Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta

Chương 128: Tg6_7


Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 128: Tg6_7


“Cô làm gì vậy?!” Ôn Đạm Dung ngạc nhiên.

Giọng nói cũng hơi khàn đi: “Tại sao…không ra cùng?”
“Khụ khụ…” Máu tràn khóe miệng Trần Nhữ Tâm.

Không phải cô không muốn đi cùng, mà truyền tống trận này chỉ đủ một người ra.

Lấy mạng đổi mạng, cô nhất định phải đợi người tiếp theo đến.

Nhìn bóng y khuất dạng, bấy giờ Trần Nhữ Tâm mới chống tay để thân thể không ngã vào cát.
Trần Nhữ Tâm lau vết máu bên khóe miệng, chỉ bị thương thôi, chờ tí là được.
Nhìn nơi Ôn Đạm Dung biến mất, Trần Nhữ Tâm ngồi xếp bằng xuống, cởϊ áσ bào ra, băng bó cầm máu miệng vết thương còn chảy máu.
Dù mất đi tu vi nhưng cơ thể tu sĩ nguyên anh vẫn khỏe hơn nhiều so với người bình thường.

Vết thương này cũng chỉ khiến Trần Nhữ Tâm thấy hơi kiệt sức mà thôi.
Nhớ về câu nói chỉ bốn người mới được rời đi của khí linh tiên phủ, vậy thì những người tiến vào đây cũng sẽ lọt vào nơi quái dị này theo thứ tự.

Chỉ gϊếŧ chóc mới có thể ra khỏi đây.
Trần Nhữ Tâm nhắm mắt tĩnh tọa thay cho việc nghỉ ngơi.
Hồi lâu, khi mở mắt, Trần Nhữ Tâm đã chẳng còn thấy thi thể cách đó không xa nữa, ngay cả nửa vạt áo cũng mất tăm.
Sạch sẽ như thể…cảnh tượng máu me lúc trước là ảo giác của mình vậy.
Thế nhưng, cô không phải đợi quá lâu.
Không gian gần đó vặn vẹo một lát, ngay sau đó một nam nhân rơi vào.
Trần Nhữ Tâm nhìn đối phương, tay nắm chặt chuôi kiếm.
Nam nhân kia chưa bị thương.

Đạo bào trên người vô cùng sạch sẽ.
Đối phương ngẩng đầu lên nhìn về phía Trần Nhữ Tâm rồi giật mình, sau đó bước tới cung kính nói: “Tại hạ Mạnh Thiên Hạo, không biết tôn hiệu tiền bối?”
Trần Nhữ Tâm liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Đã nhận ra rồi, cần gì phải giả vờ giả vịt?”
“…Vãn bối thất lễ.” Mạnh Thiên Hạo cười cười, “Tiền bối cố tình che giấu thân phận.

Vãn bối nào dám làm như thân quen.”
Đây là đứa con số mệnh nên dĩ nhiên sẽ không chết ở nơi này.

Vì thế Trần Nhữ Tâm chưa định ra tay với hắn.

Nhưng kiếm trong tay cô lại chẳng thả lỏng chút nào.

Bấy giờ ngoại trừ môi hơi bợt bạt thì Trần Nhữ Tâm cũng không sứt mẻ gì.
Nhưng Mạnh Thiên Hạo đột nhiên mang một chiếc bình sứ bạch ngọc từ ống tay áo ra, dâng lên: “Còn đây là hồi xuân đan, phẩm cấp không cao, tiền bối đừng chê.”
Mùi máu trên người phảng phất.


Mặc dù vết máu ở vạt áo đã khô nhưng trông vẫn hơi khiếp đảm.
Vì tính toán khả năng thoát ra nhiều nhất nên Trần Nhữ Tâm vẫn nhận đan dược từ tay hắn, đổ ra, quả thực là hồi xuân đan.

Mặc dù phẩm cấp không cao, nhưng đối với Trần Nhữ Tâm, thứ này cũng hiếm lắm rồi.
Cô không thể mở nhẫn trữ vật.

Nhưng người này có thể ư? Trần Nhữ Tâm bình tĩnh nuốt đan dược.
“Bình đan dược này là vãn bối luyện, chỉ vì thói quen ngày thường thôi nên chưa cất vào nhẫn trữ vật.” Như hiểu rõ nghi hoặc trong lòng cô, đợi cô nuốt đan dược xong, Mạnh Thiên Hạo bèn giải thích.
“…Đa tạ.” Trần Nhữ Tâm cảm ơn hắn.
Dường như Mạnh Thiên Hạo hơi bất ngờ, hắn cười đáp: “Tiền bối khách khí rồi.”
Đan dược tác dụng rất nhanh.

Vết thương trước ngực Trần Nhữ Tâm đã khá hơn nhiều, vẻ mệt mỏi cũng vơi đi rõ.
Trần Nhữ Tâm trả bình đan dược còn dư cho hắn, “Số còn lại ngươi tự cầm lấy.” Chắc sẽ cần dùng tới.
Nhưng Trần Nhữ Tâm không thốt ra lời cuối cùng.
“Tiền bối, người có biết nơi này là đâu không?” Mặc dù Mạnh Thiên Hạo đã ngờ ngợ được một chút nhưng vẫn muốn khai thác thêm nhiều tin tức.
Trần Nhữ Tâm thờ ơ đáp: “Tuyệt linh chi địa.”
“Vậy tiền bối biết làm sao để…” rời đi, hai chữ cuối cùng còn chưa kịp nói thì đã thấy không gian trước mặt Trần Nhữ Tâm vặn vẹo, một người rơi vào.
Người kia cầm pháp khí luyện từ hài cốt người, thấy Trần Nhữ Tâm giả dạng đạo tu thì vô thức cầm pháp khí đánh thẳng về phía mệnh môn của Trần Nhữ Tâm – –
Mạnh Thiên Hạo vội hô: “Tiền bối cẩn thận – -!”
Trần Nhữ Tâm không động chân, đặt ngang kiếm trước người ngăn đòn đánh của đối phương.

Vì không có pháp lực nên đòn đánh này khiến gã kia chưa quen.

Hắn cũng chợt phát hiện nơi đây khác thường.

Mặt hắn lộ vẻ hung hiểm, nhất quyết gϊếŧ chết Trần Nhữ Tâm nhưng lại đề phòng Mạnh Thiên Hạo bên cạnh.
Mạnh Thiên Hạo vốn muốn đi qua hỗ trợ, nhưng nhận ra kiếm pháp của Trần Nhữ Tâm cũng không yếu…Chẳng phải nàng ta là pháp tu sao?
Thất sử Ma môn Dục Ma Sứ lại là kiếm tu?
Mạnh Thiên Hạo kinh nghi, nhưng cũng vì thế mà chưa tiến lên hỗ trợ, tránh làm đối phương mất hứng.
Trần Nhữ Tâm gạt bỏ đòn đánh của đối phương, hoặc có lẽ bây giờ cô không hề cảm thấy khó chịu với nó.

Cô không nôn nóng vì đan điền rỗng tuếch.
Nhưng với tên ma tu này lại không như thế.
Roi cốt vốn là pháp khí cao cấp trong tay hắn cũng trở thành thứ vũ khí tầm thường, rốt cục chỉ có thể thối lui.
Thế nhưng, Trần Nhữ Tâm chẳng ngừng đánh, chém nửa cánh tay của hắn.
Ẩn núp nhanh thật.
Trần Nhữ Tâm thừa thắng đuổi theo, cuối cùng trảm hắn ngay dưới lưỡi kiếm!
Thấy cô dứt khoát trảm tên ma tu kia rồi chém đứt đầu hắn ta, Mạnh Thiên Hạo thầm nghi ngờ, bèn đi tới.
Ngay lúc này, chỗ máu loang ra xuất hiện một truyền tống trận!
Ra được rồi ư?!
Trần Nhữ Tâm đứng trên truyền tống trận màu đỏ đó rồi nhìn về phía hắn: “Đây chính là cách rời đi.


Người tiến vào Hạo Nguyên tiên phủ sẽ tuần tự rơi ở chỗ này.”
Dứt lời, bóng Trần Nhữ Tâm biến mất giữa quầng sáng đỏ.
“Còn tưởng rằng có thể khiến nàng ta mang ơn mình chứ.” Mạnh Thiên Hạo lắc đầu bật cười.

Nàng biết rõ cách rời đi, nhưng từ đầu chí cuối lại không hề định gϊếŧ mình.

Giờ nàng còn nói biện pháp cho mình nữa…
Haiz, chung quy vẫn có cơ hôi.
Nghĩ vậy, Mạnh Thiên Hạo cong môi cười, cảm thấy hứng thú với nữ nhân này.

Đỏ đen đan xen.

Nham thạch nóng chảy ào ạt.

Dù đã giăng kết giới nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực kia.

Từ sau khi rời khỏi trận pháp quái dị, Trần Nhữ Tâm bị truyền tống trận dịch chuyển đến nơi này.
Linh khí nhanh chóng tràn vào cơ thể.

Tu vi bỗng chốc khôi phục.
Trần Nhữ Tâm vẫn áp chế tu vi ở kỳ trúc cơ, giẫm chân lên chuôi kiếm đen.

Ban đầu kiếm đen kia cực kì khó chịu với hành động đó của Trần Nhữ Tâm, nhưng cuối cùng nó đành khuất phục.
Giờ nó đã nhận chủ, chắc chắn sẽ không thể chống lại ý chí của đối phương.
Tuy nhiên, nó chưa từng bỏ qua bản năng gϊếŧ chủ nhân.

Chỉ chờ chủ nhân nhập ma hoặc trở nên suy kiệt thì nó có thể biến chủ nhân thành con rối của mình…
Trần Nhữ Tâm hoàn toàn chẳng biết suy nghĩ từ thanh phi kiếm mình đang giẫm lên, cô nhìn xuống nham thạch nóng chảy phía dưới, cảm giác như…thứ mình muốn tìm ở chỗ này vậy.
Hơi suy tư, Trần Nhữ Tâm gỡ cấm chế.

Tu vi lập tức trở về nguyên anh.
Cô đứng lơ lửng, vung kiếm đen về phía nham thạch nóng chảy kia! Oán khí màu đen như bách quỷ.

Sát khí và oán khí khủng khiếp khiến Trần Nhữ Tâm hơi khó chịu.

Đây là lần đầu tiên cô dồn hết sức lực để sử dụng chuôi kiếm này.
Tức thì, nham thạch nóng chảy bắt đầu tuôn trào, nhưng cũng vì thế mà biến thành một cảnh tượng khác.
Đó là một lối đi bị nham thạch nóng chảy giấu kín.
Trần Nhữ Tâm nhảy xuống.
Khi bóng dáng Trần Nhữ Tâm biến mất dưới thông đạo, nham thạch nóng chảy vừa bị bổ đôi lại gộp vào.
Như thể chưa hề xảy ra chuyện gì.

Bên ngoài là nham thạch nóng chảy, bên trong lại lạnh thấu xương.
Trần Nhữ Tâm bắt buộc phải vận hành chân nguyên trong đan điền thì mới không bị ảnh hưởng bởi âm khí.

Cô không dám khinh thường, chậm rãi bước về phía trước.
Dọc đường vẫn thấy hài cốt tu sĩ.

Trên ngón tay còn đeo nhẫn trữ vật.

Xiêm y của những thi thể đó đều nguyên vẹn.

Đa phần bị chém vài khúc xương sườn, không giống như chết tự nhiên…
Mà là bị gϊếŧ.
Nhưng những chiếc nhẫn trữ vật chưa bị lấy đi.

Trần Nhữ Tâm vừa đề phòng bốn phía, vừa quan sát đống thi thể.
Trong này đã từng có người đến.

Vậy đồ cô muốn tìm sẽ còn sao?
Mặc dù thầm nghĩ vậy nhưng cô không ngừng bước.
Đi rất lâu, rốt cục Trần Nhữ Tâm cũng ngừng lại.
Cô nhìn pho tượng đằng trước, nhất thời thất thần.
Đó là hàn ngọc ngàn năm khắc thành hình người.

Rõ ràng là tượng, nhưng lại làm Trần Nhữ Tâm cảm giác người này vẫn còn sống.
Pho tượng là một người phụ nữ, đẹp cực kì, không thể dùng vốn từ hạn hẹp để hình dung vẻ đẹp ấy.

Nụ cười nhẹ nhàng của nàng lại khiến người ta cảm thấy khó tả.
Một sự bất lực trước cám dỗ đó, muốn dâng cho nàng mọi thứ, dù có là linh hồn.
Trần Nhữ Tâm sực tỉnh khỏi trạng thái bất bình thường kia.

Cô ngưng nhìn pho tượng, quan sát mật thất sâu hơn cung điện này.
Dường như ở đây giống với một tế đàn.
Nên tìm nửa bộ công pháp còn thiếu của mình trước rồi rời khỏi nơi quái dị này thôi.
Trần Nhữ Tâm nhìn chiếc hộp ngọc tử đang trôi lơ lửng giữa không trung.

Chẳng lẽ là cái kia sao? Nghĩ vậy, Trần Nhữ Tâm cưỡi gió bay lên, kiểm tra không có cấm chế xong mới cầm chiếc hộp ngọc tử đó.
Thân thể nhẹ nhàng chạm đất.

Trần Nhữ Tâm mở chiếc hộp ngọc tử ra, bên trong trỗng rỗng.
Mặc dù đã có sự chuẩn bị nhưng cô vẫn cảm thấy bất ổn.
Tiên phủ Hạo Nguyên lớn như vậy.

Vẽ bản đồ cũng chẳng dùng được.

Bởi vì mỗi một ngóc ngách trong tiên phủ đều thay đổi nghiêng trời lệch đất nên bản đồ vốn vô dụng.
Trần Nhữ Tâm điềm tĩnh trả hộp về chỗ cũ.
Ngay khi Trần Nhữ Tâm chuẩn bị rời đi thì mật thất bắt đầu chuyển động một cách quái dị vào đúng thời khắc Trần Nhữ Tâm bỏ xa chiếc hộp ngọc tử.
Chờ lúc hồi thần, Trần Nhữ Tâm mới phát hiện ngón tay mình bị cứa.
Máu mình dây ra hộp ngọc tử, đồng thời liên kết với một thứ trong nhẫn trữ vật.
Trần Nhữ Tâm mở nhẫn trữ vật, lấy thứ kia ra.


Đúng cái viên huyết châu tụ thành từ máu mình lúc tiến vào tiên phủ Hạo Nguyên.
Viên huyết châu giãy khỏi Trần Nhữ Tâm, bay vào tế đàn, ngay giữa mi tâm pho tượng.
Kèm theo đó, pho tượng kia như có ý thức vậy, “nhìn” về phía Trần Nhữ Tâm, giọng nói vọng tận xương tủy buộc người ta phải phục tùng: “Đã lâu rồi ta chưa thấy người tu luyện (Thiên Dục Quyết) đấy.

Ngươi tên gì?”
“…Trần Nhữ Tâm.” Bất lực, Trần Nhữ Tâm nói tên mình cho nàng ta.
“Không cần đề phòng ta đâu.” Pho tượng kia nói chuyện, “Kể ra thì ta đã khai sinh (Thiên Dục Quyết)…Pháp quyết mà ngươi tu luyện không nguyên vẹn.

Ta có thể truyền đầy đủ pháp quyết cho ngươi.

Nhưng…”

Trần Nhữ Tâm thoát khỏi mật thất kia lúc nào chẳng hay.

Thậm chí cô còn không nhớ rõ trước đó xảy ra chuyện gì.
Thân thể rất khó chịu, rất mơ hồ, muốn…
Muốn cái gì?
Trần Nhữ Tâm lật tay đánh một chưởng vào bả vai mình để tỉnh táo nhanh chóng.
Linh khí bạo động và cảm giác quái gở khiến tiềm thức của cô lại bị gặm nhấm.
Bấy giờ mắt Trần Nhữ Tâm lờ đờ, nhưng cũng nóng trong người.

Bản năng dẫn dắt cô đi tìm người có thể hóa giải cho sự khó chịu của cô lúc này.
Cô đi rất xa, không áp chế tu vi.

Người khác chưa rom rõ là ai đã biến mất…
Tại một nơi xa khác trong tiên phủ.
Ôn Đạm Dung ngồi dưới gốc đại thụ hấp thu linh khí.

Y lập trận pháp và cấm chế phòng ngự bên cạnh để người khác không quấy rầy.
Hôm nay, cuối cùng Ôn Đạm Dung mở mắt ra, ngẫm nghĩ một chút, liệu có thể tìm lại được sát trận kia không.
Y đứng dậy bỏ cấm chế, cất bàn trận.
Có người! Đợi lúc Ôn Đạm Dung phát hiện thì đã muộn.

Y gọi phi kiếm bổn mạng chuẩn bị nghênh chiến, nhưng khi trông rõ đối phương lại ngừng tay.
Ôn Đạm Dung thoáng thở phào nhẹ nhõm trước sự xuất hiện đột ngột của Trần Nhữ Tâm.

May người này không sao…
Nhưng ngay sau đó, tu vi hậu kỳ nguyên anh đè nặng y khiến y không dậy nổi.

Phi kiếm trong tay cũng rơi xuống đất.
“Cô…lại muốn làm gì?” Thấy cô đè lên người mình, sắc mặt Ôn Đạm Dung nửa đỏ nửa trắng nhưng không hề phản kháng.

Thậm chí ngay cả giọng nói cũng yếu.
Người này coi y như tên ngốc sao?
“Muốn, muốn…” Hai mắt Trần Nhữ Tâm mờ mịt.

Cô cúi xuống hôn lên đôi môi lành lạnh của đối phương, duỗi lưỡi thăm dò miệng y, đồng thời xé đạo bào trên người y thành mảnh nhỏ…!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.