Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 73: Tg3_26
Lặng lẽ dung hợp, dung hợp kí ức riêng biệt, thay đổi cho hoàn chỉnh.
Cánh chim trắng giãn ra.
Hắn khẽ ngửa đầu thở, mở bừng mắt.
Hắn lập tức rời khỏi mật thất ngầm.
Dưới ánh trăng bạc, hắn đi về phía cung điện của hoàng hậu.
Ở bên cạnh hắn, thỉnh thoảng có đốm sáng xanh bay múa quanh hắn.
Đôi cánh sau lưng hắn hơi nhúc nhích.
Tức thì những đốm sáng xanh kia biến mất.
Lúc này, Trần Nhữ Tâm ngủ không được yên.
Cô chau mày như muốn giãy dụa thoát khỏi giấc mộng.
Cảm giác trỗng rỗng và hư vô.
Cô thậm chí còn chẳng biết mình rốt cục đang ở nơi nào.
Một cảm giác bất an xâm lấn cả thể xác lẫn tinh thần, đến cùng làm cô bừng tỉnh từ cơn mộng mị.
Trần Nhữ Tâm thở đều đều.
Vì có ánh trăng nên trong phòng không mấy tối tăm.
Cô chẳng thể nhớ được nội dung giấc mơ.
Cảm giác này khiến cô càng để ý hơn.
Ngay khi Trần Nhữ Tâm chuẩn bị đứng dậy rót cốc nước, cô phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang đứng ngoài cửa sổ.
Đôi cánh trắng độc nhất vô nhị kia làm cô nhận ra ngay tức thì.
Dường như đối phương cũng phát hiện được Trần Nhữ Tâm, bước tới chỗ cô.
“Về rồi à.” Một lời thăm hỏi ân cần giản đơn.
Trần Nhữ Tâm nhìn hắn, không biết vì đâu mà cô cảm giác trên người hắn khác hẳn ngày thường.
Alfonso trực tiếp ôm chặt lấy cô, “Ừ.” Anh chống cằm lên cổ cô, ngửi hương thơm nhàn nhạt trên người cô, sâu trong lòng cực kì yên tâm.
Anh phải bảo vệ cô, bởi vì cô là hoàng hậu của anh.
Lúc Trần Nhữ Tâm duỗi tay ôm lấy anh, thân thể đột nhiên nhẹ bẫng, cả người được Alfonso bế lên.
“Alfonso?” Trần Nhữ Tâm vô thức ôm cổ đối phương, sau đó được anh nhẹ nhàng đặt xuống giường.
Anh cũng không rời đi mà cứ thế cúi người nhìn cô, dịu dàng áp tay lên gò má cô, xúc cảm ấm áp vô cùng chân thực, còn cả thứ mùi dễ ngửi trên người cô nữa.
“A Thấm, em là hoàng hậu của ta.” Anh nói.
Trần Nhữ Tâm ngồi bên giường nhìn anh, đáp: “Ừm.”
Sau khi hai người tách đôi làm một, Alfonso trước mặt cũng không còn như trước nữa.
Anh là Alfonso, cũng là Genesis.
Tay anh giữ lấy cô.
Mười ngón tay đan xen.
Hai chiếc nhẫn trên ngón tay đã hoá thành một thể.
Alfonso dịu dàng nhìn cô bằng cặp mắt tím: “Gặp được A Thấm, thật tốt quá.”
Mà ngay từ ban đầu, đối với chuyện nhìn thấy người kia rõ mồn một, là người con gái trong ngực anh đây, anh luôn trân trọng và yêu cô say đắm, hoàng hậu của anh.
Trần Nhữ Tâm đối diện với đôi mắt thâm tình ấy, bên trong còn chứa đựng một tâm tư khác khiến cho cơn buồn ngủ của Trần Nhữ Tâm cũng biến mất.
“Alfonso?” Trần Nhữ Tâm còn chưa kịp dứt lời thì cơ thể đã bị anh đẩy ngã một cách dễ dàng.
Cử chỉ của anh rất nhẹ, nhìn giống như tự cơ thể Trần Nhữ Tâm mất thăng bằng mà ngã xuống vậy.
Ai ngờ, Alfonso cũng chẳng có động tác nào khác.
Anh thật sự chỉ ghì Trần Nhữ Tâm vào lồng ngực, ôm ngang eo cô rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nói: “Ngủ đi, cách bình minh còn sớm chán.”
“Ừ.” Trần Nhữ Tâm bị anh ôm như vậy cũng thôi cái ý nghĩ uống nước trong đầu, nhắm nghiền hai mắt.
Đương lúc vô tình, cô đã ngủ luôn.
Mà Alfonso đang ôm cô lại mãi khó có thể chìm vào giấc ngủ.
Hơi thở trên người đối phương khiến cơ thể anh bắt đầu rục rịch.
Nhưng vì không muốn đánh thức cô nên anh luôn nhẫn nhịn, đến tận bình minh.
Có lẽ vì được hơi thở quen thuộc bao quanh, Trần Nhữ Tâm không nằm mơ nữa.
Chẳng qua trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô phát hiện có vật cứng gì đó chọc vào bụng mình, hơi lấn cấn.
Cơ thể Trần Nhữ Tâm rung rung theo bản năng, tựa như muốn tránh né nó.
Thế nhưng, cử chỉ của cô lại khiến Alfonso hít một ngụm khí lạnh.
Giọng nói khàn khàn khó nhịn trầm thấp vang vọng bên tai cô: “A Thấm, đừng cựa quậy nữa…”
Nghe anh nói, Trần Nhữ Tâm lập tức phản ứng lại.
Chỉ nháy mắt cơn buồn ngủ đã tan đi hết, quả nhiên nghe lời không động.
“Ngài…không sao chứ?”
Trần Nhữ Tâm chẳng dám cam đoan mới nãy có làm anh đau hay không, vậy nên câu hỏi hơi mơ hồ.
Alfonso hít một hơi thật dài, “Đau chứ.” Sau đó cắn một cái không nặng không nhẹ bên gáy cô.
Ra dấu vết xong lại bắt đầu dịu dàng liếm liếm.
Cần cổ mẫn cảm bị đối xử như vậy, Trần Nhữ Tâm rụt rụt, tay chống nhẹ lên ngực anh, nói: “Có bị thương không?”
Lúc chưa tỉnh táo, sức lực cũng vừa phải, huống chi cái bộ vị kia lại không đau lắm.
Tuy nhiên, bấy giờ Trần Nhữ Tâm chỉ suy nghĩ đến vấn đề đơn giản này, chẳng có tâm tư phức tạp khác.
Nhưng khi Alfonso nghe thấy lời cô nói, bản tính lại lộ ra.
Giọng nói khàn khàn vẻ gian manh: “A Thấm xem giúp ta một tí đi.”
“…” Trần Nhữ Tâm lặng thinh, không nhìn ra cô có vấn đề gì.
Có lẽ do suy nghĩ của Trần Nhữ Tâm đã viết hết trong ánh mắt, ánh mắt trắng quá mức làm Alfonso cúi đầu cười ra tiếng: “Sao hoàng hậu của ta không nói lời nào thế?”
“Liệu ngài có muốn đi giải quyết một cái.” Trần Nhữ Tâm đề nghị: “Ví dụ như tắm?”
Cặp mắt tím của Alfonso nhìn cô chăm chú, bên trong lửa đốt hừng hực khiến Trần Nhữ Tâm vô thức né đi.
Thế nhưng năm ngón tay thon dài kia đã luồn vào kẽ hở, làm cô có tránh cũng chẳng tránh được.
“Giúp ta đi.” Alfonso hôn lên môi cô.
Chỉ là nụ hôn rất nhẹ rất nhẹ, như đang khẩn cầu, nhưng anh luôn cầm tay cô, đặt ở bộ vị nhoi nhói, “A Thấm cứ sờ là không đau nữa.”
“…!” Cảm nhận nhiệt độ lửa đốt hừng hực khác hẳn người thường kia, tay Trần Nhữ Tâm cứng đờ.
Khó trách một lần lại đau nhức như vậy.
Ý nghĩ ấy thoáng qua rất nhanh.
Trần Nhữ Tâm nắm lấy, dựa vào phương pháp trong trí nhớ giúp anh “ra”.
Chỉ là, vì Trần Nhữ Tâm nằm nghiêng trong lòng anh, tay phải bị đè nặng nên dùng lực không ổn lắm.
Chưa đầy một lát đã bất động, vì vậy cô đành đổi sang tay trái chẳng mấy linh hoạt…
Không quá 10 phút, tay trái cũng bắt đầu cứng đờ, chẳng làm được gì, ngược lại trên người còn đổ mồ hôi, nhịp thở loạn dần.
Mà Alfonso được hầu hạ lại không có phản ứng nào.
Thấy cô ngừng động tác, anh cắn cắn vành tai cô, thúc giục: “Tiếp đi.”
“…” Trần Nhữ Tâm hơi trầm tư, nhẹ giọng mở miệng: “Tay đè nặng dùng lực không ổn, hay chúng ta đứng dậy nhé?”
Alfonso nghe xong, sau đó một tay ôm đối phương trong ngực rồi ngồi dậy.
“Thế này ư?” Alfonso ôm ngang eo cô, nhìn mặt cô, sâu dưới đồng tử viết rõ du͙ƈ vọиɠ trần trụi dành cho đối phương.
Trần Nhữ Tâm chẳng bất ngờ khi nghĩ, nếu không phải nửa tiếng nữa Hilda tới, thì người trước mắt chắc chắn sẽ dùng một cách thức khác để dây dưa triền miên…
Hít một hơi thật sâu, Trần Nhữ Tâm luồn tay mòm mẫm vào trong áo bào của anh.
Tay phải vừa bị ép tới độ hơi mỏi nên lúc này Trần Nhữ Tâm đành phải dùng tay trái kém linh hoạt.
Bây giờ, rõ ràng tay dùng sức tốt hơn rất nhiều.
Alfonso cũng bắt đầu thở gấp.
Con ngươi màu tím nhìn cô thật sâu.
Cái tay kìm chặt sau lưng Trần Nhữ Tâm dồn lực khiến cả thân thể cô càng dựa sát vào anh.
Mái tóc dài vàng kim như tơ lụa thượng hạng.
Cảm giác lành lạnh rũ bên gáy, rất thoải mái, cũng hơi ngưa ngứa.
Đồng thời anh không kìm nổi du͙ƈ vọиɠ dưới đáy lòng mà khẽ ngửi cần cổ của cô: “Người A Thấm thơm quá.”
“Ưʍ.” Xúc cảm như kim châm truyền từ cổ, còn cả tiếng thở gấp hưng phấn của anh.
Trần Nhữ Tâm ngưng động tác, tiếp tục.
Nhanh chóng làm anh phóng thích vẫn hơn.
Chắc chắn Hilda sẽ qua đây.
Trần Nhữ Tâm hơi ngửa cổ mặc cho anh liếm gặm cắn cổ mình.
Cô khẽ nhếch môi.
Miệng phát ra vài tiếng rêи ɾỉ lí nhí cùng tiếng thở gấp…Phản ứng của cô quả nhiên đã kíƈɦ ṭɦíƈɦ đến Alfonso nửa ngày không chịu hợp tác.
Đồng tử trầm như mực kia nhìn cô chằm chằm, tựa hồ đang quan sát và ăn thịt con mồi.
Bên trong toàn là khát vọng cùng sự chiếm hữu.
Giọng nói trầm khàn bắt đầu run lên: “A Thấm…”
“Phạch – -” Đôi cánh trắng mở ra, nhốt chặt người trong ngực.
Trần Nhữ Tâm hoảng hốt vì hành động bất ngờ của anh.
Tay cũng ngừng lại.
Lập tức Alfonso bất mãn liếm cắn cổ cô, “A Thấm, tiếp tục đi.”
Ngoài cửa vọng tới tiếng dừng chân rất nhỏ của Hilda.
Hiển nhiên cô ta biết rõ tình huống bên trong là gì, sau đó dẫn hai người hầu gái rời đi rất nhanh.
Thế nhưng, vì bị đôi cánh trắng kia giam chặt, Trần Nhữ Tâm cũng chẳng biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng.
Quần áo mỏng manh trên người Trần Nhữ Tâm thấm ướt mồ hôi.
Bộ đồ ẩm dính sát đường cong cơ thể, như ẩn như hiện.
Alfonso đành phải nhẫn nhịn để không đè cô ngay dưới thân muốn làm gì thì làm.
Anh khó chịu thở gấp.
Kĩ thuật trên tay Trần Nhữ Tâm cũng chẳng kém, đáng tiếc đối phương là Genesis thân thể cường tráng.
Đây quả thật là BUG cực lớn.
Hết cách, cuối cùng hai tay Trần Nhữ Tâm phối hợp cùng nhau, cảm giác thân thể Alfonso run lên.
Sức nặng đè trên vai cô càng tăng thêm, rốt cục “ra” trong tay cô.
Có điều Trần Nhữ Tâm chưa kịp thở đánh phào một cái, cơ thể đã bị áp dưới thân…
“Ngài…” Trần Nhữ Tâm hơi trừng mắt, bị lưỡi anh thừa cơ chặn lại lời muốn nói.
Nụ hôn mãnh liệt khiến Trần Nhữ Tâm vốn đã mệt lại càng không còn sức chống cự, rốt cục chỉ đành mặc cho anh xông vào.
Đáng tiếc, hôm nay không phải là thời cơ.
Dĩ nhiên Alfonso cũng hiểu.
Anh vừa phát hiện mùi máu thoang thoảng trên người cô, nên khi Trần Nhữ Tâm sắp tức thở, anh mới buông cô ra, chống tay bên gáy cô, nhìn sắc mặt ửng đỏ của cô như ngắm cảnh đẹp ý vui.
Alfonso hôn một cái lên đôi môi hơi sưng kia, “Loài người nghỉ lễ thật phiền phức…”
Nỗi uất ức trong giọng điệu như vật chất.
Trần Nhữ Tâm hôn trả lại môi anh, trấn an nói: “Về sau, sẽ có cơ hội.”
“Em là hoàng hậu của ta.” Alfonso dịu dàng nhìn vào mắt cô, “Vĩnh viễn đều vậy.”
“Ừm.” Trần Nhữ Tâm gật đầu.
Sau đó, cả hai đứng dậy.
Alfonso xử lí sạch sẽ chất lỏng trên tay cô, rồi ôm cô đến phòng tắm.
“Em không sao đâu.
Tự làm được.” Trần Nhữ Tâm từ chối sự hỗ trợ của anh.
Alfonso sờ sờ đầu cô, “Ta ở bên ngoài, có chuyện gì cứ gọi ta nhé.”
“Vâng.”
Đóng kín cửa, Trần Nhữ Tâm mở nước.
Từ tấm gương bị hơi nước bám lấy mơ mơ hồ hồ, có thể nhìn thấy rõ dấu vết ở cổ.
Người sáng suốt liếc cái là ra ngay.
Trần Nhữ Tâm chẳng thèm để ý đến ánh mắt của kẻ khác.
Huống chi trong cung điện, nào ai dám bất kính với hoàng hậu đâu?
Ngâm qua nước, thay quần áo sạch sẽ, Trần Nhữ Tâm vừa bước ra từ bên trong đã bắt gặp Alfonso mặc lại áo bào sạch sẽ như mới.
Thấy cô không khó chịu, Alfonso ấm giọng nói: “Ta sẽ về sớm một chút.
Có chuyện gì em có thể đến trực tiếp nơi nghị sự tìm ta.
Chỉ em mới được tuỳ ý ra vào chỗ đó thôi.”
“Dạ.” Trần Nhữ Tâm đáp, đưa mắt nhìn anh rời đi.
Không lâu sau khi Alfonso đi, Hilda qua đây, đem thức ăn phong phú lên.
Ăn xong, Trần Nhữ Tâm nhìn về thư viện Augustus như thường lệ.
Gió nhẹ thổi qua cô.
Ánh nắng mặt trời nán lại bên người cô.
Vốn dĩ cảnh tượng này cũng bình yên như bao ngày, nhưng chính lúc ấy, một giọng nam trầm ổn lại vang lên trong đầu Trần Nhữ Tâm, đồng thời đánh tan biểu hiện bình tĩnh giả dối bây giờ.
“Nhữ Tâm, đã lâu không gặp.”
Âm thanh quen thuộc khiến Trần Nhữ Tâm buông sách trong tay xuống, “Hệ thống?”.