Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta

Chương 22: Tg1_22


Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 22: Tg1_22


Sau khi nghĩ thông suốt điều này, Trần Nhữ Tâm mới biết bản thân mình đã mắc vào sai lầm gì.

Nhưng trước mắt cô phải nghĩ cách liên lạc với Hình Dã.
Nghĩ vậy, Trần Nhữ Tâm trở về phòng ngủ, đến trước bàn trang điểm kéo ra một ngăn, lôi chiếc di động đã lâu chưa dùng.

Lật thấy số máy Hình Dã trong thông tin danh bạ, gẩy qua.
“Thật xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã đóng.” Giọng nữ máy móc buộc Trần Nhữ Tâm buông di động xuống, xem ra tối nay không còn cách nào rồi.

Cất lại di động vào ngăn kéo, Trần Nhữ Tâm ngồi một hồi lâu mới chuẩn bị nghỉ ngơi.
Có chăng vào lúc cô chưa kịp nhận ra thì điều gì đó đang âm thầm xảy ra sự thay đổi, chẳng qua vì nó quá nhỏ nên mới cô bị lơ đi mà thôi.
“Ngủ ngon nha.” Hệ thống nhẹ nhàng nói một tiếng.
Trần Nhữ Tâm nhắm mắt lại, “Ừm.”

>>>>>
Liên tiếp ba ngày, Trần Nhữ Tâm chưa từng nhìn thấy Hình Dã, cũng chưa từng ra ngoài.
Cách hôm 27 tháng 11 càng ngày càng gần, Trần Nhữ Tâm càng tỏ ra bình tĩnh, không chừng cơ hội hoàn thành nhiệm vụ ở nơi yên tĩnh này đang phải đối diện trước bão táp.

Một hôm, đương chìm vào giấc ngủ trưa, Trần Nhữ Tâm nghe thấy âm thanh di động vang lên.

Cô đứng dậy, xỏ dép tử tế xong mới đến bàn trang điểm lấy di động của mình, nhìn thấy một dãy số xa lạ.
Trần Nhữ Tâm chắc mẩm là số quấy rầy, chuẩn bị ngắt máy, nhưng lại không cẩn thận đụng phải nút trả lời.
“Nhữ Tâm, xin lỗi đã làm phiền em vào lúc này.”
Là Tiết Minh Huyên? Mi tâm cô cau lại: “Có việc gì sao?”
“Tôi liên tục liên lạc cho em mà không được.” Giọng Tiết Minh Huyên nghe hơi đè nén, “Anh ta có làm gì em không?”
“Tôi tốt lắm.” Trần Nhữ Tâm không muốn nhiều lời với anh ta, “Không có chuyện gì thì tôi ngắt máy trước…”
“Đợi chút!” Tiết Minh Huyên hít một hơi thật sâu, “Nhữ Tâm, tôi có thể giúp em rời khỏi nơi đó.

Chử Việt là một gã cực kì nguy hiểm.

Đội chúng tôi đã giám sát gã một khoảng thời gian và nắm được chút manh mối rồi.

Em đừng để bị vẻ ngoài của gã lừa…”
“Về sau chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa.” Trần Nhữ Tâm nhìn thoáng qua mây đen che khuất chân trời bên ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói: “Chuyện của tôi cũng chẳng liên quan gì đến anh.”
Tiết Minh Huyên giãy giụa nói: “Nhữ Tâm, đừng tuỳ ý, tôi chỉ không muốn em có bất cứ tổn thương gì.”
“Tôi nói, chuyện của tôi không liên quan đến anh.”
Im lặng ngắn ngủi, rốt cuộc Tiết Minh Huyên cũng bình tĩnh lại, đột nhiên anh ta nói một loạt lí lẽ vì tình hình chung: “Vậy thì tiếp đây, tôi lấy tư cách cảnh sát hình sự để thẩm vấn em, đối với chúng tôi, mỗi một câu em thốt ra đều tác động không nhỏ vào sự tiến triển của vụ án.”
Đôi mắt Trần Nhữ Tâm rủ xuống: “Mời nói.”

“Suốt cả ngày 20 tháng 11, em có ở bên cạnh Chử Việt không?”
“…” Ngày đó đúng vào hôm cô gặp mặt Bạch Tiểu Nhã, đồng thời cũng là ngày Hình Dã tức giận tới độ muốn giết cô, Trần Nhữ Tâm đáp: “Buổi sáng anh ấy đi làm như thường lệ.

Sau giờ ngọ tôi đi gặp một người bạn.

Trên đường về không cẩn thận bị xe đụng phải, Chử Việt hay tin thì lập tức chạy về…”
“Vậy thời gian gã trở về là lúc mấy giờ?”
“Trời tối, không để ý.”
“Buổi tối luôn ở bên cạnh em sao?”
“A di trong nhà nói công ty anh ấy có một số việc, lại về công ty.”
“Em bị thương nghiêm trọng không?”
“…Cảnh sát à, vấn đề này đâu có liên quan gì tới vụ án nhỉ?”
Bên kia hơi khựng lại, “Xin lỗi.”
“Còn vấn đề gì không?”
“Chúng tôi nghi ngờ đêm đó gã ta có liên quan đến vụ án giết người ở hội sở* tư gia XX.

Đêm hôm ấy đích xác gã đã tới công ty, nhưng sau hai tiếng gã rời khỏi công ty một mình.

Có người trông thấy gã xuất hiện tại hội sở kia, thời gian rời đi cũng trùng với thời gian hai nạn nhân tử vong.

Vậy nên, chúng tôi đang điều tra.”
*: Hội sở là nơi tập trung nhiều ông “sếp lớn” của ngân hàng, đầy đủ các quyền hành khác nhau.

Mỗi khi có vấn đề liên quan đến trụ sở hoặc chi nhánh thì sẽ cùng nhau tập trung và đưa ra quyết định.

Tóm lại, hội sở là nơi đưa ra chính sách, chiến lược quan trọng chi phối hoạt động của ngân hàng.

(Theo nganhangviet.org)
“Người chết là ai?” Trần Nhữ Tâm hỏi.
“Một cô công chúa* cực kì nổi tiếng của hội sở, trong đó còn có một vị khách.

Trước khi chết, công chúa đã xảy ra quan hệ với người kia.

Đêm hôm ấy cô ta cũng tiếp đãi vài vị khách nữa, Chử Việt là một trong số đó.”
*: Fact: “Công chúa là một cách gọi khác của gái mại dâm, cave thường thấy ở khu vực Hồng Kông, Ma Cao, Quảng Đông.” Cre:FB #Thuy.
“Dịch vụ cung cấp công chúa à?”
“Khụ, hội sở kia từng nằm trong danh sách của cảnh sát chúng tôi.”

Cái gọi là danh sách phỏng chừng chính là nơi cung cấp dịch vụ.

Trần Nhữ Tâm hơi suy tư, nói: “Chử Việt không có mưu cầu đối với chuyện tìиɦ ɖu͙ƈ.

Về mặt này anh ấy rất cực đoan nên không cho tôi đụng vào, càng không đi đụng chạm người đàn bà khác.”
“…” Tiết Minh Huyên ngừng một chút, “Tôi hiểu rồi.”
Trần Nhữ Tâm thản nhiên hỏi: “Nói xong chưa?”
“Nếu có chuyện gì, xin hãy liên lạc với cảnh sát chúng tôi đúng lúc.”
Cúp điện thoại, ấn đường Trần Nhữ Tâm cau lại.

Thời gian nhiệm vụ đã đếm ngược rồi sao?
Suy nghĩ đến đó, ánh mắt Trần Nhữ Tâm rơi xuống chiếc hộp gấm được làm bằng gỗ đặt trên bàn trang điểm.

Ngọc quyết này còn chẳng kịp mang ra ngoài.

Ngẫm lại từ sau hôm ấy cô chưa từng gặp Hình Dã.
Trần Nhữ Tâm mở hộp gấm bằng gỗ, cầm miếng ngọc quyết nhỏ kia ra.

Suy nghĩ, tốt hơn hết vẫn nên đeo trên người.

Nhỡ may gặp lại anh rồi đưa trực tiếp cũng được.
Cất chiếc hộp gấm tinh xảo quý giá vào ngăn kéo, Trần Nhữ Tâm thay quần áo chuẩn bị đi dạo vườn hoa một chút.

Suốt ngày ngồi đợi trong phòng sẽ có cảm giác bức bách.
Lúc sắp đi, laptop trên bàn đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở, là bưu kiện mới.
Trần Nhữ Tâm trở về, ngồi trước máy vi tính mở bưu kiện mới ra, sau khi xem xong lập tức xoá bưu kiện, tiện thể chuyển một nửa số tiền vào tài khoản xa lạ.
Quả nhiên suy đoán của mình không sai, Bạch Tiểu Nhã này cũng chẳng phải là Bạch Tiểu Nhã kia.
Bình ổn tinh thần, Trần Nhữ Tâm đứng dậy rời khỏi.

Lúc xuống lầu, quản gia hỏi dò: “Cô muốn đi ra ngoài à?”
“Không, tôi chỉ muốn ngồi ở vườn hoa một lát thôi.”
Quản gia hơi khom người: “Vậy tôi chuẩn bị trà chiều cho cô.”
“Cảm ơn.” Trần Nhữ Tâm khẽ lắc đầu, “Không cần đâu.”
Một mình ra vườn hoa, Trần Nhữ Tâm ngồi xuống xích đu bằng gỗ, khẽ nhắm mắt lại.


Mặt trời bị mây đen che mất một nửa, vầng thái dương rọi xuống người cô tạo nên một cảm giác không chân thực.
Khi cơn mệt mỏi ập tới, Trần Nhữ Tâm lại đứng dậy quay về phòng ngủ.

Đúng lúc này túi áo hơi rung lên, thì ra vừa nãy nghe điện thoại xong, cô đã tiện tay thả di động vào túi áo.
Trần Nhữ Tâm híp nửa mí, lòng bàn tay lướt qua màn hình, tiếp máy: “Uy?”
“Xin lỗi, làm phiền em không?”
“…” Nghe thấy giọng nói này, Trần Nhữ Tâm hơi hơi nhíu mày, “Tiết Minh Huyên, chuyện gì?”
“Em đến quán cà phê mà bọn mình tới lúc trước đi.

Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.”
“Chuyện gì lại không thể nói qua điện thoại hả?”
“Có điều em cần phải biết.” Tiết Minh Huyên hít một hơi thật dài, “Tôi cũng không hi vọng nhìn thấy em ở phòng thẩm vấn.”
“…” Chẳng biết đôi mắt của cô chợt loé lên cái gì, nhưng lại tựa như chưa từng thay đổi.

Xuyên qua cửa sổ sát đất, cô nhìn cửa chính cách đó không xa.

Một bên thuyết phục Tiết Minh Huyên: “Để tôi suy nghĩ đã.”
Trong ống nghe truyền đến giọng nói Tiết Minh Huyên: “Tôi đợi em ở quán cà phê.

Trước 8 giờ tôi sẽ đợi em ở đó.

Hy vọng em có thể tới.”
Trần Nhữ Tâm chưa lên tiếng.

Cử động của Tiết Minh Huyên bây giờ cũng đang thử dò xét cô, nói không đi thì nằm trong dự đoán của anh ta, điều này khó tránh khỏi thời giờ vốn đã ngắn nay còn bị rút thêm thời gian.

Mặt khác, cô liên tục ở đây, liên tục không thấy Hình Dã đâu, vậy chẳng có nửa tác dụng nào đối với nhiệm vụ này.
Cô đã không còn dư thừa thời gian để cùng Hình Dã như thế này một cách vô ích nữa.
Mà hiện tại đây Hình Dã không nghe lọt cái gì, mặc kệ Trần Nhữ Tâm có giải thích thế nào thì rốt cuộc anh cũng chỉ cho rằng đối phương đang nói dối, ngược lại sẽ gây bất lợi cho chính nhiệm vụ của mình.
Có lẽ, đôi khi cách thức quá ôn hoà, trái lại sẽ không thể mang đến tác dụng.

Tối thiểu thì cách này chẳng có một nửa tác dụng nào với Hình Dã cả.

Giống như Trần Nhữ Tâm đã từng hỏi hệ thống, nếu thuận theo Hình Dã vô điều kiện, liệu có thể hoàn thành nhiệm vụ, không cho người kia hoá đen nữa hay không.
Thái độ hệ thống khi ấy khá đáng nghi, nhưng vẫn gián tiếp nói với Trần Nhữ Tâm: Không thể nào.
Mà mấy ngày nay, Trần Nhữ Tâm cũng ham muốn rất nhiều đối với cái gọi là nhiệm vụ này.

Từ lúc mới bắt đầu cô đã có cảm giác nửa tuyến truyện vững như tượng gỗ, mà tuyến bên kia chẳng rõ nằm trong tay ai khiến cô không thể không đi theo hướng kịch bản mà đối phương đã ấn định.

Cũng chính bởi vì thế nên cô mới cảm thấy không biết phải theo ai.
Nghĩ đến đây, Trần Nhữ Tâm hơi suy tư, vừa ra khỏi phòng ngủ, vừa đổi hướng nói với Tiết Minh Huyên: “Bây giờ tôi sẽ qua.”
Tiết Minh Huyên tựa như thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy tôi chờ em, không gặp không về.”
“Ờ, không gặp không về.” Trần Nhữ Tâm nói xong thì cúp điện thoại, đột nhiên cảm thấy không đúng lắm.


Cô vô thức định quay đầu nhưng cổ tay đã bị người kia dùng sức nắm lấy – –
“Chẳng phải anh đã nói, đừng chạy lung tung sao?”
Giọng nói trầm thấp dinh dính vọng vào tai cô, bị hơi thở tối tăm bao phủ đằng sau lưng, cảm giác nguy hiểm khiến cả người Trần Nhữ Tâm không nhịn nổi mà run lên.

Một bàn tay mạnh mẽ phủ lấy, mò mẫm cái cổ yếu ớt của cô, giống như chỉ cần anh hơi dùng sức là có thể bẻ gãy.

Đầu ngón tay thon dài lạnh buốt lưu luyến ở xương quai xanh và động mạch cổ, ái muội mò mẫm, mang hàm súc tình tứ cùng sự gian manh khiến người ta e ngại.

Môi anh như vô tình đụng phải vành tai cô, giọng nói trầm thấp từ tính còn mang theo hàm ý vui vẻ không rõ: “Để anh đoán nhé…Là đi gặp ai đó chăng?”
“Hình Dã, buông em ra trước đã…” Cái cổ bị người kia chế trụ, tuỳ ý đùa cợt.

Cảm giác này cũng không tốt.

Tay còn lại của Trần Nhữ Tâm đặt lên anh, “Anh liên tục không muốn gặp em.”
Anh hơi dùng sức vuốt ve cổ tay cô, hô hấp phả vào cái gáy mẫn cảm của cô.

Sâu trong đôi mắt, ở nơi mà cô không thấy được, là sự ngoan tuyệt và điên cuồng.

Anh cười khẽ: “Vậy nên em đi tìm Tiết Minh Huyên ư?”
Anh đến từ lúc nào…Trần Nhữ Tâm nhắm mắt, lại bình tĩnh mở ra: “Anh nghe thấy.”
Trên mặt Hình Dã thuỷ chung mang theo nụ cười.

Cặp mắt sau tấm kính lạnh như băng kia tựa hồ đang nhìn vật chết, nhưng anh lại dùng giọng nói dịu dàng với người trong ngực: “Anh vốn không muốn làm như vậy, không muốn nhìn thấy em chật vật, cũng không muốn nhìn thấy em lộ ra vẻ khổ sở.

Anh chỉ muốn bảo vệ em thật tốt, yêu thương em, cưng chiều em…Nhưng anh làm thế thì có ích lợi gì đâu? Bên ngoài nguy hiểm như vậy, em lại không nghe lời, bị thương lúc anh không nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ?”
“…Hình Dã?” Cơ thể bị anh xoay lại đổi thành tư thế mặt đối mặt.

Trần Nhữ Tâm muốn mở miệng, nhưng bị ngón tay anh ngăn lại.

Sau một giây, chỉ thấy anh cúi đầu, môi mỏng lạnh lẽo ấn lên môi cô, cái lưỡi mạnh mẽ cạy khoang miệng cô ra, một viên thuốc nhỏ thuận theo lực đẩy của anh trôi xuống dưới.

Sau khi xác định cô đã nuốt, Hình Dã mới rời môi cô rồi dịu dàng áp tay lên gò má cô.

Sự bướng bỉnh và cuồng loạn nơi đáy mắt làm người ta không rét mà run, chỉ nghe anh nhẹ nhàng nói: “Em là của anh, dù có chết thì cũng vẫn là của anh.”
Giọng nói dịu dàng tựa như đang làm nũng lại khiến đáy lòng Trần Nhữ Tâm vô cớ sinh ra chút bất an: “…Anh cho em nuốt cái gì vậy?”
“Để em ngoan ngoãn nghe lời thôi.” Hình Dã thấy cô bất lực nhìn mình.

Bởi vì thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng nên anh ôm lấy cơ thể mềm oặt của cô.

Hình Dã cười thoả mãn, bế cô lên….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.