Phân Cửu Tất Hợp

Chương 70: Nói Dối


Đọc truyện Phân Cửu Tất Hợp – Chương 70: Nói Dối


Giữa buổi tối náo nhiệt, Ngư Hi đăng Weibo, Bạch Vũ Đường mua hai hot search giữ nhiệt, một cái là Ngư Hi tự đăng, một cái là cư dân mạng đăng ủng hộ Ngư Hi đóng phim.
Vạn lần không nghĩ tới, sáng hôm sau, hai hot search này đều bị một hot search khác bỗng nhiên vọt lên đá xuống.


Hot search thứ ba là Weibo của một beauty blogger: Người chuyên nghiệp đều thật đẹp trai! Ngư Hi hôm nay hai mét tám! Gả cho em!

*Hai mét tám: Là ngôn ngữ mạng dùng để khen người nào đó quá vĩ đại quá tuyệt vời, như kiểu khí phách bốc lên cao tận hai mét tám đó.


Vốn dĩ muốn cọ nhiệt, ai ngờ run tay, bài đăng biến thành: Người chuyên nghiệp đều thật đẹp trai! Ngư Hi hôm nay hai mét tám! Đè lên em!

Nếu chỉ là beauty blogger bình thường thì không nói, đằng này lại là beauty blogger siêu nổi tiếng có hơn ba triệu fans, đăng Weibo xong cũng không phát hiện vấn đề ngay, đợi đến lúc lượt thích tăng vọt cùng hộp thư bị nổ tung mới nhận ra có gì không đúng, xem lại, đành ngại ngùng bổ sung: Viết nhầm, là gả cho em.


Nhưng dưới Weibo đã bị fans ngao ngao hò hét rồi.


— Nhuyễn Nhuyễn cũng thích Ngư Hi ư!! A a a Ngư Hi hôm nay hai mét tám không được chạy!

— Thôi xong, blogger tôi thích thích nữ thần của tôi, hai chị muốn ở bên nhau, còn tôi phải làm sao?

— Nhuyễn Nhuyễn đáng yêu ghê, Ngư Hi đè cậu á? Mình muốn xem? Livestream ngay!

— Xin lỗi Nhuyễn Nhuyễn, thoát fan ba phút, chúng ta phải quyết đấu! Mình yêu nữ thần Ngư Hi!

— Nhuyễn Nhuyễn bỏ hy vọng đi, cậu làm sao chịu nổi Ngư Hi chất công đầy mình như thế, cho mình đi!

— Không thể gả cho cậu, nhưng mà đè lên cậu ư, sao đột nhiên lại thành fan thế này?

Bài đăng lập tức vọt lên đầu Weibo, chưa kể có không ít các blogger khác cũng tranh nhau cọ nhiệt: Ngư Hi, đè lên em!

Vì vậy khi Bạch Vũ Đường ngủ một giấc tỉnh dậy chuẩn bị xem hiệu quả hot search, lập tức trợn tròn mắt.


Cô dụi mắt, còn tưởng rằng mình gặp ảo giác, đọc đi đọc lại nhiều lần mới run rẩy ấn vào hot search đầu tiên.


Tiêu đề là: Ngư Hi, đè lên em!

Weibo này cùng với hai cái mua tối qua đã chiếm trọn năm vị trí đầu trên hot search, thật rầm rộ.


Bạch Vũ Đường hít sâu hai lần, chưa kịp rửa mặt đã bắt đầu liên hệ với nhóm PR để xử lý, nhiệm vụ đầu tiên là xóa hot search đứng đầu, có điều cái này đã đứng trên bảng từ nửa đêm, nhiệt độ đã sớm tăng vọt, từ khóa về beauty blogger Nhuyễn Nhuyễn và Ngư Hi đều nổi lên rồi, chưa kể có một số cư dân mạng tốt bụng còn cắt ghép video của hai người đăng lên mạng.


Tối qua trước khi ngủ cô đã tắt chuông điện thoại, trợ lý gọi cũng không nghe thấy, Bạch Vũ Đường lui hot search rồi nhận được tin nhắn của Ngư Hi, hỏi cô đã xem Weibo chưa, Bạch Vũ Đường nhắn lại cho Ngư Hi không cần lo lắng.


Cũng may đăng vào nửa đêm, vẫn chưa bị lan truyền quá nhiều, hơn nữa beauty blogger kia cũng chỉ run tay ấn nhầm, rất nhiều cư dân mạng vào bình luận đều ôm ý nghĩ chê cười, cũng không quá nhiệt tình, nếu không các fans đã sớm ồn ào dưới Weibo, đâu được hài hòa thế này.


Vậy nên ảnh hưởng cũng không coi là quá nghiêm trọng.


Ít nhất vẫn ở trong phạm vi có thể kiểm soát.


Ngư Hi đọc được tin trả lời, thở phào.


Chung Thần ngồi một bên lo suông: “Chị Bạch nói thế nào ạ?”

“Không có việc gì.” Ngư Hi cất điện thoại, ngồi xuống bàn ăn: “Đến ăn sáng đi.”

Ăn sáng xong, Ngư Hi cùng Chung Thần đi đến phim trường thành phố.
Sau khi lên xe, cô vẫn không yên tâm vào lại Weibo, hot search đứng đầu đã bị triệt, nhưng trên mạng vẫn không ít người đang thảo luận, tin nhắn riêng của cô cũng đầy ắp, không khác lắm hôm qua, đa số đều là động viên, còn có fans mạnh dạn gửi video đã cắt ghép về cô với beauty blogger kia.
Ngư Hi dở khóc dở cười lướt xuống.


Rất nhanh, nhìn thấy ID quen thuộc.


Được rồi, Ngư Hi sửa lại, là vì ID này thật sự dễ khiến người ta chú ý.


Những ID khác gửi tin nhắn riêng cho cô đều là: Đêm nay Hi Hi đến chưa? Hi Hi yêu em một lần đi! Dù sao Ngư Hi vẫn luôn đẹp nhất, Ngư Hi tốt nhất, Ngư Hi là người đẹp có một không hai, vân vân.


Vậy nên ID với mấy chữ này lẫn ở trong đấy, nhìn đặc biệt nổi bật.


Ngư Hi cũng không biết mình ôm tâm tình thế nào, ấn vào đọc tin nhắn.


— Không có gì, mong rằng cậu luôn vui vẻ.


Là lời nhắn từ ngày hôm qua.


Ngư Hi nhìn đến tin mới nhất, gửi lúc sáng.


— Đừng quá lo lắng vì chuyện trên Weibo.


Ngư Hi không hiểu, đọc được bao nhiêu tin nhắn động viên cũng không cười, nhưng nhìn thấy lời nhắn này khóe miệng lại cong lên, rồi vẫn lần nữa nghiêm mặt: Cảm ơn.


Giang Tĩnh Bạch đọc tin nhắn trên điện thoại, khóe mắt hiện lên vui vẻ.
Trợ lý Tiếu đang báo cáo tình hình, nhìn thấy biểu cảm của cô thay đổi, không khỏi cười: “Giang tổng, là cô Ngư ạ?”


“Tôi đã triệt hot search, cũng đã tìm hiểu, không gây ra ảnh hưởng quá lớn.”

Giang Tĩnh Bạch giấu vẻ vui mừng, gật đầu, khôi phục gương mặt lạnh nhạt, ánh mắt khi ngước lên đã sắc sảo trở lại: “Tiếp tục đi.”

Trợ lý Tiếu gật đầu: “Lịch trình ngài đi thành phố A đều đã sắp xếp xong, mời ngài xem.”

Giang Tĩnh Bạch nhìn danh sách: “Khách sạn Thịnh Khải?”

Trợ lý Tiếu cười giải thích: “Lần này cô Ngư ghi hình tại thành phố A, cũng ở khách sạn Thịnh Khải.”

Giang Tĩnh Bạch ngẩng đầu nhìn cô thật sâu, nhưng không phản đối: “Cứ sắp xếp như vậy đi.”

“Vâng.”

Trợ lý Tiếu cúi xuống: “Vậy không còn việc gì, tôi ra ngoài trước.”

Giang Tĩnh Bạch khẽ gật đầu nhìn theo, chợt gọi: “Trợ lý Tiếu.”

“Chiều hôm qua có ai đến tìm tôi không?”

Trợ lý Tiếu dừng lại: “Tìm ngài?”

Giang Tĩnh Bạch vẫn luôn cảm thấy lời nói cùng hành động của Ngư Hi hôm qua không ổn, nhưng không nghĩ ra cụ thể chỗ nào có vấn đề, sau khi về phòng cô đã ngồi trên giường trầm tư suy nghĩ hơn một tiếng đồng hồ, đến lúc sắp ngủ vẫn chưa nghĩ được.


Trợ lý Tiếu chưa phản ứng lại, cô bổ sung thêm một câu: “Trước khi tan làm.”

Trợ lý Tiếu bừng tỉnh: “A, có!”

Cô nhìn Giang Tĩnh Bạch: “Chiều hôm qua cô La có đến, nói muốn mời ngài ăn tối, nhưng tôi nói với cô ấy ngài đã có hẹn trước, cô ấy liền đi.”

Giang Tĩnh Bạch nâng mắt: “Lúc mấy giờ?”

Trợ lý Tiếu ngẫm nghĩ: “Khoảng bốn giờ.”

Bốn giờ.


Không phải chính là thời điểm Ngư Hi đến công ty thu âm sao?

Cậu ấy gặp La Thiên Như? Sau đó còn tưởng mình ăn tối cùng La Thiên Như?

Nên tối qua mới tức giận?

Trợ lý Tiếu nhìn mi mắt Giang Tĩnh Bạch vừa mới lạnh xuống giờ lại mang màu vui vẻ, so với khi nãy còn rõ ràng hơn, gương mặt căng thẳng đã dịu đi, khóe môi hơi cong, hiển nhiên là tâm tình không tệ.


Cô ngỡ ngàng: “Giang tổng?”

Giang Tĩnh Bạch ngẩng đầu: “Ừ, cô ra ngoài trước đi.”

Trợ ly Tiếu ra khỏi văn phòng.


Cửa đóng lại, Giang Tĩnh Bạch lập tức muốn nhắn tin giải thích chuyện tối qua cho Ngư Hi, nhưng nắm chặt điện thoại trong tay cả buổi cũng chỉ trả lời tin nhắn trên Weibo: Không có gì.


Ngư Hi nhận được tin nhắn khi đã đến đoàn phim, đọc được ba chữ rất quy củ kia, ánh mắt cô càng thêm sâu, đưa điện thoại cho Chung Thần rồi đi thay quần áo trang điểm.


Mai đi ghi hình cho show, vậy nên hôm nay tranh thủ còn ở sân nhà phải quay xong hết các cảnh tiếp theo.


Ngư Hi thay đồ xong đi đến điểm quay, rất nhiều người mới đang ôm kịch bản nghiên cứu thấy cô đi qua đều tươi cười chào hỏi: “Ngư lão sư!”

Cô cũng khẽ gật đầu mỉm cười.


Từ khi cô nói những lời kia, bầu không khí trong đoàn phim đã thay đổi một cách kỳ diệu, mọi người không còn băn khoăn chuyện rút vốn, cũng không tranh cãi rốt cuộc đoàn phim này có tương lai hay không, thay vào đó là đặt nhiều tinh lực hơn vào kịch bản, hai ngày nay tính khí của đạo diễn Triệu cũng tốt hơn, bắt đầu nghiêm túc chăm chỉ quay phim.


Ngư Hi không ngờ những lời kia của mình lại có tác dụng lớn như vậy.


Nếu biết trước, cô đã bộc phát sớm hơn rồi.


Phải nghe những tin đồn quá lâu, phổi cô đã muốn nổ tung.


Ngư Hi đi vào trong, Kỷ Lâm Phong và Đào Ỷ Đồng đang tập diễn.


“Tôi cảnh cáo cô lần cuối, đừng đến gần cô ấy!”

“Không đúng không đúng, thiếu cảm giác gì đó.”

Kỷ Lâm Phong lẩm bẩm, rầu rĩ tự ngẫm, Đào Ỷ Đồng đứng bên cạnh nhăn đôi mi thanh tú lại, hai người vẫn đang suy nghĩ sâu xa, Ngư Hi đi tới.


“Chị Hi.” Kỷ Lâm Phong lên tiếng trước: “Chào buổi sáng.”

Ngư Hi ngước mắt lên, vẻ mặt như thường, tiếng nói bình thản: “Chào buổi sáng.”

Kỷ Lâm Phong nhìn sắc mặt của cô, nhỏ giọng: “Chị Hi, chị Như, quản lý của em — chị ấy nhờ em chuyển lời xin lỗi đến chị.”

Hôm qua, diễn viên chính diễn viên phụ trong đoàn phim đều share bài xác minh Ngư Hi dạy bảo người mới, chỉ có cậu ta là không.
Vốn dĩ quản lý của Kỷ Lâm Phong không muốn cậu ta dẫm phải nước bùn, ngờ đâu đến chiều tình thế liền đảo ngược, hiện giờ trên mạng rất nhiều người ủng hộ Ngư Hi, thậm chí đã có không ít fans vào Weibo Kỷ Lâm Phong nói cậu ta không tốt, dù gì hình tượng thường ngày của cậu ta cũng là ngay thẳng.


Tối qua cậu ta và quản lý đều lên mạng an ủi fans, vất vả lắm mới trấn an được, quản lý lại lo Ngư Hi sẽ giận.

Nên mới bảo cậu ta nói xin lỗi với Ngư Hi.


Ngư Hi không để ý, dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than ngày tuyết thì khó, nhưng cô cũng sẽ không vì người khác không cho than mà ghi hận trong lòng, gật đầu: “Không có gì.”

“Tôi hiểu được.”

Kỷ Lâm Phong nghe được lời này liền thở phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng cười: “Chị Hi, chị thật tốt.”

Khóe môi Ngư Hi nhẹ cong, không đáp lời.


Đào Ỷ Đồng đứng một bên nhìn hai người nói chuyện, ánh mắt bình tĩnh dõi theo Ngư Hi, phía sau cô là trợ lý mới, có vẻ vừa tốt nghiệp đại học không lâu, trẻ trung đầy sức sống, trên mặt là nụ cười tỏa nắng.
Tầm mắt của ngư Hi từ chỗ hai cô dời đi, chuyển sang nơi khác.


“Chuẩn bị!”

Người phụ trách đi đến: “Chuẩn bị xong chưa ạ?”

Ngư Hi gật đầu, Kỷ Lâm Phong ôm kịch bản đi tìm đạo diễn Triệu hỏi cảm giác.


Sau một hồi quay, mọi người đều mệt mỏi bắt đầu nghỉ trưa.
Ngư Hi cũng vào trong lều ngồi xuống, Đào Ỷ Đồng đi theo phía sau.


Rõ ràng là có lời muốn nói.


Ngư Hi liếc Chung Thần: “Em ra ngoài đi.”

Chung Thần nhìn Đào Ỷ Đồng, không yên tâm để hai người ở cùng nhau, lại bị Ngư Hi trừng: “Nhanh!”

“Vâng.”

Chung Thần ủ rũ ra khỏi lều, Đào Ỷ Đồng ngồi xuống cạnh Ngư Hi, ban ngày đã không còn nóng, gió nhẹ thổi vào còn mang theo hơi lạnh, mái tóc dài của Ngư Hi bay loạn, cô lấy cặp tùy tiện cố định trên đầu, quay lại: “Có gì cứ nói thẳng.”

Từ trước đến nay cô không thích quanh co lòng vòng, chưa kể còn là Đào Ỷ Đồng.


Đào Ỷ Đồng gật đầu, mở miệng: “Các cậu ở bên nhau?”

Ngư Hi ngẩn người, dù cô không thích quanh co lòng vòng, nhưng Đào Ỷ Đồng thế này cũng hơi quá trực tiếp rồi, hoàn toàn không giống những gì cậu ta thường thể hiện.


Cô không đáp lời, chỉ nhìn Đào Ỷ Đồng.


Kể từ lần nói chuyện kia, hai cô gần như không giao tiếp, thỉnh thoảng ánh mắt va phải nhau cũng rất ăn ý lảng đi, tuyệt đối không nhìn quá hai giây.


Ngư Hi còn tưởng rằng Đào Ỷ Đồng đã từ bỏ việc tìm hiểu tin tức về Giang Tĩnh Bạch ở chỗ mình.


Nhưng là cô tự suy diễn.


Đào Ỷ Đồng thấy cô không nói gì, lặp lại: “Cậu và Tĩnh Bạch, ở bên nhau sao?”

Ngư Hi nhướng mày: “Không.”

“Cô Đào vẫn còn cơ hội.”

Đào Ỷ Đồng nghe vậy khẽ cười, một tay chống cằm: “Cơ hội?”

“Giữa tôi và cậu ấy, chưa bao giờ tồn tại cơ hội.”

Ngư Hi hoài nghi nhìn cô, Đào Ỷ Đồng tiếp tục nói: “Tôi biết có những lời, không nên là tôi nói, nhưng tôi tin với tính cách của Tĩnh Bạch, cậu ấy cũng sẽ không nói nên lời.”

“Ngư Hi, cậu có biết vì sao tám năm qua cậu ấy không dám gặp cậu không?”

Giọng nói rất nhẹ, rất cạn, mang theo cảm giác hoài niệm.


“Vì cậu ấy sợ.”

Bốn mắt nhìn nhau, con ngươi đen nhánh, ánh mắt sáng ngời, Đào Ỷ Đồng nói tiếp: “Cậu ấy sợ khi nhìn thấy cậu, niềm tin vẫn luôn kiên định sẽ sụp đổ, cậu ấy sợ đối mặt với cậu, bản thân sẽ không còn điểm mấu chốt.”

“Buồn cười lắm đúng không, người như cậu ấy, cũng có ngày đánh mất điểm mấu chốt.”

Ngư Hi cụp mắt xuống, gió thu lạnh lẽo thổi qua, khiến vành tai cô đau buốt.


Đào Ỷ Đồng tiếp tục nói: “Năm kia mẹ cậu ấy với bố tôi tái hôn, tôi không chịu nổi ra nước ngoài tìm cậu ấy, lúc đang ăn cậu ấy đột nhiên gọi tôi.”

“Cậu ấy nói, Ỷ Đồng, tôi không kiên trì nổi nửa, tôi nhớ cậu ấy, tôi muốn gặp cậu ấy.”

“Ngư Hi…”

“Vì sao lại nói với tôi những chuyện này?” Ngư Hi ngắt lời, khóe mắt ửng đỏ, ánh mắt sáng rực nhìn Đào Ỷ Đồng: “Vì sao lại nói với tôi?”

Đào Ỷ Đồng không né tránh đôi mắt nghiêm túc của cô, vẻ mặt vẫn như cũ: “Vì cậu ấy vẫn thích cậu.”


“Cậu cũng thích cậu ấy.”

Ngư Hi lạnh mặt: “Tôi —”

“Đừng nói dối.” Đào Ỷ Đồng cười: “Ngư Hi, tôi quả thật đau lòng cho Tĩnh Bạch, cũng nghĩ rằng hai người không hợp nhau, cậu ở bên cậu ấy, sẽ chỉ khiến cậu ấy càng đau khổ.”

“Cậu ấy đã đã khổ suốt tám năm, tôi không muốn cậu ấy tiếp tục như thế.”

Nói xong nhún vai: “Nhưng tối qua bỗng nhiên tôi phát hiện.”

“Có thể tôi cho là đau, nhưng người khác lại thấy là kẹo.”

“Tôi cần gì phải can thiệp.”

Đào Ỷ Đồng đứng dậy: “Ngư Hi, so với hận cậu ấy, không bằng hận mẹ cậu.”

“Tám năm trước, là mẹ cậu thêu dệt một lời nói dối, Tĩnh Bạch — cũng vừa mới lớn mà thôi.”

Hai tay Ngư Hi nắm chặt, sắc mặt tái nhợt, đủ loại suy nghĩ chiếm giữ trong đầu, bên tai nổ vang.
Cô thấy Đào Ỷ Đồng chuẩn bị đi, thấp giọng hỏi: “Vậy, cậu không thích cậu ấy?”

Đào Ỷ Đồng đứng ở cửa lều, đưa lưng về phía cô, dáng người thon gầy: “Thích cậu ấy?”

“Tôi thậm chí còn thấy dáng vẻ cởi truồng của cậu ấy hồi nhỏ rồi, cậu nghĩ, tôi sẽ thích cậu ấy sao?”

Ngư Hi nhìn theo bóng dáng người kia rời đi, nhất thời không nói gì.


Trong lều rất yên tĩnh, Chung Thần nhìn Đào Ỷ Đồng đến cạnh mình, nói: “Trợ lý Chung, phiền em pha giúp tôi cốc cà phê.”

Chung Thần nhẫn nhịn: “Không phải chị có trợ lý mới rồi à?”

Đào Ỷ Đồng cười: “Em ấy pha quá ngọt, tôi vẫn thích cà phê đắng em pha.”

Chung Thần thầm chửi một câu dở hơi, tức giận nói: “Biết rồi.”

Đưa mắt nhìn theo Đào Ỷ Đồng rời đi, Chung Thần nhanh chóng quay lại trong lều, thấy Ngư Hi vẫn đang ngẩn người, sắc mặt nhìn không ra mừng hay giận, cô nhỏ giọng gọi: “Hi Hi?”

Ngư Hi ngước lên, khóe mắt đỏ hoe ngấn nước, giọng Chung Thần lập tức cất cao: “Sao chị lại khóc?”

“Có phải chị ta bắt nạt chị không?”

“Không phải.” Giọng Ngư Hi có chút khàn, cô dựa vào ghế: “Để chị nghỉ, em ra ngoài trước đi.”

Chung Thần vẫn lo lắng: “Một mình chị?”

Ngư Hi ngồi trên ghế dựa, nhắm mắt, trái tim nhói lên như bị kim đâm, vừa đau vừa ngứa, rất khó chịu, cô không muốn trả lời, chỉ lắc đầu.


Chung Thần thấy vậy cũng không biết nên nói gì, quay người ra ngoài, rót một cốc cà phê cho Đào Ỷ Đồng, thấy cô đang đọc kịch bản, ánh mắt đảo quanh, hỏi: “Chị Đào.”

“Chị đã nói gì với Hi Hi?”

Đào Ỷ Đồng uống cà phê, là mùi vị quen thuộc, cô lấy gói đường từ trong túi xách đổ thêm vào, ngoáy hai vòng, đáp lại: “Không có gì.”

“Nói cho cậu ấy biết một chuyện.”

Chung Thần căng thẳng: “Chuyện gì?”

Đào Ỷ Đồng nhẹ nhàng ngoáy cà phê, mùi vị thơm ngọt kéo tới, cô nhấp môi: “Tôi nói với cậu ấy, tôi không thích Giang tổng.”

Nói xong nhìn sang Chung Thần, mỉm cười.


Chung Thần chết lặng.


Ngư Hi bị thanh âm bên ngoài đánh thức, cô đứng dậy đi ra, thấy Chung Thần đang ngồi ở cửa lều, cách đó không xa là nhân viên đang bận rộn, cô cúi đầu: “Mấy giờ rồi.”

Giọng nói vừa ngủ dậy hơi khàn, khóe mắt ửng đỏ, Chung Thần có chút lo lắng: “Một rưỡi ạ.”

“Hi Hi, chị không thoải mái ở đâu sao? Hay chiều nay chúng ta nghỉ?”

Ngư Hi lắc đầu.


Đúng là cô phải xác nhận lại một số chuyện, nhưng không phải bây giờ, ngày mai đi ghi hình, cô muốn tranh thủ quay xong các cảnh của hai ngày tới trong hôm nay, chiều còn phải bay đến thành phố A, thời gian rất vội vàng.


Còn cả những lời Đào Ỷ Đồng nói.


Ngư Hi mở miệng: “Đi thôi.”

Buổi chiều đều là cảnh quay của cô, cùng nam chính, cùng nữ phụ, cùng các diễn viên quần chúng khác, Ngư Hi bình thường luôn hoàn toàn nhập tâm, dễ dàng quên đi những chuyện khác, nhưng hôm nay lại ngoại lệ.


Một cảnh quay, cô diễn bốn lần cũng chưa qua.


Đạo diễn Triệu nhìn gương mặt đã trang điểm cũng không thể che giấu vẻ tái nhợt, lo lắng hỏi: “Ngư Hi, em không sao chứ?”

Ngư Hi lắc đầu, nhíu mày: “Không sao ạ.”

“Phiền đạo diễn Triệu đợi một lát, em đi trang điểm lại.”

Đạo diễn Triệu: “Nghỉ năm phút rồi quay tiếp.”

Ngư Hi lo lắng về tiến độ, mạnh miệng: “Không cần đâu ạ.”

Đạo diễn Triệu vỗ vai cô: “Sức khỏe quan trọng.”

Ngư Hi đành gật đầu nghe lời, ngồi xuống ghế mây nghỉ ngơi, lời nói của Đào Ỷ Đồng tựa như ma chú không ngừng lặp lại bên tai cô.


Ngư Hi, so với hận cậu ấy, không bằng hận mẹ cậu.


Bố cậu qua đời, có phải có liên quan đến mẹ tôi?

Cậu hy vọng có liên quan, hay là không liên quan.


Cậu ấy nói, Ỷ Đồng, tôi không kiên trì nổi nữa, tôi nhớ cậu ấy, tôi muốn gặp cậu ấy.


Ngư Hi nhắm mắt lại, khóe mắt lạnh lẽo, cô dùng đầu ngón tay gạt giọt nước lấp lánh, nói với Chung Thần: “Gọi anh Lý đến trang điểm lại.”


Quay xong đã là hơn bốn giờ, Chung Thần đưa Ngư Hi đến thẳng sân bay, hành lý đã dọn xong từ buổi sáng, sợ chiều quay phim không kịp về lấy nên vẫn luôn để trong xe, không nghĩ quả nhiên là không kịp thật.


Ngư Hi vẫn ngụy trang sơ qua, đeo kính râm đội mũ, dù vậy, đến sân bay vẫn bị phóng viên nhận ra, hôm nay đi ghi hình không chỉ có cô, mà còn có Liễu Ngọc Dao và mấy nghệ sĩ khác, nên phóng viên luôn ngồi canh ở nơi này.
Liễu Ngọc Dao vừa đi, Ngư Hi liền xuất hiện, nghĩ đến sự tình tối hôm qua, bọn họ bắt đầu chen nhau đến chỗ Ngư Hi.


“Cô Ngư, xin hỏi cô thấy thế nào về sự tình trên Weibo?”

“Cô Ngư, gần đây không có tin tức gì về cô, là do không có tài nguyên sao?”

“Cô Ngư, có tin đồn cô muốn rời khỏi giới giải trí, có phải thật không?”

“Cô Ngư —”

Câu hỏi không ngừng được đặt ra, đèn flash nhấp nháy liên tục, Ngư Hi mặc một chiếc váy dài màu xanh, đeo kính đen, thần thái kiêu ngạo, cô không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của phóng viên, gương mặt nghiêm nghị.


Nhân viên phụ trách tới đón rất nhanh, Ngư Hi cùng Chung Thần được che chở đi vào trong, xung quanh xô đẩy chen chúc, vốn dĩ đã có nhiều người hâm mộ cũng đến tiễn cô, giờ còn có thêm đám phóng viên này, lối đi bị vây kín một nửa.


“Cô Ngư, xin hãy nói một câu.”

“Cô Ngư, dạo gần đây cô không hề xuất hiện, là vì đang trị liệu tâm lý sao?”

Ngư Hi nghe đến lời này khẽ cau mày, Chung Thần sợ tên nào không để ý lại động chạm, hung tợn quát: “Nhường chút, nhường chút! Phiền bên kia nhường chút!”

Đối mặt với chiếc mic đã đến bên miệng, cô cũng chỉ nói: “Rất xin lỗi, không thể trả lời!”

Rất nhanh, Ngư Hi cùng Chung Thần đã lên máy bay, phía sau ồn ào không ngừng, ngoại trừ phóng viên còn có người hâm mộ liên tục gọi tên cô, đầu Ngư Hi vốn chỉ hơi đau, giờ đây đã cực kỳ đau.


Sắc mặt cũng hơi tái nhợt.


Lên máy bay, Chung Thần thấy sắc mặt cô không ổn, bảo cô cứ nghỉ ngơi trước, khi nào đến sẽ gọi.
Ngư Hi không cậy mạnh, gật đầu tựa lưng vào ghế, đeo tai nghe lên, nhắm mắt ngủ.


Chung Thần đang cúi đầu chuẩn bị tắt điện thoại, vai chợt bị ai đó chạm vào, cô không để ý, rồi lại bị chạm tiếp, đành quay đầu.


“Trợ lý Tiếu?”

Trợ lý Tiếu cười: “Trợ lý Chung, có tiện đổi chỗ không?”

Chung Thần ấp úng: “Đổi chỗ?”

Trợ lý Tiếu vẫn nhẹ cười, nghiêng nửa người sang, Chung Thần nhìn thấy Giang tổng phía sau, lời từ chối đã đến bờ môi liền bị nuốt xuống, gật đầu: “Được, được.”

“Tôi nói với Hi Hi một tiếng.”

Trợ lý Tiếu nhỏ giọng: “Không cần, tôi thấy cô Ngư khá mệt mỏi, đừng quấy rầy cô ấy.”

Chung Thần hết cách trước hai ánh mắt kia, đành phải gật đầu.


Giang Tĩnh Bạch cùng trợ lý Tiếu ngồi sau hai cô.
Trong khoang có bốn hàng ghế, hai hàng ghế còn lại không có ai ngồi.
Chung Thần sau khi ngồi xuống còn ngượng ngùng: “Giang tổng cũng đến thành phố A?”

Trợ lý Tiếu đang cúi đầu xem văn kiện, nghe được hỏi liền gật đầu cười: “Vâng, đi công tác.”

“Vừa vặn gặp hai người.”

Chung Thần vò đầu: “Thật là trùng hợp.”

Trợ lý Tiếu mỉm cười, không nói gì.


Chung Thần không yên tâm, từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm phía trước, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bờ vai của Giang Tĩnh Bạch.


Ngư Hi nhắm mắt không bao lâu liền ngủ, nằm nghiêng trên ghế, Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu liền nhìn thấy cô ấy đã ngủ nhưng vẫn cau mày, nhớ lại lời chất vấn cùng gương mặt lạnh lùng của cô ấy tối hôm qua, nghĩ đến chuyện cô ấy dường như để ý La Thiên Như, trong lòng Giang Tĩnh Bạch tràn đầy vui vẻ, ánh mắt nhìn Ngư Hi đầy dịu dàng lưu luyến.


Sau khi cất cánh, Ngư Hi cũng không tỉnh lại, chỉ trở mình, vốn đang nằm thẳng, giờ đây đã nghiêng người đối diện với Giang Tĩnh Bạch, cô không đắp chăn, chỉ mặc chiếc váy dài ôm người không tay khoét ngực, dải lụa xanh men theo xương quai xanh vòng lên cổ, thắt thành một chiếc nơ.


Cổ nhỏ thon dài, xương quai xanh khéo léo xinh đẹp, hơi thở đều đặn, Giang Tĩnh Bạch nhìn mấy lần, cởi áo khoác công sở của mình đắp lên người Ngư Hi, áo không to, vừa vặn che phủ thân trên của cô, chỉ để lộ đầu ra ngoài.


Giang Tĩnh Bạch cẩn thận nhìn Ngư Hi rất lâu mới thu ánh mắt về, ngồi thẳng lưng, đặt cặp tài liệu lên đùi, lấy văn kiện từ bên trong ra nghiêm túc đọc, thỉnh thoảng lật mở trang giấy.
Chung Thần thấy Giang Tĩnh Bạch luôn giữ quy củ mới yên tâm, cũng quay đầu nghỉ ngơi.


Trong khoang rất yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng trang giấy cọ vào nhau rất nhỏ, Giang Tĩnh Bạch cụp mắt đọc văn kiện, bên cạnh, Ngư Hi giật giật thân mình.


Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu, nhìn thấy có lọn tóc quấn quanh chiếc cổ thon dài của Ngư Hi, tóc đẹp đen nhánh rơi trên làn da trắng nõn cực kỳ nổi bật.
Bàn tay cầm văn kiện nắm thật chặt, cuối cùng giúp Ngư Hi vén lọn tóc ra sau.
Khi đầu ngón tay chạm vào làn da tinh tế, ánh mắt Giang Tĩnh Bạch dần mờ đi, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của Ngư Hi, tựa như đang mời gọi, hệt như đêm hôm ấy.


– ——-

Tác giả có lời muốn nói:

Rùa đen sắp biến thành Rùa ngọt, cầu dịch dinh dưỡng!! Còn nữa ta phát hiện các ngươi cực thích bình luận những đoạn ngược, cớ sao viết ngọt liền không bình luận nữa! Không thích Rùa ngọt ư?

Ngư Hi: Ngươi có lương tâm không, như bây giờ mà ngọt à?

Tác giả: Không có lương tâm, chỉ có ngực, muốn sờ thử không?

Ngư Hi: Cút! Không to bằng vợ ta!

Tác giả:…


———

Cái gương vỡ sắp lành rồiiii.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.