Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta

Chương 24: Tg1_24


Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 24: Tg1_24


Ngày 27 tháng 11, trời quang, gió nhẹ.
Hôm ấy ánh chiều tà tan đi, mây cuốn mây bay, màn đêm hạ xuống.
– -21:40 – –
Bên ngoài khu chung cư cao cấp, đội quân mặc trang phục đặc chế thừa dịp bóng đêm tiếp cận một toà kiến trúc, im hơi lặng tiếng.
Ở bên kia, Bạch Tiểu Nhã một thân quần áo bình thường màu đen, mang theo vài người tiến vào căn nhà này.
Lúc bọn họ đang chuẩn bị phá cửa, cửa chính bỗng dưng mở ra từ bên trong.
Dáng vẻ gã quản gia mặc áo bành tô đen, hơi cúi người với những kẻ đang giấu giếm vũ khí, thái độ không kiêu không nịnh: “Bên ngoài lạnh lắm.

Nếu các vị muốn tán gẫu với ngài Chử thì có thể vào đây để tránh gió trước.”
Tay Tiết Minh Huyên giơ cao, làm bộ thủ thế, tất cả mọi người tạm thời đợi lệnh xông vào.
“Vậy làm phiền rồi.” Tiết Minh Huyên cùng vài người nữa đi theo quản gia, cũng không quá khách sáo mà trực tiếp lôi ra bằng chứng, “Căn cứ việc điều tra của chúng tôi, kẻ tình nghi Chử Việt đã tham gia nhiều vụ án giết người, xin hãy phối hợp điều tra với chúng tôi.”
Đồng thời, bên kia Bạch Tiểu Nhã đã phá giải mật mã ở một thang máy ẩn, đi thang máy xuống cùng đồng đội.
Tuy nói là tầng ngầm nhưng lại xa hoa không kém so với đại sảnh xanh vàng rực rỡ.
Bọn họ chưa từng ngắm nghía mà đặt hết sự chú ý vào cái lồng chim màu vàng kim ở giữa đại sảnh.
Thật sự đó là một cái lồng chim, hình trụ, cao bằng hai người, đường kính ước chừng khoảng 1m6, thiết kế tổng thể cực kì tinh xảo hoa lệ, tựa như một tác phẩm nghệ thuật thế kỷ từ thời trung cổ.
Bọn họ tinh mắt trông thấy một người phụ nữ mặc quần trắng nằm bên trong.

Cô cơ hồ đang ngủ.

Khuôn mặt cầu kì lại khiến người ta cảm thấy bình yên khó nói thành lời.

Xuyên qua lồng sắt hoa lệ kia nhìn sang, sự tà ác yên tĩnh hiển hiện trong thị giác quả thực làm người ta hơi xao xuyến.
Có lẽ vì nghe thấy tiếng vang, Trần Nhữ Tâm mệt mỏi mở mắt.

Dù chưa nhìn rõ người đến nhưng cũng biết đó không phải là Hình Dã.
Bởi vì…tiếng bước chân không giống.

Nhưng lúc này cô chẳng còn dư sức để đứng dậy nên không hề động đậy.
“Mở lồng sắt ra!”
Theo tiếng của Bạch Tiểu Nhã, một người mang công cụ mở khoá tuỳ thân ra trước, ổ khoá tinh vi, phá hồi lâu cũng không mở ra được.
Bạch Tiểu Nhã thấy vậy duỗi tay cầm lấy công cụ, chỉ ba giây khoá đã rơi trên mặt đất.
Kéo cửa lồng sắt, nhìn thấy tinh thần hốt hoảng của Trần Nhữ Tâm, Bạch Tiểu Nhã vươn tay đụng vào trán cô, lập tức nhăn mày lại, “Thuốc tê quá liều, cần nhanh chóng đưa đi bệnh viện tiếp nhận kiểm tra sơ bộ.” Sau đó vừa duỗi tay vịn chặt muốn đỡ cô dậy, vừa nói: “Cô còn ổn không?”
“Bạch Tiểu Nhã?” Tiêu cự trong mắt Trần Nhữ Tâm vất vả lắm mới nhìn thấy rõ người trước mặt.

Sau đó mắt thấy vài người đàn ông tư thế oai hùng hiên ngang, huấn luyện nghiêm chỉnh ở đằng sau cô ta, cô lập tức biết được thân phận của bọn họ.

Trần Nhữ Tâm hơi gật đầu: “Tàm tạm.”
Bạch Tiểu Nhã đỡ cô, hỏi: “Đứng lên được không?”
Trần Nhữ Tâm thử một chút, lắc đầu: “Không được.”
Vừa nhìn là biết đã từng dùng thuốc an thần, Bạch Tiểu Nhã liếc đồng nghiệp sau lưng, hơi ngẫm nghĩ nhưng vẫn tự mình ôm nửa người cô, “Đỡ lấy tôi nào.”
Toàn thân Trần Nhữ Tâm mềm nhũn căn bản không làm được gì, chỉ đành mặc cho cô ta ôm.

Mấy người khác bắt đầu lục soát vật chứng, đôi mắt Trần Nhữ Tâm rũ xuống hệt như đã quá mệt mỏi.
Vào lúc Bạch Tiểu Nhã nửa ôm cô rời đi, Trần Nhữ Tâm bỗng dưng duỗi tay, nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo cô ta hỏi một câu: “Hôm nay là ngày bao nhiêu vậy?”
Bạch Tiểu Nhã trả lời: “Ngày 27.”

Trần Nhữ Tâm hỏi tiếp: “…Hiện tại là ban ngày sao?”
Nghĩ rằng đã lâu cô chưa thấy người nên mới phải trao đổi đôi câu, Bạch Tiểu Nhã kiên nhẫn đáp: “Không phải ban ngày, bây giờ đã là buổi tối rồi.”
“…Mấy giờ?”
Bạch Tiểu Nhã dùng ánh mắt ý bảo đồng nghiệp mình.

Gã đồng nghiệp kia đẩy ống tay áo nhìn đồng hồ, trả lời: “22 giờ 14 phút.”
Hồi lâu sau Trần Nhữ Tâm mới có tí phản ứng, “…Đều vào thời gian này.” Tiếng cô rất khẽ, tựa như chỉ nói cho bản thân nghe nên Bạch Tiểu Nhã đang đỡ cô cũng chẳng thể nghe rõ được.

Cô ta hỏi một câu: “Cô vừa nói gì thế?”
Trần Nhữ Tâm lắc đầu.
Ra khỏi lồng sắt, Bạch Tiểu Nhã ý bảo đồng nghiệp bên cạnh giúp một tay, còn mình ngồi quỳ trước người Trần Nhữ Tâm, nói: “Tôi cõng cô ra ngoài trước nhé.

Tình hình này của cô phải tới bệnh viện cái đã.”
Trần Nhữ Tâm vô thức lắc đầu, sau đó thì bị Bạch Tiểu Nhã không hề khoan nhượng nhẹ nhàng cõng lên lưng.
Lúc này, hệ thống đã lâu chưa lên tiếng đột nhiên nói chuyện: “Về nhiệm vụ í, còn một đoạn thông tin nữa, bây giờ tôi đưa cho cô.”
Trong lòng Trần Nhữ Tâm không nhịn được nghi hoặc: “Tại sao lại là bây giờ?”
“Bởi vì tôi muốn đánh cược một phen, mặc dù tôi sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, nhưng…”
Câu nói tiếp theo Trần Nhữ Tâm không nghe rõ, bởi vì những tin tức kia được truyền vào trong tiềm thức của cô, đó là về…hình ảnh sau khi Hình Dã bị giải đi…
“Nếu nhiệm vụ thất bại, chúng ta có thể làm lại.

Tôi sẽ tiếp tục giúp cô.” Lời này, như thể lát nữa cô sẽ phải đối mặt với bất trắc.

Nói ra thì tương đương với lời an ủi.
Sắp xếp xong đoạn thông tin, trong đầu Trần Nhữ Tâm bình tĩnh hỏi: “Tôi thất bại lần thứ mấy rồi?”
Hệ thống bỗng dưng im lặng, nhưng vẫn trả lời vấn đề của cô: “Tôi không nhớ rõ là lần thứ mấy.

Tôi từng chứng kiến cô tử vong vô số lần, nhìn mỗi lần cô chết đều không được tử tế, vô số lần phải trải qua sự sợ hãi đối với cái chết và sự thống khổ khi bị người ta hành hạ đến chết.

Có đôi khi, tôi cảm thấy chỉ cần cô có thể sống thọ và chết tại nhà ở mỗi một thế giới đã là tốt lắm rồi…”
“Hệ thống à…” Trần Nhữ Tâm cắt ngang nó: “Ở từng vòng luân hồi, cậu có thể nói chuyện với tôi như vậy được sao?”
“…” Trạng thái hệ thống xuất hiện một chút bất ổn, “Không thể.” Khi đó nó bị buộc phải ngủ say, chỉ có thể mơ hồ cảm ứng được với cô, nhưng căn bản không thể để cô nghe thấy giọng nói của mình, cũng không thể khiến cô cảm giác được sự tồn tại của mình.

Mà lúc ấy, một ý thức hoàn toàn khác với thói quen chẳng mang lại tác dụng gì trong quá trình cô làm nhiệm vụ.

Thậm chí còn kích sự phản tác dụng, nhiệm vụ gia tốc thất bại, nó thì chỉ biết trơ mắt nhìn cô trải qua đủ loại hành hạ khổ sở mà chết đi thôi.
“Chính vì thế.” Giọng nói Trần Nhữ Tâm nhẹ nhàng nhưng lại cực kì kiên định, “Cho nên, lần này tôi sẽ không thất bại.”
“…” Hệt như bị giội cả hồ nước vào đầu.

Hồi lâu sau hệ thống mới than nhẹ một tiếng: “Thì ra là vậy…”
Thì ra, khi ấy cô đã đoán trước được ngày hôm nay…
Khoảng thời gian dài đằng đẵng trước kia, sao bản thân nó lại quên cô đã từng là kẻ tung hoành tứ hải chứ? Đời nào cô chịu cam nguyện trước sự tính kế của đạo trời? Người này chắc chắn đã tính toán tốt mọi thứ, phản công lúc đạo trời đang buông lỏng, đợi tới khi đạo trời phát hiện hành tung của cô thì tất cả đã kết thúc hết rồi.
Có lẽ, đã vô số lần ở từng luân hồi, kẻ nhập ma chướng* trước không phải là cô, mà là chính nó.

Hiểu rồi, hệ thống nhẹ nhàng nói một câu: “Cảm ơn chỉ điểm.”
*: Tham lam, tự kiêu, ganh tỵ, ghét bỏ, sân hận, du͙ƈ vọиɠ, thèm khát, đố kỵ, đặt điều, hãm hại v.v.v; Được gọi là ” Ma chướng”.


(Theo nguyenngocson.vn).
Đối với lời nói của hệ thống, Trần Nhữ Tâm không đáp lại, bởi lúc này có một nhóm người khác đã đi vào tầng hầm.
Trừ Tiết Minh Huyên ra, còn có…Hình Dã nữa.

Hai nhóm người đang ở thế giằng co.
Chỉ thấy Hình Dã nhìn đám Bạch Tiểu Nhã.

Ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Nhã âm lãnh lại bướng bỉnh: “Trả cô ấy cho tôi.”
Nửa phút trước Tiết Minh Huyên ở thư phòng giằng co với Hình Dã, mắt thấy hầm ngầm xanh vàng rực rỡ hệt như một cung điện dưới lòng đất, còn cả cái lồng chim bằng sắt kia nữa, lại thấy Trần Nhữ Tâm đang nằm trên lưng Bạch Tiểu Nhã, sắc mặt anh ta cực kì khó coi.
Trên tay Tiết Minh Huyên cầm súng.
Nhưng lúc này Hình Dã căn bản không nghe bất cứ một câu nào từ anh ta, tựa hồ chẳng trông thấy người kia đang chĩa súng vào mình.

Anh ta lạnh lùng nói: “Chử Việt, anh là kẻ tình nghi vụ giết người liên hoàn và tội giam cầm phi pháp.

Xin hãy từ bỏ chống cự để đi theo chúng tôi một chuyến!” Đầu anh bị thương nhưng vẫn cố chấp nhìn đám người Bạch Tiểu Nhã, trong cái bướng bỉnh còn chất chứa cả sự điên cuồng.

Anh lặp lại một câu: “Trả lại cho tôi!”
Trong tay Tiết Minh Huyên và đồng nghiệp sau lưng đều cầm côn cảnh giác nhìn Hình Dã trước mặt, quát lên: “Không được nhúc nhích!”
Tầm mắt Hình Dã chậm rãi chuyển dời sang người Tiết Minh Huyên, khinh bỉ, tựa như trông thấy thứ bẩn thỉu nào đó.

Môi mỏng cũng cong lên lộ ra nụ cười trào phúng: “Chỉ bằng mày ư?”
Ngón tay Tiết Minh Huyên đã ngoắc vào cò súng.

Không khí đình trệ trong nháy mắt.
Lúc này, Trần Nhữ Tâm đang nằm trên người Bạch Tiểu Nhã nhẹ giọng nói vào tai cô ta: “Thả tôi xuống.”
Bạch Tiểu Nhã hơi suy tư nhưng vẫn làm theo.

Chỉ là bỗng dưng cô ta cảm giác có thứ gì đó phất qua bên hông, cô ấy muốn làm gì…Bạch Tiểu Nhã không lên tiếng ngăn cản hành vi của cô, nhưng không cho Trần Nhữ Tâm rời đi.

Chỉ sợ người đàn ông kia sẽ nổi điên giết chóc.
Cô ta đã quá quen thuộc hơi thở đó.

Dù Bạch Tiểu Nhã từng đối mặt với rất nhiều người giết địch như ngoé nhưng cũng chưa từng bắt gặp loại đàn ông trước mặt này, sự điên cuồng trong đôi mắt ấy gần như không giống nhân loại.

Đó là ánh mắt cố chấp đến bệnh hoạn, toàn thân đều ngập tràn hơi thở huỷ diệt nguy hiểm.
AI46 ẩn hình trong tai Bạch Tiểu Nhã phát ra âm thanh cảnh báo khiến cô ta vội vàng rút lui khỏi nơi này.

Cô ta không do dự nắm chặt tay Trần Nhữ Tâm bên cạnh đương định qua chỗ Hình Dã, thấp giọng: “Không được qua đó.”
Trần Nhữ Tâm nhìn nữ chính Bạch Tiểu Nhã gần ngay trước mắt, biết rõ cô ta có thiết bị khoa học kĩ thuật không tồn tại trên thế giới này, cũng biết rõ cô ta vốn không thuộc về sinh mạng ở địa cầu, mà là vì bảo vệ quân nhân mình chết trận bên ngoài tinh cầu ngân hà.

Chẳng qua dưới tình huống nổ tung, cơ duyên xảo hợp lưu lạc tới Địa Cầu, hoà làm một thể với người Địa Cầu tên Bạch Tiểu Nhã đã chết đuối, biến thành “Bạch Tiểu Nhã” trước mặt này.


Trần Nhữ Tâm nhìn cô ta, sâu trong đôi mắt là sự bình tĩnh và dịu dàng: “Cô đã từng nghe tới kí sinh chưa?”
“…!” Toàn thân Bạch Tiểu Nhã chấn động, ánh mắt mơ hồ lộ ra sự khó tin: “…Cô”
“Ừ.” Trần Nhữ Tâm gật đầu, cắt ngang cô ta, “Tôi biết mà.” Không đợi Bạch Tiểu Nhã mở miệng, Trần Nhữ Tâm tiếp tục nói: “Thực ra tôi với cô không khác lắm đâu.

Chẳng qua có chỗ không giống nhau thôi.”
Trần Nhữ Tâm không nói tại sao mình lại biết thân phận thật sự của cô ta, bởi Bạch Tiểu Nhã còn cần sinh tồn trên thế giới này, tiếp tục lấy thân phận quân nhân.

Bạch Tiểu Nhã cũng chẳng phải thành viên trong đội cảnh sát hình sự, mà là vũ cảnh*, có điều do lần này tiếp nhận nhiệm vụ giúp Tiết Minh Huyên điều tra án mạng.

Dựa theo phát triển của nội dung nguyên tác, vào lúc ấy nam nữ chính đã sớm phải dần dần nảy sinh tình cảm.

Tuy nhiên, hình như hơi bất đồng, Trần Nhữ Tâm chưa từng bắt gặp tình yêu trong mắt cô ta đối với Tiết Minh Huyên.
*: Lực lượng Cảnh sát Vũ trang Nhân dân Trung Quốc
Cô châm chước nói: “Cô không cần kinh ngạc đâu.

Ngay từ đầu tôi chỉ nghi ngờ, lúc vừa rồi thấy cô thì mới xác định.

Mà tôi tới thế giới này là vì…” Lời nói trong miệng Trần Nhữ Tâm đột nhiên chậm hẳn.

Dư quang quét qua khoé mắt làm cho đồng tử của cô co lại, “Hình Dã!” Trong nháy mắt, cô cơ hồ thoát khỏi bàn tay Bạch Tiểu Nhã đang ngăn cản, xông ra trước người Hình Dã – –
Một giây kia đi đồng với một tiếng súng vang vọng, hệt như gốc hoa địa ngục tuyệt diễm lan dài trên ngực cô…
Máu tươi ấm áp văng lên mặt Hình Dã, trái tim đang co rút kịch liệt.

Không một tiếng động, ở nơi đau đớn thấu xương, anh gào thét – –
Một giây kia, thế giới bỗng chốc mất đi âm thanh, hình ảnh trong võng mạc tối đen như mực.

Anh quên hít thở, quên hẳn sự thật rằng mình còn sống.
“…Hình, Dã…”
Trong hoảng hốt, nghe được giọng nói yếu ớt của cô, Hình Dã mới hồi phục chút tri giác.

Anh ôm cô quỳ trên mặt đất.

Nỗi thống khổ mãnh liệt quá độ khiến anh mất đi giọng nói.

Anh định kêu tên cô nhưng cổ họng chỉ có thể phát ra ngữ điệu quái dị, âm thanh ấy căn bản không giống với âm thanh mà con người thốt lên.
Nhữ Tâm.
Không được chết.
Không được rời bỏ anh.
Em không thể bỏ anh lại một mình được.
Tại sao, tại sao ai cũng muốn cướp đoạt với tôi chứ?
Cái gì anh cũng không cần, cái gì cũng không muốn, duy chỉ không cho phép bất cứ ai mang em đi…
Em chỉ có thể là của anh, chỉ có thể là của anh thôi!

Nhìn máu trên người Trần Nhữ Tâm không ngừng tuôn ra, hai tay trước nay ổn định của Tiết Minh Huyên bắt đầu hơi run sợ, lắc đầu: “Tôi…Không phải tôi cố ý…súng nổ…”
Bạch Tiểu Nhã khôi phục tỉnh táo trước.

Cô ta quay đầu ra lệnh: “Mau gọi xe cứu thương!”
Hình ảnh bất động cuối cùng cũng có động tĩnh, nhưng dường như chẳng thể lay chuyển và bị ngăn cách hoàn toàn bởi thế giới riêng của hai người kia.
“Hình Dã, anh hãy nghe em nói…” Trần Nhữ Tâm biết rõ thời gian cho mình không còn nhiều nữa.

Cô cố gắng mở mắt ra nhìn Hình Dã, “…Đầu óc anh nhỏ nhen như vậy, lại mang thù như vậy…Những người kia, từng người đã bắt nạt anh…Hoặc chết hoặc tàn phế, tất cả đều không có kết cục tốt…Em từng là người tổn thương anh sâu nhất…lại sống rất khoẻ…”
Không, không phải vậy!

“…Hình Dã, dừng tay đi.” Tựa hồ đã đến giờ hồi quang phản chiếu, tinh thần của cô đã khá hơn nhiều, đưa tay sờ sờ mặt anh.

Đầu ngón tay chạm qua sống mũi cao thẳng và môi mỏng của anh, “Bởi vì em, hết thảy mới thành ra như vậy.

Nếu như không phải trò đùa dai năm ấy, anh cũng sẽ không mất đi bà ngoại, sẽ không mất đi người thân duy nhất trên cõi đời này thật lòng đối xử với anh.

Anh cũng sẽ không bị người ta mang đi, không cần trải qua những chuyện không may, chịu tủi chịu nhục như vậy…Càng không ra nông nỗi thế này…”
Thiếu niên gánh chịu bạo lực lâu dài trên sân trường khiến tính tình của anh trở nên thâm trầm, khắp người u ám.

Chỉ có để cho những người đã từng tổn thương anh phải trả giá thê thảm thì anh mới có thể bình ổn sự u ám nơi đáy lòng…
Năm đó, bởi vì gã đàn ông kia đánh mất khả năng sinh nở đời sau nên đã mang anh đi, mà anh lại bị xem như công cụ để duy trì giống nòi cho gia tộc.

Gã đàn ông đó đưa đủ loại phụ nữ lên giường anh, bắt anh dùng thuốc, hệt như súc vật suýt thì bị mấy ả cứng rắn cưỡi lên…Anh đã giết những ả đàn bà ấy…Từ đó về sau, bất kì người phụ nữ nào dám lại gần anh cũng sẽ khiến anh nhớ lại ký ức khuất nhục kia…Sự tàn nhẫn và máu tanh trong xương tuỷ dần dần thức tỉnh…
Nói cho cùng, người từng bước từng bước ép anh đến đây…là cô.
Đấy là thông tin cuối cùng mà hệ thống truyền vào cho cô.
“…Em không được…rời đi…Anh…” Giọng Hình Dã khàn khàn quái dị, nắm tay cô, mắt liếc Tiết Minh Huyên bên cạnh, tia máu đỏ tươi trong đáy mắt nhìn đặc biệt dữ tợn, đáng sợ, “Bằng không, bọn chúng đều phải chết!”
“…” Ánh sáng nơi đáy mắt Trần Nhữ Tâm phai dần.

Cô biết Hình Dã làm được.

Anh có thể cứ thế để đám Tiết Minh Huyên rơi vào bẫy đã chuẩn bị sẵn, đáng tiếc…
“Đồng, ý, anh.” Hình Dã ngoan cường nhìn cô, tựa như không trông thấy sinh mệnh lúc này của cô đang trôi dần.

Rõ ràng anh biết rõ hơn bất kì ai, người trong lòng đang bị Tử Thần lôi đi, bất cứ kẻ nào cũng không thể cứu vãn.

Giọng anh khàn khàn, liều lĩnh khẩn cầu: “…Cầu xin em, Nhữ Tâm…”
Tay Trần Nhữ Tâm nắm lấy cà vạt anh, nhẹ nhàng lôi kéo, ý bảo anh cúi đầu xuống.
Hình Dã cúi đầu, muốn nghe rõ lời cô nói.

Hô hấp của cô càng ngày càng yếu ớt, tiêu cự trong mắt đã không thể tập trung.

Thậm chí đến cô còn không biết mình đang nói điều gì, chẳng qua bản năng buộc cô nói: “Chết không phải là kết thúc.

Rốt cục chúng ta sẽ còn gặp lại nhau…Anh đồng ý chờ em không?”
Tựa hồ trong nháy mắt, anh láng máng nghe thấy âm thanh vọng về từ viễn cổ: “Hình Dã, chàng đồng ý chờ ta không…” Kiên định, xa xăm, quen thuộc, khiến anh không ngăn được âm thanh run sợ, liên tâm kêu lên không ngừng.

Giọng nói này quá quen thuộc, là giọng nói khắc sâu trong linh hồn.

Anh chờ không biết bao nhiêu năm tháng, thậm chí anh còn chẳng hiểu mình tồn tại có ý nghĩa gì, cho tới khi nghe được giọng nói này.
Đáy lòng thở dài một tiếng cùng với sự thoả mãn, hệt như đang than: A, rốt cuộc cũng đợi được rồi…
“Anh đồng ý.” Anh bật thốt ra ba chữ này.
Nghe được đáp án của Hình Dã, tay Trần Nhữ Tâm vô lực rũ xuống.

Hai mắt vĩnh viễn nhắm lại…
Hình Dã không nổi điên như bệnh nhân tâm thần.

Chẳng qua anh chỉ ôm thân thể Trần Nhữ Tâm, không buông.

Anh cúi xuống khẽ hôn lên đôi môi lạnh băng của cô, “Mặc kệ bao lâu, anh đều tình nguyện đợi em…”
Có thể nghe rõ tiếng đồng hồ quả lắc vang lên tích tắc trong đại sảnh tĩnh mịch, cùng với “Boong – – boong – – boong…”
Đó là tiếng chuông điểm mười hai giờ đêm….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.