Pha Lê Đen

Chương 23


Bạn đang đọc Pha Lê Đen: Chương 23


Khắc Long.
Tôi cười ranh mãnh nhìn Minh Trúc. Xem ra con nhỏ vẫn chưa khỏi hoảng hồn vì những hành động của tôi, tôi đọc được điều đó qua đôi tay đang run lên vì sợ, những hàng mồ hôi chảy ra đầm đìa, làm mấy sợi tóc mái bết lại vào nhau.
– Tối nay cưng là của anh rồi!
Trúc lắc đầu nguầy nguậy:
– Không! Không! Tôi… tôi…
– “Tôi”, “tôi” cái gì? Ngoan ngoãn một chút xem nào! – Vừa nói tôi vừa đưa tay vuốt ve bờ má mịn màng của con nhỏ một cách thích thú.
– Em còn phải học bài! Em… em… – Con nhỏ lắp bắp.
– Học bài hả? Để sau. Giờ không học cưng cũng có chết đâu mà lo nhỉ?!
– Ngày mai em có bài kiểm tra.
Rõ ràng là con nhỏ đang cố tình viện cớ này nọ đây mà. Đã thế thì… tôi cho con nhỏ biết tay! Thế nào mới là Khắc Long, chẳng lẽ nhỏ không biết?
– Kiểm tra hả? – Tôi lượn lờ nơi bờ vai nhỏ bé. – Thì sao chứ?
Đến lúc này, như thể không còn đủ can đảm nữa, Minh Trúc nhắm tịt mắt lại, hai môi mím chặt vào nhau và vòng hai tay ôm lấy cơ thể. Trông cái bộ dạng ngớ ngẩn thấy kinh lên được! Nhưng… cũng đáng yêu lắm. Bất giác, tôi không thể kìm lòng trước bờ môi hồng hồng, chúm chím tựa cánh anh đào ngày xuân ấy, tôi từ từ kề môi xuống…
Minh Trúc giật mình, con nhỏ mở đôi mắt tròn xoe, đen láy ra rồi dùng đôi bàn tay yếu ớt đẩy người tôi ra:
– Anh điên rồi!
Miệng tôi vẫn chưa tắt nụ cười, một nụ cười gượng gạo xen chút hụt hẫng. Tôi sững lại trong vài giây, sau đó mới kịp để ý rằng Trúc đang cố lao về phía cửa. Bằng sải chân dài của mình, tôi nhanh chóng chặn được con nhỏ lại, ghì tay mình ép nó tựa sát vào tường.
– Chạy hả cưng?
– Ư… ư… – Con nhỏ rên lên khe khẽ.
– Đi gọi cho anh chai rượu, không thì tối nay liệu mà ngủ với anh!
– Vâng… vâng… Em đi liền! – Con nhỏ luống cuống, toan chạy đi thì bị tôi giữ lại.
– Khoan! Anh mà tha cho cưng dễ dàng thế được sao? Để anh hôn cưng nhé!
– Không! Không!

Tôi thấy buồn cười lắm lắm rồi nhưng vẫn cố tỏ ra nghiêm nghị:
– Vậy thì leo lên giường cho anh!
– Không! Không!
– Thế cưng chọn đi, ngủ hay hôn? Nhanh lên kẻo anh đổi ý.
Bỗng, con nhỏ đưa tay vòng lấy cổ tôi và nhón đôi chân ngọc ngà của mình lên. Bất giác, tôi nhắm ghiền mắt lại thì… Con nhỏ nảy mình, đẩy bật tôi ra phía sau, nhanh nhẹn mở chốt cửa và tháo chạy ra ngoài.
Suýt chút nữa là tôi đã không lấy được thăng bằng rồi, nhưng cũng may là con nhỏ vốn yếu ớt nên cũng chẳng dễ dàng “hạ” tôi như vậy.
Minh Trúc đúng là ranh ma gớm cơ! Tưởng rằng tôi đã nhận được một nụ hôn tự nguyện nồng nàn, thế mà cuối cùng, kết quả lại là bị con nhỏ cho ăn “quả lừa”. Nhưng mà dẫu sao thì quả lừa này với tôi cũng ngọt ngào lắm.
Đứng bật dậy, tôi nhấc ống điện thoại lên, gọi cho phòng lễ tân:
– Cho chai whisky!
– Vâng, phòng 201 phải không ạ?
– Chẳng biết! Đưa đến mau lên, nói nhiều nữa là đuổi việc hết cả lũ bây giờ!
– Dạ, dạ…
Đúng là cái lũ tiếp tân làm ăn chẳng ra gì thế nên lúc nào cũng chỉ biết cúp đuôi mà làm việc.
Đợi đến gần 5 phút sau, mới có người mang rượu lên cho tôi. Mà chai này trông “cùi bắp” chết đi được, uống chẳng bỏ. Nhưng rồi tôi cũng cho qua mà nốc lấy nốc để. Nỗi đau trong lòng tôi lại dâng lên. Hoàng Minh Trúc đâu biết là tôi chưa từng dám “làm gì” bất kì đứa con gái nào. Chỉ vì một lý do… một lý do khiến tôi tủi hổ biết bao nhiêu mà cũng bất lực không làm gì được. Quái ác – chỉ một chữ “H” thôi!
Ừ thì cũng đã từng yêu một người con gái. Không bao lâu nhưng phải nói là thật lòng. Nhưng rồi thì sao chứ? Biết tôi là kẻ có H, cô ta rời bỏ tôi không chút tiếc thương. Tôi đã đau, đau nhiều lắm. Đến nỗi tôi đã muốn chạm tay vào tử thần mang tên Heroin – tôi muốn hút thử cái thứ phiến trắng gây nghiện ấy. Day dứt. Dày vò. Bằng mọi quyết tâm và nỗ lực của mình… tôi đã hiểu ra rằng: mới sinh ra mà mang H là quá đủ, nếu còn hút chích cái thứ ấy nữa… thì khi tất cả mọi người xung quanh biết, họ nhất định sẽ ruồng rẫy tôi.
.
Vậy là tối hôm đó, có một người con trai thức trắng đêm, không ngủ, hắn chỉ biết hút thuốc, uống rượu, hút thuốc, uống rượu và hút thuốc, uống rượu. Điều đó có thể giúp hắn ít nhiều vượt qua nỗi dằn vặt đó chăng?
Và… người đó là tôi đấy! Mà có lẽ tôi sẽ không ngưng hút thuốc, uống rượu cho đến khi nhìn thấy đồng hồ đã điểm 3h sáng. Tôi không buồn ngủ, tôi không muốn ngủ, nói trắng ra là tôi sợ ngủ, sợ rằng ngày mai khi tôi thức dậy, tôi đã là người của địa phủ rồi!
Tôi vắt chiếc áo khoác lên vai, mang lại giày rồi bấm cửa bước ra khỏi khách sạn. Bước xuống quầy lễ tân, tôi trả phòng, trả tiền sau đó dặn dò:
– Minh Trúc – con nhỏ thuê phòng ở đây ấy! Biết chứ?
– Dạ biết.
– Nếu có tìm tôi thì bảo là… tôi mới rời khỏi đây, ok?

Nói xong, tôi rút ra từ túi gói thuốc lá chỉ còn vài điếu ngoeo ngoắt, châm lửa rồi lại phì phèo hơi khói.
Tôi đi lang thang khắp lòng đường tối mịt, vắng ngắt! Chỉ còn lại ánh đèn hiu hắt quanh tôi. Gió rít, tôi lạnh, nhưng không vì thế mà tôi mặc áo khoác vào. Hơn thế, tôi cảm thấy cái lạnh ấy nếu có thể thấu vào xương, vào tuỷ luôn thì càng tốt. Tôi thích sự khắc nghiệt đó. Nó sẽ làm tôi quên đi nỗi mặc cảm này.
Bất chợt, tôi thấy một con bé ăn xin nằm queo quắp giữa đường, đúng hơn là trên hàng ghế đá nằm dọc khắp công viên. Trên người con bé tuyệt nhiên chỉ có độc mỗi bộ quần áo cũ kĩ, mỏng te.
Nghe thấy tiếng chân tôi bước lại, con bé choàng tỉnh giấc, ánh mắt hiện lên vẻ sợ sệt nhưng xen lẫn đâu đó, là một sự cầu xin khẩn khoản.
Tôi hừ mũi:
– Nhìn cái gì mà nhìn!
Dường như cảm nhận được tôi là kẻ cộc cằn, con bé lắc đầu nguầy nguậy, hệt như muốn nói: “Dạ không, em không nhìn nữa đâu ạ!”
– Tránh ra cho tao ngồi! – Tôi hằn giọng hách dịch.
– Nhưng mà bên kia còn chỗ mà ạ… – Con bé lí nhí nói, giọng run run.
Mắt tôi trợn ngược lên:
– Nhưng tao thích ngồi chỗ này đấy, ý kiến à?
– Cháu tránh chỗ ngay đây chú.
– Chú cái gì mà chú? Trẻ, khoẻ, đẹp trai thế này mà chú à? Anh thôi!
– Anh ạ! – Con bé vội chỉnh lại rồi nhảy dọt qua ghế đá bên cạnh.
Thực ra tôi chẳng muốn ngồi nghỉ gì cả, có lẽ tôi chỉ muốn… bắt nạt con bé ăn xin rách rưới đó thôi. Mà hình như đối với tôi, như vậy còn chưa đủ. Tôi bước lại chỗ nó:
– Này… Sao lại…
Thì… tôi chợt khựng lại bởi cái níu nhẹ nơi bàn tay.
– Nó còn nhỏ mà anh!
– Hả? – Tôi vội vàng quay người lại. – Minh Trúc?!
Con nhỏ dịu dàng đáp:
– Ban nãy em tỉnh dậy, không hiểu sao lại đi qua phòng anh mà không thấy. Thế nên mới hỏi người ta thì biết rằng anh mới vừa ra ngoài.

– Vậy là em đi tìm?
– Thấy chiếc motor của anh vẫn còn ở trong nhà để xe nên em nghĩ chắc anh đi dạo đâu đó thôi. – Con nhỏ giải thích tiếp, mái tóc xoăn uốn lọn bay bay trong gió, nhỏ vừa nói vừa cười, đôi mắt ánh lên sự rạng rỡ. Trông rất giống thiên thần. Nhưng cái vẻ mặt thiên thần ấy tồn tại không bao lâu, nhỏ nhíu mày lại, tỏ vẻ không vừa lòng: – Mà này! Sao anh lại bắt nạt trẻ em thế chứ?
– Bắt nạt gì đâu… – Tôi chống chế. – Anh giỡn nó xí thôi mà!
Thấy Trúc như muốn bảo vệ con bé ăn xin ban nãy, nó liền chạy lại bên Trúc ngay. Con nhỏ được thể, xoa xoa đầu nó:
– Tội nghiệp chị em mình nhỉ? Bị gã này bắt nạt hoài ha!
– Chú ấy… – Nó buột miệng nói thì phải chạm ánh mắt bén lịm của tôi, vội vàng, nó đổi cách xưng hô ngay. – Anh ấy đẹp trai mà dữ quá!
Nghe thấy thế, Minh Trúc đắc chí lắm, con nhỏ cứ bụm miệng cười, trong khi miệng tôi thì méo xệch ra.
Hừm! Tôi lại xua tay cho qua:
– Đẹp trai là được rồi. Vì đẹp trai nên mới phải dữ dằn đó cô em. Không thì con gái thấy anh dễ dãi quá, đứng xếp hàng nhiều quá chị Trúc đây ghen lên thì chết!
Trúc nghe vậy liền bĩu môi ngay:
– Ai thèm ghen? – Rồi con nhỏ lại lầm bầm nhưng đủ cho tôi nghe thấy. – Yêu luôn được cô nào thì tôi lại càng mừng đấy!
Mà có khi là như vậy thật, cái con nhỏ Minh Trúc này vẫn chưa bị đồng tiền của tôi “cảm hoá” thực sự.
Tôi cứ mải ngẩn ngơ nhìn xung quanh mà không để ý rằng, Minh Trúc vẫn đang ân cần bên con bé ăn xin.
– Nhà em ở đâu?
– Không có nhà.
– Em đi lang thang à?
– Lang thang.
– Em lạnh không?
– Lạnh. Nhưng quen rồi!
– Em đói không?
– Đói. Nhưng quen rồi!
Đến đây, Minh Trúc lắc đầu:
– Em không được nói trổng như thế. Phải nói là… “Dạ, em không có nhà.” , “Em lạnh. Nhưng em quen rồi.”.
Lúc này, tôi mới để ý đến câu chuyện của họ hơn. Gương mặt con bé ăn xin không tươi tỉnh như ban nãy nữa, bị Trúc “giáo huấn”, nó tỏ ra khó chịu, mặt xị xuống, môi mấp máy như đang lầm bầm cái gì đó. Thấy vậy, tôi cũng thấy bực lây, tôi gắt:
– Bộ chị Trúc nói sai hay sao mà cái mặt như cơm thiu thế hả? – Đoạn, tôi lại quay sang Trúc, giằng lấy tay con nhỏ. – Đi thôi! Em mất thì giờ với cái con nhóc không biết điều này làm gì chứ?

Tưởng rằng Trúc sẽ vì thế mà cảm động, nhưng không, con nhỏ lại cáu với tôi:
– Ơ hay! Nó là trẻ em lang thang, cơ nhỡ, không được học hành đến nơi đến chốn. Chỉ dạy nó phải từ từ chứ.
– Em định nhặt nó về làm con luôn đấy à?
Trúc bỗng lặng đi, con nhỏ bước nhẹ lại chỗ tôi, xin ý kiến:
– Mình đưa nó đến trung tâm bảo trợ trẻ em?
– Tôi không có thời gian. – Tôi gằn giọng, hướng mắt đi chỗ khác.
Thấy tôi lạnh nhạt như vậy, Trúc không những không từ bỏ cái ý định đó, mà còn nắm nhẹ lấy tay tôi, lắc lắc:
– Đi mà anh! Em thấy không đành chút nào hết!
Được đà, tôi giả hỏi:
– Vậy sáng nay cưng tính nghỉ học hả?
– Ừ nhỉ? – Trúc bụm miệng. – Em quên mất chuyện này đấy!
Biết là Trúc không nỡ tâm bỏ mặc con bé ấy ở lại đây, nên tôi lại vờ nói:
– Mặc kệ con bé đó, mình đi!
– Nhưng… nhưng…
– Thế nghỉ học nhé?!
– Nhưng… nhưng…
Tôi phì cười, đưa tay choàng lấy vai con nhỏ:
– “Nhưng”, “nhưng” cái gì nữa. Anh phone cho đàn em ghi giấy phép cho. Không cần phải lo!
– Cảm ơn anh! – Minh Trúc thích chí thốt lên rồi ôm chầm lấy tôi. Tôi thấy lòng thoải mái vô cùng, tôi thích cái cảm giác này, tôi thích cái mùi tóc nhẹ nhàng của con nhỏ ấy, lạ lùng.
Tôi đang định ghì Minh Trúc vào lòng thì con nhỏ đã quay phắt sang phía con bé ăn xin đáng ghét kia.
– Chị đi tìm nhà cho em nhé!
– Em không có nhà mà…
– Nhà mới, là nhà mới của em đó! Từ nay em không phải chịu đói, chịu lạnh nữa, nghe không?
– Dạ vâng…
– Biết “dạ” rồi đấy à? – Tôi lẩm bẩm, xỏ tay vào túi quần rồi bước đi lên trước, Minh Trúc và con bé kia vẫn lẽo đẽo theo sau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.