Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta

Chương 23: Tg1_23


Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 23: Tg1_23


Lúc Trần Nhữ Tâm mở mắt còn hơi hoảng hốt, cả người cứ như đang nằm mơ vậy, toàn thân nhẹ nhàng mất trọng tâm.

Cô trừng mắt nhìn, tiêu cự bấy giờ mới từ từ rõ dần.

Bên trong này là…chỗ nào?
Hết thảy trước mắt khiến Trần Nhữ Tâm ngẩn người, dưới thân còn mang cảm giác mềm mại sạch sẽ của vải nhuyễn.

Cô ngồi dậy, đưa tay xoa lên lan can màu vàng kim trước mặt.

Đụng vào thứ kim loại đặc biệt lạnh như băng kia, cô mới hồi phục lại tinh thần.
Thì ra, bản thân mình thực sự bị Hình Dã nhốt vào trong lồng chim.
“Em tỉnh rồi à.” Thuận theo giọng nói trông sang, chỉ thấy Hình Dã mang thức ăn tới, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Đầu còn đau nhức không? Ăn trước chút gì đi.”
“Em không đói bụng.” Đại loại do tác dụng của thuốc còn sót lại, thân thể Trần Nhữ Tâm hơi không gượng nổi, dựa vào lồng sắt nhìn anh đi đến trước mặt mình.

Chờ khi thấy rõ tia máu đỏ trong nhãn cầu anh, Trần Nhữ Tâm đột nhiên mở miệng hỏi: “Đã lâu anh chưa nghỉ ngơi à?”
“Sao vậy? Sao bỗng dưng quan tâm tới anh?” Hình Dã đặt cái khay xuống đất, cách lồng sắt cười như không cười nhìn cô: “Cùng một thủ đoạn, em định dùng tới hai lần sao?”
“Không phải vậy.” Giọng Trần Nhữ Tâm mang chút dịu dàng.

Cô ngửa đầu nhìn anh, nói: “Khi ấy em cho rằng trước nay mình là thế thân của cô bé kia, nên mới nói ra lời như vậy.

Thật xin lỗi, do em tự cho mình là đúng…”
“Im đi.” Hình Dã đứng lên lạnh lùng cắt đứt lời cô nói.

Sau đó tựa hồ phát hiện ngữ điệu của mình không đúng nên cúi người, duỗi tay dịu dàng xoa xoa đỉnh đầu cô: “Ngoan nào.

Đợi khi không còn ai cướp em từ tôi nữa, tôi sẽ thả em ra.”
Từ khi nào thì trạng thái tinh thần của anh…bắt đầu kém đi như thế? Trần Nhữ Tâm áp tay lên má anh, nhìn anh nói: “Em không có…”
“Xuỵt, đừng nói chuyện.” Môi mỏng Hình Dã câu lên nụ cười lạnh như băng.

Anh rút tay mình về, đặt túi giấy vào trong lồng, “Nghỉ ngơi thật tốt nhé.

Đây là quần áo để thay.”
Nhìn bóng lưng anh rời đi, Trần Nhữ Tâm vẫn thất thần.
Không biết qua bao lâu, Trần Nhữ Tâm hỏi: “Hệ thống, tôi hôn mê bao lâu rồi?”
“Một ngày một đêm.” Hệ thống trả lời: “Ăn trước chút gì đi.


Thân thể của cô không chịu nổi đâu.”
“Ừ.” Trần Nhữ Tâm gật gật đầu, “Trước tôi đã trì hoãn rồi.”
Nói cách khác, hôm nay là ngày 25.
Thời gian còn dư lại hai ngày.

Thời điểm mà mỗi một phút mỗi một giây đều ở tình trạng đếm ngược.

Vào lúc như vậy, sâu trong nội tâm cô lại có cảm giác bình yên khó nói thành lời.

Đợi chờ…dài đằng đẵng, loại cảm giác ấy tựa như khắc sâu vào linh hồn, cô không chỉ trải qua một lần.
Tựa lưng vào lồng sắt, suýt chút nữa Trần Nhữ Tâm đã rơi vào giấc ngủ.

Cô khó khăn mở mắt, cầm lấy cái ly mà Hình Dã mang đến, dùng nước súc miệng, lấy khăn tay ướt xoa xoa mặt rồi mới mở hộp giữ nhiệt ra.
Cháo rau dưa thanh đạm, thật ra nghe cũng làm cho người ta muốn ăn lắm.

Trần Nhữ Tâm ăn một chút, chung quy cô phải giữ lại tí thể lực mới được
Thấy cô ăn xong, hệ thống đột nhiên nói: “Thuốc sẽ khiến cô trở nên trì độn, phản ứng với bên ngoài chậm dần.”
Đôi mắt Trần Nhữ Tâm khép hờ, mất hồi lâu mới hỏi: “Trong cháo cũng thêm cái này à?”
“Mu bàn tay cô có một cái lỗ kim.” Hệ thống chậm rãi nói: “Trước khi cô hôn mê đã để lại rồi.”
“Ừ.” Trần Nhữ Tâm tiếp lời, sau đó nói: “Nhưng trước tiên tôi muốn thay quần áo.” Nói rồi cầm túi giấy kia, mở ra.
Hệ thống tự động che giấu cảm xúc.
Lôi bộ đồ từ trong túi giấy, ngoại trừ quần áo đang mặc trên người thì chỉ còn duy nhất một chiếc váy.

Váy dài màu trắng chẳng thích hợp lắm khi mặc vào mùa đông.

Váy bằng vải nhuyễn mềm mại, như đám sương mang cảm giác mông lung.

Trần Nhữ Tâm hơi do dự nhưng vẫn thay, chuẩn từng tấc thước, làn váy gần như che kín mắt cá chân, cổ áo quá rộng để lộ bả vai, cũng may vẫn có ống tay áo.

Mặc dù nhiệt độ tầng hầm này đã được điều chỉnh tốt, không khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, nhưng chung quy vẫn có cảm giác kì lạ, tựa như bản thân cô đang là con vật nuôi được hết lòng chăm sóc…cưng chiều vậy.

Quả thật càng nói càng giống một chú chim hoàng yến ngoan ngoãn chờ đợi chủ nhân trở về thưởng thức.
Trần Nhữ Tâm nằm xuống.

Có lẽ do tác dụng của thuốc, rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ.

Lần này ngủ cũng không biết đã ngủ qua bao lâu, Trần Nhữ Tâm chỉ cảm thấy toàn thân càng thêm hỗn loạn, đại não cũng trở nên rối bời.

Cửa hầm ngầm bị mở ra lần nữa, cô chưa phát hiện, cho đến khi Hình Dã mở cửa lồng sắt.

Nghe thấy âm thanh, bấy giờ Trần Nhữ Tâm mới hơi mở mắt.
“…Hình Dã?” Trần Nhữ Tâm vuốt vuốt huyệt thái dương, ngồi dậy.
Hình Dã nhìn cô từ trên cao, lạnh băng thốt ra hai từ: “Đi ra.”
Lúc Trần Nhữ Tâm phản ứng chậm cũng chẳng biết gì, cứ thế ngồi nhìn anh, nghe giọng nói còn hơi suy yếu: “Đi đâu cơ?”
Ai ngờ Hình Dã không trả lời cô, trực tiếp dắt tay cô, nửa kéo nửa ôm lôi cô ra ngoài.

Trần Nhữ Tâm được anh ôm vào trong ngực, hai chân cách mặt đất, bị ôm ngang lên.

Tay cô khoác lấy cổ anh theo phản xạ.
Đại não tựa hồ càng thêm rối bời.
Hình Dã không trả lời cô, đi đến bên kia, giơ tay nhấn vào nút nào đó trên tường, lập tức cửa mở ra.
Bên trong là một căn phòng tắm, hơn nữa không gian rất lớn.

Trần Nhữ Tâm còn chưa kịp thấy rõ đã bị anh thả xuống một góc ghế quý phi có vải nhuyễn mềm mại.
Kế tiếp một tay anh nâng lưng cô, thay cô kéo khoá váy xuống – –
“…Để em tự tắm.” Trần Nhữ Tâm duỗi tay chống ngực anh, “Em không chạy trốn đâu.

Anh thấy em bây giờ căn bản không đi xa được…”
“A…” Thấy dáng vẻ giãy giụa bất lực của cô, Hình Dã híp mắt nở nụ cười.

Gọng kính tơ vàng trên sống mũi khiến khuôn mặt tuấn mỹ của anh toát ra hơi thở quỷ quyệt.

Anh cúi đầu, giọng nói trầm trầm, “Dĩ nhiên anh biết em trốn không được, anh chỉ sợ em chết đuối trong bồn tắm thôi.”
“…” Sự xấu hổ sâu trong nội tâm làm cô vẫn không thể chấp nhận hành vi này: “Vậy em không tắm nữa…”
“Em cứ chán ghét anh đụng vào cơ thể em như vậy sao?” Tay Hình Dã vuốt ve sống lưng nhẵn nhụi trắng nõn của cô, tiện thể cởi nút áo ngực sau lưng xuống.

Cảm giác được thân thể dưới lòng bàn tay khẽ run sợ, sâu trong đáy mắt Hình Dã bao hàm ý lạnh, đè thấp giọng nói: “Lúc trước cũng nhịn vất vả lắm nhỉ?”
Lúc trước? Có phải anh hiểu lầm cái gì rồi không?
“Em không ghét anh chạm vào em, nhưng tắm rửa thì không được.” Trần Nhữ Tâm bất lực đẩy anh ra nhưng lại bị một tay anh kèm chặt, không nhúc nhích được.
Quần áo trên người bị cởi hết.


Chờ khi trên người không còn mảnh vải che thân, hai mắt Trần Nhữ Tâm nhắm nghiền, sau đó cả cơ thể bị anh ôm vào bồn tắm.

Cả người trầm xuống nước ấm, lúc chưa phát hiện động tác tiếp theo của anh, cô mở mắt.
“Cho em năm phút tắm rửa sạch sẽ.

Anh không quan tâm tới việc tự tay tắm cho em đâu.”
Đối diện đôi con ngươi tịch mịch của Hình Dã, ở đó hệt như một cái đầm lầy nguy hiểm mà bất cứ lúc cũng có thể nuốt chửng lấy con người.

Trần Nhữ Tâm gật đầu.
Hình Dã thu hồi ánh mắt, quay lưng lại, không hề tránh đi.
Trần Nhữ Tâm nắm chắc thời gian tự tắm rửa sạch sẽ rồi tính toán tận dụng đẩy cao tốc độ, nhưng sự mềm yếu bất lực hoàn toàn rời khỏi ý chí của cô.

Tắm sạch xong, Trần Nhữ Tâm khoác tay lên mép bồn tắm, chậm rãi đứng dậy.

Lúc tay buông lỏng mép bồn tắm thì dưới chân đột nhiên mềm nhũn, lập tức cả người mất đi lực cân bằng.

Khi thấy mũi miệng sắp bị sặc nước thì một vòng tay mạnh mẽ nhấc hông cô lên, ôm cô vào trong ngực.
Bấy giờ cả người Trần Nhữ Tâm nằm trong ngực Hình Dã, bọt nước làm ướt âu phục anh.

Hô hấp gấp gáp của Trần Nhữ Tâm cuối cùng cũng lắng xuống, ngoan ngoãn nằm trước ngực anh.

Sau khi bị ngâm nước ấm, gương mặt Trần Nhữ Tâm càng trở nên kiều diễm động lòng người, lông mi thật dài vô thức run run.

Trần Nhữ Tâm ngẩng đầu nhìn anh, đồng tử phản chiếu dáng vẻ của anh, bên trong hoàn toàn không có sắc thái nhu nhược, chỉ bình tĩnh nhìn anh, không có ý kháng cự, thậm chí chỉ có sự bình yên.
Màu sắc nơi đáy mắt Hình Dã sâu dần, hô hấp cũng mang theo du͙ƈ vọиɠ âm trầm.

Xúc cảm lòng bàn tay mềm mại khiến sự u ám trên mặt anh yếu đi vài phần.

Anh tự tay quấn khăn tắm cho cô.

Ôm cô về giường, Hình Dã đặt một cái túi giấy trước giường cô, sau đó rời đi đầu không ngoảnh lại.

Nếu nhìn kĩ còn phát hiện được bàn tay nắm chặt của anh khẽ run sợ.
Hình Dã che dấu tâm tình nơi đáy mắt, ra khỏi tầng hầm.
Bên ngoài ánh nắng mặt trời chói chang phủ lên đầu, bầu trời vạn dặm không mây.

Sau cơn mưa, tiết trời sáng sủa khó có được.

Hình Dã giơ tay che đi ánh mặt trời chói mắt, rõ ràng đang đứng dưới ánh mặt trời, vậy mà lại không cảm giác được một tia ấm áp nào.
“BOSS, hết thảy đã chuẩn bị tốt.”
Người đàn ông áo đen lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Hình Dã.


Anh xoay người, dù cặp mắt kia bị tròng kính ngăn trở nhưng vẫn không thể che hết sự rét lạnh và âm lãnh trong đó.

Dường như một cái chớp mắt yếu đuối vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Đi thôi.”

>>>>>
Cùng lúc ấy, trụ sở.
Bạch Tiểu Nhã mặc cảnh phục vừa người.

Nét mặt cô ta lạnh lùng, cầm trên tay một túi hồ sơ bịt kín, đi qua đại sảnh trực tiếp tìm được phòng làm việc của Hình Dã.
Trương Trạch Nghĩa đứng ở cửa trông thấy Bạch Tiểu Nhã, lên tiếng chào hỏi: “Chị Bạch, Tiết đội trưởng vừa mới đến phòng làm việc của cục trưởng.

Chị ngồi trước một lát, tôi rót cho chị chén trà.”
“Ừ, cảm ơn Tiểu Trương.” Bạch Tiểu Nhã nhận lấy chén trà Trương Trạch Nghĩa đưa cho, lại không uống mà đặt túi hồ sơ bịt kín bên cạnh tay mình.
Lúc Tiết Minh Huyên trở lại, chén trà trong tay Bạch Tiểu Nhã đã nguội lạnh.
“Tiểu Nhã?” Tiết Minh Huyên ngồi trước bàn làm việc, nhìn cô ta, hỏi: “Có chuyện gấp gì sao?”
Bấy giờ hơi thở trên người Bạch Tiểu Nhã khắc nghiệt hơn so với bình thường, chỉ thấy môi hồng cô ta hé mở rồi nhìn anh ta, nói: “Chỉ sợ chẳng ai nghĩ ra.

Phẫu thuật thẩm mỹ cho những nạn nhân nữ trước kia lại do Hình Dã mổ chính.

Không lâu sau khi giải phẫu, vài nạn nhân đã xuất hiện một số vấn đề về thần kinh.

Căn cứ vào tài liệu điều tra hiện trường cho thấy bọn họ tự sát, nhưng đó là vì bị người ta dùng hành vi thôi miên.

Vậy nên, đây cũng được tính là gã ta mưu sát.”
Hô hấp Tiết Minh Huyên ngưng trọng, trầm giọng nói: “Cô thật sự có chứng cứ ư?”
“Ừm.” Dĩ nhiên nội tâm Bạch Tiểu Nhã cũng không bình tĩnh.

Cô ta hít một hơi thật sâu, “Gã là thiên tài, đáng tiếc đi lầm đường.

Có điều đến nay tôi vẫn nghĩ không ra, tại sao Hình Dã lại cho những nạn nhân kia phẫu thuật thẩm mỹ…Tựu trung không thể nói là hành vi vô thức nhỉ?” Cô ta đưa đồ trong tay cho Tiết Minh Huyên, nói: “Tự anh xem đi.

Chỉ cần nhóm chúng ta đủ khả năng xông vào bên trong tầng hầm, thì có thể lục ra đủ bằng chứng buộc tội kia.”
Nhận lấy túi giấy dày trên tay Bạch Tiểu Nhã, Tiết Minh Huyên vừa mở ra xem, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Khi thấy ảnh chụp trang cuối cùng không thể nhìn rõ, người trong hình mà anh ta thấy lại là…
Tiết Minh Huyên lập tức xanh cả mặt, thậm chí còn quên hỏi Bạch Tiểu Nhã làm thế nào cô ta lại có được những thứ này.

Anh ta lạnh giọng ra lệnh: “Chuẩn bị áp dụng lệnh bắt đối với tội phạm tình nghi Chử Việt!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.