Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 119: Tg5_18
“Ta muốn thấy hắn.” Nói xong câu đó, Trần Nhữ Tâm như phát hiện được điều gì.
Cô quay qua đối diện với đôi mắt trầm của y, “Người này có phần liên quan đến ta, chàng đừng nghĩ nhiều.”
“…Nô tài không dám.” Chu Triều Khanh cúi đầu vẻ kính cẩn.
Lần này đến lượt Trần Nhữ Tâm cảm thấy bất lực, “Ta chưa bao giờ lừa dối chàng nửa lời.”
Chu Triều Khanh ngoan ngoãn đáp: “Trời lạnh rồi.
Thái tử phi nương nương nên về sớm để tránh bị cảm.”
“Chàng không tin ta sao?” Trần Nhữ Tâm đến bên cạnh y, “Ta chưa từng gặp quốc sư Vân Hề, chẳng qua ta muốn lấy thông tin từ chỗ hắn thôi.”
Thấy y vẫn cúi đầu, Trần Nhữ Tâm lại nói: “Người đời đều biết chủ nhân Tử Vi Cung tính toán tường tận chuyện thiên hạ nhưng lại không nhúng tay vào việc phân tranh giữa các nước.
Tuy là quốc sư Hạ Quốc, nhưng cũng chưa lạm quyền.
Ta muốn biết, rốt cục tại sao Tử Vi Cung tồn tại và tại sao lại gia nhập Hạ Quốc?”
Nếu Vân Hề không tham gia cuộc chiến giữa Trần Quốc và Hạ Quốc thì sẽ không xảy ra sự việc thảm khốc như vậy.
Rốt cục Vân Hề tới cầu kiến vì cái gì, danh lợi, quyền lợi?
Cũng có thể…là bản thân nguyên chủ?
Trần Nhữ Tâm tình cờ biết kết cục của nguyên chủ.
Dường như những chuyện sau này đều xảy ra sau khi nàng ta chết…Việc Vân Hề nhúng tay vào nội bộ Hạ Quốc sẽ khiến nội loạn nổi lên bốn phía rồi liên lụy đến tất cả các quốc gia khác…
Chu Triều Khanh chỉ có thể trả lời câu hỏi của cô rằng: “Xin thứ cho nô tài nông cạn ngu ngốc.”
“Ta cũng không biết.” Trần Nhữ Tâm cười tủm tỉm, “Thế nên ta mới muốn gặp vị Vân Hề quốc sư này.
Cơ mà, giờ ta bị Hạ Đế giam lỏng, sợ là không thể ra ngoài.
Tiếc thật.”
“Rồi về sau sẽ có cơ hội ạ.”
“Cũng đúng.” Trần Nhữ Tâm dịu dàng nhìn y, “Thời gian của chúng ta còn nhiều.”
“…Nô tài sẽ luôn ở bên cạnh người.”
“Ừ.”
Bấy giờ Trần Nhữ Tâm cũng chẳng hề biết…Hồn phách của mình đã sớm không thể giấu được người trước mặt, quên luôn rằng hành trình nhiệm vụ không hề đơn giản như vậy.
Thế nhân không ngăn cản cô hoàn thành nhiệm vụ, mà chính là thiên đạo.
Trần Nhữ Tâm hết cách rời khỏi Thái Cùng Điện, người khác cũng chẳng vào được, nên dĩ nhiên cô không thể tới cung Thiên Sách và gặp đối tượng nhiệm vụ của mình.
Dù trong lòng thầm tiếc nuối, nhưng cũng bó tay.
Chỉ biết đợi thời cơ thôi.
Lúc chạng vạng, Hạ Hầu Phỉ Nhiên bất ngờ qua thăm.
Trần Nhữ Tâm dựa trên giường đọc sách, vừa ngẩng đầu thì thấy Hạ Hầu Phỉ Nhiên đến, bèn đặt sách xuống, khẽ hành lễ: “Nô tì tham kiến thái tử điện hạ.”
“Những ngày qua cô thấy ngươi nhàn nhã quá nhỉ.” Hạ Hầu Phỉ Nhiên nhìn cô chằm chằm.
Đáy mắt mang tâm trạng phức tạp, có căm hận, có chán ghét, “Ngươi đã hủy hoại mọi thứ của cô.
Địa vị thái tử này e rằng khó mà ngồi vững.
Ngươi vui lắm phải không?”
Trần Nhữ Tâm đứng dậy thì ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người hắn ta.
Cô thờ ơ đáp: “Thái tử điện hạ nói đùa.”
“Cô không hề nói đùa.” Hạ Hầu Phỉ Nhiên nói như đang gằn giọng, “Ngươi tính trăm phương ngàn kế, sự nghiệp mà nhiều năm qua cô đã khổ tâm bị phá hủy.
Còn ngươi, ngươi được gì?” Nghĩ tới việc cô chưa bao giờ tiếp xúc thân mật cùng mình, Hạ Hầu Phỉ Nhiên lại thầm phẫn hận, duỗi tay bóp cổ cô, “Ngươi thủ thân vì ai hả?!”
“Thái tử điện hạ, ngài uống say rồi.” Cổ Trần Nhữ Tâm bị bóp chặt, hơi khó chịu, muốn tách tay hắn ra nhưng lại bất lực, “…Buông…mau.”
Ngay khi Trần Nhữ Tâm hoa mắt vì hít thở không thông, cô bỗng nghe thấy tiếng một người quen.
“Thái tử điện hạ, đại quân Trần Quốc gần kề.
Nếu như bây giờ thái tử phi chết thì sợ là sẽ chọc giận thánh thượng.”
Rốt cục Hạ Hầu Phỉ Nhiên cũng chưa hoàn toàn mất tỉnh táo.
Hắn vẫn sợ Hạ Đế một cách vô thức nên buông tay ra.
Thân thể Trần Nhữ Tâm liền ngã xuống đất, bất giác ho khan, mặt lộ vẻ khó chịu.
Chu Triều Khanh cố nhịn không ôm lấy cô.
Y quỳ gối.
Hạ Hầu Phỉ Nhiên lạnh lùng nhìn y: “Chu Triều Khanh?”
“Đúng là nô tài.”
“Trái lại ngươi là một con chó ngoan đấy.”
“Thái tử điện hạ khen nhầm.”
Lời nói này chẳng có gì, nhưng giờ lọt vào tai Hạ Hầu Phỉ Nhiên lại thành câu châm chọc.
Một tên hoạn thần nhãi nhép trào phúng hắn ư?!
Lửa giận trong lòng Hạ Hầu Phỉ Nhiên chuyển qua người y, hắn dùng chân mặc sức đạp lên ngón tay y.
Mặt Chu Triều Khanh lạnh tanh, như thể không phải tay mình nên chẳng thấy đau đớn gì.
Hạ Hầu Phỉ Nhiên cụt hứng, lại đạp y thêm phát nữa rồi mới phất tay áo rời khỏi.
Đợi khi tiếng bước chân của hắn đã xa dần, bấy giờ Chu Triều Khanh mới đứng dậy, tiến lên bế Trần Nhữ tâm.
Thấy dấu tay hằn rõ ở cổ đối phương, ánh mắt y lạnh lùng.
Hạ Hầu Phỉ Nhiên, phải chết!
Nếu không phải chưa tới thời cơ thì y nhất định sẽ khiến hắn sống cũng không được mà chết cũng chẳng xong!
Thu lại sát ý lạnh lẽo, Chu Triều Khanh ôm Trần Nhữ Tâm về giường rồi sai người lấy khăn tay ngâm nước ấm tới.
Trần Nhữ Tâm cũng từ từ tỉnh táo.
Vừa liếc mắt đã bắt gặp vết thương trên mu bàn tay kia, cô vội vàng ngồi dậy: “Khụ khụ…Hạ Hầu Phỉ Nhiên đã làm vậy ư?”
“Nàng nằm xuống trước đã.
Đừng cựa quậy.” Chu Triều Khanh ngăn cô ngồi dậy, nhẹ nhàng xoa khăn tay lên cổ cô.
“Thật xin lỗi.
Ngay cả chàng ta cũng không che chở được.” Trần Nhữ Tâm thoáng vẻ áy náy, “Đau không?”
“Không đau.” Chu Triều Khanh khẽ vuốt hai gò má cô, “Không đau chút nào.”
“Đợi chút thôi, đến lúc đó chẳng ai có thể làm tổn thương chàng nữa.” Trần Nhữ Tâm nắm lấy bàn tay lành lặn của y, “Nhanh thôi.”
Chỉ cần quốc quân Trần Quốc tăng tốc thì cô sẽ nắm quyền chủ đạo trong tay, tới lúc ấy, Hạ Hầu Phỉ Nhiên…sẽ có hướng đi riêng của mình.
“Được.” Chu Triều Khanh đáp.
Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, thân phận mà y cố gắng giấu diếm cũng thành cái gai trong lòng, vừa đụng là đau.
Sớm biết thế thì khi đó đã không trả cô về.
Đáng tiếc, việc đến nước này, giả thiết kia không tồn tại.
“Nhữ Tâm, nếu như…giờ ta dẫn nàng rời đi luôn, liệu nàng có nguyện theo ta không?” Chu Triều Khanh vô tình hỏi ra tiếng lòng mình.
Y lập tức quan sát mặt Trần Nhữ Tâm, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào.
Nghe vậy, Trần Nhữ Tâm ngẩn ra rồi cười ngay: “Nhiều nhất hai ngày nữa, chúng ta có thể rời đi.”
Cô không thể để y bất chấp việc bị xử tử.
“Vâng.” Chu Triều Khanh đồng ý.
Cung nữ canh cửa bụm miệng lại, khiếp sợ nhìn cảnh tượng hãi hùng kia.
Nàng ta lui về sau một bước, vội vã đi khỏi.
Dường như Chu Triều Khanh có cảm giác, y liếc mắt trông ra bên ngoài.
Vừa rồi…có người ư?
Nhưng tức thì không phát hiện được cái gì nữa.
…
Thế nhưng, chưa đầy hai ngày.
Hôm ấy, hoàng thành đặc biệt yên tĩnh.
Nhà nhà đóng chặt cửa.
Bên ngoài chỉ có tướng sĩ hộ vệ hoàng thành.
Còn ngoài hoàng thành, đại quân Trần Quốc đuổi đến.
Thống lĩnh là Tả Thiên Dụ.
Trần Nhữ Tâm ăn trưa trong Thái Cùng Điện xong.
Chu Triều Khanh vừa rời đi thì bên ngoài có người xông vào.
Đúng là cấm vệ quân phụng mệnh từ hoàng đế.
Lần này, bọn họ không hề kiêng dè như đợt trước.
Lực tay cũng mạnh hơn nhiều.
Trần Nhữ Tâm không thể động đậy nên chỉ biết mặc cho bọn họ áp giải.
Lát sau, Trần Nhữ Tâm gặp Hạ Đế, sắc mặt ông ta hơi tiều tụy.
Mặc dù sự uy nghi của hoàng đế chưa giảm đi chút nào, nhưng vì mấy ngày không ngủ nên mặt mũi chẳng còn hăng hái như ban đầu, như một con sư tử mạnh mẽ bị nhốt cứng.
Luống cuống, cả giận.
Trần Nhữ Tâm quỳ xuống: “Thái An thỉnh an bệ hạ.”
Hạ Đế lạnh lùng nhìn nữ nhân quỳ trên mặt đất, “Hiện giờ đại quân Trần Quốc áp trận.
Ngươi thân là trưởng công chúa, kể có ngũ mã phanh thây cũng khó mà rửa sạch tội lỗi.”
“Bệ hạ, Thái An nguyện thuyết phục Tả tướng quân lui binh.” Trần Nhữ Tâm ngẩng đầu nhìn Hạ Đế, “Hai nước giảng hòa.
Không biết bệ hạ có đồng ý không?”
Hạ Đế hơi dao động trước lời nói ấy, hay cứ hoãn binh, kéo dài đến khi viện quân tới hoàng thành…Nhưng nàng ta có mục đích gì đây?
“Thái An thân là thái tử phi Hạ Quốc, từ xưa nữ tử xuất giá tòng phu, Hạ Quốc mới là nhà của Thái An.” Trần Nhữ Tâm mặt không đỏ, tim không gấp.
Hạ đế nheo mắt: “Ngươi biết thức thời vậy sao.”
Trần Nhữ Tâm đáp, không kiêu không nịnh: “Bệ hạ minh giám.”
…
Vì thế, Trần Nhữ Tâm bị đưa lên tường thành.
Bên cạnh cô là cấm vệ quân.
Không ai được phép lại gần.
Ngay cả Chu Triều Khanh cũng chỉ biết đứng nhìn từ xa.
Trần Nhữ Tâm gần như bị trói.
Cô đứng trên bức tường cao, nhìn ba mươi vạn đại quân do Tả Thiên Dụ dẫn đầu.
Tường thành quá cao, khoảng cách hơi xa.
Trần Nhữ Tâm chỉ nhận ra được Tả Thiên Dụ theo cảm giác.
Nhưng khí thế tướng sĩ bên dưới lại khiến người ta muốn chùn bước.
Hạ đế không thể khoanh tay chịu trói, vậy nên nếu Trần Nhữ Tâm không ngăn Tả Thiên Dụ công thành được thì kết cục sẽ là trực tiếp xử tử.
Mặc dù Trần Nhữ Tâm chẳng sợ chết, nhưng trước mắt, vì nhiệm vụ, cô nhất định phải sống sót.
Ba mươi vạn đại quân của Tả Thiên Dụ vây quanh hoàng thành.
Một con ruồi cũng đừng mong bay vào được.
Trần Nhữ Tâm mặc trang phục lộng lẫy của thái tử phi, nhìn tướng sĩ phía dưới.
Bốn bề chỉ có tiếng gió, tiếng tay áo bị gió thổi bay.
Áo choàng trên người cùng lắm ngăn gió lạnh táp vào cơ thể.
Rất yên tĩnh, yên tĩnh như thể hoàng thành không một bóng người.
Trần Nhữ Tâm chậm rãi mở miệng: “Bổn cung là công chúa Trần Quốc, phong hào Thái An…”
Tiếng ồn ào cách Trần Nhữ Tâm khá gần, nhưng cũng ảnh hưởng đến cô.
“Thái tử điện hạ, sao ngài lên đó? Quân địch ở ngay phía dưới…”
“Tránh ra!” Hạ Hầu Phỉ Nhiên đẩy tên cấm vệ quân đương bước tới, “Cô là thái tử.
Các ngươi muốn tạo phản sao?!”
“Không dám.” Thủ lĩnh cấm vệ quân tiến lên, vẫy cho bộ hạ lui rồi nói: “Quân địch xảo trá.
Thuộc hạ chỉ không muốn thái tử điện hạ mạo hiểm thôi.”
“Hừ.” Thấy hắn tránh sang một bên, Hạ Hầu Phỉ Nhiên đi qua.
Ở nơi không ai thấy, ánh mắt Hạ Hầu Phỉ Nhiên đã thành màu xám xịt chết chóc, thứ màu vô sắc mất hết sức sống.
Hắn đi chầm chậm về phía tường thành.
Đôi mắt chỉ phản chiếu một bóng dáng.
Thì ra, phụ hoàng đã sớm nghĩ xong chiếu thư phế thái tử rồi ư?
Hai mắt Hạ Hầu Phỉ Nhiên vô hồn.
Hắn hoảng hốt khi chứng kiến nữ nhân đang đứng trên tường thành.
Trầm tĩnh, ngạo nghễ, trang trọng mà xinh đẹp.
Quả thật hắn chưa bao giờ trông thấy dáng vẻ đó.
Nhưng ả đàn bà này lại thích một hoạn thần! Thủ thân vì một hoạn thần!
Đáng khinh bỉ cỡ nào!
Mất ngôi thái tử, hắn chẳng là cái gì cả.
Và hết thảy mọi thứ đều do ả đàn bà mà hắn rõ hận, nhưng lại vô tình phải lòng; hãm hại!
Hắn hoàn toàn mất đi tất cả, quyền lợi, địa vị, tôn nghiêm, mất hết.
“…Hai nước giao chiến.
Giảng hòa chính là…Ư!” Trường đao đâm thủng bụng.
Trần Nhữ Tâm chỉ cảm giác bụng như bị kim châm, tức thì, thân thể rơi từ trên tường thành xuống…
Dưới tường thành, Tả Thiên Dụ kêu gào: “Công chúa – -!”
Cùng lúc đó, một bóng dáng nhảy xuống khỏi tường thành.
Không ai biết người kia, chỉ nghe thấy một tiếng thét xé lòng: “Nhữ Tâm – -!!”.