Đọc truyện Phải Chăng Tôi Thích Cậu? Bạn Cùng Bàn! – Chương 30: Tạm biệt!
Hôm nay Cô đi học khá muộn sắp đến giờ giáo viên lên Cô mới vào đến lớp sắc mặt khá không tốt nên chẳng muốn nói gì đến bàn là nằm úp mặt xuông bàn mệt mỏi.Hôm nay Cậu cũng chưa đi học đám Ngọc thấy vậy thì lo lắng không biết phải giải quyết chuyện này như nào.Còn Thế Anh vẫn cố giữ tâm trạng ổn định nhưng trong lòng thì khá buồn và còn lo lắng cho Cô nữa
Các Em…hôm nay Minh Thiên có một chuyện muốn nói với cả lớp!- Thầy chủ nhiệm đi vào khuôn mặt khá không vui khiến cả lớp tò mò
Hôm nay Tớ đến để nói lời tạm biệt với các bạn!Tớ sẽ sang Mỹ cùng gia đình vào ngày mai!- Cậu đi vào nhìn cả lớp rồi quay xuống nhìn Cô đang nằm chỉ mong Cô nhìn Cậu một lần
Sao lại đột ngột thế hả Minh Thiên?- Quang Trường bất ngờ nhìn Cậu
Đúng đó!Cậu không ở lại học cùng bọn Tớ được sao?- Ngọc nhìn Cậu
Cậu sao đi sớm vậy?Chúng ta phải học cùng nhau hết 12 để còn chụp kỷ yếu chứ?- Hương Lan cũng có phần ngạc nhiên có chút buồn nhìn Cậu
Cảm ơn mọi người đã tốt với Tớ nhưng…Tớ không ở đây thêm được vì có một số lý do riêng- Cậu nhìn cả lớp khó xử Cậu thật sự không muốn xa nơi này nhưng cũng chẳng còn gì để ở lại cả
……..- Cả lớp nghe vậy thì cũng chẳng biết có cách gì để níu kéo Cậu ở lại cả
Thôi được rồi!Minh Thiên sẽ học cùng chúng ta tiết này coi như là tiết cuối!Vậy Minh Thiên em về chỗ đi!- Thấy nhìn cả lớp cũng có chút buồn nhưng không muốn mất thời gian vì Cậu nói muốn học một tiết cùng cả lớp trước khi đi
Vâng!- Cậu nói rồi đi về chỗ ánh mắt vẫn nhìn theo Cô nhưng chẳng có gì khác cả Cô vẫn chẳng nhìn Cậu một lần
Minh Thiên…Cậu đi sớm vậy sao?- Ngọc nhìn Cậu vẻ buồn Ngọc biết Cậu đi là vì lý do gì mà
Không ở lại sao?- Thế Anh mặc dù buồn nhưng vẫn nhìn Cậu nói
Hay Cậu ở lại đi…có gì từ từ giải quyết!- Quang Trường năn nỉ Cậu,Ngọc nghe vậy thì gật đâu lịa lịa muốn Cậu ở lại
Ở đây…không còn gì để Tớ quan tâm nữa rồi!- Cậu nhìn Cô ánh mắt buồn rồi quay lại nhìn đám Ngọc cố tỏ ra vui vẻ rồi quay về bàn.Cô thì nghe thấy tất cả từng câu từng chữ Cậu nói rồi chỉ nhếch môi cười chua xót Cậu nói đúng ở đây còn gì để Cậu quan tâm chứ,miệng thì cười mà sao nước mắt Cô vẫn cứ chảy ra chứ?
Cả lớp biết Cậu sẽ đi nên giờ học im lặng nghe thầy giảng bài thỉnh thoảng lại nhìn sang Cậu Cậu nhận được ánh mắt của họ thì nhìn họ cười Cậu không muốn xa nơi này nhưng không còn lý do để ở lại
Chút nữa gặp nhau nói chuyện được không?- Cậu nói nhỏ với Cô
Được thôi!Còn gì vướng bận thì nói cho xong đi!-Cô lên tiếng như vẫn trong trạng thái nằm xuống bàn không muốn nhìn Cậu
Hết giờ học thường ngày một vài người sẽ ra ngoài hoặc đi canteen nhưng không nay lại ở trong lớp không ai đi ra ngoài.Cậu thấy vậy cũng có chút hối tiếc nhưng không thể ở lại được hai tay nắm lại thành nắm đấm để tâm trạng cố ổn định đi lêm bục giảng nhìn mọi người
Cảm ơn các cậu thời gian qua luôn đối xử tốt với Tớ mặc dù Tớ mới học ở đây được 2 tháng.Nhưng sau này Tớ sẽ không quên mọi người đâu- Cậu cố nở nụ cười vui vẻ nhìn cả lớp
Cậu sang đó nếu rảnh thì năm sau về chụp kỷ yếu cùng lớp nha!- Lớp Trưởng nhìn Cậu cũng có chút buồn
Nếu sang đó không vui thì về đây học cùng chúng Tớ nhé!- Là một bạn nam nhìn Cậu, hai người cũng ở cùng một team về thể thao nên cũng có chút tiếc
Nếu vài năm sau lớp chúng ta thành đạt sẽ liên hoan gặp mặt nếu Cậu về nước thì cùng lớp liên hoan nha!- Phương Anh nhìn Cậu có chút luyến tiếc
Được!Tớ hứa nếu có cơ hội sẽ cùng mọi người liên hoan gặp mặt!Còn bây giờ…chắc Tớ phải đi rồi!- Khuôn mặt Cậu có vài nét buồn không giấu đi được
Cậu đi vui vẻ!Nhớ chú ý an toàn nha!- Đám Ngọc không muốn Cậu đi nhưng không làm gì được
Ừm!Thảo Phương…chúng ta nói chuyện được không?- Cậu nhìn đám Ngọc gật đầu rồi nhìn Cô
Được!Chúng ta ra ngoài đi!- Cô nghe Cậu nói thì lấy hết cản đảm đứng dậy nhìn Cậu rồi đi ra ngoài
Tạm biệt các Cậu!Hẹn gặp lại nhé!- Minh Thiên cúi đầu chào mọi người
Tạm biệt!- Cả lớp thấy Cậu đi thì đồng thanh nói dơ tay chào tạm biệt Cậu.Cậu nhìn lại cười một cái rồi rời đi
Có gì nói nhanh đi Tôi còn phải về lớp nữa!- Cô cùng Cậu đi lên sân thượng cả hai cứ im lặng nên Cô cảm thấy khó chịu
Cậu…không có gì muốn nói với Tớ sao?- Cậu lưỡng lự nhìn Cô
Cậu còn muốn Tôi nói gì à?- Cô nhìn Cậu lạnh lùng,Cô còn muốn nói nhiều điều với Cậu lắm nhưng không nói được!
Tớ…- Cậu nghe Cô nói vậy thì bối rối Cậu có quan trọng với Cô đâu mà muốn nghe Cô nói gì chứ?
Nói xong chưa?- Cô thấy sắc mặt Cậu không vui có chút đau lòng nhưng không làm gì được
Cậu ở lại nhớ sống tốt!- Cậu nhìn Cô rồi rời đi đôi mắt vẫn hướng về Cô như muốn nghe Cô nói câu gì đó
Minh Thiên…Tốt nhất Cậu đừng trở về làm gì mà hãy ở bên đó luôn đi!Vì Cậu về lại làm phiền mọi người nhiều hơn nữa thôi!- Cô gọi Cậu ánh mắt lạnh lùng,đây đâu phải là điều Cô muốn nói chứ điều Cô muốn là nói một câu”Tạm biệt sống tốt nha Minh Thiên” nhưng sao Cô lại phải nói trái với lòng mình chứ?
Nếu Cậu muốn như vậy?- Cậu không ngoảnh lại nhìn Cô đứng nói xong rồi vội rời đi vì ở đây thêm Cậu sẽ đau lòng nhiều hơn
Xin lỗi Minh Thiên!- Cô nhìn theo bóng dáng Cậu vừa nói rồi vài giọt nước mắt đau lòng chảy ra.Ở trên sân thượng nhìn Cậu đi xa dần trái tim Cô muốn níu giữ Cậu lại nhưng tâm trí thì lại không Cậu càng ngày càng đi xa hơn khiến Cô đau lòng khóc nức nở mệt mỏi bước chân nặng nề đi về lớp.Về lớp Cô cố gắng tỏ ra không có gì xảy ra rồi đi về chỗ nằm dài ra bàn mệt mỏi không quan tâm tới học hành gì cả
Hết giờ học Hoàng đi sang lớp Cô mới biết Cậu sẽ không học và sống ở đây nữa mà đi sang Mỹ.Hoàng cũng biết lý do vì sao lại như vậy nhưng cũng chẳng hiểu nổi Cô muốn gì mà lại nói như vậy nhìn Cô cứ nằm dài ra bàn cũng không muốn làm phiền Cô nên nói chuyện với Ngọc một lúc rồi về lớp
– ————
Về tới nhà Cô chẳng muốn ăn uống gì 8h tối ở trong nhà mệt mỏi Cô đi ra một cái cầu gần đê bờ hồ mà ngồi ủ rũ một mình.Ở đây là nơi mỗi lần Cô có gì buồn sẽ cùng Hoàng ra đây ngồi tâm sự nhưng bây giờ Cô chẳng muốn tâm sự chuyện này ra làm gì cứ để nó ở sâu trong lòng mà không muốn nói ra
Thảo Phương đi đâu được chứ?- Hoàng với Ngọc đi đến nhà Cô hai người họ không thể quan tâm đến chuyện của Cô được
Chắc là đi đâu đó để bớt buồn thôi Ngọc đừng lo- Hoàng vỗ nhẹ vai Ngọc an ủi
Nhưng chúng ta tìm khắp nơi rồi mà!Hay Thảo Phương có xảy ra chuyện gì rồi không?- Ngọc nhìn Hoàng lo lặng
Hình như có một nơi chúng ta chưa tới!- Hoàng suy nghĩ một lúc rồi nhìn Ngọc
Ở đâu vậy?Chúng ta mau đi đi!- Nghe Hoàng nói vậy Ngọc vội nắm tay Hoàng đi
Đó!- Hoàng với Ngọc đi ra cài cầu gần đê bờ hồ thấy Cô thì Hoàng nhìn Ngọc cười cho Ngọc bớt lo lắng
Thảo Phương?- Ngọc thấy vậy thì vội đi sang chỗ Cô
Sao?- Cô nghe giọng quen nên cũng chẳng buồn ngoảnh đầu lại
Giờ chỉ có hai người bọn Tao…Mày không muốn nói gì sao?- Hoàng đi lại ngồi gần Cô
Nói gì chứ?- Cô tỏ ra không hiểu chuyện gì
Mày còn định giấu sao?Rõ ràng Mày thích Minh Thiên vậy sao lạo đối xử với Cậu ấy như vậy hả?- Ngọc ngồi cạnh nắm lấy hai vai Cô khó chịu
Mày nghĩ Tao muốn vậy sao?- Cô nhìn Ngọc cố ngăn giọt nước mắt nhưng không được
Vậy có gì Mày nói ra đi!- Hoàng nhìn Cô khó hiểu
Hôm đi học lúc Tao đang chuẩn bị đi vào trường thì Mẹ Minh Thiên đến tìm Tao…nói” Gia đình Cô muốn sang Mỹ nhưng Minh Thiên thì không muốn Minh Thiên muốn ở đây mà lý do nó muốn ở đây là vì Cháu!Vậy Cô mong cháu có thể dời xa Minh Thiên tránh xa nó ra được không?”…Vậy Chúng Mày nghĩ Tao phải làm sao hả?Vẫn để Cậu ở bên cạnh mình sao?- Cô nhìn Hoàng và Ngọc nức nở
Vậy…vậy nên Mày mới đối xử lạnh nhạt với Minh Thiên như vậy?- Ngọc cũng bất ngờ nhìn Cô
Đúng!Cô ấy nói Tao với Minh Thiên không hợp nhau điều kiện gia đình càng không vậy…Tao còn làm ảnh hưởng đến tương lai của Cậu ấy vậy Tao còn níu kéo Cậu ấy làm gì chứ- Cô nức nở nhìn Hoàng với Ngọc
Nhưng…- Ngọc nhìn Cô không biết phải nói sao với Cô Ngọc cũng khá hoang mang
Mày định giữ chuyện này mãi sao?Mày không sợ Minh Thiên sẽ không muốn nhìn mặt Mày sao?- Hoàng nhìn Cô Hoàng cũng lo lắng cho Cô nhiều lắm
Chúng Mày không được nói chuyện này cho ai nếu không Tao sẽ không nhìn mặt chúng mày nữa…cứ để Cậu ấy ghét Tao cũng được!- Cô nhìn ra xa xa phía bên kia sông nhếch môi cười chua xót
Nhưng…- Ngọc định nói thêm nhưng Hoàng nhìn Ngọc lắc đầu nên thôi.Cả hai im lặng nhìn Cô vừa đau lòng vừa bực mình tại sao Cô cứ phải chịu đựng một mình như vậy chứ?
Muốn khóc cứ khóc đi!- Hoàng thấy Cô như vậy càng đau lòng hơn
Hức…hức…hức…Tao phải làm sao hả?- Cô ôm cổ Hoàng khóc nức nở Cô đã cố gắng không khóc nữa nhưng không được bây giờ Cô chỉ muốn có bờ vai tựa vào mà khóc cho bớt đau lòng.Ngọc cũng vỗ vai Cô thấy Cô như vậy Ngọc cũng khá đau lòng nhưng Cô đã quyết định như vậy thì Ngọc cũng chẳng làm sao được cả
Thôi nín!Mày khóc mấy ngày nay không mệt à?Tao chỉ cho Mày khóc hôm nay thôi từ mai không được hành hạ bản thân như này nữa!- Hoàng vỗ nhẹ vai Cô an ủi
…..- Cô gật đầu rồi buông tay ở cổ Hoàng ra.Rồi quay lại ôm Ngọc để ổn định tâm trạng hơn rồi ngồi nói chuyện một lúc Cô cũng chỉ “ừ;ờ” thôi chứ chẳng muốn trêu đùa thêm
Về đi Tao mệt rồi!- Cô mệt mỏi nhìn Hoàng với Ngọc
Ừm!Thế về thôi!- Hoàng nhìn Ngọc rồi nhìn Cô xoa đầu
– ————
Ngày mai…Mày có đi ra sân bay tiễn Minh Thiên không?- Tới cửa nhà Cô Ngọc ấp úng nhìn Cô
Không đâu?- Cô lắc đầu nhìn Ngọc
Không đi thật sao?- Hoàng nhìn Cô
Không?Chúng mày cũng không được nói gì đâu đó!Tao vào nhà đây!Mày đưa Ngọc về đi!- Cô nhìn Ngọc và Hoàng nghiêm túc rồi quay đầu đi vào nhà
Chúng ta về đi!- Hoàng với Ngọc đứng nhìn Cô đi vào nhà một lúc rồi Hoàng cùng Ngọc đi về
– ————
8h sáng ở sân bay Nội Bài
Không ở lại sao?- Hoàng nắm lấy một bên vai Cậu
…..- Cậu nghe vậy vừa cười vừa lắc đầu
Sang bên đó phải chăm sóc tốt cho bản thân đó nha!- Quang Trường đi lại vỗ vai Cậu
Không được quên tụi này đâu đó!- Ngọc nhìn Cậu có chút buồn nhìn ánh mắt Cậu…Cậu đang cố nhìn xung quanh xem Cô có đến không nhưng chẳng thấy Cô đâu cả
Yên tâm!Tớ sẽ…không quên mọi người đâu!- Cậu muốn nói “Tớ sẽ sớm về thôi” nhưng chợt nhớ ra Cô đã không muốn Cậu về rồi mà
Thảo Phương hôm nay bố mẹ Cậu ấy bận nên không đến được Cậu đừng buồn nhé!- Hoàng lên tiếng khó xử với Cậu
Không sao đâu!Vậy Tớ đi nha!- Cậu cười trừ Cậu biết Cô không muốn đến là vì không muốn gặp mặt Cậu mà
Nhớ quay về nhé!Bye bye!- Cả ba người dơ tay chào Cậu khi Cậu chuẩn bị đi rồi
…..- Cậu cười dơ tay chào lại nhưng ánh mắt vẫn nhìn tìm kiếm ai đó
Xin lỗi Cậu Minh Thiên!Đi đường bình an nhé!Quên Tớ đi!-Cô nói sẽ không đến nhưng không biết sao con tim lại mách bảo đi đến gặp Cậu nhưng cũng chẳng quang minh chính đứng trước mặt Cậu mà đứng ở góc khuất nào đó mà trầm lặng ánh mắt nhìn về phía Cậu đang xa dần mình
“Năm 17 Tuổi Cái Gì Cũng Có Chỉ Là Không Có Đủ Dũng Khí Nói Thích Một Người!”
(((*Truyện của Senn cũng viết được 2 tháng rồi đó ^_^!!!
Mong mọi người nhớ follow truyện and để cử cho Senn để Senn có động lực viết mấy chương kết nhes!!!Mọi người thích kết He hay Se vậy tarr?*)))