Pha Lê Đen

Chương 12


Bạn đang đọc Pha Lê Đen: Chương 12


Mai Thư
Bước ra khỏi cánh cửa phòng y tế, những tưởng tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn vì thoát được cảnh “mặt đối mặt” với Khắc Long nhưng hoàn toàn ngược lại, cảm giác nặng nề vẫn cứ bao trùm lấy tôi một cách tự nhiên.
Trong suy nghĩ của Khắc Long lúc này thì chắc chắn, hắn nghĩ rằng tôi đã đánh ghen Minh Trúc nhưng bản thân tôi là người rõ nhất, tôi chẳng làm. Tôi không phải là một cô gái ngu ngốc.
Thực lòng tôi không hiểu tại sao Minh Trúc lại có thể nói rằng chính tôi đã đánh cô ta. Chẳng lẽ tôi đối xử với Trúc chưa đủ tốt hay sao? Không những tôi không oán trách hay căm ghét cô ta mà tôi còn khuyên bảo, tâm sự với cô ta như một người bạn chân thành nhất. Hay chăng Minh Trúc muốn “bẫy” tôi để Khắc Long…
Nghĩ đến đây, tôi bỗng lắc đầu nguầy nguậy. Không, không thể được! Tôi đã gặng hỏi mấy cô bạn bên lớp 10a7 thì biết rằng Trúc là một nữ sinh ngoan hiền, học giỏi và không hề biết đến hai từ “thủ đoạn” , thậm chí có người còn bảo cô ngây thơ như một đứa con nít. Với một con người như vậy liệu có thể cố tình đổ oan cho tôi được không?
Tôi cứ bám riết với mọi suy nghĩ. Mệt mỏi lắm.
“Rốt cuộc là như thế nào, như thế nào?” – Nếu không nhầm thì đây là lần thứ 17 đầu óc tôi đề cập đến nó.
Nếu tôi không xin lỗi Trúc trước toàn trường vào giờ ra chơi thì theo lời Khắc Long, số phận của tôi sẽ chẳng khác gì Hồng Mỹ – người yêu cũ của hắn, vì đánh ghen cô bạn gái mới mà bị Khắc Long ra lệnh cạo trọc đầu. Tôi biết lần này cũng vậy, Khắc Long không nói chơi. Chính vì tính cách “nhất ngôn”, đã nói là chắc chắn sẽ làm của mình mà sự uy nghiêm, lạnh lùng của hắn lại càng được củng cố.
Tôi không muốn bị như vậy và lại càng không muốn nhận lỗi khi tôi không làm điều đó.
Liệu tôi có tìm được một tia hi vọng mang tên “công minh” ình hay không?
o-0-o
Bàn chân tôi tự động lê đến đằng sau khuôn viên trường. Chẳng là tôi hay đến nơi đó mỗi khi tâm trạng mình không tốt. Ở đó vắng vẻ, mát mẻ, dễ chiều lòng con người cũng như là dễ chiều lòng tôi.

Từng tia nắng trong suốt cứ thế mải miết rọi xuống gương mặt đang cố dãn ra hòng dấu diếm sự căng thẳng tột cùng. Tôi ước những hạt nắng ấy có thể gội sạch hết vết nhơ vô hình trên gương mặt mình.
Danh dự tôi không phải muốn hủy hoại thế nào cũng được, nhất là khi tôi bị oan. Tôi không cam lòng.
Trong lúc đang giận sôi như thế, vô tình tôi lại nhìn xuống mặt đất.
Máu – là máu, chính xác hơn là máu của Minh Trúc.
Đây chính là địa điểm mà cô ấy bị đánh.
Tôi đưa mắt nhìn quanh thì chợt thấy một tấm thẻ học sinh.
“ Nguyễn Tường Vy – 10a13”
Tôi mỉm cười, tấm thẻ này chẳng có gì đặc biệt hơn ngoài chi tiết, nó… bị vấy máu.
Ngay lúc đó, ánh mắt tôi lại chớp được cảnh một toán gồm mấy nữ sinh đang cuống cuồng chạy lại khu này bằng lối ngược lại nhưng xông thẳng về vị trí mà tôi đang đứng.
Một cách khôn ngoan, tôi nhanh chóng đứng nép vào vách tường, đảm bảo khuất được tầm nhìn của họ.
Đôi tai tôi nhướn lên, cố gắng bắt lấy từng câu, từng chữ mà bọn họ nói. Không phải tôi là kẻ “hóng hớt” nhưng chẳng là linh cảm cho tôi nhận thấy một điều gì đó…
– Tụi bay! Thẻ học sinh của tao đâu rồi?
Tôi lại cười khẩy: “ Đúng như mình nghĩ!” rồi lại giỏng tai nghe tiếp.

– Má!!! – Con nhỏ có mái tóc ngắn tựa tựa tôi đang tha hồ văng tục. – Tao cá là nó đã văng ra trong lúc đánh cái con nhỏ “Tre, Nứa” gì đấy.
Bọn nó đảo nhau đi tìm một hồi, sau đó tôi lại nghe thấy giọng chanh chua nước giấm của nhỏ nào đó.
– Bỏ đi mày! Cóc đứa nào biết là tụi mình làm việc này đâu! – Đến đây nó lại đổi giọng gian xảo – Hè hè! Theo tin đồn nóng hổi như ổ bánh mì ở tiệm bà Đông thì… hoa khôi Mai Thư xinh đẹp của chúng ta chuẩn bị phải xin lỗi nhỏ “Tre, Nứa” trước toàn trường, nếu không thì sẽ bị cạo trọc đầu giống như Hồng Mỹ đó! Hohoho…
Con nhỏ tóc ngắn lại đệm vào:
– Haizzz… Bây giờ bọn mày phải cảm ơn cái mái tóc ngắn của tao đây này.
– Khỉ ấy, phải cảm ơn tao vì đã đánh Minh Trúc đến nỗi nó hoa cả mắt cơ chứ.
Nghe đến đây, máu từ tim tôi như muốn “bỏ dép” mà chạy lên não thật nhanh. Cái lũ đốn mạt ấy đã hại tôi nhận 2 cái tát cộng những lời lẽ chẳng hay ho gì từ Khắc Long mà bây giờ còn lớn giọng mỉa mai tôi nữa sao. Cảm thấy như mình nhịn thế là đã quá đủ, tôi hùng hồn bước ra và nói bằng giọng mạnh mẽ, nhẹ nhàng mà cũng không kém phần “truyền cảm”:
– Thì ra là các bạn, chính các bạn đã đánh Minh Trúc.
Bọn họ đứng sững người, ai nấy cũng nhìn chằm chặp vào tôi. Trong khi đó tôi vẫn cố mỉm cười tỏ ra thân thiện và đáng kính phục:
– Với tư cách một người học sinh, một công dân Việt Nam. Tôi nghĩ các bạn không nên để tôi bị oan vì các bạn. Tôi nói không sai chứ?
– Không sai nhưng… chứng cớ thì lại không có, hoa khôi à… – Con nhỏ tóc ngắn hất hất mái tóc của mình rồi tiến đến vỗ vỗ vai tôi một cách trêu ngươi.
Tôi cười nửa miệng, tay giơ cái điện thoại lên:
– Tôi đã ghi hình và thu âm tất cả lại rồi. Các bạn không thể chối được đâu.

– Ơ…ơ… cái gì??? – Lúc này bọn họ mới hốt hoảng thật sự, chút bình tĩnh cuối cùng cũng đã cất cánh bay đi.
– Vừa đẹp! Còn 5 phút nữa là ra chơi. Kịp để các bạn cùng tôi ra đính chính và xin lỗi Minh Trúc trước toàn trường. _ Đến đây tôi tiếp tục tỏ vẻ hòa hoãn _Tôi sẽ nói đỡ cho các bạn với anh Long… còn nếu như các bạn không muốn hợp tác mà cố tình làm gàn thì… _ Đoạn tôi lại nhấn nhá giọng _ tôi không chắc… các bạn sẽ trở thành “bộ ngũ” trọc đầu đâu!
– Sao đây mày?
– Tính sao mày?
– Tao không muốn xin lỗi…
– Tao cũng không…
– Vậy thì sao mày?
Bọn họ lại ra sức bàn bạc trong khi tôi thì đang vô cùng hí hửng. Nhờ cái thói quen ra phía sau khuôn viên trường khi tâm trạng không tốt của mình mà tôi đã tự vớt bản thân mình lên khỏi hố đen oan khuất.
Sau một lát, tôi nghếch mặt lên hỏi:
– Thế nào? Các bạn sẽ nhận lỗi chứ?
– Còn tùy thuộc vào… bàn tay của tụi tao đã… – Nhỏ “đầu đàn” có cái mũi xếch xếch rít lên và sau đó là cả 5 đứa đồng loạt xông vào tấn công tôi, hòng dọa dẫm và cướp chiếc điện thoại đang lưu giữ chứng cứ.
Tôi chưa từng học võ, cũng chưa từng biết cái định nghĩa “đánh nhau”. Ai biểu từ nhỏ tôi đã sắm vai một cô gái xinh đẹp, học giỏi, hiền dịu rồi cơ chứ!
Tôi nhắm tịt mắt lại, đang định hét toáng lên thì…
– Dừng tay!
Là giọng nói yếu ớt nhưng vô cùng đáng sợ của một người nào đó. Từ từ mở mắt ra, tôi định hình được người đang đứng xa xa… Minh Trúc, là bạn ấy.

Trúc lê từng bước chân nặng nhọc lại gần phía tôi hơn. Rồi cô siết nhẹ lấy cánh tay tôi và “gửi gắm” một ánh mắt thách đố đến “bộ ngũ” ấy.
– Tôi nhận ra 5 người các cậu rồi. Đích thị chính là các cậu đã đánh tôi và chuẩn bị hạ độc tôi từ trước hòng vu oan cho Mai Thư. – Trúc nói bằng giọng sắt đá, sau đó lại bước về phía con nhỏ tóc ngắn – Bạn rất giống Mai Thư và đã lợi dụng chính điều đó để tôi nhầm lẫn. Phải không?
Bọn họ im như tờ, chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ lặng lẽ nhìn nhau rồi lại nhìn tôi và Trúc.
“ Tùng! Tùng! Tùng!”
Nghe thấy tiếng trống, tôi liền mỉm cười:
– Bây giờ các bạn có thể đứng trước toàn trường để xin lỗi Minh Trúc rồi đó!
Trúc ho khụ khụ, văng cả máu nhưng nghe thấy lời tôi nói, cô đã xua tay vội vã:
– Không cần thiết! Chỉ cần các bạn đứng ở đây xin lỗi tôi và Mai Thư là được rồi. Và mọi chuyện sẽ chấm dứt ở đây. Còn nếu không thì tôi không chắc Khắc Long sẽ xử lí các bạn như thế nào đâu.
Lúc này bọn họ mới lí nhí xin lỗi. Có lẽ vì họ đã biết không tài nào chối cãi thêm nữa và cũng không thể làm gì tôi với Trúc.
Xin lỗi xong họ liền bỏ đi ngay, tôi hơi giận, không muốn “đơn giản” như vậy nhưng Trúc chỉ đáp:
– Thôi bỏ đi! Quan trọng là mọi chuyện đã được giải quyết. – Đoạn cô lại quay sang nắm lấy vai tôi – Bây giờ thì có lẽ là đến lượt tôi. Xin lỗi vì tôi đã nghĩ oan cho bạn nhé!
Giữa ánh nắng dịu dàng của một buổi sáng trong xanh, Minh Trúc mỉm cười thật xinh đẹp và ấm áp tựa một viên pha lê trong sáng đang rạng rỡ dưới màu nắng lung linh.
Hạt pha lê. Sự trong sáng. Nét lung linh.
Theo thời gian liệu có đổi màu?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.