Bạn đang đọc Perfect Game – Trò Chơi Hoàn Hảo: Chương 21
A-hàz, trời mưa mới chết chứ. Hôm nay mìh lại k mag áo mưa. Hx. Lời độc thoại của 1chàg trai. Ủa. Trời mưa thế này mà có kẻ điên nào nằm thế k bít. Lại xem coi
Rồi chàg trai lại gần xem mặt cô gái là ai thì phát hiện ra đó cíh là tiểu thư nhà họ Trần
-Trần tiểu thư, cô làm j ở đây? Tỉh dậy đi. Lại j đây nữa. Quần áo à. Này, tỉh dậy đi chứ. A hét lên
Thấy tìh hìh k ổn, a bế xốc nó lên, cầm theo cả túi quần áo rồi trở về nhà
-bố mẹ ơi, ra giúp con 1tay với. A vừa hét, vừa xô cáh cổg
-Lâm, trời mưa thế này mà k tìm chỗ nào mà trú còn… 1ng đàn bà từ trog nhà bước ra.
-mẹ con ns đú… Ơ, ai đây? 1ng đàn ôg cũg từ trog nhà ra.
-là tiểu thư nhà họ Trần, giúp con 1tay coi. Nhah lên. Lâm hét lên
-con đưa cô ta về làm j? Mẹ a gắt
-con k bít. Thì cứ giúp cô rồi tíh sau. A rối rít
Cuối cùg thì mẹ và bố Lâm cũg tạm thời cứu nó đã.
-con đi thay quần áo đi đã, có j mà quấng quýt thế. Mẹ a nhắc. Để cô ấy đó mẹ chăm sóc cho
-vâg ạ.
-à, nấu ẹ nồi cháo hàh luôn. Mẹ a hét vọg ra
-vâg ạ.
30 sau, nó tỉh lại, đầu óc choág vág, rồi nhìn quanh phòg mìh đag nằm trôg rất lạ rồi 1ng con trai nào nằm đây nữa. Bao nhiêu câu hỏi cứ đặt ra trog đầu nó.
-cô tỉh rồi à? Dậy ăn bát cháo hàh coi. A Lâm ns
-ơ, sao lại là a? Mà tôi đag ở đâu đây?
-đây là nhà tôi tôi k ở đây thì ở đâu.
-thế sao tôi lại ở đây?
-cái ấy tôi phải hỏi cô mới đúg. Trời mưa k ở nhà ra ngoài làm j còn vác cả hàh lý đi nữa?
-tôi…tôi..nhà tôi bị người ta lấy rồi. Mặt nó tối xầm lại
-sao lại có ch đó được?
-cô tỉh dậy rồi à? Mẹ a từ đâu đi vào
-tỉh dậy thì tốt rồi. Cả bố a nữa
-con chào hai bác. Nó lễ phép
-con nói thử xem sao nhà lại bị họ lấy thế? Bố a ân cần hỏi
-&%*£&..rồi nó kể hết mọi chuyện cho gđ nhà Lâm nghe, nge xog a cũg cảm thấy thươg xót cho số phận nó.
-vậy h con có nơi nào đi k? Hay ở lại với bác và a cũg đc. Bố a ns
-ôg bị điên à. Mẹ a hét lên.
Rồi, bố Lâm kéo mẹ a ra ngoài, theo sau là Lâm.
-bà sao thế? K thấy nó tội ngiệp sao? Ôg quát
-tôi k bít, nhưg mắt nó bây h là mắt nhỏ Quân. Tôi k mún hìh ảh Quân cứ hiện lên trog đầu tôi. Mẹ a ns
-ba ns đúg đấy mẹ. Mẹ k thể mãi như thế đc. Nếu mẹ đặt ví dụ Mai tiểu thư là Quân thì sao? Mẹ cảm thấy thế nào? Lâm ns
-tôi k bít. Nhất quyết k cho nó ở đây đc. Mẹ a cươg quyết
-bà thật là.. Bây h ta k giúp nó, nó bít đi đâu nữa. Ngĩ lại đi. Bố a khuyên
Rồi k đâu lại có tiếg điện thoại, mẹ a chạy vào nghe. K ngờ cuộc hội thoại của 3ng này lại để nó nghe đc. Nó thầm ngĩ “đúg, mìh k thể làm phiền họ đc, phải tự lực cáh sih thôi”. Rồi nó quay người đi, k ngờ lại làm rơi cái xoog gây ra tiếg độg. Thấy lạ Lâm ra xem sao thì thấy nó vụt chạy. A chạy theo nó. Và k lâu sau a đã chạm đc tay nó và níu nó lại. Nc mắt nó cứ thế mà chảy k thươg tiếc.
-sao cô phải đi chứ? Nge mẹ tôi ns sao đã. H cô đi thì bít đi về đâu? A quát
-tôi k mún làm gáh nặg cho gđ a, cũg k mún chia rẽ tìh cảm gđ a. Nó nức
-cô ngốc lắm. Nge tôi ns này…
To di xa ra ngi xa ra, chje ba na ri ka chi ma, to ji ne bu no ha ra bu jo…
Chợt tiếg chuôg điện thoại Lâm kêu lên.
–
-vâg ạ.