Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 127: Tg6_6
“Huynh tỉnh rồi.
Khỏe hơn chưa?” Trần Nhữ Tâm đỡ y, cố gắng để y thoải mái hơn.
Đối diện với con mắt kia, Ôn Đạm Dung cảm giác như đánh vào bông, chỉ hỏi: “Sao ta không cảm nhận được linh khí?”
“Bởi vì nơi này là tuyệt linh chi địa.”
Ôn Đạm Dung cau mày: “Tuyệt linh chi địa?”
“Nơi không thể dùng linh khí.
Tu sĩ tới đây sẽ chẳng khác gì người phàm.” Giọng cô khản đặc, cũng rất bình thản, “Còn đau không?”
“Đạo hữu không cần lo.” Ôn Đạm Dung thản nhiên nói rồi lập tức đứng dậy, nhưng vì mất nước nên cử chỉ hơi chậm chạp, bị Trần Nhữ Tâm giữ chặt.
Ôn Đạm Dung nhìn cô, “Cô muốn sao đây?”
Trần Nhữ Tâm lạnh nhạt liếc y, “Huynh muốn chết ở chỗ này hả?”
“…Cô có cách thoát ra?”
“Không có.”
Ôn Đạm Dung đứng dậy, Trần Nhữ Tâm cũng đứng lên.
Bấy giờ gió trở lạnh.
Mặt trời biến mất kèm theo nhiệt độ hạ xuống bất chợt so với sự nóng bức vừa nãy.
Pháp bảo trên người có thể chống đỡ khí lạnh ăn mòn, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh.
Với tu sĩ, bốn mùa không khác là bao, cảm giác nhiệt độ chênh lệch trong ngày cũng mơ hồ giống vậy.
Nhưng vào lúc này, cảm giác đó trở nên cực kì rõ ràng.
Mặt Ôn Đạm Dung hơi tái nhợt.
Môi mỏng bợt bạt, rất khô, hẳn là do thiếu nước.
Nhưng bấy giờ Trần Nhữ Tâm vốn không thể mở nhẫn trữ vật và bấm niệm pháp quyết sử dụng pháp thuật, chỉ vội vàng tìm cách rời đi.
Trần Nhữ Tâm nhặt chuôi kiếm màu đen kia lên, đi về phía Ôn Đạm Dung.
Thấy cô bất thình lình tới trước mặt mình, Ôn Đạm Dung vô tình lùi một bước.
Cơ thể vừa lui chưa ổn định, hơi lảo đảo ngã.
Trần Nhữ Tâm tự nhiên duỗi tay ôm lấy thì y mới không ngã vào mặt cát.
Đối diện với ánh nhìn đề phòng kia, Trần Nhữ Tâm chậm rãi nói: “Nếu muốn gϊếŧ huynh, ta đã động thủ từ lâu rồi, đâu cần phải chờ tới bây giờ.”
“Vậy không biết rốt cục các hạ muốn làm gì?” Tấn công y nhân lúc y không hề đề phòng, giờ lại cứu y?
Trần Nhữ Tâm nhìn thoáng sa mạc vô tận, nói: “Đều là người trong đạo môn, cũng không thể thấy chết mà không cứu.”
Chẳng ngờ khi nghe xong nét mặt Ôn Đạm Dung vừa trào phúng lại vừa phức tạp, hàm ý khó nói thành lời.
Trần Nhữ Tâm quay đầu đối diện cặp mắt điềm đạm của đối phương: “Mặc dù trước kia ta tấn công huynh, nhưng ta cũng chưa có địch ý gì với huynh cả.”
Dĩ nhiên là chưa có địch ý, bằng không thì sao mình lại vội vàng chẳng kịp chuẩn bị, bị nàng ta đắc thủ đơn giản như vậy chứ…Ôn Đạm Dung rũ mắt, dần sốc lại tinh thần, mặc kệ nàng ta muốn làm gì, cứ lựa chọn yên lặng quan sát tình hình trước đã.
Hơn nữa, giờ y chỉ cảm thấy cơ thể đặc biệt nặng nề, người mất cân bằng.
Cảm giác này khiến y rất khó chịu, nhưng bản năng không hề muốn yếu thế trước mặt đối phương, thế nên y luôn nhẫn nhịn.
Hiện tại bị cô ôm trong ngực, Ôn Đạm Dung hơi hoang mang rằng liệu có nên đẩy cô ra, hay là tin cô nốt lần này.
Y nhìn nữ nhân gần trong gang tấc, “Không biết đạo hữu xưng hô thế nào?”
“…Huynh cứ gọi ta A Thấm là được.”
“Ôn Đạm Dung.”
Trần Nhữ Tâm đáp: “Ừ, hân hạnh.”
“…” Ôn Đạm Dung không nói gì.
Nhiệt độ bốn phía càng ngày càng lạnh.
Đạo phục môn phái mà Ôn Đạm Dung mặc trên người vẫn chẳng ngăn được sự buốt giá kia.
Dường như phát hiện cơ thể y thay đổi, Trần Nhữ Tâm cúi đầu: “Lạnh à?”
“Rốt cục đây là nơi nào vậy?” Giọng Ôn Đạm Dung hơi yếu ớt.
Trần Nhữ Tâm nắm chặt eo y để cả cơ thể y dựa vào người mình, nói: “Trong trận pháp.
Nhưng trận pháp này không phải trận pháp bình thường, mà là trận pháp lấy vạn vật làm cơ sở lập trận.”
“Có cách nào hóa giải không?”
“Có thì có đấy.
Nhưng ta không rành về trận pháp, muốn tìm sinh môn phải tốn kha khá thời gian.” Mà thời gian của họ thì luôn ít ỏi…
Bỗng, tuyết rơi đầy trời.
Khi rơi trên da, bông tuyết như giấu cái gì vậy, chẳng biết là đâm đau hay lạnh đến thấu xương nữa.
Ôn Đạm Dung đột nhiên lên tiếng: “Buông ta ra.”
“Sao thế?” Trần Nhữ Tâm hỏi han nhưng chưa buông.
“Ta tìm thấy sinh môn rồi.”
“Huynh…tinh thông trận pháp?” Y đã tìm lại được kí ức sao?
“Hiểu sơ thôi.”
Trần Nhữ Tâm hồi thân, buông y ra.
Ánh mắt thoáng đăm chiêu.
Ôn Đạm Dung ngồi xổm xuống gỡ cây trâm trên đầu mình, bắt đầu tính toán phương hướng của trận pháp này.
Ôn Đạm Dung chuyên chú.
Dáng vẻ kia vốn không phải chỉ hiểu sơ sơ thôi đâu.
Xem ra vùng sa mạc này vô tận.
Thỉnh thoảng Ôn Đạm Dung lại ngẩng đầu nhìn lên trời rồi trông ra xa xa.
Có lúc, y phát hiện cái gì thì vẽ kí hiệu đơn giản trên mặt cát.
Có lúc, y nhìn đăm đăm về một hướng, nhìn hết một canh giờ.
Trần Nhữ Tâm đứng bên cạnh, vung kiếm chặn vật thể như bông tuyết từ trên trời rơi xuống giúp y.
Chẳng biết đã qua bao lâu, dường như ở đây không có giới hạn ngày và đêm, làm người ta mất đi khái niệm về thời gian.
Tuyết trắng dần dần phủ đầy mặt cát.
Ranh giới giữa chúng mang vẻ đẹp động lòng người.
“Đừng nhìn chằm chằm vào tuyết.” Ôn Đạm Dung lên tiếng, ngừng tay từ lúc nào không hay.
Y không ngẩng đầu.
Trần Nhữ Tâm thôi nhìn tuyết trắng kia.
Thế nhưng, đúng lúc này, hình như pháp trận ở không gian gần đó đang bất ổn.
Tức thì một nam nhân mặc đạo phục rơi từ trên xuống, ngã vào cát vàng.
Trần Nhữ Tâm vô thức siết chặt kiếm trong tay.
“…Đệ tử Kiếm tông?” Ôn Đạm Dung đứng dậy, nhưng vì ngồi xổm quá lâu nên hai chân đã tê cứng.
Thân thể bất giác ngã về phía mặt cát – –
Trần Nhữ Tâm nhanh tay lẹ mắt vươn tay nắm lấy thắt lưng y để tránh ngã vào cát.
“Đa tạ đạo hữu.” Ôn Đạm Dung nói lời cảm ơn, thái độ không mặn không nhạt.
Cơ thể đứng vứng thì Trần Nhữ Tâm mới buông tay ra.
Còn Ôn Đạm Dung lại bước tới chỗ người vừa ngã xuống.
Trần Nhữ Tâm vội hỏi: “Huynh đi đâu vậy?”
Ôn Đạm Dung hơi xoay người nhìn cô: “Cùng là đệ tử đạo môn, lẽ nào thấy chết không cứu?”
Cô chẳng nói lời nào.
Nhưng người này tốt bụng như vậy ư?
Dù nghĩ thế, Trần Nhữ Tâm vẫn đi theo.
Nơi người kia ngã không xa.
Đối phương chảy khá nhiều máu và cũng chưa mất ý thức.
Hắn cố chống kiếm dậy, nhìn về phía Ôn Đạm Dung cùng Trần Nhữ Tâm.
Thấy cả hai đều là pháp tu, mặt như thở phào nhẹ nhõm.
Phần lớn kiếm tu là khổ tu, mặc dù cơ thể không bì kịp với thể tu nhưng cũng khỏe hơn nhiều so với pháp tu.
“Tại hạ La Tĩnh Vân, đệ tử Kiếm tông, không biết đạo hữu xưng hô thế nào?”
Ôn Đạm Dung vẫn mặc đạo bào mang kí hiệu tông môn.
Y hành lễ ngang hàng, nói: “Ôn Đạm Dung, Huyền Quang Tông.”
La Tĩnh Vân dời mắt sang Trần Nhữ Tâm đang đứng đằng sau, “Vị tiên tử này là đồng bạn của đạo hữu sao?”
“Đạo hữu nói đùa.
Cùng lắm chỉ vô tình gặp mặt thôi.” Ôn Đạm Dung đối xử với La Tĩnh Vân bằng thái độ khách sáo mà xa cách, nhưng vẻ ấm áp của con cháu thế gia khiến người ta cảm tưởng như gió xuân.
“Ra vậy.” La Tĩnh Vân cười cười, “Nơi này quái lạ thật.
Chi bằng đồng hành cùng nhau đi?”
Tay Trần Nhữ Tâm nắm chuôi kiếm, không thả lỏng tí nào.
Ôn Đạm Dung cũng cười đáp: “Thế thì tốt.”
“Đạo hữu vào đây từ bao giờ vậy?” La Tĩnh Vân nhìn mặt trời đột nhiên xuất hiện.
“Ta đã bất tỉnh.
Lúc tỉnh dậy cũng chẳng biết từ bao giờ.”
La Tĩnh Vân lại hỏi: “Đạo hữu rơi xuống đây khi đang đấu pháp sao?”
Ôn Đạm Dung nhìn về phía hắn ta, nói: “Sao đạo hữu biết?”
“…Không dối gạt đạo hữu, ta đấu pháp với một đệ tử ma môn, chém gϊếŧ xong thì tới nơi này.”
“Thì ra là vậy.”
Hai người thăm dò lẫn nhau.
Trần Nhữ Tâm bỗng pháp hiện rằng mặc dù cái gã tên La Tĩnh Vân dính khá nhiều máu, nhưng hiển nhiên máu kia không phải của hắn.
La Tĩnh Vân thân ở đạo môn lại chưa từng nghe danh hiệu Ôn Đạm Dung, hẳn là đệ tử ngoại môn của kiếm tông.
Hồi lâu, La Tĩnh Vân như nhận ra điều gì, “Hình như ta đã từng nhìn thấy trận pháp này ở một cuốn sách cổ…”
“A?” Trông Ôn Đạm Dung vô cùng hứng thú.
La Tĩnh Vân cười gượng: “Đáng tiếc lúc ấy không để ý nên chẳng nhớ kỹ nữa.”
Ôn Đạm Dung than nhẹ: “Tiếc thật.”
“Nếu là trận pháp thì nhất định sẽ có sinh môn.
Chỉ cần tìm được sinh môn, chắc chắn ra ngoài được.” La Tĩnh Vân nói: “Chi bằng chúng ta tách ra tìm tâm trận nhé?”
Chỉ cần tìm được tâm trận thì có thể lần ra sinh môn.
Ôn Đạm Dung ngẫm nghĩ một chút, khẽ gật đầu.
Thế nhưng, ngay khi Ôn Đạm Dung quay lưng chuẩn bị rời đi, kiếm trong tay La Tĩnh Vân đột nhiên đâm về phía lưng y – –
Vốn luôn đề phòng, Trần Nhữ Tâm liền xả thân!
Đáng tiếc kiếm pháp của La Tĩnh Vân quái dị xảo trá, Trần Nhữ Tâm khó mà hóa giải kiếm chiêu, chỉ biết lấy thân làm lá chắn, chặn đường kiếm vốn nên đâm vào tim Ôn Đạm Dung, sau đó cô nắm chuôi kiếm đen đâm thật chuẩn vào ngực La Tĩnh Vân.
Thấy rõ kí hiệu trên chuôi kiếm của Trần Nhữ Tâm, La Tĩnh Vân bỗng trợn tròn mắt: “…Ngươi, rốt cục ngươi là người phương nào?”
Trần Nhữ Tâm không cho hắn nói chuyện.
Cô rút kiếm khỏi ngực hắn, trực tiếp chặt đầu đối phương.
Vết máu bắn lên mặt, lên người Trần Nhữ Tâm.
“…Cô!” Ôn Đạm Dung nhìn người đang cản trước mặt mình.
Miệng vết thương chảy máu liên tục.
Ánh mắt y cực kỳ phức tạp.
“Tại sao lại xen vào việc của người khác?”
“Khụ khụ…” Trần Nhữ Tâm ho khan, im lặng, rút thanh kiếm đâm trên người ra.
Vừa rồi khi Ôn Đạm Dung tính phương hướng trận pháp, cô nhìn mãi.
Trong lòng cũng biết rõ đôi chút.
Trận pháp này hiệu quả giống với thủ đoạn tà tu, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng bị phá giải đơn giản như vậy.
Còn tên La Tĩnh Vân kia…cũng chẳng phải La Tĩnh Vân của Kiếm tông, mà là đệ tử Ma môn.
Gϊếŧ chết La Tĩnh Vân thật, ngụy trang thành đối phương…khiến người ta buông lỏng cảnh giác.
Tiếc thay, bản thân Trần Nhữ Tâm cũng là người Ma môn, dù đối phương có ẩn núp khá hơn nữa thì kiếm trong tay cô sẽ không gạt người.
Muốn rời khỏi nơi này, chắc chắn phải lấy mạng đổi mạng, huyết tế tâm trận!
Lượng máu lớn ở động mạch cổ tên ma tu kia nhanh chóng nhuộm đỏ mặt cát dưới thân.
Tuyết trắng cũng bị nhuộm thành màu đỏ rực.
Song, mặt cát bắt đầu thay đổi.
Một vầng sáng đỏ xuất hiện bên cạnh thi thể…Trần Nhữ Tâm vươn tay đẩy Ôn Đạm Dung vào trong quầng sáng.
“Cô làm gì vậy?!” Ôn Đạm Dung ngạc nhiên.
Giọng nói cũng hơi khàn đi: “Tại sao…không ra cùng?”.