Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta

Chương 72: Tg3_25


Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 72: Tg3_25


Trần Nhữ Tâm và Alfonso đứng trên đài.
Thầy tế đọc lời nguyện rất dài.

Bỗng Trần Nhữ Tâm phát hiện ra điều gì, tiện liếc một bên.

Tầm mắt kia cũng biến mất, hệt như vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
Nhưng hiển nhiên không phải vậy.
Khi thầy tế đọc lời nguyện xong, tất cả chủng tộc trí tuệ phía dưới nhìn thấy ở đài bên trái, các nguyên lão xúm lại mang vương miện tới.
Vương miện được đặt trên một cái khay có lót nệm nhung đỏ.

Alfonso nhận lấy chiếc vương miện kia từ tay một vị nguyên lão được cử ra.

Vương miện giống như cành lá nguyệt quế cùng với ấn kí khế ước cộng sinh mà chỉ có một vài nguyên lão Augustus mới hiểu.

Mặt trên khảm kim cương quý giá, xa hoa trang nhã, cũng tượng trưng cho địa vị tôn quý của hoàng hậu Augustus.
Trước lúc vào đại điện, thầy tế đã cố ý trình bày quá trình đăng cơ cho Trần Nhữ Tâm.

Vậy nên khi Alfonso cầm lấy chiếc vương miện kia, Trần Nhữ Tâm quỳ trước vương miện, đặt gối trên mặt đất trải thảm vàng kim, ưu nhã cúi đầu xuống.
Alfonso hơi khom người đội vương miện lên cho cô.

Thầy tế còn chưa kịp nói chuyện thì anh đã đỡ hoàng hậu của mình đang quỳ trên đất đứng dậy.
Sắc mặt thầy tế đầu đầy tóc trắng lập tức có phần khó coi, nhưng ông ta vẫn tiếp tục quá trình.
Ngay sau khi khúc nhạc chúc phúc của Augustus vang lên, Alfonso dắt tay Trần Nhữ Tâm đi ra đại điện.

Tiếp đó chỉ thấy hai con ngựa trắng tuấn mỹ tráng kiện kéo một chiếc xe ngựa mạ vàng chậm rãi chạy tới, ngừng bên cạnh Trần Nhữ Tâm.
Alfonso nắm tay cô, dìu cô lên xe ngựa, sau đó cũng ngồi cạnh cô.

Ngựa trắng cực kì ngoan ngoãn, rất có linh tính.

Đợi lúc đóng kín cửa xe ngựa, bấy giờ chúng mới nện từng bước ưu nhã ra ngoài cung điện.
Trong xe ngựa vô cùng rộng rãi, bài trí cũng cực kì xa hoa khảo cứu, tràn trề hơi thở cổ điển nhã nhặn.

Từ trong có thể thấy rõ công dân Augustus đứng chật ních hai bên đường, chỉ vì nhìn hoàng hậu một cái.
Thế nhưng, từ trong có thể thấy rõ cảnh tượng bên ngoài, mà bên ngoài chỉ trông thấy được bóng dáng mờ mờ của vị hoàng hậu đang ngồi cạnh vương.
Sau khi lên xe ngựa, Trần Ngữ Tâm có thể cảm nhận hơi thở u ám như ẩn như hiện trên người Alfonso.
Ngay cả vài thị vệ hoàng thất đi theo sau xe ngựa phụ trách bảo vệ an toàn cho vương và hoàng hậu cũng đều cảm nhận được hơi thở bức người từ chính trên chiếc xe ngựa.

Họ lập tức căng da đầu.
Xe ngựa xa hoa biểu thị rõ sự tôn quý của hoàng thất, đi hết quãng đường theo kế hoạch mới có thể trở về.
Chỉ là kinh đô quá lớn, xe ngựa lại đi rất chậm, lúc trở về mặt trời đã lặn xuống Tây.
Thế nhưng, Trần Nhữ Tâm lúc này cùng lắm ăn được một chút bữa sáng, cô không dính dáng đến nước nôi một thời gian dài rồi.

Cô vẫn muốn duy trì địa vị hoàng hậu tôn quý, nhưng hồi lâu thân thể rõ ràng sắp không nhịn được nữa.
Hô hấp Trần Nhữ Tâm hơi loạn, mà thân thể chưa động đậy một chút nào.
Alfonso vốn không biết đang suy nghĩ liên miên điều gì đột nhiên nhìn về phía cô.


Anh hơi hơi nhíu mày, kế đến trực tiếp duỗi tay ôm cô vào lòng, mặt khác giúp cô cởi bỏ trường bào hoa lệ đỏ thẫm nặng nề.
Trần Nhữ Tâm thoáng kinh ngạc.

Cô ngăn tay anh lại, nhẹ giọng nói: “Em không sao.

Người bên ngoài sẽ thấy đấy.”
Nhưng Alfonso vẫn nhanh chóng giúp cô cởi trường bào rồi tuỳ tiện đặt ở một góc, sau đó nhìn sắc môi đơn bạc của cô, lạnh giọng hỏi: “Không thoải mái tại sao không nói?”
“…Em không sao.”
Anh duỗi tay khẽ vuốt môi cô, “Không sao mà môi lại trắng bệch ư?”
“Nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi.” Trần Nhữ Tâm tựa vào lòng anh.

Hơi thở dần dần vững vàng.
Alfonso nắm lấy một tay cô rồi xoa nắn, nhìn thấy trên ngón áp út của cô rõ ràng đeo thêm một chiếc nhẫn, lực hơi mạnh chút.
Trong lúc Trần Nhữ Tâm đang nửa tỉnh nửa mê, cô bỗng nghe thấy giọng nói trầm khàn vang lên bên tai: “Nếu ta và “hắn” chỉ có thể sót lại một người, em mong là ai?”
…Ai ư? Chẳng phải các ngài là một người sao?
Trần Nhữ Tâm định trả lời anh, nhưng thân thể như bị vật nặng nào đó ngăn chặn, tránh không được, tỉnh không xong, nên chẳng thể đáp lời anh.
Dường như Alfonso cũng chưa nghĩ phải lấy bằng được đáp án từ cô, bằng không anh sẽ chẳng hỏi thế nhân lúc cô đang ngủ.

Mặc dù khó mà phủ nhận hai nhân cách vốn cùng một người, nhưng chính bởi vì vậy mới không thể tồn tại cùng nhau.
Bởi vì, bất kể nhân cách nào cũng đều mong muốn độc chiếm cô, đều mong muốn bài trừ nhân cách còn lại.
Đây là sự thật không thể phủ nhận, cùng với chân tướng tàn nhẫn đằng sau.

Lúc trở lại cung điện, đại thần và tân khách đang đứng ở cửa cung điện, nhìn bộ dạng chắc cũng chờ khá lâu rồi.
Sắc trời bắt đầu trầm xuống.

Buổi dạ tiệc cũng đã mở màn.

Mọi người thay lễ phục dạ hội, mượn buổi yến tiệc này để nấn ná làm quen, bắt chuyện.
Dạ Lan được hoan nghênh vô cùng bởi vẻ ngoài tuấn mỹ kiệt xuất.

Anh ta mặc trang phục khéo léo vừa người, nói năng không tầm thường, là thân phận chử quân cao quý của nước Già Lam.

Mọi thứ làm anh ta tỏ ra cực kì nổi bật.
Mà Phó Ninh Vi đang đứng cạnh anh ta lại rất cố gắng để mình không quá bắt mắt.

Điệu bộ khúm núm quả thực dễ dàng khiến người khác ngó lơ.
Dạ tiệc một lúc lâu, vương Augustus mới xuất hiện tại đại sảnh nguy nga tráng lệ cùng hoàng hậu.
Bấy giờ Trần Nhữ Tâm đã đổi một bộ lễ phục màu trắng tương đối nhẹ nhàng.

Đầu đội vương miện cao quý, cực kì nổi bật dưới ánh đèn.
Đánh một giấc ngắn làm tinh thần Trần Nhữ Tâm khá hơn nhiều.

Cô ngồi bên cạnh Alfonso, nhìn ra đại sảnh, chẳng muốn đứng dậy.
Lúc yến tiệc sắp kết thúc, Alfonso cầm tay cô rời đi, việc bố chí toàn thể tân khách được giao cho đám nguyên lão.

Trần Nhữ Tâm được anh dắt tay.

Đi ngang qua vườn hoa, sao đêm loé lên trên trời, đẹp vô ngần, Alfonso ngừng bước.
Lúc này, trong bụi hoa, vô số đom đóm xanh bay lên, y hệt cảnh tượng xinh đẹp bên bờ biển ngày đó.

Nhưng Trần Nhữ Tâm đã từng trông thấy ánh sáng xanh như vậy khi cô lần đầu tiên đến thế giới này và gặp Alfonso.
Chính ánh sáng xanh ấy đã giúp cô tìm được Alfonso.
“Cái gì đây?” Cô hỏi.
“Đom đóm xanh, một loài sinh vật chỉ xuất hiện trong từ trường đặc thù.” Alfonso cũng hơi bất ngờ trước sự hiện diện của chúng, “Bình thường khi chúng xuất hiện đều kèm theo dị tượng…” Còn một câu mà Alfonso không nói, chính là, sự xuất hiện của lũ đom đóm xanh này có cùng nhịp thở với kiếp nạn của ngân hà.
“Chúng ta về thôi.” Alfonso nhìn cô, “Ta thấy em hôm nay mệt lắm rồi.”
Trần Nhữ Tâm được anh cầm tay, mắt chạm mắt, cô đáp: “Dạ.”
Tẩm điện mới cách chỗ ở ban đầu cũng không xa.

Giúp Trần Nhữ Tâm bỏ vương miện trên đầu cùng vài thứ đồ dây chuyền trang sức đeo tay, thả tóc, rồi tẩy trang cho cô.

Đôi đồng tử long lanh kia trầm trầm nhìn cô hồi lâu, đồng thời anh khẽ hôn lên mi tâm cô, “Đợi ta về nhé.” Sau đó rời đi.
Trần Nhữ Tâm nghĩ rằng dẫu sao anh cũng là vương, chắc chắn còn muốn quay lại đại điện.
Thế nhưng, Alfonso không hề đi lên đại điện, mà là tới mật thất cung điện dưới đất.
Khi mật thất đóng kín hoàn toàn, nó ngăn cách mọi âm thanh và ánh sáng.
Chỉ có tiếng hít thở của anh.
“Đến lúc chúng ta kết thúc rồi.”
“Ta cũng đang có ý đó.” Giọng nói trước nay vốn lạnh nhạt bấy giờ hơi khang khác, nhưng sự khác biệt này lập tức biến mất, “Nhân cách còn sót lại, mới có tư cách chiếm được cô ấy.”
Sắc mặt anh âm trầm: “Điều này, ta tán thành.”
“Quả nhiên chúng ta gốc cùng một thể.

Ta ra đời vì cô ấy.

Cũng do trong lòng ngươi đang hiểu lầm và không tin tưởng vào cô ấy, tự nguyện cho rằng cô ấy phản bội ngươi, nên mới sinh ra thứ quái vật vô tình vô dục như ta đây.” Lúc xưng mình là quái vật vô tình vô dục, giọng Genesis mang vẻ trào phúng rõ ràng, trào phúng đối với nhân cách chủ thể, “Nực cười là, thứ quái vật vô tình vô dục như ta đây lại kế thừa một phần tình cảm không có hiểu lầm.

Ta yêu cô ấy, vậy nên tuyệt đối sẽ không nhường cô ấy cho ngươi đâu.”
“Dựa vào bản năng thôi.”
Sự im lặng như kéo theo cả thế giới vô hình, nhưng lại diễn ra một cuộc chém giết tàn khốc dẫu chẳng thấy máu.
Hai nhân cách mạnh ngang nhau cướp đoạt quyền khống chế thân xác.

Tuy nhiên lần này không đơn giản chỉ cướp đoạt thân xác, mà là đuổi hẳn một nhân cách khác ra ngoài, hoặc bài trừ đối phương.
Bởi, giữa bọn họ…chỉ có thể sót lại một người.
Cùng lúc đó, trên mật thất dưới lòng đất là tẩm điện được ánh trăng bàng bạc bao phủ, tựa như giấc mộng tiên cảnh không có thực.
Sau khi được hầu gái hầu hạ tắm rửa, Trần Nhữ Tâm nằm nghiêng trên ghế sa lon hình vỏ sò.

Hương liệu thôi miên chẳng biết đã dấy lên trong phòng từ lúc nào, lẳng lặng đi vào chóp mũi cô.
Hương liệu này không gây tổn thương cho cơ thể, trái lại còn khiến người ta có được một đêm mộng đẹp.
Do vậy Trần Nhữ Tâm chưa nằm lên giường.


Chỉ vì muốn chờ Alfonso quay về nên cô nửa dựa vào gối mềm, nhưng lại vô thức ngủ tự bao giờ không biết.
Một đêm trôi qua, ánh mặt trời sáng tỏ.

Cô gái đang nằm trên ghế vỏ sò khẽ run hàng mi, thầm tỉnh.
Vừa mở mắt đã thấy có một bóng dáng đứng trước người mình, còn đắp chăn mỏng lên người mình nữa.
Lúc đối phương đỡ mình ngồi dậy, Trần Nhữ Tâm mở miệng hỏi: “Hilda, đêm qua vương chưa trở về ư?”
Hilda cung kính hành lễ, đáp: “Đúng vậy thưa hoàng hậu.

Xin đừng lo lắng.

Hôm qua vương đã nói sẽ trở về mà.”
“Có chuyện gấp gì sao?”
Hilda cúi đầu, “Thứ lỗi thưa hoàng hậu.

Điều này Hilda cũng không biết.”
Trần Nhữ Tâm vừa nghĩ, quả thực Hilda chỉ là người hầu gái luôn hầu hạ sinh hoạt thường ngày của cô thôi, lại hỏi tiếp: “Tân khách đêm qua đâu?”
“Thành viên hoàng gia của các vương quốc khác đã được cho phép ngủ lại trong cung điện.

Từng quý tộc đều được an trí hết rồi ạ.”
“Ừm.” Trần Nhữ Tâm đứng dậy, đi rửa mặt trước.

Song Hilda giúp cô chải tóc, đeo vòng tay trang sức đẹp đẽ quý giá, hầu cô thay quần áo, sau đó đem bữa ăn lên.
Trở thành hoàng hậu, Trần Nhữ Tâm sống cũng không khác mấy so với trước kia.

Chỉ là hôm nay có phần khang khác.

Đến buổi chiều, Trần Nhữ Tâm đang ngồi uống trà ở vườn hoa, bỗng phát hiện trong bụi cỏ có người.
Thế nhưng trước lúc hộ vệ cung điện định hành động, bóng người kia đã tự bước ra từ bên trong, hơn nữa còn vấp ngã, khi đứng lên đặc biệt chật vật, mặt mày đầy hoảng hốt và luống cuống.
“Thực xin lỗi thưa hoàng hậu bệ hạ.

Hẳn thần đã quấy rầy người.

Xin người hãy tha thứ cho sự liều lĩnh của thần.” Cô gái thành khẩn nhìn Trần Nhữ Tâm, con mắt đen như nai tơ giống hệt cô, “Thần chỉ lạc đường thôi…”
Không người ngoài nào có thể vào cung điện.

Tất nhiên đêm qua cô ta đã ngủ trong phòng khách bên cạnh cung điện của quốc vương.

Trần Nhữ Tâm cũng chẳng trách cứ ý đồ của đối phương, chỉ hỏi: “Dạ tiệc đêm qua cô tham gia cùng ai?”
“Dạ Lan điện hạ.” Thiếu nữ trả lời.
Trần Nhữ Tâm ngừng mân mê cái ly, rồi lại hỏi: “Cô tên gì?”
“Bẩm hoàng hậu bệ hạ, thần tên Phó Ninh Vi.”
“…Phó Ninh Vi?”
“Đúng vậy, hoàng hậu bệ hạ.”
Trần Nhữ Tâm thu lại nghi ngờ nơi đáy lòng, nói: “Hilda, đỡ cô ấy ngồi xuống, xem cô ấy có bị thương hay không?”
“Vâng.” Hilda đi tới đỡ Phó Ninh Vi ngồi xuống một bên, sau đó trả lời: “Hoàng hậu, vị tiểu thư này không bị tổn thương đến xương cốt, chỉ rách tí da thôi, có thể bôi chút thuốc.”
Hilda đã theo bên cạnh Trần Nhữ Tâm một thời gian, dĩ nhiên hiểu ý cô, khom người nói: “Thần đi lấy thuốc.

Xin Phó tiểu thư đợi ở đây một lát.”
Chớp mắt ấy, Phó Linh Vi lại có cảm xúc đối với người phụ nữ trước mặt cùng gốc loài người như mình nhưng lại có vận mệnh hoàn toàn khác.

Vào lễ đăng cơ, khoảnh khắc lần đầu tiên trông thấy cô thì cô ta đã nhận ra ngay thân phận của cô, cũng biết rõ cô từng ngủ say cả chục năm vì một chuyện ngoài ý muốn.


Cô ta lập tức cảm thấy chắc có lẽ cô đã bị người đàn ông kia nhốt lại.

Trong lòng xót thay cho đối phương, đồng thời nghĩ vị hoàng hậu này thật đáng buồn và đáng tiếc.
Thị vệ yểm hộ hoàng hậu trong bóng tối cũng sẽ không tiến lại gần, vì thế không sợ cuộc trò chuyện bị nghe nén.

Trên mặt Phó Ninh Vi còn mang vẻ khúm núm, nhưng ánh mắt lại trầm tĩnh.

Cô ta nhìn Trần Nhữ Tâm, hỏi: “Hoàng hậu vẫn còn nhớ về chuyện trước kia chứ?”
Trần Nhữ Tâm nhấc mí mắt nhìn về phía cô ta: “Dĩ nhiên.”
Phó Ninh Vi trầm xuống, lại hỏi: “Chuyện xảy ra 10 năm trước, sao người biết được?”
Thấy Trần Nhữ Tâm không nói lời nào, Phó Ninh Vi tiếp: “10 năm trước, bảy vị nguyên soái liên bang chết oan chết uổng, trong đó bao gồm cả nguyên soái Trần Vanh, cha của người.

Mà hung thủ lại là kẻ bên gối người.”
Đôi mắt Trần Nhữ Tâm chẳng có một chút thay đổi nào.

Cô bình tĩnh nhìn Phó Ninh Vi, “Cô xuất hiện ở vườn hoa, hẳn không phải là ngẫu nhiên.”
“Thần chỉ muốn gặp người, nói sự thật này cho người biết để tránh bị gã đàn ông kia lấp liếm.” Phó Ninh Vi hít một hơi thật sâu, tiếp: “Nếu người không tin, có thể tự tìm hiểu chuyện 10 năm trước.”
“Ta tin.” Trần Nhữ Tâm nói toẹt ra.
Phó Ninh Vi thuận miệng: “Vậy người không nghĩ tới hoàn cảnh của mình ư?”
Trần Nhữ Tâm ngước mắt nhìn cô ta.
“Hắn đã giết nguyên soái Trần Vanh, cha của người đấy.”
Trần Nhữ Tâm lạnh nhạt nhìn cô ta, trả lời: “Ta biết cô muốn nói gì.

Nói đến như vậy, cuộc sống cô mà đợi vẫn sẽ tới thôi, nhưng không phải bây giờ.”
Nhìn mọi nhất cử nhất động đều vô cùng tôn quý của người phụ nữ này, Phó Ninh Vi nảy sinh cảm giác quái dị, còn cả nỗi khiếp sợ mơ hồ.

Người phụ nữ này mắc hội chứng Stockholm sao? Vẫn muốn bảo vệ địa vị và quyền thế hiện tại?
Nhưng Phó Ninh Vi thông minh không hỏi lại nữa, “Thứ lỗi, thần đã đi quá giới hạn rồi.”
Lúc này, Hilda cũng quay về.

Sau khi đưa thuốc cho Phó Ninh Vi, Hilda tuân lời Trần Nhữ Tâm dẫn cô ta về, còn Trần Nhữ Tâm thì rơi vào trầm tư.
Thời gian không nhiều.
Nửa ngày thoáng cái đã qua.

Tối đến, Trần Nhữ Tâm ngồi trên ghế sa lon vỏ sò.

Bên trong phòng vương vấn mùi hương liệu có hiệu quả thôi miên.
Lần này, Trần Nhữ Tâm vẫn ngủ trong vô thức.
Mà ở mật thất dưới lòng đất của cung điện, người đàn ông lưng mọc cánh trắng mang khuôn mặt bình tĩnh.

Biển ý thức vốn bạo động nay lặng dần.
Trong biển ý thức kia, hai người đàn ông cùng mọc cánh trắng, cùng một dung mạo, nhưng lại khác khí chất đứng đối diện nhau.

Chỉ là không gian giữa bọn họ bị ngăn cách bởi một tầng ranh giới vô hình như thuỷ tinh.

Dù ai trong số họ cũng không thể phá vỡ được ranh giới ấy.
Hiện tại, ranh giới vô hình như thuỷ tinh lại nứt ra…
“Ngươi thắng rồi đấy.

Hãy chăm sóc tốt cho cô ấy.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.