Đọc truyện Phân Cửu Tất Hợp – Chương 69: Mượn Nước
Sự tình về Ngư Hi ồn ào đến khi quay xong mới kết thúc.
Ba rưỡi chiều xong việc, Ngư Hi cầm điện thoại lên xem, trên mạng đã không còn ai thảo luận sự tình cô mắng người đến phát khóc, mọi người hiện giờ đều tranh cãi về vấn đề kỹ thuật diễn xuất, thậm chí không ít blogger khởi xướng bỏ phiếu, số người ủng hộ cô chiếm hơn phân nửa.
Nhân duyên của cô với người qua đường vốn luôn tốt, sự kiện lần này cô lại không đuối lý chút nào, tuy rằng thái độ hơi cao ngạo, nhưng cô có vốn liếng, chưa kể những lời cô nói cũng không có gì sai, thậm chí còn có người hâm mộ lập tức đặt lời này làm chữ ký của mình, các chủ đề ủng hộ Ngư Hi nổi lên, không ít người bỏ phiếu cho cô.
Tiêu đề hot search thay đổi rất nhanh, từ chỉ trích đến ủng hộ, chỉ cần thời gian một ngày một đêm.
Ngư Hi thay đồ xong, nhận được điện thoại từ Bạch Vũ Đường.
“Tốt rồi.” Bạch Vũ Đường thở phào: “Không uổng công chị không ngủ một đêm.”
Ngư Hi biết rõ tật xấu này của cô ấy, đã bận thì sẽ bận suốt đêm, mấy sự kiện diễn ra liên tiếp khiến cô ấy không thể nghỉ ngơi, Ngư Hi có chút áy náy: “Em xin lỗi, chị Bạch.”
Bạch Vũ Đường cười: “Được rồi, chị em mình có gì mà phải khách khí, em đến công ty không?”
Ngư Hi ra khỏi phòng nghỉ: “Một lúc nữa ạ.”
Bạch Vũ Đường: “Chị ngủ một giấc đã, bao giờ em đến gọi chị.”
Hôm nay là ngày thu âm cuối cùng, các cô phải làm cùng nhau, Ngư Hi đáp ứng: “Vâng.”
Cúp điện thoại, Ngư Hi lên xe, Chung Thần đi sau lải nhải: “Hi Hi, em vừa mới xem trên mạng, không có vấn đề gì.”
Ngư Hi gật đầu: “Chị biết rồi.”
Cô lên xe ngáp một cái: “Đi thôi.”
Chung Thần đưa chăn cho cô: “Ngủ không?”
Ngư Hi đắp lên, khép góc chăn lại, bỗng chốc nhớ lại ngày hôm qua Giang Tĩnh Bạch đứng dưới mái hiên khép áo giúp mình, mưa đổ ào ào sau lưng, nhưng cậu ta không để ý, chỉ nhẹ nhàng cười với mình, ánh mắt dịu dàng, lời nói vô cùng kiên định.
“Mình bị lộ không sao, nhưng cậu không thể.”
Dáng người của cậu ta bị lộ nhìn còn đẹp hơn mình.
Nghĩ đến đây, khóe môi Ngư Hi không hiểu sao cong lên, Chung Thần hoài nghi nhìn cô, vò đầu: “Hi Hi, chị cười gì thế?”
Rồi lập tức phản ứng lại: “Là vì đã giải quyết được chuyện trên mạng ư?”
Nụ cười của Ngư Hi cứng đờ trên mặt, rồi từ từ bị giấu đi, biểu cảm lạnh nhạt được khôi phục, cô mở miệng: “Không có gì.”
“Bao giờ đến gọi chị.”
Chung Thần ấp úng đáp lời: “Vâng.”
Ngư Hi nhắm mắt ngủ, bỗng hoảng hốt nghe thấy thanh âm bên tai.
“Tại sao cậu lại trở về? Cậu dựa vào cái gì mà trở về? Cậu khi đó nói đi là đi, bây giờ muốn về thì về, cậu có nghĩ đến tôi không! Giang Tĩnh Bạch, cậu thật sự là đồ đáng ghét nhất thế giới!”
“Tôi hận cậu muốn chết! Đúng, tôi hận cậu, tôi không thích cậu chút nào!”
“Ngư Hi, đừng khóc…”
“Tôi khóc đấy, tôi muốn khóc đấy, cậu quản được tôi à! Tôi thích thì khóc, mắc mớ gì đến cậu! Cậu đừng đi theo tôi!”
“Ngư Hi…”
“Cậu đừng gọi tôi!”
“Giang Tĩnh Bạch, cậu bây giờ đắc ý lắm phải không? Cậu đắc ý thấy tôi không có nghị lực, bây giờ vẫn còn thích cậu…”
Ngư Hi đột nhiên ngồi thẳng lên, thanh âm bên tai lập tức biến mất, trong xe yên lặng, nhạc cũng không bật.
Chung Thần giật mình, mắt mở to nhìn cô chằm chằm, không hiểu gì, nhỏ giọng gọi: “Hi Hi?”
“Chị sao thế?”
Ngư Hi hoàn hồn: “Cho chị nước.”
Chung Thần lấy chai nước bên cạnh đưa cho Ngư Hi, nhìn cô ngửa đầu uống mấy hớp, vẻ mặt vẫn chưa bình tĩnh lại: “Gặp ác mộng sao?”
Ngư Hi đặt nước xuống, gật đầu: “Ừ.”
Đầu hơi đau, cũng không muốn ngủ tiếp, Ngư Hi dứt khoát ngồi dậy xem Weibo.
Tin nhắn riêng đã sắp nổ tung, mở Weibo liền thấy đều là người hâm mộ động viên.
— Hi Hi đừng sợ, chúng mình ủng hộ cậu!
— Hi Hi chị vĩnh viễn là nữ vương bệ hạ trong lòng em!
— Hi Hi đừng sợ, chúng em sẽ cùng chị đứng lên một lần nữa.
— Cậu là núi cũng là biển, là lửa cũng là ánh sáng, là ngôi sao vĩnh cửu, là ánh dương vĩnh hằng.
Ngư Hi đọc đến đây, không hiểu sao nhớ lại trước kia được nghe Giang Tĩnh Bạch đọc thơ tình, mỗi khi đọc đến những chữ hay những câu tỏ tình, Giang Tĩnh Bạch sẽ luôn giữ yên lặng, rồi sẽ là Ngư Hi đọc tiếp.
“Tôi yêu em đến chết không phai, tôi yêu em trước sau như một…”
Cô vừa đọc vừa liếc nhìn gương mặt mất tự nhiên của Giang Tĩnh Bạch, buồn cười cô ấy chỉ nghe những lời này đã đỏ mặt, rồi cũng dời ánh mắt đi.
Ngư Hi xem Weibo nọ, đầu ngón tay ấn vào ảnh đại diện, thời gian đăng ký đã rất lâu, từ bốn năm năm trước, ID là WDYX, tên thật kỳ lạ, trạng thái mới nhất chỉ có một: Ủng hộ Ngư Hi đóng phim.
Bốn năm bài đăng trên Weibo đều có liên quan đến Ngư Hi, thoạt nhìn như là một tài khoản phụ dùng để bình luận.
Cô cười, nhắn lại: Cảm ơn.
Còn tưởng rằng sẽ không được trả lời, không ngờ vừa gửi đi đã nhận được tin nhắn riêng.
Không có gì, mong rằng cậu luôn vui vẻ.
Không giống những người hâm mộ bình thường nhận được tin nhắn sẽ gào thét sung sướng rồi gửi lại cô một tràng dài, lời nhắn ngắn gọn này khiến cô cảm thấy thật giống người nào đó.
Ngư Hi ấn tay lên thái dương, cảm thấy mình sắp điên rồi.
Người như Giang Tĩnh Bạch sao có thể dùng Weibo.
“Hi Hi, đến rồi.”
Chung Thần xuống xe trước, mở cửa, Ngư Hi cũng xuống theo, hai người cùng đi vào công ty, còn chưa tới phòng thu âm, Ngư Hi đã nhận được tin nhắn.
— Hi Hi, phía chương trình gửi lịch trình tới, em qua lấy trước đi, chị có một cuộc họp khẩn cấp.
Ngư Hi đi được nửa đường liền chuyển hướng: Vâng.
Chung Thần lon ton theo sau: “Sao thế Hi Hi?”
“Đến văn phòng chị Bạch.”
Chung Thần à một tiếng đứng bên cạnh bấm nút thang máy, phía sau truyền đến tiếng giày cao gót lộp cộp, Chung Thàn khó khăn quay đầu, sợ lại là Giang tổng.
Cũng may, không phải.
Nhưng còn phiền phức hơn Giang tổng.
Là La Thiên Như.
Đeo kính râm ngẩng cao đầu, tư thế không để bất kỳ ai vào mắt, cả người kiêu ngạo, phía sau là người đại diện diện Lâm Mộc Sâm đi theo thở.
“Thiên Thiên, anh biết em không thích, nhưng chúng ta không thể đắc tội nhà đầu tư này, phiền em…”
“Phiền?” La Thiên Như cao giọng ương ngạnh: “Tại sao em phải phiền?”
“Đã nói không đi là không đi.”
“Còn lại giao cho anh.”
“Thôi nào, Thiên Thiên, anh biết bàn giao thế nào với bên kia đây.”
Trên ngón tay tinh tế của La Thiên Như sơn màu đỏ diễm lệ, cô vuốt mái tóc dài, vẻ mặt thờ ơ: “Em mặc kệ, dù sao em cũng không đi.”
“Ai đi thì đi.”
Lâm Mộc Sâm thấy cô hoàn toàn không hợp tác, thở dài: “Vậy anh xin chỉ thị của Giang tổng.”
Nói xong cầm điện thoại lên, lại lập tức bị La Thiên Như đoạt lấy: “Anh gọi cho cô ấy làm gì?”
Lâm Mộc Sâm bất đắc dĩ đầy mặt: “Thiên Thiên…”
La Thiên Như hậm hực: “Rồi rồi rồi, em đi được chưa?”
“Phiền phức!”
Lâm Mộc Sâm thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta vừa phát hiện được chiêu này hai ngày trước.
Trước kia nếu La Thiên Như không chịu hợp tác hay bướng bỉnh, anh ta đều gọi cho Hồ tổng, ban đầu còn có hiệu quả, về sau hoàn toàn vô dụng, La Thiên Như giả vờ giả vịt làm nũng, gì mà không khỏe rồi đau đầu rồi vừa mới hát xong cổ họng có vấn đề, đủ các loại lý do lý trấu, Hồ tổng cũng thả, không đi thì không đi, còn anh ta theo sau không biết đã phải chùi bao nhiêu cặp mông.
Hiện giờ tốt rồi, chỉ cần vừa nói sẽ gọi cho Giang tổng, La Thiên Như liền ngoan ngoãn hợp tác.
Hẳn là sợ Giang Tĩnh Bạch.
Sao có thể không sợ chứ?
Ngày hôm ấy nói chuyện trong phòng thu âm, La Thiên Như còn đứng không vững.
Như thể tìm được một đại cứu tinh, Lâm Mộc Sâm rất khoái trí.
La Thiên Như ức chế, thang máy đến liền căm tức đi vào, Ngư Hi cùng Chung Thần nhìn nhau, cũng vào theo.
Lúc còn ở ngoài sảnh, các cô đứng cách xa, La Thiên Như không để ý đến Ngư Hi, giờ đây cùng vào thang máy, cô mới nghiêng đầu nhìn Ngư Hi, khóe môi nâng lên, cười: “Ồ, không phải cô Ngư đây sao?”
“Sao thế? Hôm nay không đổi nghề đi hát nữa à?”
Ngư Hi không đáp lại, La Thiên Như phải độc thoại rất không vui, lời nói bắt đầu chanh chua: “Cô Ngư, bây giờ cô còn ăn vạ công ty làm gì? Không có tài nguyên, không có phim đóng, à — tôi nghe nói mấy hôm trước công ty còn muốn rút vốn? Cô không cảm thấy rất mất mặt sao?”
Nói xong lại vuốt tóc, vênh mặt ưỡn ngực: “Nếu tôi là cô, bây giờ tôi còn không dám xuất hiện ở công ty.”
Ngư Hi khẽ cười: “Cô không dám, liên quan gì đến tôi?”
La Thiên Như trừng mắt: “Tôi xem cô có thể mạnh miệng được bao lâu, đợi đến lúc công ty rút vốn, cô sẽ khóc thôi.”
Ngư Hi cụp mắt, gương mặt vẫn bình thản.
La Thiên Như cắn môi, ghét nhất là gương mặt không biểu cảm cùng dáng vẻ vẫn luôn cao cao tại thượng này, là loại kiêu ngạo cùng ưu nhã phát ra từ bên trong, thật sự nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
Lâm Mộc Sâm sợ hai người sẽ cãi nhau, lập tức nói: “Thiên Thiên à, anh vừa mới liên lạc với bên kia, liên hoan sẽ lùi sang trưa mai, hôm nay chúng ta có thể về sớm rồi.”
“Trưa mai?” La Thiên Như dời ánh mắt từ trên người Ngư Hi về: “Tức là tối nay em không phải đi?”
Lâm Mộc Sâm gật đầu: “Không cần.”
La Thiên Như cười: “Tốt lắm.”
Nói xong tắt nút tầng định lên, bấm tầng khác, Lâm Mộc Sâm đứng sau khó hiểu: “Chúng ta không đến phòng truyền thông sao?”
“Để sau.” La Thiên Như cười: “Em muốn đến nơi này trước.”
Lâm Mộc Sâm nhìn cô nhếch môi cười, cau mày lại: “Em muốn đi đâu?”
Thang máy đã đến văn phòng của Bạch Vũ Đường, Ngư Hi cùng Chung Thần ra ngoài, nghe được tiếng La Thiên Như vang lên phía sau.
“Tìm người đi ăn cùng.”
“Ai thế, cần anh đặt chỗ trước không?”
“Giang…”
Cửa thang máy đóng lại, Ngư Hi đảo mắt, không nhúc nhích, Chung Thần nghĩ cô bị chọc giận, liên tục an ủi: “Hi Hi, chị đừng để ý những gì cô ta nói, chị cứ coi như cô ta vừa đánh rắm đi.”
Ngư Hi không lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào số tầng.
Một tầng lại một tầng.
Cuối cùng dừng ở văn phòng tổng giám đốc.
“Cô ta chính là thiếu chỗ để nói, trước kia có dám động đến chị đâu, bây giờ —”
Chung Thần nói được một nửa liền thấy Ngư Hi quay người đi về phía văn phòng của Bạch Vũ Đường, cô im bặt, gãi đầu, lại theo sau Ngư Hi.
Tâm trạng Ngư Hi không được tốt lắm.
Chung Thần sửa lại.
Là cực kỳ không tốt.
Mỗi khi chị ấy tức giận sẽ không biểu lộ rõ ràng, cũng sẽ không phát cáu tùy tiện, nhưng sẽ hơn thua với mình.
“Sắp xong rồi, Ngư Hi, nghỉ đi.”
Ngư Hi cúi đầu đọc lời bài hát: “Em luyện thêm chút nữa.”
Lư lão sư khó hiểu: “Em hát rất tốt rồi, thu một lần cuối là có thể xong.”
Ngư Hi không đồng ý: “Em thấy vẫn chưa được.”
Chung Thần ngồi trên ghế nhìn gương mặt nghiêm túc của Ngư Hi, vừa nhìn đã nhận ra cô ấy không vui, hơn nữa còn là cực kỳ không vui, còn nguyên nhân là gì, cô nghĩ tám phần mười là vì đụng phải La Thiên Như trong thang máy, nhưng cũng không có lý, Ngư Hi chưa bao giờ là người sẽ tin vào lời đồn, trước kia ở đoàn phim từng có người tung tin cô ấy qua lại với đạo diễn, sau đó cô ấy đích thân đính chính và xin lỗi, còn lại cũng không thèm quan tâm.
Hi Hi để ý tin đồn từ bao giờ?
Chung Thần khó hiểu.
Bạch Vũ Đường đi xuống lúc Ngư Hi vừa xong việc, giọng đã hơi khàn, Lư lão sư nhắc nhở: “Đi đi, bao giờ về em ngậm hai viên thông họng, không thì sáng mai ngủ dậy sẽ không nói được đâu.”
Ngư Hi gật đầu, nhận vỉ thuốc thông họng từ Chung Thần: “Cảm ơn Lư lão sư.”
Bạch Vũ Đường đi đến: “Hi Hi.”
Cô vừa họp xong, trên tay còn cầm cặp văn kiện, Ngư Hi quay đầu: “Chị Bạch.”
Lư lão sư cũng chào hỏi với Bạch Vũ Đường.
“Xong rồi à?”
Ngư Hi gật đầu: “Vừa xong ạ.”
Bạch Vũ Đường thở phào, nói đôi câu cảm ơn với Lư lão sư, cuối cùng nói với Ngư Hi: “Đi thôi, chúng ta lên tầng, có việc nói cho em.”
Ba người cùng đi lên.
Ngư Hi thong thả ngồi xuống sô pha trong văn phòng, viên ngậm bạc hà làm cổ họng cô mát lạnh, rất thoải mái.
Cô không nói gì, vẫn là Bạch Vũ Đường mở miệng trước, do dự: “Hi Hi, có tin này phải nói cho em.”
Ngư Hi ngước mắt nhìn, thấy cô ấy có vẻ lúng túng, như muốn nói lại thôi.
Không phải tin tốt.
Ngư Hi chuẩn bị sẵn sàng trong lòng, mở miệng: “Chị Bạch nói đi.”
Bạch Vũ Đường ngồi cạnh cô, đưa một tập kịch bản đến, Ngư Hi nhận lấy mở xem.
“Đóng phim?” Chắc chắn không đơn giản như vậy, bằng không sắc mặt của Bạch Vũ Đường cũng chẳng thế này.
Bạch Vũ Đường gật đầu: “Đóng phim.”
“Nhưng không phải nữ chính, là nữ phụ.”
Sắc mặt Ngư Hi trầm xuống.
Mặc dù nghề này không phân biệt cao thấp, nhưng cô cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình đóng vai phụ, thật sự là vạn vật đều thay đổi.
Bạch Vũ Đường nhìn nét mặt nghiêm trọng của cô, nhỏ giọng: “Chị vẫn chưa đồng ý.”
“Đừng vội, em có thể cân nhắc trước.”
Ngư Hi cầm kích bản, vị bạc hà trong miệng bỗng đắng vô cùng, khiến khóe mắt cô ửng đỏ, ngực cũng quặn đau, cô đứng lên, rũ mắt: “Em mang về đọc.”
Bạch Vũ Đường gật đầu: “Ừ.”
“Em xem lịch trình của show chưa?”
“Ghi hình trong hai ngày một đêm, nhưng phải đến sớm.”
Ngư Hi: “Em xem rồi.”
Bạch Vũ Đường dặn dò: “Hai ngày tới vẫn sẽ giữ nhiệt cho em trên mạng, lát nữa về nhà em đăng Weibo đi, ngày kia đi ghi hình chị sẽ sắp xếp sau.”
“Còn kịch bản — em cứ mang về xem trước.”
Kịch bản duy nhất sau ba tháng, bỏ qua cơ hội này không biết phải tiếp tục chờ đến khi nào.
Ngư Hi hiểu Bạch Vũ Đường không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào, cô cũng không muốn, nên không phản đối, chỉ cầm chặt kịch bản, nói: “Em hiểu rồi.”
Hai người nói chuyện xong, điện thoại của Bạch Vũ Đường vang lên, cô đứng dậy đi đến trước bàn làm việc.
“Trợ lý Tiếu?”
Trợ lý Tiếu nâng điện thoại: “Chị lên đây được không?”
“Giang tổng tìm chị.”
Bạch Vũ Đường cúi đầu: “Được, tôi lập tức lên ngay.”
Trợ lý Tiếu cúp điện thoại đi vào văn phòng: “Giang tổng, cô Bạch sẽ lên ngay.”
Giang Tĩnh Bạch ngẩng đầu: “Ừ.”
“Buổi tối sắp xếp xong chưa?”
Trợ lý Tiếu: “Đã xong, Giang tổng, tôi không rõ vì sao ngài phải gặp Lâm tổng ở đó.”
Giang Tĩnh Bạch cúi đầu nhìn văn kiện, hờ hững giải thích: “Bà chủ nơi đấy là người cũ của Lâm tổng.”
“Vậy hợp đồng…”
“Làm một bản mới.”
Trợ lý Tiếu hiểu ý: “Tôi hiểu rồi.”
Cửa đóng lại, trợ lý Tiếu trở lại bàn làm việc ngồi xuống, cách đó không xa, thang máy đinh một tiếng, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Bạch Vũ Đường vội vàng đi tới.
“Trợ lý Tiếu.” Bạch Vũ Đường nhanh chóng đi đến trước bàn làm việc: “Giang tổng tìm tôi có chuyện gì?”
Cô muốn thăm dò trước.
Trợ lý Tiếu cười: “Chị vào sẽ biết.”
Bạch Vũ Đường đành gật đầu: “Vậy tôi vào đây.”
Dứt lời, trợ lý Tiếu phía sau lại gọi: “Chị Bạch.”
Bạch Vũ Đường quay người: “Hả?”
Trợ lý Tiếu nghiêm túc nhìn cô: “Ngày kia cô Ngư ghi hình ở thành phố A đúng không?”
“Đúng, ở thành phố A.” Bạch Vũ Đường khó hiểu: “Sao thế?”
Trợ lý Tiếu lắc đầu: “Không có gì, ngày kia Giang tổng cũng đi công tác ở thành phố A.”
Vừa nghe xong, Bạch Vũ Đường lập tức hiểu ý.
Cô nói: “Vậy lát nữa tôi gửi lịch trình cho cô.”
Trợ lý Tiếu cười: “Vâng.”
Hai người trò chuyện xong, Bạch Vũ Đường gõ cửa tiến vào văn phòng.
Giang Tĩnh Bạch đang tiếp điện thoại.
Cô đứng trước cửa sổ sát đất, một tay bắt chéo sau lưng, thân mình mảnh mai yểu điệu, tóc dài dùng dây chun buộc phía sau, không nhuộm màu không tạo kiểu không đeo phụ kiện, thậm chí khuôn mặt cũng chỉ trang điểm nhẹ nhàng.
Khí chất xuất chúng.
Cô dùng ánh mắt tỏ ý để Bạch Vũ Đường ngồi trước, bên kia điện thoại truyền đến thanh âm.
“Tìm trợ lý mới cho tôi?”
“Tốt lắm, cảm ơn.”
Giang Tĩnh Bạch cụp mắt xuống: “Không cần.”
Đào Ỷ Đồng hỏi: “Sao thế? Cậu sợ tôi đoạt trợ lý của Ngư Hi? Không chờ được phải tìm người mới cho tôi?”
“Ỷ Đồng, cậu nghĩ nhiều rồi.” Giang Tĩnh Bạch bình thản nói.
Đào Ỷ Đồng: “Được rồi, ý đồ của cậu, ai mà không nhìn ra được, cậu nhất định phải ở bên Ngư Hi một lần nữa sao?”
“Tĩnh Bạch, trả lời tôi rõ ràng, cậu xác định?”
Giang Tĩnh Bạch nhìn xuống dưới đường, dòng người vội vàng, ngựa xe như nước, cô rũ mắt: “Nếu cậu ấy nguyện ý, tôi xác định.”
Bên kia điện thoại rất lâu không có tiếng nào, Đào Ỷ Đồng nặng nề thở dài: “Tôi cúp đây.”
Cúp máy, Giang Tĩnh Bạch cất di động đi về phía sô pha, Bạch Vũ Đường lập tức đứng dậy: “Giang tổng.”
“Ngồi đi.”
……
Trợ lý Tiếu vào văn phòng khi hai người đã thảo luận gần xong, cô mang cà phê lên, nói: “Giang tổng, sắp đến giờ rồi.”
Bạch Vũ Đường nhấp cà phê, tiện đà nói: “Vậy Giang tổng, tôi không làm phiền ngài nữa.”
“Tôi đã nhớ kỹ lời dặn của ngài.”
Giang Tĩnh Bạch gật đầu: “Khiến cô Bạch vất vả rồi.”
Bạch Vũ Đường cười: “Giang tổng nói quá rồi.”
Trợ lý Tiếu tiễn Bạch Vũ Đường, khi trở lại thấy Giang Tĩnh Bạch một mình ngồi trên sô pha uống cà phê, từ tốn tao nhã.
Cô uống xong nửa tách, nói: “Về sau cho thêm chút đường.”
Trợ lý Tiếu ấp úng: “Vâng.”
Hai người cùng ra khỏi công ty.
Bữa ăn không được đặt ở khách sạn năm sao, mà là ở một phố ẩm thực gần trường đại học.
Đã rất lâu Lâm tổng chưa đến quán ăn nhỏ thế này, tuy rằng không hẳn là thương nhân thành đạt, nhưng anh ta vẫn chú trọng phong cách khi bàn chuyện làm ăn, dường như đặt nhà hàng cao cấp đã thành quy tắc trong vòng này, vậy nên khi đứng trước phố ẩm thực, anh ta có một loại cảm giác lạ lẫm.
Lạ lẫm nhưng quen thuộc.
Trước kia khi công ty còn chưa được thành lập, mỗi lần tan việc mọi người đều lũ lượt đi tới phố ẩm thực, gọi liền sáu bảy món, thêm hai ba két bia, cùng nhau nói đủ mọi thứ chuyện, nói về khát vọng tương lai, nói về triển vọng công ty.
Khi bữa ăn kết thúc, mọi người mặt đỏ bừng, nhưng trong mắt tràn đầy niềm vui.
Sau này, những người bạn tốt bên cạnh lần lượt rời đi, một số thì bị đào góc tường, cũng có phản bội, cũng có bằng mặt không bằng lòng, đã sớm không vừa ý nhau.
Khi không có tiền, bọn họ ở bên nhau, khi có tiền, lại đường ai nấy đi.
Sức khỏe của anh ta không tốt lắm, không còn biện pháp quản lý công ty, nên khi Giang Tĩnh Bạch tiếp cận mới lập tức đồng ý, ai ngờ, Tinh Diệu cũng tìm đến.
Còn đưa ra giá gấp đôi, cũng tình nguyện phụ trách đền bù tổn thất với Kính Âu.
Anh ta không gặp rắc rối về tiền bạc, nhưng lương tâm lại không vượt qua được, nên mới giằng co giữa hai bên thế này.
“Lâm tổng.” Trợ lý đi sau nhắc nhở: “Chính là nơi này.”
Lâm Giáo Ngân gật đầu: “Vào thôi.”
Hai người vào quán ăn, trên người mặc âu phục ngăn nắp chỉnh tề, có chút không hợp với nơi này, vừa vào cửa liền bị người khác chú ý.
“Lâm tổng.”
Giang Tĩnh Bạch đứng dậy: “Ở đây.”
Lâm Giáo Ngân đi qua, Giang Tĩnh Bạch đã thay bộ đồ công sở thường thấy, thay vào đó là một bộ trang phục bình thường, có vẻ rất thoải mái ấm áp, lẫn vào trong một đám người đang ăn, không hề có cảm giác khác biệt.
Chỉ là liên tục có đàn ông nhìn về phía bên này, ánh mắt dò xét có chút mê mẩn.
Giang Tĩnh Bạch mời Lâm Giáo Ngân ngồi xuống: “Trước kia đã ăn hai lần, cảm thấy đồ ăn rất ngon, muốn giới thiệu với Lâm tổng.”
Lâm Giáo Ngân gật đầu: “Giang tổng có tâm.”
Giang Tĩnh Bạch vẫy tay, trợ lý Tiếu cầm thực đơn đưa cho Lâm Giáo Ngân: “Lâm tổng, mời gọi món.”
“Ưu tiên phái nữ đi.” Lâm Giáo Ngân đưa thực đơn cho Giang Tĩnh Bạch, người nọ lại không nhận, chỉ cười: “Vậy gọi mấy món bán chạy nhất.”
“Được không, Lâm tổng?”
Lâm Giáo Ngân: “Được.”
Xung quanh không có nhiều người, nhưng tiếng nói chuyện vẫn ồn ào, đã rất lâu Lâm Giáo Ngân không bàn chuyện công việc ở hoàn cảnh thế này, ánh mắt anh ta chăm chú nhìn nhóm thiếu niên đang oẳn tù tì ở một bàn cách đó không xa, đáy mắt sâu thẳm.
“Lâm tổng.” Giang Tĩnh Bạch đứng dậy rót trà cho anh ta: “Biết thân thể anh không tốt, hôm nay chúng ta không uống rượu, thưởng trà.”
Lâm Giáo Ngân nhìn hành động của Giang Tĩnh Bạch.
Có câu nói xưa, trà bảy rượu tám, động tác châm trà cũng thể hiện người này có thường uống trà hay không, Lâm Giáo Ngân nhìn Giang Tĩnh Bạch thuần thục làm, cười: “Giang tổng cũng thích thưởng trà?”
Giang Tĩnh Bạch buông ấm trà, ngẩng đầu: “Thỉnh thoảng.”
Lâm Giáo Ngân nhấp miệng: “Khiêm tốn rồi.”
Hai người nhìn nhau cười.
Đồ ăn được mang lên rất nhanh, trợ lý Tiếu ở bên cạnh giới thiệu cho hai người, Lâm Giáo Ngân nghe đến tên những món ăn này, không hiểu sao cảm thấy quen thuộc, biểu cảm trên khuôn mặt khẽ đổi.
Giang Tĩnh Bạch buông chén trà: “Hy vọng Lâm tổng sẽ thích.”
Lâm Giáo Ngân cúi đầu cầm đũa gắp đồ ăn, đặt vào miệng nhai thật chậm, gật đầu: “Rất ngon.”
“Cho tôi gặp bà chủ.”
Giang Tĩnh Bạch nhìn Lâm Giáo Ngân đặt đũa xuống: “Được rồi, đừng giấu diếm nữa, tôi hiểu ý của cô, cho tôi gặp cô ấy một lát.”
Trợ lý Tiếu nhìn Giang Tĩnh Bạch, đang định thấp giọng chuẩn bị nhắc về hợp đồng, Giang Tĩnh Bạch đưa tay tỏ ý cô đừng nói vội, trợ lý Tiếu gật đầu lui đi, mấy phút sau lại ra ngoài, theo sau còn có một người phụ nữ xinh đẹp.
Ra khỏi quán ăn đã là chuyện của hai tiếng sau, trợ lý Tiếu cầm hợp đồng mới, cười: “Lần này không cần lo Lâm tổng sẽ vi phạm điều ước nữa rồi.”
Giang Tĩnh Bạch nhìn cô ấy thở phào, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.
Trợ lý Tiếu hỏi: “Ngài quay lại công ty không ạ? Hay để tôi đưa ngài về thẳng nhà?”
“Mấy giờ rồi.”
Trợ lý Tiếu cung kính đáp lời: “Chín rưỡi.”
Chưa đến mười giờ, cậu ấy vẫn chưa ngủ, Giang Tĩnh Bạch cất giấu vẻ lãnh đạm, gương mặt dịu đi, mở miệng: “Đưa tôi về.”
Đến chung cư vừa đúng mười giờ, Giang Tĩnh Bạch về nhà, theo thói quen ra ngoài ban công, nghiêng đầu, nhìn thấy nhà bên có ánh đèn, không hiểu sao yên lòng, đang chuẩn bị lấy điện thoại nhắn tin chúc ngủ ngon cho Ngư Hi, chợt nhớ đến lời Mạc Ninh Hoan nói.
“Theo đuổi người ta thì da mặt phải dày một chút, tâm tư phải tinh tế một chút, không được sợ thất bại, tìm lý do vào nhà người ta, tối mượn nước đi tắm, trên tivi đều diễn như vậy, thân thể ướt át hấp dẫn đặc biệt có hiệu quả.”
Giang Tĩnh Bạch cất điện thoại về phòng, ôm một bộ đồ ngủ quay đầu bước đi, nghĩ lại cảm thấy không ổn, cô lại thả tóc dài xõa lung tung, nhìn vào gương mấy lần, xác định không có vấn đề mới ra cửa.
Không đến thẳng trước nhà Ngư Hi gõ cửa, cô đứng trên hành lang, nghiêng đầu nhìn van nước.
Ngư Hi đang đắp mặt nạ ôm điện thoại, từ Weibo dạo đến diễn đàn rồi lại chuyển sang tin nóng, cuối cùng xem video, từ đầu đến cuối đều buồn bực, ánh mắt tối sầm, kịch bản mang về chỉ đặt trên bàn trà chưa xem, trong đầu đều là câu nói của La Thiên Như.
Cô ta muốn hẹn ai đi ăn?
Giang Tĩnh Bạch sao?
Cô đã nghe được tiếng Giang, bốn năm phần chính là Giang Tĩnh Bạch.
Ngư Hi thầm khinh bỉ chính mình, người ta hẹn Giang Tĩnh Bạch thì liên quan gì đến mình! La Thiên Như chủ động như vậy, rất hợp với Giang Tĩnh Bạch trầm tĩnh, đẹp đôi đấy.
Nhưng sao trong lòng lại càng buồn bực đây.
Ngư Hi trở mình, cơn buồn bực trong ngực sắp khiến cô không thở nổi, cực kỳ khó chịu, cô hít sâu hai hơi, báo thức điện thoại vang lên, đã mười giờ.
Phải đi ngủ thôi.
Ngư Hi cầm điện thoại đi rửa tinh dầu trên mặt, còn chưa rửa xong đã nghe được tiếng chuông cửa vang lên, cô lau mặt lung tung, đi ra cửa: “Ai đấy?”
“Là mình.”
Tiếng Giang Tĩnh Bạch vang lên ngoài cửa, Ngư Hi chỉ cảm thấy càng bực mình hơn: “Có việc?”
“Ừ — có việc.” Giọng nói hơi thấp, Ngư Hi mở cửa, thấy người nọ ôm quần áo đứng ngoài, tóc tai rối bời.
Giang Tĩnh Bạch ôm chặt quần áo: “Nhà mình mất nước, cậu có tiện cho mình mượn phòng tắm không?”
“Mất nước?” Ngư Hi nghi hoặc.
Giang Tĩnh Bạch gật đầu, nghiêng nửa người: “Cậu không tin có thể xác nhận.”
Gương mặt thản nhiên, lời nói lại thề thốt, Ngư Hi bỗng nhiên nhớ lại lần cô ấy nói quên chìa khóa, cô cụp mắt xuống, nghĩ vài giây rồi đi lướt qua Giang Tĩnh Bạch vào căn hộ bên cạnh, mở vòi, quả thật không có nước.
Ngư Hi quay người: “Đi thôi.”
Giang Tĩnh Bạch cúi đầu, khóe môi thoáng nâng lên.
Hai người vào phòng khách, Ngư Hi chỉ vào phòng tắm: “Bên kia.”
“Ừa.” Giang Tĩnh Bạch cúi đầu chuẩn bị đi qua, phía sau, Ngư Hi chợt lên tiếng: “Giang tổng.”
Giang Tĩnh Bạch quay lại: “Ơi?”
Ngư Hi tiến lên hai bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô: “Tối nay, cậu có đi ăn cùng ai không?”
Giang Tĩnh Bạch không hiểu vì sao Ngư Hi đột nhiên chuyển sang đề tài này, nhưng vẫn thành thật gật đầu: “Có.”
Sắc mặt Ngư Hi tối sầm, giọng nói mất hứng: “Vậy Giang tổng về đi.”
“Bỗng nhiên tôi nhớ ra.”
“Nhà tôi cũng mất nước.”
Giang Tĩnh Bạch ôm đồ ngủ bị đuổi ra ngoài.
– ——-
Tác giả có lời muốn nói:
Sau khi kết hôn, Ngư Hi thường xuyên đòi Giang Tĩnh Bạch đọc thơ tình, đọc từng câu từng chữ cho mình nghe, mỗi lần đến đoạn nhạy cảm, Giang Tĩnh Bạch luôn im lặng, Ngư Hi sẽ cười: “Đọc không ra? Chỉ là tôi yêu em, tôi yêu em muốn chết, tôi yêu em nhất, tôi yêu em suốt đời…”
“Không phải đọc không ra.” Giang Tĩnh Bạch khép sách lại, nhìn cô, cười: “Là muốn nghe cậu đọc.”
.