Đọc truyện Phàm Nhân Lộ – Chương 118: Tam nhãn phi thử
Tiểu Hắc Hắc trợn mắt há hốc mồm nghe Hác Lão giới thiệu. Hắn là một thực thể cũng rất bá đạo nhưng cũng không đạt được nhiều thành tựu kinh khủng như vậy.
– Lại tồn tại người như vậy? Có lẽ ta đã ngủ quá lâu.
– Cho dù có thức ngươi cũng chỉ lăn lộn trộm rượu của ta. – Hác Lão bật cười.
– Bỏ đi bỏ đi. – Tiểu Hắc Hắc đỏ mặt. – Tam Nhãn Phi Thử là loại yêu thú gì?
– Tam Nhãn Phi Thử thuộc yêu thú họ nhà chuột, tu vi thường ở mức Tứ Trọng Thiên. – Lan Chi đáp. Nàng nghi ngờ nhìn Tiểu Hắc Hắc. Chẳng lẽ tên này chỉ biết uống rượu thật, đến Tam Nhãn Phi Thử còn không biết. – Nó tuy đẳng cấp khá thấp nhưng lại rất quý hiếm, vì nó là một trong số ít những yêu thú có Hồn Tinh thuộc tính không gian.
– Vậy thì giết nó là được rồi.
Lan Chi cười khổ:
– Vấn đề là hồn tinh của Tam Nhãn Phi Thử khá đặc biệt, phải có thủ pháp đặc biệt lấy ra lúc nó còn sống, nếu nó chết vậy Hồn Tinh sẽ tự động tiêu biến, và thủ pháp này chỉ có Kim Giáo sư biết.
Hác Lão cầm một quyển sách đập vô mặt Tiểu Hắc Hắc. Tên này lanh tay lẹ mắt bắt lấy, mở ra dõng dạc đọc:
– Tam Nhãn Phi Thử sức tấn công không lớn, chỉ có một tuyệt chiêu duy nhất là Đột Không. Đột Không có thể phá bỏ mọi loại phong ấn, trận kỹ, bí kỹ… Oa, lợi hại như vậy.
– Vì vậy nên nó mới khó bắt. Đánh chết thì rất dễ, để bắt sống lại rất khó. – Lan Chi nhún vai – Nhưng ta tin chắc Trinh Sát Tổ sẽ làm được.
Hác Lão lắc đầu cười:
– Tiểu nha đầu, con tin mấy đệ tử nhỏ của mình như vậy sao.
– Con tin, Trinh Sát Tổ là những thiếu niên thiên tài kiệt xuất nhất con thấy từ trước đến nay. Chuyện này đối với họ sẽ không quá khó khăn. À tiện thể để tăng thêm tính thử thách, con đã dụ một bầy Phong Lang đến khu vực đó. – Lan Chi lè lưỡi, tinh nghịch nói.
– Phong Lang, loài sói có thể phát ra Phong Nhận, thân thể mạnh mẽ tương đương Ma Tộc cùng giai?
– Đúng rồi, bầy Phong Lang này sơ sơ khoảng hai mươi con, Phong Lang Thủ Lĩnh mới Ngũ Trọng Thiên. Hi hi, mong rằng thu được vài viên Hồn Tinh Phong thuộc tính, rất có giá nha.
****
Khu rừng dưới chân Thông Thiên Phong,
Thiếu niên Bộ Lĩnh nhíu mày nhìn bầy Phong Lang chạy loạn trên mặt đất. Bình thường Phong Lang chỉ di chuyển và săn mồi ở vùng đồi núi, rất ít khi chúng kéo cả bầy vào rừng rậm như vậy. Đây ắt hẳn là chủ ý của vị Giáo sư kia.
– Mọi người, chia nhau tìm tung tích của Tam Nhãn Phi Thử. Tìm thấy lập tức báo lại. Chúng ta cần xác định vị trí của nó trước khi xử lý bầy Phong Lang này.
– Rõ.
Lạc Phi, Tiểu Xảo, Mộc Khả Vi, Y Lị Na di chuyển sang bốn phía. Tam Nhãn Phi Thử ngoài Đột Không còn có một đôi tai và cái mũi rất thính, hơn nữa độc dược về cơ bản đều sẽ bị nó phát hiện. Vì vậy Bộ Lĩnh muốn giải quyết triệt để bầy Phong Lang trước, phải thật cẩn thận không để Tam Nhãn Phi Thử sợ hãi mà chạy mất. Cách đơn giản nhất là tìm thấy Phi Thử, kéo bầy Phong Lang ra khoảng cách đủ xa để tiêu diệt mà không đánh động nó.
Trong Trinh Sát Tổ, tuy Bộ Lĩnh không phải người có thực lực mạnh nhất. Nhưng khả năng quan sát, lập kế hoạch tác chiến và điều chỉnh nhân lực của nó là cực kỳ xuất sắc. Vì vậy khi Lan Chi đề nghị nó làm Tổ Trưởng, không có một ai phản đối. Nhiệm vụ lần này là nhiệm vụ đầu tiên Trinh Sát Tổ hoạt động, nó muốn làm cho thật đẹp.
Bộ Lĩnh nhảy sang một cái cây khác. Nó cẩn thận không phát ra tiếng động, theo sát bầy Phong Lang bên dưới. Mặc dù thực lực của bầy Phong Lang rất mạnh, Phong Lang Thủ Lĩnh cũng đạt tới Ngũ Trọng Thiên, và thành viên mạnh nhất trong Trinh Sát Tổ mới chỉ đạt tới Tam Trọng Thiên Trung Giai, nhưng không một ai lo lắng về vấn đề đó. Cứ như việc tiêu diệt bầy Phong Lang là chuyện tất nhiên vậy.
Một con hạc giấy lắc lư bay về phía nó, đơn giản ghi năm chữ, là nét chữ của Mộc Khả Vi:
– Hướng Đông, mười dặm.
Nó lập tức viết lên bốn con hạc giấy mệnh lệnh mới, ném đi. Giới hạn thính giác của Tam Nhãn Phi Thử là hai mươi dặm, vậy phải dụ bầy Phong Lang về hướng Tây thêm mười dặm nữa để đảm bảo động tĩnh giao tranh không đánh động nó. Hai mươi tư con Phong Lang, một con Ngũ Trọng Thiên, mười ba con Tứ Trọng Thiên, mười con Tam Trọng Thiên. Đã ra tay thì phải sạch sẽ, tiêu diệt hết.
Bộ Lĩnh tập trung Khí thành một Băng Trùy nhỏ như cây kim. Phong Lang Thủ Lĩnh đột nhiên dừng lại, nó cảm thấy mùi vị nguy hiểm.
Soạt.
Một con Phong Lang Tam Trọng Thiên ngã xuống, trên đầu có một viết thương rất nhỏ, trí mạng. Thiếu niên lập tức quay đầu chạy về hướng Đông, Phong Lang Thủ Lĩnh giận dữ hú lên, cả bầy Phong Lang theo sát.
Mười dặm về Phía Đông, Tam Nhãn Phi Thử ngẩng đầu cảnh giác nghe tiếng hú của Phong Lang. Ngoại hình nó gần giống các loài chuột khác, chỉ khác là kích thước to gấp đôi, sở hữu bộ lông màu trắng bạc rất đẹp và trên trán có một con mắt nhỏ. Tiếng động của bầy Phong Lang ngày càng xa, Phi Thử yên tâm tiếp tục tìm kiếm thức ăn.
Mộc Khả Vi lau mồ hôi lạnh, may mắn khoảng cách đủ xa, nếu không Phi Thử dùng Đột Không chạy mất thì cô bé cũng hết cách. Mệnh lệnh mới nhất đã được chuyển đến: để lại mồi dụ Tam Nhãn Phi Thử. Sau đó lập tức hội họp, địa điểm phía Tây hai lăm dặm. Cô bé nhẹ nhàng rời đi, để lại một con gà béo mập, thức ăn ưa thích của Phi Thử. Tấn công một bầy yêu thú nổi tiếng về tốc độ, lực lượng, lại còn áp đảo cả về số lượng và chất lượng cũng tạo cho Mộc Khả Vi chút hồi hộp. Nhưng nghĩ tới những đồng đội của mình trong Trinh Sát Tổ, cô bé tự tin mỉm cười:
– Để chúng ta xem, Phong Lang Ngũ Trọng Thiên thì có gì đặc biệt.