Bạn đang đọc Pha Lê Đen: Chương 11
Khắc Long.
Tôi đang hào hứng đánh từng quả bi-a điệu nghệ vào lỗ trước sự thán phục của bọn đàn em và cả mấy cô xinh tươi ở đây nữa. Thế mà, bỗng dưng điện thoại lại rung lên như phá đám. Tôi tính không nghe nhưng rồi cũng bực bội nhấc máy:
– Alo!
– Anh Long đấy à? Có chuyện không hay rồi!
– Đức Nam hả mày? Chuyện gì thì cứ nói trắng ra đi, anh mày chẳng hiểu gì cả!
– Hoàng Minh Trúc đang nằm dưới phòng y tế. Nghe đồn là bị chị Mai Thư đánh ghen…
– Cái gì??? – Tôi nói mà như hét vào cái điện thoại. Chuyện đánh ghen thì đúng là xảy ra rất nhiều trong lịch sử “thay bồ hơn thay áo” của tôi nhưng điều khiến tôi phải ngạc nhiên đến thế chính là Mai Thư.
Tôi cúp máy, ngồi phịch xuống ghế rồi đập bàn rầm rầm. Tôi tức giận bởi vì lũ đàn em vô dụng của mình, tôi đã dặn bọn nó phải bảo vệ Minh Trúc cẩn thận vậy mà chuyện này vẫn có thể xảy ra. Trong khi đó người hành động lại chính là Mai Thư – người mà tôi quý nhất trong số những cô bạn gái của tôi. Cô ấy là một con người thông minh, khôn ngoan, tính tình hòa nhã thế mà lại làm điều đó thì thật đúng là không ngờ.
Nếu hôm nay tôi mà đến trường thì có lẽ chuyện này đã không xảy ra. Coi như Mai Thư còn may vì không bị tôi bắt tận tay nhưng để xem… tôi xử lí cô ta thế nào. Bây giờ “người trong giới” ai cũng biết Minh Trúc là bạn gái mới của tôi thế mà vẫn dám đụng vào. Mai Thư làm vậy chẳng khác nào đang vả vào mặt tôi.
Nghiến răng ken két, tôi tự nhủ với lòng mình rằng: “Khắc Long! Mày không thể để yên chuyện này được.”
o-0-o
Minh Trúc.
Tôi nằm mê man trong căn phòng y tế. Những vết thương bỏng rát ở tay, chân cứ thế hành hạ tôi. Toàn cơ thể ngày càng đau nhức đến khó tả với chỉ mấy vết bầm.
Tôi vẫn cảm nhận được xung quanh mình là sự hiện diện của Hiếu Thiên, Đan Quỳnh, Nhật Hạnh. Bên cạnh đó là một vài người khác nữa nhưng tôi không rõ đó là ai. Điều tôi dám chắc chắn nhất vào lúc này đó chính là mọi người đang vô cùng lo lắng. Qua lời nói của họ, tôi biết chứ.
Bỗng, tiếng bước chân của một ai đó ngày càng rõ ràng hơn.
Rầm rập! Rầm rập!
Tim tôi cũng vì thế mà run bắn lên. Hình như… tôi đã biết người đang đi đến là ai… Không thể nào khác. Càng lúc càng rõ ràng hơn. Chính hắn, chính là hắn.
Mồ hôi cứ thế chảy dàn dụa trên gương mặt đang tái xanh của tôi.
– Minh Trúc!
Tôi giật bắn người dậy, thở hồng hộc và đôi mắt lúc này mới lờ đờ mở ra.
Hiếu Thiên bất ngờ chạy lại đỡ lấy tôi, giọng anh vẫn quan tâm một cách ấm áp:
– Em tỉnh rồi cơ à?
Tôi đưa tay ôm đầu, chợt bắt gặp ánh mắt xót xa của Đan Quỳnh. Tôi biết… Từ ngày đầu tiên gặp Hiếu Thiên, Quỳnh đã “rung rinh” trước anh rồi. Anh học giỏi lại có mã ngoài đẹp trai, phóng khoáng. Anh là người khéo léo, luôn tận tâm với công việc và cởi mở với mọi người. Đến cả nhỏ Quỳnh xưa nay chỉ biết đến hai chữ “học hành”, thế mà nay lại biết rung động thì đủ biết Hiếu Thiên tuyệt vời đến cỡ nào.
Anh cũng khá thân với Quỳnh nhưng dường như anh lại gần gũi tôi hơn, về điều này thì không phải là cá nhân tôi nhận thấy mà là mọi người ở xóm trọ nói như vậy. Chị Lam, chị Phương hay anh Huy vẫn hay chọc Hiếu Thiên với tôi là một cặp nữa là… Những lần đó tôi lại nhìn thấy ánh mắt gượm buồn của Đan Quỳnh.
Tôi đang dựa mình vào bàn tay anh, đôi mắt vẫn đang hoa lên mờ nhoẹt không nhìn thấy gì thì chợt… tôi như mất thăng bằng mà dựa vào một bàn tay khác, không phải là anh nữa.
– Mày bỏ tay ra. Không được động vào bạn gái tao!
Đó là Khắc Long. Mồ hôi tôi vì thế mà lại đổ ra nhiều hơn.
Tôi cố lắc lắc đầu và căng mắt ra thật to để nhìn mọi thứ thật rõ như bình thường. Ah! Đôi mắt tôi lại “vận hành” tốt rồi, tôi dám chắc là như vậy bởi vì lúc này đây, hình ảnh một tên con trai với gương mặt sắc lạnh, một tay đỡ lấy người tôi và một tay lại đang xách cổ người con trai kia với gương mặt hiền lành nhưng lại đang cương lên tức giận đang hiện hữu rõ nét trong đôi mắt tôi. Là Khắc Long và Hiếu Thiên.
Tôi giật mình, lúc này đầu óc không mơ hồ như ban nãy nữa. Sững người, tôi đứng dậy ngay.
– Bỏ anh ấy ra! – Tôi gằn giọng, cố gắng hếch tay Khắc Long ra. Lại như vô ích, tôi cắn chặt môi lại và trừng mắt nhìn hắn: – Tôi bảo là bỏ anh ấy ra!
– Cưng hay nhỉ? Cưng là bạn gái của anh mà. Khắc Long rít lên từng chữ qua từng kẽ răng. Hắn nói nhưng không nhìn vào tôi, tuy thế đôi mắt đang sôi sùng sục ấy vẫn cứ nhìn thẳng vào Hiếu Thiên như muốn luộc chín anh.
Hắn nói tiếp, sau đó dùng lực hất mạnh Hiếu Thiên ra:
– Đã là bạn gái của Khắc Long này thì cấm thằng nào đụng đến! Rõ chưa?
Hiếu Thiên đang định đốp trả thì tôi vội bước đến xoa xoa vào ngực anh như dỗ dành một đứa trẻ:
– Thôi mà anh! Mặc kệ hắn đi. Bây giờ, anh về lớp đi, cứ để em nói chuyện với hắn rồi em sẽ tự về được.
Thấy vẻ mặt không tỏ ra yên tâm một chút nào của anh, tôi mỉm cười nhẹ nhàng dù lòng đang bỏng rát vì nỗi lo lắng về sau. Tôi nheo mắt:
– Anh cứ cùng Đan Quỳnh đi đi nhé! Em sẽ không sao đâu… Hắn ta không có cớ gì mà làm khó em cả…
Hiếu Thiên cắn răng, nhìn tôi vẻ trách móc:
– Thì anh đi. Nhưng rồi em sẽ phải giải thích tất cả mọi chuyện cho anh. Còn không, anh sẽ không bỏ qua cho cái gã này đâu… dù… hắn là ai. – Nói rồi anh lững thững bước về phía cửa.
Có hai anh mắt vẫn gườm nhau đến đáng sợ.
Đan Quỳnh đứng ở góc tường quan sát nãy giờ, sau đó cô lại nhìn tôi, khẽ nhăn trán.
– Cậu dạo này… kì thật đấy! Đáng lẽ trước khi bảo anh ấy đi về, cậu nên cảm ơn anh lấy một tiếng vì đã cứu cậu. – Đan Quỳnh buông thõng lại mấy câu rồi nhanh chóng đuổi theo Hiếu Thiên.
Tôi thở dài, ngồi phịch xuống. Nước tưởng chừng như đã dâng lên khóe mắt. Trong khi đó, Khắc Long lại nghiến răng ken két và kéo ghế ngồi đối diện với tôi:
– Này! Có phải Mai Thư không?
– Là sao cơ…? – Tôi vẫn ấp úng với cách nói lấp lửng nửa chừng của Khắc Long. Trông tôi lúc này chẳng khác nào “con nai vàng ngơ ngác”, như bình thường thì chắc hắn ta thích thú lắm nhưng giờ thì khác, hắn bực bội gắt lên:
– Mai Thư đánh cô có phải không?
Tôi đan chặt hai bàn tay lại vào nhau, mắt khẽ đong đưa từ trái sang phải rồi từ phải sang trái. Lòng rối bời. Tôi không biết phải trả lời hắn như thế nào vì kì thực thì tôi cũng không muốn Mai Thư bị làm sao hết.
– Đúng vậy nhưng… tôi cũng không sao mà. Tôi nghĩ là anh nên quay lại với chị ấy đi, có vẻ chị ấy còn yêu anh lắm đó.
Khắc Long thở hắt và nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu:
– Hay thật đấy! Mai Thư đánh cưng đến nông nỗi này mà cưng còn nói được những lời như vậy cơ à? Cưng thì có thể là không sao nhưng tôi thì có sao đấy… – Nói đến đây, hắn bỏ lửng câu. Ngắm nghía tôi lúc này một lát, hắn lại gằn giọng nói tiếp – … Bởi vì thể diện của Khắc Long này không cho phép.
Hắn bảo cô Bích Hà chăm sóc cẩn thận cho tôi rồi quay sang bấm điện thoại gọi cho ai đó mà tôi đoán rằng, 1 là đàn em hắn, 2 là… Mai Thư.
Tuy Khắc Long không bật loa ngoài nhưng vì hắn ngồi cạnh tôi cộng với đôi tai đang cố nhướn lên mà nghe cho bằng được của mình, tôi vẫn nghe thấy sơ sơ cuộc đối thoại giữa họ.
– Alo! Anh Long đấy hả? Sao rảnh rang gọi cho em quá vậy?
– Mai Thư…
“ Thì ra là Mai Thư” – Tôi nghĩ thầm và cố gắng nghe tiếp. Đầu dây bên kia nói giọng thỏ thẻ, có lẽ là vì đang trong giờ học nên cô không thể nói lớn hơn được.
– Vâng, em đây. Có chuyện gì không?
– Cô đến ngay phòng y tế cho tôi! – Khắc Long hét lên bằng giọng đáng sợ hơn bao giờ hết.
Tuy tôi không nhìn thấy Mai Thư lúc này nhưng tôi dám chắc rằng mặt cô ấy đang tái mét đi vì hoảng sợ. Thật thế, tôi nghe thấy giọng hổn hển của cô:
– Vâng… em đến ngay…
Khắc Long cúp máy cái rụp, đang tính quăng cái điện thoại vào tường thì tôi vội kéo tay hắn và nhăn nhăn trán:
– Đừng trút giận lên các đồ vật khác…
– Không cần cô dạy đời tôi! Cô cứ liệu cho cái bản thân mình đi đã rồi hẵng nói. – Khắc Long cáu kỉnh đáp.
Tôi khẽ giật mình. Tôi mới chỉ nói thế thôi mà hắn ta đã tức tối như vậy, hỏi sao lát nữa Mai Thư tới thì tôi không chắc rằng mọi chuyện sẽ tệ đến mức nào.
o-0-o
Mai Thư vừa bước chân vào phòng y tế thì…
“ Bốp!” Cô đã nhận được một cú tát trời giáng từ anh chàng họ Khắc. Cô run run đưa tay ôm lấy đôi má mình, sau đó quẹt hàng máu đang rỉ ở khóe miệng. Dù khóe mắt đang cay cay nhưng Mai Thư vẫn cố gắng giữ lấy chút bình tĩnh cuối cùng:
– Lí do là gì?
– Cô còn cả gan hỏi lí do được hả? Hãy nhìn xem! Ai đang nằm trên giường bệnh vì cô đây này? – Khắc Long vừa nói, vừa đưa tay chỉ về phía tôi.
Tôi đang nằm nhưng thấy thế cũng cố gắng ngồi dậy, tuy thấy Mai Thư bị như thế, lòng tôi cũng cảm thấy thoải mái nhưng thật ra vẫn không muốn so đo với cô ấy làm gì, tôi níu lấy tay Khắc Long:
– Thôi mà! Tôi đâu có cần anh làm những chuyện như vậy… bỏ qua cho cô ấy đi…
Hắn bỏ ngoài tai những lời tôi nói và vẫn cố chấp:
– Trước khi chia tay với cô, tôi đã bảo những gì? Cô nhớ không?
Mai Thư gật đầu:
– Nhớ! Không được đụng chạm đến người sau…
– Vậy tại sao… – Khắc Long đang cao giọng thì cô đã cắt ngang:
– Em chẳng làm gì Minh Trúc cả. Nghe tin cô ấy bị đánh em còn bất ngờ nữa là…
Tôi cắn răng nhìn Mai Thư:
– Kì thực tôi không có ý trách bạn nhưng… Khắc Long…
Mai Thư hất hất mái tóc ngắn rồi bước đến bên tôi:
– Thì ra là có hiểu nhầm trong chuyện này… Bạn thấy rồi đó, tôi đã có bạn trai mới rồi. Tôi không có ghen với bạn mà kể có ghen với bạn đi chăng nữa thì tôi cũng không làm cái trò ngu ngốc đó đâu.
Tôi vẫn lắc lắc đầu:
– Lúc đó rõ ràng là bạn cùng với những người khác đồng loạt xông vào đánh tôi mà… Bạn còn bảo rằng… – Nói đến đây tôi bỗng ôm đầu để cố gắng nhớ lại những điều mà cô ấy nói – Ah! Đúng rồi… Bạn nói là tôi phải tránh xa anh Long rồi chẳng phải trước đó chính bạn đã gọi sữa nóng cho tôi sao? Trong cốc sữa có thuốc… Tôi đã ngất xỉu sau đó…
– Đúng là tôi gọi nhưng tôi đâu có chế biến nó đâu mà kịp làm gì chứ? Hơn nữa, có lẽ bạn nhầm tôi với ai. Tôi xin khẳng định lại rằng: TÔI KHÔNG LÀM GÌ BẠN CẢ.
“ BỐP!” Khắc Long đưa mạnh tay lên và tát Mai Thư thêm một cái nữa.
Đáng lẽ tôi nên ngăn hắn ta lại. Thế mà… tôi lại còn càu nhàu nói tiếp. Chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
– Chính là bạn mà… Mái tóc ngắn, dáng người thanh mảnh…
Mai Thư đang định nói tiếp thì Khắc Long vội ngăn lại:
– Thôi! Tôi không cần nghe thêm cô nói gì nữa hết. Sau giờ ra chơi, cô phải đứng trước toàn trường, xin lỗi và nói rằng từ nay không dám đụng chạm đến Hoàng Minh Trúc lớp 10a7 nữa. Nếu không thì… số phận của cô sẽ giống như Hồng Mỹ…
Tôi không biết Hồng Mỹ là ai, chỉ biết rằng khi nghe thấy cái tên đó, Mai Thư đã run bắn người và lừ lừ bước ra khỏi cửa.
Bất chợt, cô quay lại nhìn tôi bằng cái nhìn trách móc. Nhưng tôi có làm gì sai đâu chứ…? Rõ ràng là Mai Thư, chính xác là Mai Thư.
Tôi vẫn không hiểu tại sao lúc đó giọng cô ấy dõng dạc và hống hách lắm thế mà bây giờ lại nhẹ nhàng như thường. Kể cũng lạ nhưng có gì mà lạ chứ, bây giờ có Khắc Long ở đây cơ mà. Chắc chắn cô phải như vậy rồi.
Một lát sau, Khắc Long ngoắt mấy thằng đàn em đến để dặn dò, sau đó nhắc nhở tôi vài câu rồi lại ra khỏi trường.
Lúc này, trong đầu tôi không còn để tâm đến cô hoa khôi Mai Thư đó nữa mà chỉ suy nghĩ về lời nói của Đan Quỳnh: “Cậu dạo này… kì thật đấy! Đáng lẽ trước khi bảo anh ấy đi về, cậu nên cảm ơn anh lấy một tiếng vì đã cứu cậu”
Hiếu Thiên là người đã cứu tôi ra khỏi vòng vây đó ư? Vậy mà tôi chẳng nhớ gì cả. Tôi quay qua cô Hà y tế:
– Cô Bích Hà! Em muốn hỏi cô lúc nãy ai đã cứu em…
– À! Lúc đó thì trò Thiên đưa em đến, một lát sau trò Quỳnh cũng lên. Nghe hai trò kể lại thì là thế này…
Sau 15 phút đầu giờ, đến tiết học Hóa mà vẫn không thấy Minh Trúc vào lớp. Đan Quỳnh được phân công đi lấy đồ dùng thí nghiệm và tiện thể đi ngang qua lớp Hiếu Thiên.
– Anh Thiên! Anh có thấy Trúc đâu không? Qua 15 phút đầu giờ, sang tiết 1 rồi mà vẫn không thấy cậu ấy đâu cả.
– Sao? Lúc nãy Trúc còn cùng anh vào trường cơ mà? – Hiếu Thiên hốt hoảng bèn chạy đi tìm cô.
Anh cứ chạy như thế, từ lớp này qua lớp khác hỏi thăm. Anh còn đến cả phòng Hội đồng, phòng Đoàn và thậm chí là cả phòng Hiệu trưởng nhưng cũng chẳng thấy cô ấy đâu.
Cho đến khi anh nghe thấy tiếng la hét ở đằng sau khuôn viên trường.
Vội vã, anh chạy lại:
– Các bạn là ai? Tại sao lại đánh cô ấy?
Nghe thấy tiếng anh, đám con gái du côn ấy sợ rằng sẽ bị phát hiện đánh nhau trong trường và bị kỉ luật nên liền toán nhau chạy đi.
Anh cũng chẳng buồn đuổi theo vì trong thâm tâm lúc này, anh chỉ mong rằng Trúc sẽ không làm sao.
Anh nhìn cô lúc này mà nước mắt muốn chực trào. Toàn thân cô đầy những vết bầm tím, trên cánh tay phải còn có một vết xước rất sâu. Anh hận mình đã không đến sớm hơn để cô phải đến nông nỗi này.
Một cách nhanh chóng và khéo léo, anh cõng cô đến phòng y tế và sau đó cũng gọi Đan Quỳnh lên đây để Quỳnh bớt lo lắng và còn tiện chăm sóc cho Trúc nữa.
………….
Vậy là tôi đã nợ anh Thiên một lời cảm ơn và… cả một lời xin lỗi.
Tôi phải đối diện như thế nào với anh đây? Có lẽ tôi sẽ không trốn tránh thêm gì nữa. Lừa dối mãi thế là quá đủ rồi, phải không tôi?