỉnh, còn gió ——
Dù sao gió mưa cũng không đến được nữa rồi.
Dẫu có thì cũng bị kìm hãm.
Bốc Ninh nhìn sư đệ, sau đó lại ngó sang sư phụ.

Trần Bất Đáo hiển nhiên không ngờ người bị mình kéo từ trong cửa ra lại nhỏ xíu như vậy, khuôn mặt hiếm khi lại không chút biểu cảm nào trong một chớp mắt.
Hắn không nói gì, vẻ mặt để lộ một cảm xúc mâu thuẫn pha kèm chút gian xảo.

Ít lâu sau, hắn nắm tay người nọ và giật nhẹ một cái.
“Tại sao lại lùn tẹt xuống vậy nè…”
Hắn buông lời than thở như đang tự nói với mình, sau đó khom lưng ngắm nhìn đôi mắt như mắt mèo ấy.
Đồng tử của đôi mắt kia tròn mà đen nhánh, thuần khiết, phản chiếu ra bóng dáng của hắn.

Hắn nhìn trong chốc lát rồi thấp giọng hỏi: “Còn nhận ra ta không?”
Cục nhỏ ấy cứ nhìn hắn như thế, bờ môi mím chặt không chút màu máu chẳng hề nhúc nhích.
Thoạt nhìn hệt như đang lặng lẽ giằng co.
Nhưng từ từ, khóe mắt đó hơi ửng đỏ, song vẫn chớp nháy không ngớt trông cực kỳ bướng bỉnh.
Một hồi sau, một giọng nói vang lên giữa cõi tĩnh lặng: “Trần Bất Đáo.”
Bốc Ninh thực sự thở phào nhẹ nhõm vào phút giây này.
Sau đó, hắn lập tức phát hiện bả vai của Trần Bất Đáo thế mà cũng buông lỏng, tóc dài từ nơi ấy trượt xuống, che đi nửa khuôn mặt của người nọ.
Từ góc của hắn thì không nhìn thấy biểu cảm của sư phụ.
Hắn chỉ nghe Trần Bất Đáo đáp một tiếng trầm thấp, ôm lấy người trước mặt và nói: “Chỗ này lạnh lắm, về nhà trước đi.”
***
Lần này, cửa vô tướng mở ở Lũng Tây, vừa khéo cách Ninh Châu hơn ba nghìn dặm.
Người bình thường cần phải chạy xe hơn mười tiếng đồng hồ, nhưng nếu cửa trận được mở, thì cũng chỉ tốn thời gian pha một ấm trà mà thôi.
Trần Bất Đáo bước đi trong cửa trận dài mà đen kịt b, nghe thấy cục nhỏ trong ngực lên tiếng: “Tui đi được.”
Lối đi rất yên tĩnh, loáng thoáng có thể nghe tiếng tán gẫu của bọn Bốc Ninh và Hạ Tiều đằng sau.

Áo choàng của Trần Bất Đáo quét nhẹ qua bóng đêm, bước chân không ngừng, cũng chẳng hề để nó xuống, nói rằng: “Chân bé tí thế này thì thôi khó quá bỏ qua đi.”
Không biết là do cảm thấy đó giờ Trần Bất Đáo chưa từng cười hay là vì một lý do nào khác, nếu trước đây mà nghe thấy câu này, Văn Thời tất nhiên sẽ phải nói lại hoặc trả đũa —— giống như vụ cầm con rùa nhỏ trước mặt hướng Trần Bất Đáo năm đó.
Lần này, nó lại không lên tiếng.
Nó chỉ nằm nhoài trên vai Trần Bất Đáo, đàng hoàng đến gần như có thể được coi là dịu dàng, ngoan ngoãn.
Trần Bất Đáo đi được một lát thì chợt hỏi: “Còn nhớ rõ bao nhiêu chuyện?”
Người tuyết nằm úp trên vai có vẻ sắp ngủ tới nơi, một lúc lâu lắc sau mới lẩm bẩm như là trả lời: “Nhớ hết.”
Thực ra thì Trần Bất Đáo biết.

Từ lúc trông thấy đôi mắt ấy và nghe được câu ‘Trần Bất Đáo’ kia, hắn đã biết Văn Thời còn nhớ mọi thứ.
Người được hắn dẫn ra từ trong cửa vô tướng vẫn là người nọ, hoàn chỉnh toàn vẹn, không khác điều chi.

Chỉ là cơ thể có phần sai sai, cần phải làm lại từ đầu.
Nhưng hắn vẫn hỏi lại một lần như đang xác nhận.
“Nhớ hết mọi chuyện trong cửa vô tướng luôn à?” Trần Bất Đáo lại mở miệng.
Người trong ngực bỗng cứng đờ.
“Ở trong cửa vô tướng có khó chịu không?” Trần Bất Đáo hỏi.
“… Không khó chịu.”
Văn Thời lặng im mấy giây, sau đó lại nói tiếp: “Không có gì khó để chịu đựng hết, chỉ tốn mỗi một giấc ngủ mà thôi.”
Trần Bất Đáo ôm anh đi một quãng đường rất dài rồi mới mở lời lần nữa: “Vậy em cảm thấy dẫu có đi bao nhiêu lần thì cũng chẳng hề gì, phải không?”
“Vì đợi đến lúc đi ra, em có thể gạt ta là không có gì khó chịu cả, chỉ tốn mỗi một giấc ngủ mà thôi.

Em làm vậy vì em chắc cú rằng ta không thể tiến vào cửa vô tướng, không tài nào biết được trong cửa trông ra sao ư?”
“Nếu ta hỏi em trời phạt giáng thân, trần duyên chôn tận là cảm giác gì, liệu em có nói với ta một câu rằng không có gì khó chịu cả, chỉ tốn mỗi một giấc ngủ mà thôi chăng?”
“Văn Thời, ai dạy em cách làm đó vậy?”
Dù vậy, Trần Bất Đáo vẫn nhả ra từng chữ chậm rãi, chẳng qua là ngữ điệu nặng trĩu, vang lên trong bóng tối của cửa trận, càng tôn lên sự vắng vẻ trong không gian vốn đã tĩnh mịch.
Như thể ngay cả hư không cũng bị tắt tiếng và không dám nói nên lời.
Văn Thời cũng không lên tiếng.
Chẳng biết bao lâu trôi qua, Trần Bất Đáo cảm thấy cục nhỏ trong ngực ấy bỗng động đậy, im lìm câm như hến ôm lấy cổ mình.

Giống như hồi nhỏ anh luôn cứng đầu và kiên quyết, chỉ có lúc làm chuyện lỗ mãng và không biết nên mở miệng thế nào, anh mới thình lình tỏ vẻ yếu đuối.
Trần Bất Đáo: “…”
Hắn biết quá rõ tính tình của người mà bản thân một tay nuôi lớn.

Nếu Văn Thời đứng đây với dáng dấp trưởng thành, anh tất nhiên sẽ ương ngạnh hoặc đớp ngược lại luôn, chứ đời nào mà bày ra được vẻ mặt như thế này.
Lúc bấy giờ cũng do ỷ mình có một dáng vẻ người qua đường chưa cao qua chân hắn thôi.
Trần Bất Đáo quả thực là giận quá hóa cười.
Hắn thực sự cười một tiếng mơ hồ trong họng.

Bên trong cửa trận đen thui thùi lùi, bởi vậy không ai có thể nhìn thấy nét mặt của hắn.

Cho dù có người trông thấy, cũng không nhất định có thể cảm nhận được nỗi sợ lẫn lộn và khó hiểu ấy.
“Đợi chừng nào em khôi phục nguyên dạng, ta lại tính món nợ này với em cho đâu ra đó rõ ràng.”
“…”

Lần này, người trong ngực đó thực sự bực dọc chẳng thèm lên tiếng nữa.
***
So với bên họ, Bốc Ninh, Hạ Tiều và Trương Bích Linh đi sau một đoạn thì nhẹ nhõm hơn nhiều.
Thành thực mà nói, ban đầu Bốc Ninh còn vô cùng lo lắng.
Tuy hắn đọc sách một bụng, hiểu biết cũng linh tinh, nhưng cửa vô tướng đã vượt qua nhận thức của hắn, tất cả mọi hiểu biết đều đến từ những lời miêu tả lơ thơ của Văn Thời.
Đây là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy cửa vô tướng, song cũng là lần đầu tiên đón người từ trong cửa vô tướng ra ngoài.

Hắn suýt chừng tưởng rằng Văn Thời quên hết mọi thứ, phải làm lại từ đầu.
May là vẫn còn Hạ Tiều.
Kinh nghiệm thực tiễn của Tiểu Tiều bằng 0, nhưng đỡ cái là có một người ông nội đã đón Văn Thời hai lần.
“Hồi đó nghe ông nội từng nói, lúc anh con vừa bước ra khỏi cửa vô tướng, đúng là anh ấy sẽ có dáng vẻ của một đứa con nít ấy ạ.” Hạ Tiều giải thích.
“Mặt khác gì sao? Những phương diện khác cũng sẽ chịu ảnh hưởng nữa hả?” Trương Bích Linh hỏi, “Giống như bộ dáng vừa nãy của ngài ấy, nom chỉ mới có bốn năm tuổi gì thôi mà? Ngài ấy chỉ nhớ rõ về người và chuyện hồi bốn năm tuổi hay là nhớ hết mọi thứ?”
“Hm ——” Hạ Tiều suy nghĩ đôi chút, “Để con nhớ xem hồi đó ông nội nói ra sao.

Hình như nói là lúc vừa bước ra cửa vô tướng, anh con chắc chắn sẽ có phản ứng hơi chậm, có lẽ do vẫn chưa thoát khỏi cảm giác trong cửa ạ, nhưng mà dần dần sẽ nhớ lại hết thôi.”
“Vậy bộ dáng này của nó sẽ kéo dài trong bao lâu?” Điều khiến Bốc Ninh rầu nhất là vụ này, “Lẽ nào cần phải lớn lên lại từ đâu?”
Hạ Tiều vội nói: “Không cần không cần, nhanh lắm ạ.”
Cậu nhớ lại quyển nhật ký mà Thẩm Kiều để lại cho mình: “Lần đón anh con nào năm 1921 đó, lúc ông thấy anh là anh đã hơn mười tuổi, đi chưa được bao xa thì khôi phục nguyên dạng.

Với lại lần con gặp được anh cũng giống vậy, ngồi xe từ núi Tướng Quân đến nhà con chắc cũng tốn khoảng chừng bốn mươi phút gì đó, nói chung khi anh đi đến trước mặt con, anh đã quay về với dáng vẻ bình thường rồi.”
Hạ Tiều tính thử: “Vậy lâu nhất là một tiếng, nhanh thì biết đâu chừng nửa tiếng là xong.”
“Ý là nửa canh giờ hoặc hai khắc ấy.” Chu Húc đột nhiên ngóc dậy nói một câu như thế.
Hạ Tiều mới nhận ra lão tổ Bốc Ninh không tính thời gian bằng cách đó.
“À.” Bốc Ninh yên tâm, “Vậy là tốt rồi.”
“Lão tổ đừng lo.” Hạ Tiều lại bổ sung một câu, “Đợi đến khi đi ra từ trong cửa trận này, ngài sẽ có thể nhìn thấy sự biến đổi, ít nhất cũng có thể lớn lên tới mười mấy tuổi đó ạ.”
Lời nói của Tiểu Tiều rất làm vừa lòng người nghe.
Ai dè lúc thực sự đặt chân lên mặt đất từ một đầu khác của cửa trận, họ đã trông thấy Trần Bất Đáo khoanh tay tựa lên tủ quần áo, trên giường là người anh bị rút nhỏ của Hạ Tiều.
Anh ngồi xếp bằng ở đó, lẳng lặng nhìn chằm chằm ga trải giường màu xám đậm trước mặt, đưa đỉnh đầu đen sì về phía đám người (chủ yếu là Trần Bất Đáo).
Một dãy dấu chấm hỏi chầm chậm trỗi dậy trong đầu Hạ Tiều.
“Chẳng phải đây vẫn là bốn năm tuổi ư?!” Chu Húc là người đầu tiên không nín nổi, cũng không dám nói lung tung, chỉ chọt mạnh vào eo của Hạ Tiều một phát.
Tiểu Tiều xì hơi cái “phụt”, “ờ” một tiếng.
“Anh ờ cái gì chớ?” Chu Húc khẽ rặn ra một câu, “Chẳng phải anh nói sẽ lớn lên lại trong phút chốc à? Bộ anh tính kiểu kim phút nhà anh là kim ngắn nhất hả?”
“Em hỏi anh rồi anh hỏi ai?” Hạ Tiều cũng rất hoang mang.

Cậu chớp mắt, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Anh ơi?”
Người đang thiền trên giường ấy ngước mắt lên rồi nghía sang cậu, đôi mắt đen lay láy được phủ một lớp ánh sáng nhạt màu và lạnh lẽo.
Hạ Tiều rụt lại: “Ủa anh bị gì vậy anh?”
Người anh nhỏ con này của cậu rõ ràng không bằng lòng nói chuyện cho lắm, nhìn cậu chăm chú một hồi lâu mới phun ra một câu: “Có chút vấn đề, tạm thời không lớn lên lại được.”
“Vấn đề gì vậy anh?”
“Chả biết.”
Hạ Tiều “dạ” một tiếng.
Lúc bên ngoài cửa vô tướng trước đó cảm xúc của họ quá nặng nề nên không để ý nhiều.

Bây giờ nghe vậy, giọng nói của anh cậu cũng có phần về lại với tuổi thơ…
Mặc dù không quá khoa trương, nhưng với tính tình của anh ấy thì cũng rất là gay go.
Hèn chi anh lại không bằng lòng mở miệng.
Hạ Tiều không dám sờ vào thuốc nổ nên chẳng dám nói chuyện của anh nữa, mà lại xoay đầu nhìn qua người lớn nhất ở đây, hỏi thăm bằng khẩu hình: “Tổ sư gia, anh con thực sự gặp phải phiền toái không thể nào lớn lên được sao ạ?”
Trần Bất Đáo không nhìn sang, ánh mắt vẫn dừng trên người vị tổ tông trên giường ấy.
Không biết tại sao, Hạ Tiều cứ cảm thấy biểu cảm của Tổ sư gia rất là… thâm, cuốn theo một ý vị ‘ta đây sẽ nghe em bịa chuyện’.
Sau một lúc lâu, Trần Bất Đáo “ừm” một tiếng, nói rằng: “Không lớn lên được, thật là phiền phức.”
Vừa nghe thấy hai chữ ‘phiền phức’ Hạ Tiều đã hơi cuống cuồng: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Trần Bất Đáo: “Ngâm thuốc.”
Văn Thời: “?”
Anh trừng mắt dòm Trần Bất Đáo chứ vẫn chưa mở miệng, thằng ngốc Hạ Tiều kia đã bị dắt mũi.
“Ngâm thuốc?” Hạ Tiều nhớ tới loại thuốc từng được nấu để Văn Thời ngâm tay trước kia, nói ngay: “Vậy để con tới nhà bếp kiếm cái bát lần trước ạ.”
Trần Bất Đáo: “Cái bát đó hơi nhỏ, không chứa nổi anh con đâu.”
Văn Thời: “??”
Hạ Tiều: “Úi, vậy phải dùng thứ gì đây ạ?”
“Dùng thùng tắm ——” Trần Bất Đáo hơi khựng lại, đổi thành từ thường dùng thời nay: “—— Bồn tắm lớn, tình huống này mà chỉ ngâm tay thôi thì không có tác dụng gì, chỗ nào chưa lớn thì ngâm chỗ đó.”
Hạ Tiều: “… Còn đầu thì sao ạ?”
Trần Bất Đáo: “Ngâm chung luôn, cân xứng, có người từ nhỏ đã sợ bị xấu rồi.”
Văn Thời: “???”
“Thuốc đó…”
“Trên lầu có đầy, lát nữa kêu Lão Mao bù cho đủ.”
“Lão…”
Lão Mao?
Thế nhưng Lão Mao đâu có ở đây.
Cả đám nghe hắn nói như thế thì đều sững sờ, nhất là Trương Bích Linh.
Ai cũng biết Lão Mao kiêm Kim sí Đại bàng là con rối của Trần Bất Đáo.

Một khi Trần Bất Đáo khôi phục, rối cũng có thể sống dậy theo.

Nhưng cho dù là vậy thì cũng phải sử dụng dây rối trước chứ ——
Thắc mắc còn chưa rời miệng, Trương Bích Linh đã kịp nhận ra…
Đúng rồi, Tổ sư gia Trần Bất Đáo gấp rối vốn đâu cần dùng tới dây rối.

Bà vừa hiểu ra điểm này, trên lầu đã có tiếng động.
Đó là một loạt tiếng bước chân cũng không thể coi là nặng tiếng, do lười nhấc chân lên cao nên âm thanh sàn sạt vang dội trên sàn nhà.
Trương Bích Linh từng nghe thấy tiếng bước chân kiểu này, Hạ Tiều lại càng quen thuộc hơn nữa.
Lần nào lên xuống cầu thang của Tây Bình Viên hoặc qua lại trên tầng 2 biệt thự Thẩm gia, Lão Mao cũng sẽ có kiểu động tĩnh không làm ồn này.
Lẽ ra, nếu rối muốn di chuyển một cách lặng lẽ thì cũng rất dễ dàng, còn tiếng bước chân như vầy mới là cố ý —— để không dọa ai và để mình càng có sức sống và càng thêm giống sinh linh.
Mà chỉ những kẻ cố gắng quanh năm suốt tháng mới có thể hình thành tiếng bước chân riêng biệt giống người đi lại này thôi.
Trương Bích Linh lắng nghe tiếng bước ấy, nhất thời nghĩ mãi cũng không rõ, tại sao một con rối đi theo Tổ sư gia Trần Bất Đáo lại phải luyện nên tiếng động này.
Bà còn chưa ngẫm tỏ tường, Hạ Tiều đã chạy ra khỏi phòng nhanh như chớp.
“Chú Lão Mao đấy ạ?!” Cậu đứng trong phòng khách của tầng 1, ngước cổ nhìn quanh tầng 2.
“Đừng có kêu, nghe rồi, chú đang lấy thuốc đây.” Một giọng nói từ trên lầu vọng xuống.
Là Lão Mao thật ta ơi!
Hạ Tiều trông thấy một bóng người xuất hiện trên lan can của tầng 2, từ phòng bên trái đi qua phòng bên phải, có một thứ gì đó bị gập lại.
Một giây sau, cậu chỉ nghe thấy tiếng vỗ cánh.
Một cái bóng tựa chim ưng lướt thẳng xuống từ trên tầng 2, bay thoắt qua trước mắt cậu, nghiêng người lao vô phòng.

Lông cánh xòe ra như cánh quạt, sắc vàng lưu động mờ ảo.
Nó lượn một vòng trong phòng rồi đậu vững trên vai Văn Thời.
Y hệt như mỗi ngày trên núi Tùng Vân năm ấy.
Nó nói bằng một chất giọng không mấy dễ nghe: “Thông thường, thể xác không thể lớn lên là do thể chất quá kém, linh thần quá yếu, không chống đỡ nổi —— ”
Lão Mao nói được một nửa, mắt chim liếc sang, thoáng nhìn ngón tay của Văn Thời.
Trên đầu ngón tay của vị tổ tông nhỏ con này vẫn còn được quấn dây rối vương vết máu không biết từ lúc nào.

Dây rối là thứ tốt nhất để phản ánh tiềm thức của rối sư và sức mạnh của linh thần.

Người càng suy yếu, dây rối càng cứng, ngược lại càng mạnh, dây rối sẽ càng linh hoạt.
Mà dây rối của Văn Thời như là dồi dào sinh mệnh, đang giật rung chẳng sợ ai, ráng nhe nanh múa vuốt để vọt ra ngoài.

Khổ nỗi còn chưa kịp vọt ra thì đã bị Văn Thời lẳng lặng đè xuống.
Đây là một màn đấu tranh thầm lặng.
Vị trí của Lão Mao lại được trời ưu ái, vừa khéo thấy được tất cả động tác nhỏ của Văn Thời, lời chưa nói hết nhưng rốt cuộc không thốt ra được nữa.
“…”
Linh thần yếu cái quần què.
Trò bịp này cũng chỉ lừa được mấy kẻ ngu hết chỗ nói thôi.
Lão Mao cũng không phân tích nữa, kêu chiêm chiếp bằng giọng điệu không hề nhấp nhô: “Thuốc đã tìm xong, mi đi ngâm nước của mình đi ——” w๖ebtruy๖enonlin๖e
Hù dọa ai đó!
▓▒░(°◡°)░▒▓
Lời Ivy:
Cảm ơn cu gái mê zai đã decode để trích text từ Tấn Giang ra cho tui nhe ❤ Hôm qua vào Tấn Giang vẫn bình thường, vẫn được nhưng bản raw xấu hết chỗ nói, may là có cô!!!!!
HẾT CHƯƠNG 112 („• ֊ •„).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.