Bạn đang đọc Pha Lê Đen: Chương 22
Màn đêm đen kịt vẫn giăng bủa khắp con đường. “Đau chân quá!” , tôi lặng lẽ cởi đôi giày cao gót ra rồi đi tiếp. Đường về nhà chẳng còn xa nữa nhưng với cái tâm trạng không tốt nên bước chân của tôi cứ lê ra thật dài, nặng trình trịch. Đầu óc tôi cứ mải nghĩ đến những chuyện vừa rồi, hệt như đánh rơi cái ngôi vị Hot girl ấy là tôi không thể sống không bằng ấy. Chẳng rõ từ bao giờ tôi đã trở thành con người hiếu thắng như vậy đấy!
– Hoàng Minh Trúc!
Tôi nhíu mày: “Ai gọi mình đấy nhỉ”, xoay người lại và nhìn cái con người đang đứng trước mặt tôi đây như thể đó là một vật thể lạ.
– Không nhận ra anh sao?
Tôi lắc đầu. Qủa thật tôi chẳng biết đó là ai.
– Anh là bạn của Khắc Long này! Hôm bữa còn đi uống café với em ở Chewly mà!
Đến lúc này thì tôi mới ngờ ngợ. Đúng là tôi đã từng gặp hắn thật, hắn là đàn em của Khắc Long. Tôi vẫn cứ đứng trơ người ra. Thấy vậy, hắn ta bật cười:
– Làm gì mà em sững sờ dữ vậy? Hay là vẫn chưa nhận ra anh?
Tôi lại lắc đầu.
– Không. Em nhận ra anh rồi, chỉ không biết là mình phải nói gì thôi!
– Đi chơi với anh nhé?
– Nhưng muộn rồi mà! – Tôi từ chối khéo. Nói thật thì tôi cũng thấy sờ sợ hắn ta. Một thằng cha nhìn chẳng đàng hoàng xí nào cả. Hắn mặc quần tụt, áo ba lỗ dài quá mông. Tóc để trọc, chỉ chừa lại cái đuôi tôm ngắn ngủn. Tai hắn được bấm khuyên như con gái. Nhưng thứ gây cho tôi ác cảm lớn nhất là hơi rượu phả ra nồng nặc từ hắn.
– Em đừng-ừng-ừng… sợ! – Hắn cà lăm.- Là-à-à… Khắc Long bảo-ảo-ảo anh đi tìm em.
– Tìm em?
Hắn nấc lên một tiếng, lại cười khẩy:
– À! Bọn anh đang nhậu chỗ Melody Bar ấy mà. Em đi cùng cho vui.
Tôi vẫn tìm cách từ chối:
– Thôi, anh à! Em phải về nhà rồi.
– Anh không nghĩ em về sẽ tốt đâu. Hôm nay trông anh Long giận lắm đấy!
Tôi trố mắt lên.
– Vậy sao?
– Em lên xe đi! – Hắn ta nói rồi vọt lên chiếc motor mà tôi cũng nhận ra rằng nó là chiếc mà Khắc Long đi. Lúc này thì tôi mới yên tâm hơn một chút mà từ từ leo lên xe.
Hắn lao đi với tốc độ điên cuồng nên chẳng mấy chốc chúng tôi đã có mặt tại Melody Bar.
Tôi bước xuống xe, chỉnh lại mái tóc xù đơ vì gió của mình rồi mới đi vào trong. Đây chẳng phải là lần đầu tôi xuất hiện ở đây, nhưng mọi thứ hãy còn xa lạ với tôi lắm, tôi vẫn sợ cái tiếng nhạc xập xình, ầm ĩ ở đây.
– Không sao đâu! Em không cần bịt tai lại như vậy, từ từ rồi sẽ quen ấy mà.
Tôi ngây ngô hạ tay xuống, cố gằn mình phải thích ứng với nơi đây. Nhưng mà quả thật thì nhức đầu không thể tả.
Tôi tiến sâu hơn về phía Vũ trường – nơi mà các cặp trai gái đang nhảy nhót tưng bừng theo điệu nhạc rộn rã. Tôi len qua một cách khó khăn, thậm chí còn suýt bị vấp ngã.
Bỗng, một bàn tay nắm lấy tay tôi. Giật mình, tôi hét toáng:
– Á! Gì kì vậy?
– Nhảy với anh một ván đi, em gái!
Tôi chưa kịp lắc đầu thì hắn đã kéo tôi vào lòng một cách thật nhẹ nhàng. Hắn ôm hờ lấy bờ eo tôi rồi chuẩn bị bắt đầu thì phát hiện ra rằng tôi không biết nhảy.
– Không biết nhảy à?
Gật đầu, tôi ái ngại nhìn hắn – một chàng trai đẹp – đẹp hơn cả Khắc Long. Hắn cười nhẹ, ngoắt tay ra hiệu DJ đổi nhạc. Ngay lập tức, âm thanh chối tai ấy được thay bằng một điệu nhạc du dương, êm ái hoàn toàn trái ngược.
Hắn để cho chân tôi ướm lên chân hắn. Từng bước thật từ từ, chậm rãi sau đó nhanh dần lên theo nhạc. Tà áo dài trắng gợi cảm bay nhè nhẹ trong từng điệu nhảy. Tôi cảm thấy mình như đang bay. Tôi và hắn như hoà vào một.
Hốt nhiên, tiếng nhạc lưng chừng dừng lại. Tôi để ý thấy hắn nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng. Dường như điều đó đã làm hắn mất hết hứng thú, hắn bỏ tay tôi ra rồi tiến về quầy rượu của quán bar.
Tôi sững sờ nhìn theo hắn, cái đầu đang nghiêng sang một bên thì bỗng bị kéo lệch về bên kia.
– Á! – Tôi kêu lên.
– To gan gớm nhỉ?
Tôi giật mình, phát hiện ra đó là giọng lạnh ngắt của Khắc Long.
– Anh…
– Tôi gọi cô đến Bar để “hú hí” với thằng khác đấy hả? Cô ăn gan hùm rồi!
– Là em bị ép đấy chứ! – Tôi chống chế.
Hắn mỉa mai:
– Bị ép mà tình tứ gớm cơ nhỉ?
Sau đó lại kéo xềnh xệch tôi đi tới đám bạn của hắn.
Tôi buột miệng:
– Anh ghen đấy à?
– Cô đừng quên tôi là bạn trai cô đấy!
– Nhưng anh làm gì có yêu tôi chứ… – Tôi lầm bầm rồi lại cúi gằm mặt xuống, tôi ghét sự soi mói của chốn này. Họ nhìn tôi như kiểu… tôi khác loài với họ ấy. Khó chịu, khó chịu vô cùng!
Đến nơi, hắn ấn tôi xuống cái ghế salon dài mấy mét, rồi cũng sà xuống ngồi sát chỗ tôi. Người hắn nặc mùi rượu, nghe mà thấy kinh lên được. Tôi né người sang một bên. Thấy thế, hắn cười nửa mép rồi hôn vào gáy tôi. Khẽ nhăn mặt, tôi bực bội đẩy hắn ra. Tôi ghét hắn cư xử như vậy, rất ghét.
– Anh kì quá!
– “Chị nhà” cứ đùa, chị là bạn gái anh Long thì phải chiều anh Long chứ! – Nói rồi cái tên con trai ấy lại quay sang phía Khắc Long. – Đại ca nhỉ?
– Ừ. Chú mày nói phải! – Khắc Long gật gù đáp rồi đỡ lấy ly rượu từ thằng đàn em, hắn uống cạn. –Ơ cái thằng này hay thật! Rót cho bạn gái tao một ly nữa chứ!
– Ấy chết! Em vô ý quá! – Hắn nói rồi lật đật đi rót tiếp một ly rượu khác cho tôi. – “Chị nhà” uống cho em vui ạ!
Tôi lầm bầm, tất nhiên chỉ đủ tôi nghe thấy:
– “Chị nhà” cái gì chứ? Làm như tôi là bà già vợ của hắn không bằng ấy. Chỉ là mang tiếng “bạn gái” tôi cơ mà!
Thấy tôi cứ im im, không nói, không rằng, cũng không tỏ ý gì. Hắn nhắc lại lần nữa:
– “Chị nhà” uống một ly đi ạ!
Tôi xua tay:
– Tôi không uống.
– Sao lại không uống? Chị phải uống.
– Tôi không uống. – Tôi gắt lên rồi nhìn hắn bằng cặp mắt toé lửa. Tôi thấy môi hắn khẽ cong lên, mắt long sòng sọc như tức giận. Tôi thấy ghê lắm nhưng cũng chẳng sợ, bên cạnh tôi là Khắc Long, hắn sẽ bảo vệ tôi.
Thật vậy, Khắc Long nhăn mặt nhìn tên đàn em hỗn xược:
– Trúc bảo không uống nghĩa là cô ấy không uống. Tao không ép thì thôi, mày có quyền ép à? Láo thật!
Hắn ta chuyển ánh mắt hung tợn ấy thành ánh mắt ngọt ngào ngay:
– À vâng ạ, em lỡ lời. Chị Trúc nói không uống mà em cứ ép là không được, em đáng bị phạt một ly, anh nhỉ?
– Ừ. Chú mày uống đi! Lần sau là liệu hồn với tao đấy!
Tôi để ý thấy hắn ta vẫn chẳng vừa ý là bao dù ngoài mặt thì hết cười hớn hở, lại đỡ lấy ly rượu. Hắn cứ co quắp, khúm núm như con cún với chủ. Còn tôi, tôi có thể nghênh mặt với chủ của nó đấy. Tôi được thể bật cười nửa miệng, vẻ thách thức. Thấy tôi có vẻ khiêu khích như vậy, hắn không biết làm gì hơn mà chỉ biết lườm tôi một cái rõ dài. Ngay sau đó, hắn lại quay đi chỗ khác, rõ ràng hắn không muốn gây chuyện mà đúng hơn là không dám gây chuyện với tôi nữa.
Đoạn, Khắc Long quay sang tôi, âu yếm:
– Thứ lỗi cho đàn em không hiểu chuyện, cưng nhé!
Tôi vờ nũng nịu:
– Vâng. Cũng chẳng sao đâu. Chỉ có điều…
– Sao nào? Cưng nói anh nghe! – Hắn thì thào vào tai tôi.
Tôi cũng quay sang, môi mỉm cười ngọt ngào:
– Đừng giận em chuyện thi thố đó nữa nhé!
Hắn “thừa nước đục thả câu”:
– Được rồi. Cho anh hôn một cái rồi anh không giận, ok?
– Mơ đi! – Tôi chu cặp môi nhỏ xinh, hồng hào tựa cánh anh đào lên. Rồi đặt ngón trỏ thanh tú của mình lên môi hắn.
– Sao lại bảo anh “mơ” chứ! Thật đây này! – Hắn nói rồi siết lấy cổ tôi, hôn lấy hôn để.
Tôi mím môi chịu đựng cho đến khi không nhịn được nữa, tôi đẩy nhẹ hắn ra:
– Người ta mời anh uống rượu kìa!
– À… ừ. – Hắn ậm ờ rồi quay sang bọn đàn em. – Nào! Nâng ly mừng Minh Trúc chính thức làm bạn gái Khắc Long nào!
– Dô!
– Dô!
– Cụng ly!
– Uống hết nhé! Không chừa một giọt nhé!
Tôi khẽ thở dài, vòng tay ôm lấy đôi bờ vai bé nhỏ của mình. Tự cảm thấy lạc lõng trước những cảnh vui thú này, tôi đưa mắt đi nhìn những ánh đèn nhấp nháy tuy nó khiến tôi đau mắt. Chợt, ánh mắt tôi dừng lại ở một chai rượu hạng nặng đã vơi gần một nửa. Bên cạnh, đó là một người con trai, hắn lại vặn nắp rượu ra và rót tiếp. Từng dòng rượu đen ngòm cứ thế chảy từ từ như thể trêu ngươi hắn, bực dọc, hắn nốc luôn cả chai rượu.
Đến tận lúc hắn đặt chai rượu cạn sạch ấy xuống, buông ánh mắt phiêu lãng về phía tôi, tôi mới nhận ra hắn chính là người ban nãy đã nhảy cùng mình.
Tôi nhíu mày: “ Anh có chuyện gì sao?”
Hắn cười nhẹ nhàng, tựa hồ đáp lại cái nhìn từ tôi: “ Qua đây đi!”
Tôi nẩy người đứng dậy, định đi qua chỗ hắn thì Khắc Long đã vội sà lại bên tôi:
– Chúng ta về thôi!
– Ơ… nhưng…
– Sao? Cưng thích đi chơi tiếp à?
– Không… Về thôi! – Tôi ngập ngừng nói sau đó đi ra khỏi quán bar mà chẳng nhìn lại người con trai đó thêm một lần nào nữa.
.
Khắc Long đưa tôi về đến chỗ khách sạn.
– Anh về cẩn thận nhé!
Hắn tỉnh bơ đáp lại:
– Ai bảo anh sẽ về?
– Anh không về thì đi đâu?
– Sao mà em biết được.
– Anh ở lại chỗ cưng đêm nay nhá?
Nghe thấy thế, tôi hoảng hồn, đầu lắc nguầy nguậy:
– Gì chứ? Không được! Không được!!!
Hắn phì cười, đưa tay xoa đầu tôi như thể một đứa con nít:
– Sao lại không được chứ? Ai thèm ngủ cùng phòng với cưng đâu mà lo! Tối nay, anh không thích về nhà, ở lại khách sạn này không được sao?
– À… Ừ… Thế mà em cứ tưởng… – Tôi ấp úng, mặt đỏ ửng lên vì ngượng.
Thì ra Khắc Long cũng là một tên… được vì ít nhất thì hắn cũng không có “ ý đồ xấu” với tôi.
Bỗng, hắn loạng choạng, chân nam đá chân chiêu. Vội vàng, tôi chạy lại đỡ lấy hắn:
– Cẩn thận!
Được thể, hắn ghì lấy tôi, nặng trịch.
– Trời đất ơi! Sao tôi khổ thế này!
Hắn cười, nhe hai hàm răng đều, trắng như hàng bắp ra rồi chạy lại phía gốc cây gần đó, nôn thốc nôn tháo. Tôi nhăn mặt: “Gớm quá đi mất!”, nhưng cũng liền chạy đến bên hắn, vuốt vuốt lưng.
– Còn cái gì thì cứ ói hết ra đi! Ai bảo uống rượu cho lắm vào!
Hắn nấc lên nấc xuống, hai mắt díp lại vào nhau nhưng vẫn cứ cố gắng bạch ra mà nhìn tôi. Tôi vừa thấy bực nhưng cũng vừa thấy buồn cười, tôi trề môi cho qua rồi kéo hắn vào trong khách sạn.
– Này! Hôm nay cậu ta ngủ lại với cháu sao? – Cô chủ khách sạn e ngại hỏi.
Tôi lắc đầu ngay:
– May là gặp cô ở đây, cô mở cho cháu một phòng nữa nhé!
– Được rồi, cháu đưa cậu ta lên phòng 201 đi, cô mở khoá ngay đây!
– Dạ vâng, cháu cảm ơn cô! – Tôi lí nhí đáp rồi lại lôi cổ Khắc Long lên tận lầu 2.
Chốc chốc, tôi lại than vãn. Than vãn đúng là không giúp ích gì, nhưng đôi khi lại khiến con người đỡ mệt mỏi hơn.
– Người gì mà nặng như heo ấy!
– Làm gì có!
Tôi ngớ người, hình như là ai vừa nói “làm gì có” thì phải? Khắc Long à? Đâu có, hắn ta bây giờ mà biết trời đất gì nữa cũng hay ấy. Nghĩ rồi, tôi lại nhún vai và kéo hắn đi tiếp.
Khắc Long cứ níu chặt lấy người tôi, đến độ tôi muốn đẩy hắn ngồi xuống để mở cửa cũng không được. Thế nên tôi phải gỡ một bên giày cao gót ra để đứng cho vững, chân kia thì đá phăng cánh cửa ra.
“Phù!”
Tôi đẩy mạnh hắn xuống giường. Định tắt điện rồi về phòng nghỉ thì tôi lại để ý đến cái bộ dạng chán chê của hắn lúc này. Tôi chép miệng, từ từ tháo đôi giày thể thao cổ cao của hắn ra, chỉnh lại gối, lấy chăn ra đắp cho hắn.
Bỗng, bàn tay hắn chộp lấy cổ tay tôi.
– Á! – Tôi khẽ kêu lên và cố gỡ tay hắn ra nhưng không được. Hình như hắn vẫn còn tỉnh thì phải? Lúc này tôi mới đâm ra hoảng mà gắt lên: – Bỏ tay tôi ra! Anh làm tôi đau đấy!
Vừa dứt lời, hắn kéo mạnh tay tôi đủ khiến tôi ngã sóng soài lên giường.
Đến lúc này, hắn mới bật cười khanh khách:
– Haha! Cưng làm như anh dễ say lắm không bằng ấy!
Tôi ngoác miệng ra, vô cùng tức giận:
– Anh dám lừa em?!
– Đùa xí thôi mà, cưng làm gì mà nóng thế?
– Kệ anh đấy! – Tôi lùng bùng, ngại ngùng quay sang chỗ khác gắn lại hột nút bị bung rồi ngồi dậy. – Em về phòng ngủ đây.
Hắn thấy thế cũng bật dậy, vòng tay ôm lấy tôi. Hắn cười nửa miệng, giọng hiện lên rõ nét đểu giả:
– Ai nói… là sẽ cho cưng về phòng?