Đọc truyện Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta – Chương 118: Tg5_17
Một bóng người mơ hồ ở bên cạnh…
…Là ai?
Trần Nhữ Tâm muốn thấy dáng vẻ của đối phương, nhưng cô chỉ bắt gặp một cái bóng lờ mờ từ từ xa dần khỏi tầm mắt…Hắn phải rời đi sao?
Khoảnh khắc ấy, Trần Nhữ Tâm vô thức duỗi tay níu lấy người kia.
Cho đến khi bóng người khuất dạng.
Đầu óc lẫn lộn, Trần Nhữ Tâm khép mắt dù không cam lòng.
Bên tai rất yên tĩnh.
Không có cảm giác lạnh lẽo khó chịu.
Dưới thân cũng chẳng còn mùi hôi ẩm ướt.
…Thì ra, cô đã ra khỏi thiên lao rồi sao?
Trần Nhữ Tâm chậm rãi mở mắt.
Trong này là Thái Cùng Điện, tẩm cung của mình.
Trần Nhữ Tâm cảm giác thể lực hồi phục kha khá, bèn đứng dậy.
Chiếc lục lạc trên cổ chân lanh lảnh kêu vang.
Anh Lạc đang canh bên ngoài lập tức đẩy cửa vào.
“…Anh Lạc?” Giọng Trần Nhữ Tâm khản đặc như bị sốt, “Sao ta ra được vậy?”
“Bệ Hạ đã tự ban chỉ thả thái tử phi nương nương khỏi thiên lao.” Anh Lạc nâng chén trà ấm, nửa quỳ trước người cô rồi dâng lên: “Thái tử phi nương nương, người uống nước trước đi ạ.”
Trần Nhữ Tâm nhận lấy.
Nước ấm nhuận họng, giảm bớt cảm giác khát khô khó chịu.
Nhận chén trà trong tay cô, Anh Lạc cầm áo ngoài mặc vào cho cô để tránh bị lạnh.
Trần Nhữ Tâm hơi mông lung, động thái lần này của Hạ Đế có ý gì, nguy cấp sao?
“Ta ngủ bao lâu rồi?”
Anh Lạc búi mái tóc dài của cô thành một kiểu đơn giản, đáp: “Hai ngày hai đêm ạ.”
Thì ra đã hai ngày.
Binh mã của Tả tướng quân tiến gần hoàng thành chăng?
Trần Nhữ Tâm híp mắt: “Tình hình bên ngoài thế nào?”
“Ít ngày nữa tướng quân sẽ đến hoàng thành.” Anh Lạc nhỏ giọng trả lời.
Chẳng biết vì sao, rõ ràng cô đang bất tỉnh trong thiên lao, nhưng lần này lại khó mà tìm ra điểm bất thường.
Bên cạnh chỉ có Anh Lạc, sao không thấy Chu Triều Khanh đâu cả?
“Chu Triều Khanh đâu?”
Anh Lạc hành lễ: “Lúc trước Chu công công từng ghé qua, bây giờ đang chờ ngoài điện ạ.”
…Vậy thì, bóng người cô bắt gặp lúc nửa tỉnh nửa mê quả nhiên là Chu Triều Khanh.
“Cho hắn vào.” Trần Nhữ Tâm đứng dậy.
Bởi vì nhịn đói lâu nên hơi uể oải.
Anh Lạc vội vàng đỡ cô đến giường gian ngoài.
Giờ đã là lập xuân nhưng gió vẫn hơi lạnh.
Nàng ta bèn cầm áo choàng lông chồn khoác vào cho cô.
“Nô tỳ đi gọi Chu công công vào ạ.” Anh Lạc cầm một cái chén nhỏ từ cung nữ bên cạnh, nói với cô: “Thái y bảo khi tỉnh lại người cần phải ăn đồ thanh đạm, tránh đồ ăn mặn.”
Song nàng ta đặt chén xuống bàn thấp rồi lui ra.
Chỉ lát sau, quả nhiên cô thấy Chu Triều Khanh tới.
Y quỳ trước người cô: “Nô tài thỉnh an thái tử phi nương nương.”
Thấy y bình yên vô sự, trái tim đang lơ lửng của Trần Nhữ Tâm mới thực sự gỡ xuống.
“Đứng dậy đi.” Nói xong Trần Nhữ Tâm định duỗi tay dìu y dậy, Chu Triều đứng lên rồi bắt lấy cổ tay cô.
Ban đầu, Trần Nhữ Tâm kinh ngạc khi y chủ động thân mật nên cứ để y làm, lúc phản ứng lại mới biết y đang tự bắt mạch.
Đáy mắt dịu dàng của Trần Nhữ Tâm phản chiếu hình bóng y, “Sao?”
“Không còn đáng ngại nữa ạ.” Chu Triều Khanh rút tay, cầm bát cháo, nhìn cô nói: “Nô tài đã bớt chút canh giờ vì bát cháo bổ này, thái tử phi nương nương…”
“Ta uống.” Trần Nhữ Tâm lên tiếng ngắt lời y.
Cô khẽ ngẩng đầu nhìn về phía y: “Chàng giúp ta đi.”
“…Nô tài tuân mệnh.” Dứt lời, Chu Triều Khanh nửa quỳ trước mặt cô, để lên mu bàn tay thử nhiệt độ một chút, xác định không nóng mới múc một muỗng đưa qua miệng cô.
Trần Nhữ Tâm ngồi trên giường, tựa vào bàn thấp.
Thấy y quỳ, cô nhìn đám cung nữ đang đứng góc phòng, lạnh nhạt lên tiếng: “Các ngươi lui ra đi.”
“Dạ.” Đám cung nữ lần lượt lui xuống.
Đợi họ lui rồi, Trần Nhữ Tâm dịch sang bên cạnh, nói: “Ngồi cạnh ta nào.”
“…Không hợp lý đâu ạ.”
Trần Nhữ Tâm hơi buồn cười nhìn y, bảo: “Bản cung là lý.”
Thấy cô mãi chưa ăn, Chu Triều Khanh đành đứng dậy đến bên cạnh cô.
Y thầm thở dài rồi ngồi xuống, lại đút cháo cho cô lần nữa.
Lần này, Trần Nhữ Tâm không từ chối thật.
Nhìn dáng vẻ kính cẩn kia, mặt y rất hiền, như bức thủy mặc giản đơn mang cho người ta cảm giác trong trẻo nhưng lại lạnh lùng không thể khinh nhờn.
Ngũ quan ôn hòa, bộ dạng cực kỳ bình thường, thậm chí thái giám tổng quản bên cạnh hoàng đế còn nhỉnh hơn, đặc biệt tầm thường so với những thế giới khác mà Trần Nhữ Tâm từng nhìn thấy.
Nhưng cô vẫn cảm thấy thoải mái vô cùng.
Có lẽ, người tình trong mắt hóa Tây Thi.
Câu nói này là đúng.
Dẫu sao nhìn đối phương kiểu gì cũng đẹp.
Dĩ nhiên Chu Triều Khanh biết cô luôn hướng ánh mắt về phía mình.
Thấy cô vô tình hé môi hồng, nuốt cháo xuống, Chu Triều Khanh lại có cảm giác người này đang nhìn mình ăn cơm.
…Kỳ lạ và hưng phấn một cách khó hiểu.
Rất nhanh cô đã ăn xong bát cháo.
Rốt cục, Trần Nhữ Tâm chẳng biết đã ăn xong, vẫn mở miệng đợi y đút.
Thấy môi cô đã trở về màu đỏ thắm và ướŧ áŧ, ánh mắt Chu Triều Khanh lóe lên, rồi tách ra, cúi đầu che dấu sự chiếm hữu mãnh liệt dưới đáy mắt.
“Thái tử phi nương nương, người vừa mới tỉnh lại, ăn nhiều không tốt đâu ạ.” Giọng Chu Triều Khanh khản đặc khó hiểu, nhưng bị y giấu rất kĩ.
Nếu lơ là thì không phân biệt được.
Nghe vậy, Trần Nhữ Tâm sực tỉnh, mím môi.
Vừa ngẩng đầu đã bắt gặp cảnh tượng đó, Chu Triều Khanh lại cung kính cúi đầu.
“Sao chàng lúc nào cũng cúi đầu thế?”
Chu Triều Khanh đáp: “Nhìn thẳng chủ tử là bất kính ạ.”
“Qua đây.”
Bàn tay kia hướng về phía y.
Móng tay được sơn ngọc ngà mà thon dài, càng làm nổi bật làn da trắng nõn như ngọc.
Y biết rõ tay cô rất mềm, rất thoải mái, nhưng hiện tại…
Chu Triều Khanh dằn tâm trạng xuống đáy lòng, đến bên cạnh cô.
Tức thì, ngón tay ngọc ngà thon dài kia khẽ vuốt gò má y.
Cô buộc y ngẩng đầu lên và nhìn.
Chu Triều Khanh không hề chối từ cử chỉ nhẹ nhàng đó, ngoan ngoãn nhìn cô.
“Ta nói rồi, thứ ta muốn không phải là quan hệ giữa chủ tử và nô tài.” Trần Nhữ Tâm chẳng kiêng nể gì, “Ta sẽ dẫn chàng rời khỏi hoàng cung này.
Chàng cũng không bị ràng buộc nữa.
Ta muốn chàng.
Chàng hiểu chứ?”
Khoảnh khắc ấy, chẳng hiểu sao Chu Triều Khanh lại không dám nhìn thẳng vào đôi mắt kia.
Y sợ rằng lớp ngụy trang sẽ bị nhìn thấu.
Đương nhiên y biết tình cảm của đối phương.
Nhưng nàng ấy thích mình vì điều gì vậy?
Cơ thể khiếm khuyết này ư?
Nàng là trưởng công chúa một nước, thân phận tôn quý, thấy đủ thể loại nam nhân, nhưng tại sao nàng lại ưng ý một tên hoạn quan thân thể khiếm khuyết chứ?
Giây phút đó, Chu Triều Khanh muốn hỏi cô, rốt cục tại sao lại thích y?
Nếu như y là chủ nhân thần bí của Tử Vi Cung, là quốc sư tối cao của Hạ Quốc, có nữ tử nào thích y thì cũng chẳng lạ gì.
Nhưng cô chưa biết được thân phận thật ấy, và lúc yêu cô, y cũng không còn quan tâm đến thân phận giả dối này nữa.
…Lừa gạt, chỉ có lừa gạt tới cùng mới khiến nàng ấy mãi mãi không biết chủ nhân Tử Vi Cung Vân Hề là y hiện tại.
Bởi vì quá quan tâm nên y không thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra với cô khi cô biết sự thật.
Tức giận? Phẫn nộ? Hay là…ghét bỏ?
“…Thái tử phi nương nương…” Chu Triều Khanh nhìn vào mắt cô, chậm rãi lên tiếng, “Nô tài là hoạn quan, trừ việc phụng dưỡng bên cạnh người thì nô tài cũng không thể cho người được.”
“Ừ, ta biết mà.” Trần Nhữ Tâm khẽ vuốt mặt y, “Vậy chàng thích ta không?”
“…!” Đồng tử Chu Triều Khanh co lại.
“Sao không trả lời ta?”
“Thích.” Dĩ nhiên thích chứ, thích đến mức không từ thủ đoạn để chôn kĩ sự thật, chẳng dám tiết lộ trước mặt nàng lấy một câu, rất sợ nàng sẽ phớt lờ ta sau khi đã biết được chân tướng.
Sợ hãi, bất an, hưng phấn và rung động.
Tâm trạng đan xen khiến lần đầu y biết mình chưa mất đi tình người.
Mọi thứ, đều khởi nguồn từ lần tái ngộ ấy.
Tâm lặng như nước, không hề bận lòng.
Mục đích sống của y chỉ có luyện công và thừa kế Tử Vi Cung.
Chỉ khi hay tin mối liên hôn giữa Trần Quốc và Hạ Quốc thì y mới biết công chúa hòa thân đến đây lại là người đã từng cứu y.
Vì thế y đã tính kế dựa theo thiên cơ.
…Hồn phách của nàng ấy không nguyên vẹn, chắc chắn sẽ chết trong chuyến hành trình tới Hạ Quốc.
Khi đó, y cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ quan tâm ân tình đã từng đánh mất nên bèn xuống núi mang công chúa Thái An đang trên đường về.
Đeo cho cô chuông trấn hồn, giữ lại hồn phách của cô thì may ra mới sống được.
Nhưng khi ôm đối phương, hay nói đúng hơn là lúc nhìn thấy cô, có rất nhiều thứ bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát của y.
Vì vậy, y thay thế Chu Triều Khanh, tới hoàng cung này.
Mỗi ngày, việc y làm nhiều nhất là quan sát cô.
Bất tri bất giác, y không thể làm ngơ được, đã vậy còn tính kế Hạ Hầu Phỉ Nhiên để trở thành kẻ hầu bên cạnh cô.
Sau đó thì…sự tình không còn bị y kiểm soát nữa.
Đối mặt với tình cảm của cô, lại chẳng thể nói rõ sự thật, chỉ biết tiếp tục dựa vào thân phận này để ở bên cạnh cô.
Nghe thấy câu trả lời ấy, Trần Nhữ Tâm cũng thầm vui mừng.
Cô đứng lên ôm y, rúc vào ngực y.
Mùi hương thoang thoảng như lá trúc hoặc loài hoa không tên nào đó…khiến người ta rất an tâm.
…Và còn có một chút quen thuộc.
Trần Nhữ Tâm chẳng đế ý nữa, đành thôi nghĩ ngợi.
Hiện tại, nếu Hạ Đế đã thả cô ra thì hẳn ông ta đang có tính toán khác, chí ít bây giờ mạng cô không phải lo.
Kế hoạch của Hạ Đế đã bị cô phá hủy.
Dĩ nhiên đại quân Hạ Quốc sẽ chịu tổn thất nghiêm trọng.
Nhưng Hạ Đế không phải là một người dễ dàng khuất phục như vậy.
Hẳn đã có ai can gián rồi.
Hai nước giao chiến, chắc chắn dân chúng sẽ khổ nhất.
Trần Nhữ Tâm thoáng rơi vào trầm tư.
Việc cô làm, thứ nhất là vì hoàn thành nhiệm vụ, thứ hai là đem người này đi.
Nếu cô không làm vậy thì đại quân Hạ Quốc vẫn xâm chiếm Trần Quốc, trăm dân oán than.
Tả Thiên Dụ không phải kẻ khát máu, lại còn cực kì nghiêm ngặt, nên sẽ không dễ dàng ra tay với dân chúng.
Thế nhưng, đương lúc Trần Nhữ Tâm chưa biết, Thái Cùng Điện đã sớm bị kiểm soát chặt chẽ.
Hôm nay, Trần Nhữ Tâm muốn đi thỉnh an hoàng hậu nương nương, bỗng cô phát hiện mình bị giam lỏng.
Nhìn cấm vệ quân ngoài điện, Trần Nhữ Tâm đành quay về.
Giờ thân thể Trần Nhữ Tâm chẳng có gì đáng ngại nên cô không còn ở yên trong phòng nữa.
Vừa hay đến mùa xuân.
Trần Nhữ Tâm không để người khác đi theo, bên cạnh chỉ có một mình Chu Triều Khanh.
Đương bước vào viện, bấy giờ trong sân có mấy ả cung nữ đang nói chuyện, Trần Nhữ Tâm bèn ngừng bước.
Không phải Trần Nhữ Tâm cảm thấy hứng thú với đề tài của bọn họ, mà là đối tượng trong miệng bọn họ…
“Hôm đó ta theo Lưu ma ma về, trùng hợp gặp vị đại nhân Tử Vi Cung trên đường…”
“…Quốc sư Vân Hề đại nhân?”
“Đúng rồi, thật sự là phong thái của tiên nhân đấy…”
“Thế thì phải gọi là trích tiên*.”
*: Tiên bị đày xuống trần.
“Đúng đúng đúng…Nếu được chào một câu thì tốt biết mấy.”
“Nghe nói thánh thượng giữ Vân Hề đại nhân ở trong cung mấy ngày.
Đáng tiếc Vân Hề đại nhân không muốn người khác hầu hạ.
Chúng ta chẳng có cơ hội đâu…”
“Cơ mà cung Thiên Sách cách không xa Thái Cùng Điện của chúng ta.
Chưa biết chừng lại gặp được Vân Hề đại nhân thì sao…”
…
“…Vân Hề cũng ở hoàng cung hả?” Trần Nhữ Tâm rũ mắt đứng tại chỗ, miệng vô tình lẩm bẩm.
Chu Triều Khanh ngẩng đầu nhìn dáng vẻ trầm tư của cô, hơi thấp giọng: “Nàng, rất quan tâm đến Vân Hề kia sao?”
“Ừ.” Trần Nhữ Tâm mải suy nghĩ nên nhất thời chẳng để ý y không xưng mình là “Thái tử phi nương nương.” mà lại xưng “nàng”.
“…”Chu Triều Khanh thở khẽ một hơi, “Tại sao?”
“Ta muốn thấy hắn.”.