Đọc truyện Ôsin Nhà Bộ Trưởng – Chương 12: Bữa tiệc “hồng môn”
Sau khi Chương Kiến
Quốc trở về từ chỗ Ngũ Văn Hổ, bèn hẹn gặp Vương Hãn Đông, địa điểm vẫn
là phòng làm việc của công ty Tam Giang. Chương Kiến Quốc bảo bọn Châu
Lệ và Thường Di Nhân đi chỗ khác, hai người đóng cửa phòng lại nói
chuyện. Trước tiên Chương Kiến Quốc kể lại cho Vương Hãn Đông về tình
hình buổi nói chuyện với Ngũ Văn Long, căn cứ theo phán đoán của ông thì Ngũ Văn Long đang có ý gây khó dễ cho Vương Hãn Đông. Nếu họ không thể
giải quyết được Ngũ Văn Long thì việc Vương Hãn Đông muốn kiếm một chức
quan trong thành phố sẽ gặp nhiều khó khăn. Yêu cầu của Ngũ Văn Long chỉ có một, chính là cho em trai ông ta, Ngũ Văn Hổ vay vốn. Nghe Chương
Kiến Quốc nói vậy, Vương Hãn Đông cảm thấy trong khoản vốn vay này chắc
chắn có vấn đề:
– Các ngân hàng nhà nước và ngân hàng tư nhân
trong thành phố này có tới hàng chục cái, tại sao họ không đi vay mà cứ
phải bám lấy tôi không tha?
Chương Kiến Quốc cũng thấy nghi ngờ của Vương Hãn Đông rất có lí:
– Tôi cũng cảm thấy hơi lạ, có phải vì khoản vay của họ có vấn đề không?
– Chẳng có ngân hàng nào là kẻ ngốc cả. Vay tiền ngân hàng cũng giống
không nhìn thấy thỏ, không thả chim ưng, nếu không chắc chắn, các ngân
hàng sẽ không dễ dàng cho vay đâu. Bọn Ngũ Văn Hổ có thể là không phù
hợp với điều kiện vay vốn của ngân hàng, bởi vậy các ngân hàng khác mới
không chịu cho vay. Có tới chín mươi phần trăm là bọn họ muốn kiếm một
món từ chỗ của tôi.
– Các ngân hàng trên toàn quốc chấp hành
chính sách thống nhất của Ngân hàng Nhân dân Trung ương. Các ngân hàng
khác không thể cho vay thì ngân hàng anh cho vay được sao? Có dám cho
vay không?
Vương Hãn Đông nói:
– Việc thành tại người.
Pháp luật quy định công dân không được giết người, không được cướp đoạt
quyền sống của người khác, bởi vậy nên xã hội không còn tội phạm giết
người nữa hả? Phân tích các vụ án giết người, chủ yếu là xem vì sao họ
giết người, người đó có đáng giết hay không. Việc vay vốn ngân hàng cũng tương tự như vậy, chủ yếu là phân tích xem tại sao lại phải cho vay
khoản tiền này, có đáng để cho vay không. Nếu các ngân hàng trên cả nước này đều làm việc theo quy định, thì làm gì có ngân hàng nào làm ăn thua lỗ hay bị phá sản?
Chương Kiến Quốc ngẫm nghĩ những lời Vương Hãn Đông nói, cũng không phải là không có lí:
– Anh định cho Ngũ Văn Hổ vay tiền?
– Không nỡ bỏ con thì không bắt được sói. Trước tiên tôi phải thăm dò Ngũ Văn Hổ đã, đánh giá xem khoản nợ cho hắn vay có mạo hiểm hay không, tôi đạt được lợi ích gì khi cho vay, lợi ích lớn hay nhỏ, có đáng để làm
như thế hay không. Bây giờ quyết định việc có cho vay hay không thì vẫn
còn hơi sớm.
– Anh bảo tôi nên trả lời Ngũ Văn Long như thế nào?
– Anh cứ bảo Ngũ Văn Hổ trực tiếp tới tìm tôi, đừng để Ngũ Văn Long ở
giữa chuyển lời nữa, như vậy sẽ dễ nhận ra bản chất thật của hắn hơn.
Chương Kiến Quốc thấy Vương Hãn Đông đã nói như vậy, ông cũng yên tâm nói lại
với Ngũ Văn Hổ. Nhưng nếu sự việc tiến triển thuận lợi, việc điều động
công tác của Vương Hãn Đông sẽ được tiến hành đồng bộ. Chương Kiến Quốc
tuy thân với Vương Hãn Đông nhưng vẫn e dè ông ta vài phần, không muốn
ông ta được điều tới Cục Giao thông. Ông không biết Vương Hãn Đông có
còn ham muốn được vào Cục Giao thông nữa hay không, bởi vậy ông thăm dò:
– Anh đã nghĩ là xin điều vào đâu chưa?
Vương Hãn Đông và Chương Kiến Quốc đều giống như hai đấu sĩ chuẩn bị đấu
kiếm, dùng mấy chiêu mở đầu cuộc thi để thăm dò hư thực của đối phương.
Vương Hãn Đông hỏi ngược lại Chương Kiến Quốc:
– Cục trưởng Chương, anh thấy tôi chuyển tới đâu là phù hợp nhất.
– Với trình độ của giám đốc Vương thì điều tới đâu cũng là nhân tài. Tôi
thấy anh tới đơn vị nào cũng thích hợp, chủ yếu là ý anh thế nào thôi.
– Nói tới ý của tôi thì tôi từng nói muốn được làm việc dưới trướng của cục trưởng Chương, cục trưởng Chương thấy thế nào?
Chương Kiến Quốc nghĩ thầm, Vương Hãn Đông đúng là đồ xảo quyệt, nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ nói:
– Cục Giao thông của thành phố có một nhân tài như anh thì chắc chắn sẽ
khởi sắc hơn nhiều. Tôi làm cục trưởng cũng có thể an tâm hơn. Có điều
mọi vị trí thích hợp trong Cục Giao thông đều đã có người, đặt anh vào
chỗ nào cũng là một vấn đề lớn.
Vương Hãn Đông thấy Chương Kiến Quốc từ chối khéo, bèn thăm dò tiếp:
– Tôi cũng không phải muốn lập tức được điều tới Cục Giao thông, ít nhất
thì cũng phải chờ việc của Ngũ Văn Hổ giải quyết xong, rồi còn chờ quy
hoạch đường cao tốc của thành phố được phê duyệt thì mới rời Ngân hàng
Viêm Hoàng được. Hai miếng thịt béo này mà không ăn, cứ cho là tôi cam
tâm nhưng chắc gì anh đã chịu?
Những kẻ làm quan chỉ vì tiền. Câu nói của Vương Hãn Đông quả thật đã đánh trúng điểm yếu của Chương Kiến
Quốc. Số tiền có thể tham ô được từ hai công trình này đều không nhỏ.
Chương Kiến Quốc muốn kiếm chút tiền từ công trình đường cao tốc, bắt
buộc phải có một người như Vương Hãn Đông giúp đỡ. Hổ núi đông ăn thịt
người, hổ núi tây cũng ăn thịt người. Vương Hãn Đông mặc dù là kẻ giảo
hoạt, nham hiểm nhưng đối với Chương Kiến Quốc, tìm một đối tượng hợp
tác mới cũng chưa chắc đã tốt hơn là cứ hợp tác với anh ta. Trong quan
hệ hợp tác của công ty Tam Giang, Chương Kiến Quốc và Vương Hãn Đông đã
bước lên cùng một chiếc thuyền, Chương Kiến Quốc cân nhắc lại cái lợi và cái hại, trước mắt chỉ biết chèo thuyền xuôi dòng nước. Nhưng ông vẫn
còn lo lắng là mong muốn của Vương Hãn Đông chưa chắc đã thành hiện
thực:
– Thời gian anh còn ở lại Ngân hàng Viêm Hoàng chưa đầy ba
tháng nữa, hai việc này đều là việc lớn, nếu trong thời gian anh tại
chức không làm xong thì thế nào?
– Mưu sự tại nhân, thành sự tại
thiên. Việc của Ngũ Văn Hổ làm nhanh hay chậm, tốc độ nằm trong tay tôi. Nếu làm được, tôi sẽ cố gắng làm thật nhanh; nếu thực sự không thể làm
được, tôi cũng cố gắng kết thúc việc này. Cho dù kết quả thế nào thì mọi việc cũng phải làm cho đẹp, để Ngũ Văn Long tâm phục khẩu phục, để ông
ta hiểu rằng tôi đã tận lực rồi, không làm được là vì họ chứ không phải
tôi, để Ngũ Văn Long không gây khó dễ gì cho việc thuyên chuyển công tác của tôi nữa. Còn việc xây dựng đường cao tốc, cục trưởng Chương phải
quan tâm một chút, chịu khó đi lại với lãnh đạo, nói không chừng sẽ đẩy
nhanh được tiến độ. Ngộ nhỡ tới lúc tôi kết thúc công việc ở đây mà quy
hoạch vẫn chưa được phê chuẩn, phía ngân hàng tôi có thể tìm một vài lí
do để kéo dài thời gian. Theo như kinh nghiệm trước đây thì kéo thêm
khoảng một tháng không có vấn đề gì.
Chương Kiến Quốc nghe Vương
Hãn Đông nói vậy, biết rằng Vương Hãn Đông chắc chắn sẽ như một miếng
cao dán bám chặt lấy mình không tha. Nhưng nếu cứ kiên quyết đòi bóc
miếng cao dán ra, nói không chừng còn xé rách cả da thịt mình, Chương
Kiến Quốc quả thật không có cái gan này:
– Nếu giám đốc Vương đã
có ý tới Cục Giao thông của chúng tôi để phát triển sự nghiệp thì tôi
đương nhiên là rất hoan nghênh. Ngày mai tôi sẽ trả lời Ngũ Văn Long,
bảo Ngũ Văn Hổ tới gặp anh, xem rốt cuộc anh em họ có ý đồ gì.
Hai người lại trao đổi với nhau vài vấn đề liên quan tới tình hình của công ty Tam Giang, nhanh chóng đi tới thống nhất. Chủ yếu là tiền trong tài
khoản của công ty phải lập tức chuyển đi. Bởi vì số tiền vô cùng lớn,
dùng hóa đơn khống chỉ có thể giảm bớt được một phần rất nhỏ, do đó
phương pháp chuyển tiền hai người tự do phát huy.
Một trong những tín điều của Vương Hãn Đông là có tiền không dùng cũng có nghĩa là
không có. Ông nói được làm được, trước tiên ông nuôi “tứ Lệ” của ông
thật đầy đủ. Ngày trước ông đã mua cho Châu Lệ một căn hộ chung cư, hiện nay không cần phải mua nhà cho cô nữa. Chỉ cần thường ngày chi tay rộng rãi với Châu Lệ là cô thấy hài lòng rồi. Chu Lệ, người dẫn chương trình trên truyền hình vì có mối quan hệ mật thiết với giám đốc đài truyền
hình nên cũng được đài phân cho một căn hộ với ba phòng ngủ, một phòng
khách, Vương Hãn Đông vì vậy mà cũng đỡ được một khoản gần một trăm vạn
tệ. Nhưng Vương Hãn Đông làm việc gì cũng rất công bằng, ông lấy danh
nghĩa công ty mua cho cô một chiếc xe nhập khẩu từ Pháp, cũng không kém
gì tiền mua một căn nhà. Đào Lệ là một Hoa đán trong Viện Ca kịch thành
phố, cô lúc nào cũng đòi Vương Hãn Đông phải mua cho mình một căn biệt
thự riêng. Vương Hãn Đông đã đồng ý từ lâu nhưng trù trừ mãi không mua,
bây giờ đương nhiên đã đến lúc thực hiện lời hứa, Vương Hãn Đông đã chọn cho cô một căn biệt thự riêng rất đẹp. Căn biệt thự dựa lưng vào núi,
trước mặt là hồ nước trong veo, khung cảnh yên tĩnh, hai người hẹn hò
nhau ở đây vô cùng thoải mái, không lo bị ai dòm ngó. Còn đối với Nhan
Lệ, Vương Hãn Đông cũng không bạc, ông đã mua cho cô một căn hộ chung cư bình thường rộng khoảng 90m2, thêm cả chi phí trang hoàng bên trong
cũng lên tới hàng trăm vạn tệ.
“Tứ Lệ” của Vương Hãn Đông lần
lượt làm việc trong các lĩnh vực truyền thông, văn nghệ, giải trí và
kinh doanh, bốn người phụ nữ ở bốn ngành nghề khác nhau, bốn sở thích
khác nhau. Vương Hãn Đông giống như đang thưởng thức bốn món ăn thuộc
bốn vùng miền khác nhau, lần lượt thưởng thức bốn người phụ nữ này, quả
thật là cuộc sống như thần tiên! Cái cách Vương Hãn Đông chơi bời với
phụ nữ và cách ông ta tiêu tiền, chỉ sợ đại đa số các quan tham trong
đất nước này đều không sánh nổi. Từ sau khi tặng Nhan Lệ cho Từ Thẩm
Bình, muốn thưởng thức Nhan Lệ, ông buộc phải thận trọng hơn, không còn
thuận tiện như lúc trước, mặc dù thi thoảng mới có một lần nhưng “tiểu
biệt thắng tân hôn”, trải nghiệm này mang tới cho ông một cảm giác hoàn
toàn mới mẻ.
Tiền Vương Hãn Đông mua nhà mua xe toàn bộ được ghi
vào chi tiêu của công ty Tam Giang, ghi chép lại đầy đủ trong tài khoản
tài sản cố định của công ty. Việc xử lí khoản tiền mua xe tương đối đơn
giản, xe do Chu Lệ sử dụng, mọi chi phí cho chiếc xe cũng được tính vào
tiền của công ty. Khi xe chạy đủ 50 vạn kilômét, làm thủ tục báo rằng xe đã hỏng, chẳng để lại dấu vết gì. Hai căn nhà đều thuộc tài sản cố định của công ty. Vương Hãn Đông tìm một gã chuyên làm giấy tờ giả, làm giả
giấy chứng nhận nhà và đất của hai căn nhà, dùng giấy tờ này đăng kí hai căn nhà dưới tên của công ty, không ai đi kiểm tra xem những tờ giấy
này là thật hay giả, chờ mười lăm năm sau khi nhà đã cũ, giấy tờ cũng đã nát. Việc đăng kí tên thật của hai căn nhà này đều thuộc về Nhan Lệ và
Đào Lệ. Vương Hãn Đông khi làm thủ tục chuyển tên nhà đã thận trọng hơn, ông sợ hai người lén bán nhà rồi biến mất nên trong giấy chứng nhận
quyền sử dụng nhà, ông đều ghi ông có năm phần trăm quyền sử dụng. Mặc
dù làm như vậy không ảnh hưởng nhiều tới việc sử dụng của Nhan Lệ và Đào Lệ, nhưng không có chữ kí của ông thì hai người họ không thể bán nhà đi được. Cách làm này của Vương Hãn Đông xem ra có vẻ thông minh, nhưng
không ngờ lại gậy ông đập lưng ông. Trong quá trình kiểm tra sau khi ông xảy ra việc, từ năm phần trăm quyền sử dụng nhà này mà Cục Chống tham
nhũng đã điều tra ra hai căn nhà.
Cách xử lí tiền của Chương Kiến Quốc lại khác với Vương Hãn Đông. Chương Kiến Quốc có một đứa con trai
đang du học ở Anh. Ngoài hai trăm vạn tệ đã biếu Từ Văn Tuấn, Chương
Kiến Quốc nhờ Vương Hãn Đông giúp đỡ, khéo léo gửi tiền vào tài khoản
của con trai ở Anh, mỗi lần một khoản tiền nhỏ. Mặc dù Chương Kiến Quốc
vẫn luôn đề phòng Vương Hãn Đông, nhưng trong việc giúp ông ta chuyển
tiền ra nước ngoài, Chương Kiến Quốc cảm thấy có một người bạn như Vương Hãn Đông quả là có tác dụng.
Chương Kiến Quốc không ngừng chuyển tiền sang Anh khiến cậu con trai của ông ta trở nên giàu có. Cậu con
ngốc tưởng rằng tiền từ trên trời rơi xuống, không tiêu thì phí. Bởi vậy cậu ta mua một căn biệt thự nhỏ ở vùng ngoại ô phía tây bắc Luân Đôn,
sau đó lại mua một chiếc xe nhãn hiệu MG của Anh. Chương Kiến Quốc vốn
hi vọng rằng con trai ở Anh học hành thành tài, sau này có thể vào làm
Viện sĩ Viện khoa học hoàng gia Anh quốc. Nhưng con trai ông từ sau khi
có tiền, đã quên hết lời bố nói, không những học đánh bạc mà còn học cả
hút tài mà. Người bố ở Trung Quốc thấp thỏm về việc mình tham ô, hối lộ, cậu con trai ở Anh thì ngày nào cũng vung tay tiêu tiền. Đây đúng là
báo ứng, cũng là một lẽ tất nhiên. Sau này Chương Kiến Quốc bị giam vào
ngục, cậu con trai hết tiền, từ Anh trở về. Cho tới khi con trai vào nhà giam thăm bố, hai bố con mới bừng tỉnh, chỉ tiếc là khi đó thì đã muộn. Những chuyện này sau sẽ nói.
***
Việc trang trí căn biệt
thự ở Mỹ Lô của Từ Thẩm Bình đã sắp xong. Một buổi chiều chủ nhật, Thẩm
Thái Hồng đích thân tới quan sát căn nhà mới dưới sự tháp tùng của con
trai, Thẩm Thái Hồng mặc dù không hiểu gì về phong cách cổ điển Anh
quốc, nhưng đồ dùng trong căn nhà vô cùng tinh xảo, khiến bà có thể nhận ra vẻ đẹp của nơi này. Bà hỏi Từ Thẩm Bình:
– Con mất bao nhiêu tiền để trang trí chỗ này?
Từ Thẩm Bình đáp:
– Vẫn chưa có tính toán cuối cùng, phải chờ làm xong rồi mới biết số tiền cụ thể là bao nhiêu. Con đoán chắc không vượt quá dự chi ban đầu,
khoảng dưới năm mươi vạn tệ.
Thẩm Thái Hồng nghe nói nội thất chỉ mất có năm mươi vạn tệ thì yên tâm hơn:
– Như thế cũng không đắt lắm. Chỉ có điều có những chỗ làm chưa đẹp lắm,
con xem chỗ gỗ hồ đào này, dán không cân, con phải bảo người ta làm lại.
– Để đảm bảo chất lượng, con giao toàn bộ cho công ty giám sát phụ trách
giám sát việc nội thất, công việc hoàn thiện người ta sẽ tiến hành
nghiệm thu. Con chỉ phải trả cho công ty giám sát một khoản tiền nhỏ.
Nếu việc họ làm không tốt, đừng mong lấy được tiền từ tay con. Quyền chủ động vẫn nằm trong tay mình mà.
Thẩm Thái Hồng vào thăm phòng tắm, trong đó đã lắp một cái bồn tắm mát xa rất to. Bà hỏi:
– Cái bồn tắm này cũng tính vào trong năm mươi vạn hả?
– Cái bồn tắm này và tất cả các đồ điện gia dụng khác đều không nằm trong chi phí nội thất, tính vào khoản khác.
– Mua một cái bồn tắm bao nhiêu tiền?
– Cũng không đắt lắm, chỉ khoảng năm vạn thôi. Cái bồn này chỉ được coi
là bồn tắm thông thường, vẫn còn loại bồn tắm cao cấp hơn. Mua một cái
bồn tắm cao cấp nhất phải mất mười mấy vạn tệ, con thấy đắt quá nên
không mua.
Thẩm Thái Hồng rất khen ngợi tinh thần tiết kiệm của con trai:
– Bồn tắm chẳng phải chỉ dùng lúc tắm thôi sao? Mua cái bồn mười mấy vạn
thì phí quá. Nhà con có hai phòng vệ sinh, mua hai cái bồn tắm cao cấp
chẳng phải mất ba mươi vạn sao? Bồn tắm chiếm nhiều không gian của nhà
tắm quá cũng không đẹp. Mẹ thấy mua bồn tắm năm, sáu vạn là được rồi.
Tiền nhà mình kiếm được cũng không dễ dàng gì, đồng nào cũng phải mạo
hiểm mới kiếm được về. Sau này con tiêu tiền phải chú ý tiết kiệm, dùng
đúng lúc đúng chỗ, không thể tiêu tiền tùy tiện được.
Từ Thẩm
Bình ngoan ngoãn nghe lời dạy của mẹ, dẫn mẹ đi xem xét trong ngoài cả
ngôi nhà. Thẩm Thái Hồng trong lúc đi thăm nhà lại phát hiện ra thêm vài điểm nữa chưa ưng ý, yêu cầu phải nhanh chóng sửa lại. Từ Thẩm Bình ghi lại tất cả, sau này sẽ giao việc cho công ty giám sát, yêu cầu họ đốc
thúc các công nhân sửa lại.
Thăm nhà xong, Từ Thẩm Bình lái xe đưa mẹ về nhà, sau đó anh lại lái xe tới khách sạn Cổ Đô.
Nhan Lệ đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài vì chán ở phòng tranh “Vườn nghệ
thuật”, chơi trò chơi trên máy tính để giải khuây. Cô thấy Từ Thẩm Bình
tới, lập tức hoạt bát hẳn lên:
– Mấy ngày hôm nay anh đi đâu thế? Hôm nay em ở đây chờ anh cả buổi chiều, chán chết đi được!
Từ Thẩm Bình ôm chặt Nhan Lệ rồi hôn cô một cái:
– Em đúng là không xa đàn ông lấy được một khắc. Đây vừa là chỗ đáng yêu, vừa là chỗ đáng ghét của em. Đàn ông cả ngày ôm lấy đàn bà, không làm
được việc gì thì tiền mà em tiêu lấy từ đâu ra hả?
– Đàn bà có tiền thì không chết đói; đàn bà chỉ có tiền thì sẽ chết vì buồn. Anh có biết không hả?
Từ Thẩm Bình nói:
– Biết, biết. Nhất là một người đàn bà như em thì càng dễ chết vì buồn.
Chẳng phải anh tới rồi sao? Bây giờ em sẽ không chết vì buồn nữa chứ?
Sáclơ từng nói: “Con người một ngày không cười cũng có nghĩa là đã lãng phí
mất một ngày của cuộc sống”. Nhan Lệ là một người không nỡ lãng phí cuộc sống của mình cho dù là chỉ một ngày, cái cô cần là ngày nào cũng vui
vẻ tươi cười, ngày nào cũng được ăn chơi nhảy múa. Ăn chơi cũng là một
môn nghệ thuật, những người không hiểu về bộ môn nghệ thuật này sẽ không biết nên ăn chơi như thế nào. Những người trong xã hội thượng lưu từ
xưa tới nay đều rất giỏi nghệ thuật ăn chơi. Nhan Lệ thuộc vào tầng lớp
thấp của xã hội, trình độ của cô trong lĩnh vực này đương nhiên là cũng
thấp, bởi vậy mới có cảm giác sắp chết vì buồn. Điều này cũng giống như
giao cho một người nông dân một triệu tệ, bảo ông ta mang đi chơi bời.
Đối mặt với nhiệm vụ vinh quang nhưng cũng khó khăn này, người nông dân
không thể nào nghĩ tới việc mua một chiếc Rolls Royce trị giá 300 vạn
tệ, cũng không biết đi chơi golf, cuối cùng ông ta ôm đống tiền lớn
trong tay với tâm trạng hoảng loạn. Nhan Lệ và người nông dân này cũng
có vài điểm tương đồng với nhau.
Nhan Lệ đề nghị Từ Thẩm Bình:
– Chúng ta đi ăn cơm trước nhé? Ăn cơm xong thì tới quán rượu?
Lúc này đã tới giờ ăn cơm, đương nhiên là phải ăn, Từ Thẩm Bình không tỏ ý
phản đối. Hai người xuống nhà hàng cơm Tàu ở tầng ba, Nhan Lệ chọn món
ăn theo sở thích của mình.
Hai người sau khi đã ăn no, Từ Thẩm
Bình bèn theo Nhan Lệ lên quầy bar ở tầng mười tám. Nhan Lệ là khách
quen ở đây, cô tới trước quầy bar ngồi xuống rồi kéo Từ Thẩm Bình ngồi
xuống theo. Cô giới thiệu cho Từ Thẩm Bình mấy loại cocktail ở đây. Loại rượu mà cô thích nhất là: mật ong, nước cam, thạch hoa quả, nho và đá
vụn trộn đều với nhau, thêm một chút rum màu vào, Nhan Lệ gọi đó là “Kim tự tháp”. Đối với Từ Thẩm Bình, cocktail chỉ dùng cho những tình yêu
hoàn mĩ, là cảm giác trải nghiệm vô cùng phong phú, lãng mạn mà kích
thích, thêm vào đó là dư vị còn đọng lại trên đầu lưỡi khiến người uống
khó mà quên được. Từ Thẩm Bình cảm thấy Nhan Lệ chỉ hiểu tình dục, không hiểu tình yêu, cô uống cocktail đúng là làm ô uế văn hóa cocktail, bởi
vậy Từ Thẩm Bình chỉ gọi một ly bia.
Nhan Lệ nói:
– Cocktail ở đây pha rất đặc sắc, anh không thử một ly sao?
Nếu người ngồi bên cạnh không phải là Nhan Lệ, rất có thể Từ Thẩm Bình đã uống cocktail, anh chán nản nói với cô:
– Anh thích uống bia. – Rồi anh hỏi. – Em thường tới đây uống rượu hả?
– Buổi tối thấy chán thì lên đây chơi.
– Chơi với ai?
– Ở quầy bar người nào cũng có. Nói chuyện hợp với ai thì chơi với người
đó, nói chuyện không hợp thì lập tức giải tán. Chốn giao tiếp công cộng, ai mà không thế.
– Em ở bên ngoài phải có chừng mực, đừng gây ra phiền phức gì, đây không phải là hộp đêm Đại Hào Hoa. Bây giờ em đã là
giám đốc phòng tranh rồi, không thể chơi mấy trò như ngày trước được
nữa, nếu không thà anh để em về Đại Hào Hoa cho xong. – Câu nói của Từ
Thẩm Bình không phải là không có chứng cứ. Anh nghe các nhân viên trong
khách sạn truyền tai nhau mấy lời không mấy hay ho về Nhan Lệ, bởi vậy
anh không thể không chỉnh đốn lại cô. – Còn cả chi tiêu của em ở trong
khách sạn nữa, cũng phải biết khống chế. Anh cho em một tiêu chuẩn nhất
định, mỗi tháng không được tiêu quá một vạn tệ.
Nhan Lệ lập tức tỏ ra không hài lòng với quy định mới này:
– Em hàng tháng ít nhất cũng phải mua vài bộ quần áo mới, như vậy anh
nhìn thấy em mới có cảm giác mới mẻ. Một vạn tệ đủ làm sao được?
– Có phải ngày nào em cũng đi mua quần áo đâu. Lúc nào cần mua, anh cho
em tiền tới siêu thị mua. Mua quần áo trong khách sạn vừa đắt mà kiểu
dáng lại không phong phú, mua ở ngoài chẳng phải càng tốt hơn sao?
Nhan Lệ đương nhiên là rất vui nếu được đi mua quần áo ở các shop sang
trọng, nhưng trước khi mua quần áo lại phải xin tiền Từ Thẩm Bình, không tiêu tiền thoải mái như ở trong khách sạn. Nhưng Từ Thẩm Bình chịu cho
cô tiền là điều quan trọng nhất, thêm một vài phiền phức nhỏ cũng không
đáng gì. Lúc này Nhan Lệ lại để lộ ra bản chất thật, ngồi lên đùi Từ
Thẩm Bình, chu môi mớm cocktail vào miệng Từ Thẩm Bình. Từ Thẩm Bình
tiếp xúc với cơ thể mềm mại của Nhan Lệ, bản năng lại trỗi dậy. Anh giục Nhan Lệ:
– Em uống nốt rượu đi, chúng ta về phòng.
Nhan
Lệ “được lời như cởi tấm lòng”, nhanh chóng uống nốt số rượu còn trong
ly. Cô vội vàng kí tên vào hóa đơn, kéo Từ Thẩm Bình rời khỏi quầy bar.
Mấy ngày nay Từ Thẩm Bình không tới, cô cảm thấy mình như người chết đói chết khát đi trên sa mạc. Hai người về tới phòng tranh, Nhan Lệ không
chờ đợi được nữa, lập tức đẩy Từ Thẩm Bình lên giường…
***
Sáng hôm sau, Từ Thẩm Bình đi thẳng từ khách sạn Cổ Đô tới Cục Giao thông
làm việc. Hôm nay anh có một việc rất quan trọng phải làm, đó là cùng
Chương Kiến Quốc thảo luận về việc thành lập Công ty hữu hạn Kiến thiết
đường cao tốc. Văn bản phê chuẩn của thành phố đã xuống tới cục, hôm qua văn bản phê chuẩn của trung ương cũng đã gửi xuống, việc xây dựng đường cao tốc đã được đồng ý, giờ chỉ còn tranh thủ thời gian, nhanh chóng
thực thi mà thôi.
Các thủ tục cụ thể có liên quan tới việc xin
thành lập Công ty hữu hạn Kiến thiết đường cao tốc thành phố chỉ cần
Chương Kiến Quốc giao cho cấp dưới đi làm, việc này đối với các cơ quan
hành chính dễ như trở bàn tay. Bây giờ vấn đề đặt trước mặt Chương Kiến
Quốc và Từ Thẩm Bình là: Căn cứ theo yêu cầu của tinh thần cải cách thể
chế trong thành phố, Công ty hữu hạn Kiến thiết đường cao tốc nên thành
lập theo kiểu công ty hữu hạn cổ phần; ngoài nhà nước là cổ đông chính
thì các cổ đông khác áp dụng hình thức tuyển mộ định hướng. Sau khi
Chương Kiến Quốc và Từ Thẩm Bình cùng nhau nghiên cứu, nhiệm vụ kêu gọi
cổ đông được giao cho Từ Thẩm Bình phụ trách, Từ Thẩm Bình sẽ về thảo
một văn bản kêu gọi cổ đông và các giấy tờ có liên quan, sau đó báo cáo
lại với Chương Kiến Quốc.
Sau khi Từ Thẩm Bình ra về, Chương Kiến Quốc lại bận rộn với một vấn đề khác. Nếu việc kêu gọi cổ đông của Công ty hữu hạn Kiết thiết đường cao tốc tiến hành thuận lợi, chỉ cần tiền
vốn của các cổ đông đầy đủ, công việc trù bị khởi công đường cao tốc
được khởi động thì không cần vay vốn ngân hàng nữa, Công ty hữu hạn bảo
lãnh đầu tư Tam Giang cũng chỉ còn nước ngồi uống không khí mà thôi.
Việc này ông cần phải nhanh chóng tìm Vương Hãn Đông để bàn kế sách.
Hai giờ chiều, ông gọi Vương Hãn Đông tới Cục Giao thông để nói chuyện.
Vương Hãn Đông tới phòng làm việc của Chương Kiến Quốc ở Cục Giao thông
rất đúng giờ. Thư kí mang trà vào mời khách. Chương Kiến Quốc dặn thư
kí, ông có việc quan trọng cần nói, không được cho người khác vào làm
phiền. Thư kí nhận lệnh xong rồi đi ra ngoài, nhân tiện khép chặt cửa
phòng của cục trưởng.
Hai người uống trà, châm thuốc, Chương Kiến Quốc nói ngay vào chủ đề chính:
– Hôm nay hẹn anh tới đây là để nói với anh hai việc. Thứ nhất là tôi đã
gọi điện thoại cho Ngũ Văn Long. Ông ta cũng tỏ ra có ý hòa giải với anh khi nghe nói anh sẵn sàng nói chuyện với Ngũ Văn Hổ, ông ấy sẽ báo cho
Ngũ Văn Hổ để ông ta tranh thủ thời gian đến gặp anh sớm nhất có thể.
Việc thứ hai là trung ương đã phê chuẩn bản quy hoạch xây dựng đường cao tốc của thành phố. Lần này thành phố yêu cầu việc xây dựng đường cao
tốc phải do một công ty cổ phần do Cục Giao thông lãnh đạo thi hành.
Việc kêu gọi cổ đông, tôi đã giao cho Từ Thẩm Bình đi làm rồi. Bây giờ
đồng tiền rỗi rãi trong xã hội rất nhiều, các đơn vị và cơ quan muốn đầu tư không phải là ít, còn cả một số người chuyên thông qua các hoạt động đầu tư để rửa tiền, bởi vì mọi người đều biết dự án xây dựng đường cao
tốc là một công trình kiếm lời lớn, bởi vậy việc kêu gọi cổ đông chắc sẽ không có vấn đề gì.
Vương Hãn Đông hỏi:
– Vấn đề bây giờ là gì? Là việc sắp xếp cho tôi sao?
– Vấn đề sắp xếp công việc cho anh cứ tạm gác lại đã. Tôi đã đồng ý cho
anh vào Cục Giao thông rồi, chỉ cần tôi vẫn còn là cục trưởng của nơi
này thì việc thuyên chuyển công tác của anh chỉ còn là vấn đề thời gian, việc này anh không cần phải lo. Vả lại, bây giờ vẫn chưa phải là thời
cơ tốt nhất để anh chuyển công tác. Anh chỉ cần rời khỏi ngân hàng là
việc vận hành của công ty Tam Giang sẽ đi vào chỗ khó khăn, ít nhất cũng phải chờ công trình đường cao tốc hoạt động, việc công ty Tam Giang bảo lãnh cho công trình này đi vào quỹ đạo thì anh mới có thể rời Ngân hàng Viêm Hoàng được.
– Thời gian tôi còn ở lại ngân hàng chưa đầy ba tháng nữa. Việc kêu gọi cổ đông của dự án đường cao tốc cần bao nhiêu
thời gian, ba tháng có đủ không?
– Việc thành tại người. Chính vì thời gian có thể không đủ nên chúng ta càng phải tranh thủ làm cho thật nhanh. Điều bây giờ tôi lo lắng là nếu kêu gọi đủ các cổ đông, tiền vốn đầy đủ thì công trình này không cần phải vay vốn ngân hàng nữa. Như vậy trước khi anh rời khỏi Ngân hàng Viêm Hoàng, công ty Tam Giang cũng
không kiếm được khoản lợi nhuận nào. Như thế chẳng phải chúng ta thành
công dã tràng rồi sao?
Vương Hãn Đông nghĩ một lát rồi hỏi:
– Vốn điều lệ của Công ty hữu hạn Kiến thiết đường cao tốc là bao nhiêu?
– Ba tỉ nhân dân tệ.
– Khoản tiền này không nhỏ. Đối với việc xây dựng đường cao tốc mà nói
thì số vốn ba tỉ vẫn còn thiếu rất nhiều. Với lại thông thường, các cổ
đông không thể nào tập trung vốn nhanh như vậy được, như thế giai đoạn
đầu xây dựng đường cao tốc vẫn có thể bị thiếu tiền.
Chương Kiến Quốc nói:
– Tiền vốn xây dựng giai đoạn đầu không phải là tôi không nghĩ tới. Căn
cứ theo kinh nghiệm xây dựng đường quốc lộ số 1 của thành phố thì có thể yêu cầu chủ thầu công trình đệm vốn trước.
Vương Hãn Đông dường như nhìn thấy một tia sáng trong câu nói của Chương Kiến Quốc:
– Nếu việc xây dựng đường cao tốc cũng áp dụng phương thức thi công như
khi xây dựng đường quốc lộ thì chúng ta sẽ có cái để làm. Đơn giá xây
dựng đường cao tốc chắc chắn sẽ cao hơn rất nhiều chi phí xây dựng đường quốc lộ. Thông thường, việc đệm vốn của nhà thầu sẽ gặp khó khăn, họ
chỉ có vay vốn để có tiền đệm vốn mới có thể trúng thầu. Chúng ta chỉ
cần nắm chắc mấy nhà thầu này thì công ty Tam Giang sẽ không lo chết đói được.
Chương Kiến Quốc cảm thấy những lời Vương Hãn Đông nói không phải là không có lí:
– Ý kiến này của anh hay lắm. Vấn đề là làm thế nào để nắm được mấy nhà
thầu lớn này? Tôi định cho Từ Thẩm Bình tới Công ty kiến thiết đường cao tốc thành phố làm tổng giám đốc, việc kinh doanh của công ty Tam Giang
vừa không thể để cậu ta biết, càng không thể để cậu ta nhúng tay vào,
quả là khó xử!
– Cái này thì có gì mà khó? Từ Thẩm Bình làm tổng
giám đốc, anh làm chủ tịch hội đồng quản trị của công ty. Từ Thẩm Bình
chịu trách nhiệm giám sát tiến độ của nhà thầu, chúng ta thu tiền bảo
lãnh vay vốn của nhà thầu. Nước sông không phạm nước giếng, cùng nhau
phát tài thì có gì là không được? Điểm quan trọng ở đây là mọi khoản vay vốn của các nhà thầu tôi đều yêu cầu Công ty Kiến thiết đường cao tốc
thành phố đứng ra bảo lãnh. Từ Thẩm Bình không làm nổi việc “bảo lãnh”
này thì phiền anh ra mặt, chẳng phải mọi chuyện đều ngon lành cả sao?
Chương Kiến Quốc vẫn tỏ ra nghi ngờ ý kiến của Vương Hãn Đông:
– Tiền vốn xây dựng đường cao tốc rất lớn, có lẽ trong vòng vài năm phải
cần tới mấy chục tỉ. Ngân hàng Viêm Hoàng của các anh có đủ tiền không?
– Chỉ cần hợp với quy định của chính sách thì mượn vài chục tỉ của tổng
ngân hàng không phải là khó. Nhưng chúng tôi chỉ là ngân hàng chi nhánh, muốn cho vay cũng không thể tự tiện quyết định. Trong việc này có mấy
chi tiết trong việc thao tác cần phải chú ý. Trước tiên là tiến hành
chia nhỏ vốn vay của các nhà thầu, như vậy không cần có sự phê chuẩn của tổng ngân hàng, có thể nâng cao tốc độ cho vay, tranh thủ thời gian cho chúng ta. Thứ hai là anh đặt tài khoản ngân hàng của Công ty Kiến thiết đường cao tốc thành phố tại ngân hàng của chúng tôi, cố gắng hạn chế sử dụng tiền vốn của công ty, duy trì một mức tiền thừa trong tài khoản
tương đối nhiều, làm như thế một mặt là tạo cơ sở kinh tế cho việc bảo
lãnh cho các nhà thầu, mặt khác là cung cấp một nguồn vốn cho ngân hàng
của chúng tôi, một mũi tên trúng hai con chim.
Chương Kiến Quốc phục lăn Vương Hãn Đông:
– Hôm nay tôi mới phát hiện ra, trên đời này không có vấn đề nào mà giám
đốc Vương không giải quyết được. Chờ mấy vụ làm ăn của công ty Tam Giang hoàn thành, tôi lập tức giúp anh làm thủ tục chuyển công tác, anh cứ
yên tâm đi.
Trong lúc nói chuyện, điện thoại di động của Vương
Hãn Đông vang lên tiếng nhạc rất vui tai. Vương Hãn Đông nghe điện
thoại, ông chỉ nói mấy câu ngắn gọn rồi cúp máy. Ông nói với Chương Kiến Quốc:
– Nói Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay. Chúng ta vừa mới nhắc
tới Ngũ Văn Hổ, điện thoại của Ngũ Văn Hổ lập tức gọi tới, hắn hẹn tôi
tối nay tới khách sạn Giả Nhật ăn cơm.
– Anh cũng nhân tiện đưa Châu Lệ đi cho cô ấy hiểu biết thêm về tình hình.
– Hôm nay là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với Ngũ Văn Hổ, vẫn không biết hắn ta thế nào, bởi vậy không thể đưa Châu Lệ đi được. Để xem hôm nay nói
chuyện với Ngũ Văn Hổ thế nào rồi tính sau!
Vương Hãn Đông nói
rồi ra về. Ông phải về ngân hàng giải quyết một vài việc quan trọng
trước rồi mới có thể tập trung sức lực tới dự bữa tiệc “Hồng môn” với
Ngũ Văn Hổ được.
***
Căn phòng mà Ngũ Văn Hổ bao trong
khách sạn Giả Nhật đã bày sẵn một bàn tiệc rượu, quy cách của bàn tiệc
này chỉ có thể dùng hai từ “xa xỉ” để hình dung. Sơn hào hải vị đương
nhiên không cần phải nói, đặc biệt nhất là Ngũ Văn Hổ đưa tới một cặp
chị em song sinh, trang điểm vô cùng cầu kì và xinh đẹp. Mặc dù là mùa
xuân, nhưng hai người đều mặc những chiếc váy mỏng tang, đuôi áo và cạp
váy đều có đính những hạt vòng sáng lấp lánh, trông vừa thú vị vừa đẹp
mắt. Những chiếc váy của họ đều may bằng vải co dãn, bó sát vào vòng
hông nở, thể hiện được hết đường cong của cơ thể, đuôi váy dài tới gót
chân, tôn thêm nét sang trọng. Trên người họ thoang thoảng mùi hương cao quý của nước hoa Pháp, là một mùi hương giản dị nhưng không thể trộn
lẫn vào đâu được. Mái tóc của hai người đều dài ngang lưng, nhuộm màu
hạt dẻ, thêm vào đó là khuôn mặt trái xoan trắng hồng cùng đôi môi anh
đào chúm chím, vô cùng xinh đẹp. Hai người là sự kết hợp hoàn hảo giữa
vẻ đẹp cổ điển và hiện đại.
Giây phút Vương Hãn Đông vừa bước vào căn phòng, vẻ đẹp của hai chị em song sinh đã khiến ông sững sờ. Hai
chân ông cứng đơ, nước bọt trong miệng tứa ra. Mặc dù Vương Hãn Đông
hiểu biết nhiều, cũng đã gặp nhiều người đẹp, nhưng hai báu vật trước
mặt ông lại thuộc vào hàng hiếm có, khiến trái tim ông nghiêng ngả. Ngũ
Văn Hổ hiểu rõ sắc mặt của Vương Hãn Đông khi ông vừa mới bước vào,
trong lòng bất giác cười thầm: Hôm nay ông đã chắc chắn tới nửa phần
thắng.
Khi Vương Hãn Đông còn đang sửng sốt thì Ngũ Văn Hổ đã đứng lên đi về phía trước, nịnh bợ:
– Không cần giới thiệu, chắc chắn ông là giám đốc Vương của Ngân hàng
Viêm Hoàng rồi. Ông vừa bước vào cửa phòng tôi đã nhận ra ngay phong
thái khác thường của ông. Ngoài giám đốc Vương nổi danh như cồn, ở thành phố này không tìm ra ai thứ hai có phong độ như thế.
Vương Hãn
Đông thực sự chẳng có chỗ nào được gọi là phong độ ngời ngời. Ông đã
ngoài bốn mươi, bởi vì chìm đắm trong tửu sắc mà bụng đã chảy sệ, mí mắt sụp xuống, nhưng ông rất hài lòng với những lời khen ngợi của Ngũ Văn
Hổ, chỉ có điều vì là giao tiếp xã giao nên ông không thể không giả vờ
khiêm tốn:
– Đâu có, đâu có, tôi đâu có được phong độ như thế? Chắc ông chính là giám đốc Ngũ?
Ngũ Văn Hổ nhân cơ hội đó, tự giới thiệu về mình:
– Tôi là Ngũ Văn Hổ, tạm thời bây giờ vẫn chưa phải là giám đốc Ngũ, ngày mai có được thành giám đốc hay không còn phải xem giám đốc Vương có
giúp đỡ tôi hay không. Mời ông ngồi! Chúng ta ngồi xuống đây ăn cơm
trước, những việc khác ăn xong rồi nói.
Vương Hãn Đông vào chỗ
ngồi. Hai cô gái vội vàng ngồi sát vào hai người đàn ông. Tám chiếc đĩa
sứ trên bàn đã được bày biện xong xuôi. Vương Hãn Đông lúc này chẳng
nhìn rõ món ăn nào, hai con mắt cứ đảo như rang lạc giữa hai chị em. Ngũ Văn Hổ giới thiệu với Vương Hãn Đông:
– Hai người này là hai cô gái tiếp rượu mà tôi đặc biệt mời tới, là một cặp chị em song sinh. Có được không?
Vương Hãn Đông khách khí nói:
– Giám đốc Ngũ khách sáo quá. Mọi người tụ tập với nhau là vui rồi, việc
gì phải thịnh tình như thế? Lại còn làm phiền cả hai cô đây nữa.
– Ngũ Văn Hổ tôi từ trước tới nay luôn trọng nghĩa khí bạn bè. Hai chữ
“thịnh tình” tôi không dám nhận, nhưng thực sự là tôi muốn kết giao với
một người bạn như ông. Bây giờ chúng ta chỉ nói về tình bạn, uống rượu
xong mới nói vào chủ đề chính.
Nhân viên phục vụ mang lên một chai “Cổ tỉnh phường”(1). Ngũ Văn Hổ nói với nhân viên phục vụ:
– Bây giờ cô dặn nhà bếp mau mang thức ăn lên, chuyện rót rượu để cho hai cô gái của chúng tôi làm được rồi.
Nhân viên phục vụ nghe theo lời dặn của Ngũ Văn Hổ, đi vào nhà bếp, quả
nhiên thức ăn được mang lên rất nhanh, chớp mắt đã bày chật cả bàn. Ngũ
Văn Hổ nói với nhân viên:
– Bây giờ không còn chuyện của cô nữa, cô ra ngoài nghỉ ngơi đi, có việc gì tôi sẽ gọi.
Nhân viên phục vụ cũng không lấy gì làm lạ, biết ý đi ra ngoài. Hai cô gái
lần lượt rót rượu cho Vương Hãn Đông và Ngũ Văn Hổ. Ngũ Văn Hổ nhấc ly
rượu lên:
– Hôm nay được gặp giám đốc Vương là may mắn ba đời của Ngũ Văn Hổ tôi. Tôi kính giám đốc Vương một ly trước, xin được uống
cạn. – Nói rồi ông ta uống cạn ly rượu. – Nhiệm vụ kính rượu tiếp theo,
tôi xin được giao cho hai cô đây.
Vương Hãn Đông cũng nhấc ly
rượu của mình lên uống cạn. Mọi người cùng gắp thức ăn, cô gái tiếp rượu ngồi cạnh Vương Hãn Đông bắt đầu mời mọc:
– Giám đốc Vương, hôm
nay là lần đầu tiên chúng ta quen nhau, ông lớn tuổi hơn em nên em kính
ông một ly trước. Không biết ly rượu này ông thích em kính ông như thế
nào?
– Em nói như thế nào thì được?
– Ông thích “ba vòng” hay là “xuyên tâm liên”?
Vương Hãn Đông cũng đã vào ra chốn phong nguyệt không ít lần, đương nhiên là
biết “ba vòng” và “xuyên tâm liên” là gì. Bởi vì cả hai đều là lần đầu
gặp nhau nên cũng không nên bộc lộ quá rõ bản chất của mình, bởi vậy ông giả vờ như điếc, chỉ cười mà không đáp.
Ngũ Văn Hổ không hiểu từ trong nghề nên hỏi:
– Em nói xem, thế nào là “ba vòng” với “xuyên tâm liên”?
– “Ba vòng” là phụ nữ ngồi trên đùi đàn ông uống rượu; “xuyên tâm liên”
là đàn ông nhấc ly rượu lên, luồn vào trong áo lót của phụ nữ rồi đưa ly rượu lên miệng mình, đồng thời không được để một giọt rượu nào rớt ra
ngoài.
Ngũ Văn Hổ nói:
– Chỗ này là chỗ công cộng, thôi
kính kiểu “ba vòng” thôi. “Xuyên tâm liên” chờ khi nào có thời gian, hai người chơi riêng với nhau.
Cô gái cầm ly rượu rồi ngồi lên đùi
Vương Hãn Đông, Vương Hãn Đông cũng nhấc ly rượu của mình lên, hai người cụng ly với nhau. Sau tiếng “cạch”, hai người cùng uống cạn ly rượu của mình. Kính rượu xong, cô gái lại ngồi về chỗ cũ, dùng đũa gắp thức ăn
rồi đưa thẳng vào miệng Vương Hãn Đông. Một cô gái vừa đi, cô gái ngồi
đối diện lại bước tới. Hai chị em thay nhau kính rượu, gắp thức ăn cho
Vương Hãn Đông, Vương Hãn Đông cảm thấy xương cốt toàn thân mình như mềm nhũn ra. Ông ta vốn là người đa tình, háo sắc, nay nhìn thấy gái đẹp
thì không thể làm chủ được bản thân, bị bao vây bởi cảm giác vừa vui vẻ
vừa đau khổ tột cùng.
Bốn người ăn uống no say, thi thoảng Ngũ
Văn Hổ lại nhắc vài chữ tới vấn đề vay vốn. Bây giờ Vương Hãn Đông còn
đang mải mê hưởng lạc, đã quên phắt mất chuyện này.
Ngũ Văn Hổ
thấy Vương Hãn Đông cũng đã ngà ngà say, không thể để cho ông ta uống
tiếp được, ngộ nhỡ hôm nay ông ta say thật, vậy thì mọi việc sau đó khỏi phải nói nữa, như thế thì công lao ông ta dày công sắp đặt sẽ tan thành mây khói:
– Giám đốc Vương, chai rượu này đã uống tới đáy rồi, tửu lượng của tôi cũng có hạn. Ông có muốn uống thêm một chai nữa không?
Vương Hãn Đông nhận ra ý của Ngũ Văn Hổ trong đó:
– Tôi cũng uống đủ rồi. Uống nốt số rượu còn trong ly thôi, đừng gọi thêm chai mới. Rượu cũng không tốt, uống nhiều sẽ làm hại tới sức khỏe.
Ngũ Văn Hổ thấy vậy, bèn bảo với hai cô gái:
– Hai cô về phòng trước đi. Tôi và giám đốc Vương còn có chuyện cần nói.
Hai cô gái ngoan ngoãn đi ra. Khi hai cô vừa ra khỏi cửa, Ngũ Văn Hổ lập tức đi vào chủ đề chính:
– Giám đốc Vương, anh trai tôi đã nói với ông chuyện vay vốn rồi chứ? Tôi đứng trước mặt ông cũng không dám giấu giếm gì, tình hình của tôi bây
giờ là chắc chắn sẽ lấy được mảnh đất đó, có giấy chứng nhận quyền sử
dụng đất rồi thì muốn đi vay vốn ở đâu cũng dễ. Nhưng bây giờ tôi gặp
chút khó khăn: Chỉ sau khi nộp tiền cho Cục Quản lí nhà đất thì mới được nhận giấy chứng nhận quyền sử dụng đất; mà phải có giấy chứng nhận
quyền sử dụng đất mới được thế chấp để vay vốn ngân hàng. Tôi đang ở
trong thế tiến thoái lưỡng nan, mong ông giúp tôi vượt qua nó, có thể
cho tôi vay vốn trước, sau khi lấy được giấy chứng nhận, tôi sẽ thế chấp sau được không?
Ngũ Văn Hổ rõ ràng là muốn tay không bắt sói,
vậy mà còn nói ra vẻ mình là chính nhân quân tử. Vương Hãn Đông vốn có
tửu lượng tốt, mặc dù đã uống hết hơn nửa chai rượu, nhưng đầu óc vẫn vô cùng tỉnh táo:
– Giám đốc Ngũ, cách làm của ông xem ra chỉ là
một vấn đề đơn giản đảo ngược lại trình tự thông thường, nhưng về bản
chất thì không có bất cứ đảm bảo nào để có thể cho ông vay vốn. Bất cứ
ngân hàng nào cũng không dám mạo hiểm như thế, đây cũng là vấn đề mà tôi cảm thấy vô cùng khó xử sau khi đã nói chuyện với bí thư Ngũ.
Ngũ Văn Hổ thấy Vương Hãn Đông có vẻ như sắp đóng cánh cửa cho vay vốn lại
thì trong lòng cảm thấy không vui. Ngũ Văn Hổ nghĩ: Nếu ông đã không thể cho vay vốn được thì sao hôm nay còn tới đây làm gì? Ông ta không thể
không tung nốt con bài cuối cùng:
– Nếu giám đốc Vương thực sự
thấy khó khăn thì tôi cũng không thể miễn cưỡng được. Tôi chỉ đành kiên
nhẫn chờ một thời gian nữa, nhờ giám đốc ngân hàng mới giúp đỡ thôi. Tôi nghe nói giám đốc Vương đang chạy vạy khắp nơi, muốn ở lại thành phố
kiếm một chức quan to, có phải thực sự như vậy không?
Vương Hãn Đông thấy Ngũ Văn Hổ đã thể hiện rõ bản chất nên cũng không trốn tránh nữa:
– Đúng là tôi có nghĩ tới việc này, nhưng đất chỗ nào mà không chôn được
người, tôi cũng không nhất thiết phải ở lại thành phố này, chỉ là vì mấy năm nay sống ở đây quen rồi, bởi vậy mới có suy nghĩ đó. Ông và bí thư
Ngũ định giúp đỡ tôi chăng?
Ngũ Văn Hổ thấy Vương Hãn Đông đá quả bóng về phía mình, biết rằng Vương Hãn Đông không phải có ý từ chối vay vốn, mà đang đưa ra điều kiện trao đổi:
– Anh trai tôi nói giám
đốc Vương là người học rộng biết nhiều, chắc chắn biết việc nào nặng
việc nào nhẹ. Nếu ông chịu giúp đỡ tôi, anh ấy chắc chắn sẽ giúp đỡ ông
trong phạm vi cho phép, về việc này thì ông cứ yên tâm. Điều anh trai
tôi lo lắng là giám đốc Vương có cách để giúp đỡ tôi không?
Vương Hãn Đông thấy Ngũ Văn Hổ đã chịu mở miệng, bèn tùy cơ ứng biến:
– Trời không tuyệt đường con người, việc vay vốn của ông cũng không phải
là không có cách nào khác. Tôi đưa ra một đề nghị cho ông tham khảo,
được không?
– Ông nói ra xem.
– Nếu căn cứ quy định vay
vốn của ngân hàng, khoản vốn mà ông muốn vay chắc chắn là không thể thực hiện được. Đây không phải là vấn đề tôi có giúp hay không, bởi vì không có thủ tục thế chấp hợp pháp, cho dù báo cáo lên tổng ngân hàng thì
cũng không được phê chuẩn. Bây giờ chỉ đành làm cách khác. Ông có thể
tìm một công ty bảo lãnh giúp ông vay vốn ngân hàng, ông cùng họ kí một
hợp đồng bảo lãnh, dùng mảnh đất mà ông mua được để thế chấp cho công ty bảo lãnh. Trong việc này còn một vài chi tiết bắt buộc nữa, đó chính là khoản tiền mà ông vay được của ngân hàng trước khi lấy được giấy chứng
nhận quyền sử dụng đất, buộc phải nằm dưới sự kiểm soát của công ty bảo
lãnh. Không có sự đồng ý của công ty bảo lãnh, ông không được động tới
khoản tiền này. Nếu ông chấp nhận điều kiện này thì khoản vay vốn của
ông tôi có thể làm được.
Ngũ Văn Hổ thấy Vương Hãn Đông trình bày phương án vay vốn mới biết rằng hôm nay ông ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi
mới tới đây. Phương án của Vương Hãn Đông có vẻ vô cùng kín kẽ, sau này
ông không thể coi nhẹ con người này được:
– Tôi phải đi đâu để tìm một công ty bảo lãnh như thế đây?
– Tôi đã tiễn Phật phải tiễn tận Tây Thiên, công ty bảo lãnh tôi sẽ tìm
giúp ông, chỉ có điều ông đừng tính toán quá về chi phí bảo lãnh.
– Ông đoán khoản bao nhiêu?
– 10%.
Ngũ Văn Hổ cho rằng phí bảo lãnh là 10% thì quá cao, hai người sau vài lần
trả giá, cuối cùng quyết định là 6%. Vương Hãn Đông chớp mắt đã hoàn
thành hai vụ giao dịch, con đường quan lộ lại nhận được lời hứa giúp đỡ
của Ngũ Văn Hổ, về mặt kinh tế thì lại kiếm thêm được một khoản phí bảo
lãnh. Ngũ Văn Hổ cũng nhận được khoản vốn vay mà mình cần. Hôm nay mọi
người đều vui vẻ với kết cục và hài lòng ra về.
Sau khi mọi việc đã hoàn thành, Ngũ Văn Hổ kí tên vào hóa đơn. Ông nói với Vương Hãn Đông:
– Hôm nay chúng ta đều uống không ít rượu, giờ mà lái xe về thì sẽ bị
phạt vì vi phạm giao thông. Tôi đã đặt trước hai phòng ở khách sạn,
chúng ta ở lại một đêm rồi hãy về. Phòng của ông ở tầng trên cùng. Hai
cô gái tiếp rượu hôm nay, ông với tôi mỗi người một cô, thế nào?
Vương Hãn Đông đương nhiên vô cùng hài lòng với phần thưởng như thế này, bèn
vui vẻ đồng ý. Ông chia tay với Ngũ Văn Hổ và vào thang máy đi lên tầng
trên cùng của khách sạn, hỏi nhân viên phục vụ tầng phòng mà giám đốc
Ngũ đã đặt. Vương Hãn Đông vào phòng, kinh ngạc khi nhận ra đó là một
dãy phòng tổng thống. Vương Hãn Đông lăn lộn trên chốn quan trường đã
nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên được ở phòng tổng thống. Một căn
phòng rộng mấy trăm mét vuông, ngoài thư phòng, phòng khách, còn có hai
phòng ngủ, mỗi phòng đều có một chiếc giường đôi rộng rãi và nhà vệ sinh riêng. Sự khác biệt của hai cái nhà vệ sinh là ở vị trí đặt bồn vệ
sinh, ở phòng nam thì đặt bồn vệ sinh kiểu nam, ở phòng nữ đặt bồn vệ
sinh kiểu nữ.
Trong phòng tổng thống ngập tràn hoa tươi, không
khí ấm áp, tạo ra một bầu không khí vô cùng lãng mạn. Cô gái tiếp rượu
ban nãy đã vào phòng, vừa tắm gội sạch sẽ, thay lên mình một chiếc váy
ngủ bằng lụa màu trắng. Chiếc váy dài chấm gót khẽ bay nhẹ, khiến những
đường cong trên cơ thể thoắt ẩn thoắt hiện. Vương Hãn Đông lúc này thấy
đầu óc mình như mê đi, không biết bản thân đang ở chỗ nào nữa.
Cô nhanh nhẹn chạy ra đón ông:
– Giám đốc Vương, ông có tắm trước không? Uống chút rượu? Cà phê? Hay hoa quả?
Vương Hãn Đông thần trí vẫn còn mê mẩn:
– Uống rượu đi. Vừa nãy vẫn chưa có cơ hội uống “xuyên tâm liên”, bây giờ thì đã có cơ hội rồi.
Cô gái đi tới cái quầy bar nhỏ đặt trong phòng, rót hai ly Martini, đưa
cho Vương Hãn Đông một ly. Vương Hãn Đông dưới sự giúp đỡ của cô gái,
uống hết ly rượu theo kiểu “xuyên tâm liên”. Quả nhiên ly rượu này thấy
ngon hơn ly vừa nãy. Cô gái cũng tỏ ra vô cùng thích thú.
Vương Hãn Đông uống “xuyên tâm liên” xong bèn hỏi cô gái:
– Em tiếp rượu còn tuyệt chiêu nào nữa không?
Cô gái nhấc ly rượu lên, kéo Vương Hãn Đông vào phòng ngủ, cô bảo Vương
Hãn Đông nằm lên giường, cô ngậm ngụm rượu vào trong miệng rồi nằm đè
lên người Vương Hãn Đông, mớm rượu cho ông ta. Uống hết một ngụm, cô nói như thế này gọi là “Coca Cola”. Vương Hãn Đông bật cười trước sự tinh
quái của cô gái, vui vẻ mở cuộc mây mưa.
Sau một hồi ân ái, Vương Hãn Đông thấy tim mình vẫn còn đập cuồng loạn trong lồng ngực. Ông hỏi cô gái nằm bên cạnh:
– Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa biết quý danh của em?
Cô gái tiếp rượu vốn là người sành sỏi trong nghề, đáp:
– Bọn em đều dùng nghệ danh, tên thật không bao giờ tiết lộ cho khách
hàng. Chỉ cần ông thích, gọi em là gì cũng được. Đàn ông các ông ngày
xưa đều chỉ biết ăn cơm độn, đi làm là về nhà với một vợ và một đàn con; đàn ông bây giờ ăn sơn hào hải vị, có một đứa con và một đàn vợ.
Vương Hãn Đông nghe giọng nói và phong thái của cô gái này có thể đoán, cô
không giống như Nhan Lệ, cô là người có trình độ văn hóa, được giáo dục
đàng hoàng.
– Em là sinh viên hả? – Ông hỏi.
– Em từng học đại học. Tốt nghiệp xong công việc không như ý, tiền kiếm được lại ít
nên em bỏ việc. Những cám dỗ vật chất trong xã hội ngày nay nhiều quá,
em không thể nào chống lại được, chuyển sang làm nghề này cũng là bất
đắc dĩ thôi. Xã hội bây giờ thực dụng quá. Em vì sinh tồn nên chỉ biết
chọn con đường này. Đây vừa là bi kịch cuộc đời em, vừa là bi kịch của
xã hội.
– Hai chị em em, ai là chị?
– Em là chị, sinh sớm hơn em gái em một tiếng đồng hồ.
– Hai em giống nhau quá! Tôi thực sự không thể phân biệt được ai với ai.
Cô gái cười:
– Em nói với ông một bí mật nhỏ là ông có thể phân biệt được bọn em mà không tốn chút sức lực nào.
– Bí mật gì?
Cô gái vén mái tóc dài bên trái của mình ra:
– Ông nhìn nhé, sau tai trái của em có một nốt ruồi, em gái em không có.
Cho dù vào buổi đêm không đèn, ông cũng có thể phân biệt được.
Nói xong, cô gái cười với vẻ thần bí. Vương Hãn Đông nhìn kĩ, quả đúng là
như vậy. Ông sờ lên cái nốt ruồi, dường như cảm nhận được đó là một nốt
ruồi đen:
– Cái nốt ruồi này ở một nơi kín đáo như vậy, thông
thường chẳng ai nghĩ tới. Nếu nốt ruồi này mọc ở bên khóe miệng, vậy là
thành nốt ruồi của người đẹp rồi.
Hai người càng nói chuyện càng
thấy hợp nhau. Mỗi người một câu, nói cho tới khi cả hai đều cảm thấy
mệt nhoài. Vương Hãn Đông nói:
– Hôm nay chúng ta quen nhau nhờ
sự giới thiệu của giám đốc Ngũ, ít nhiều cũng được coi là có duyên. Nếu
em tin tôi, sau này không cần phải đi tiếp khách nữa, tôi sẽ lo cho toàn bộ cuộc sống của em, đảm bảo em không cần phải lo phiền về nó.
Cô gái gặp được Thần Tài, làm gì có ai không đồng ý. Cô nói:
– Em tin ông. Nhưng ông nói là phải giữ lời đấy nhé!
Vương Hãn Đông vỗ ngực nói:
– Tôi là đại gia, nói lời giữ lời, nhất ngôn cửu đỉnh, em cứ yên tâm đi.
Em không chịu nói cho tôi biết tên thật, vậy thì tôi đặt cho em một cái
tên. Em rất xinh đẹp, lại do giám đốc Ngũ giới thiệu, vậy từ nay về sau
tôi gọi em là Ngũ Lệ được không?
Ngũ Lệ ngay lập tức chấp nhận thân phận mới của mình:
– Được ạ! Từ nay về sau em sẽ là Ngũ Lệ của giám đốc Vương.
Vương Hãn Đông đã có tứ Lệ, người tình này đứng thứ năm, gọi là Ngũ Lệ cũng
hợp lí. Ông nghĩ tới em gái của Ngũ Lệ, chắc nên gọi là Lục Lệ. Hai chị
em song sinh, một người họ Ngũ, một người họ Lục, chắc chỉ có một người
thiên tài như Vương Hãn Đông mới có thể nghĩ ra nổi.
Vương Hãn
Đông và Ngũ Lệ ngủ tới lúc mặt trời đã lên cao mới tỉnh. Vương Hãn Đông
nhìn đồng hồ đeo tay rồi vội vã bật dậy, ông phải thông báo cho Chương
Kiến Quốc biết về kết quả đàm phán với Ngũ Văn Hổ. Vụ buôn bán lớn này
nên tiến hành như thế nào, hai người cũng phải bàn bạc cho kĩ, để tới
lúc đó không xảy ra sự cố gì. Ông nghĩ: Phải cẩn thận mới không để xảy
ra sai sót.
Vương Hãn Đông hấp tấp vào làm vệ sinh cá nhân rồi
chia tay với Ngũ Lệ. Ông thò tay vào cái cặp mang theo, lấy ra 1.000 tệ, đưa cho Ngũ Lệ, rồi lại lấy số di động của cô:
– Từ hôm nay, em đừng ra tiếp khách nữa. Chờ tôi chuẩn bị nhà cho em, em chuyển sang đó sống.
Ngũ Lệ nhận tiền rồi hỏi:
– Em luôn sống cùng với em gái, em chuyển ra rồi thì nó phải làm thế nào?
Vương Hãn Đông cười đểu cáng:
– Nếu hai chị em em không muốn tách nhau ra thì cùng tới ở. Tôi không có ý kiến gì cả.
Vương Hãn Đông dặn dò xong xuôi bèn đi vào thang máy. Khi thang máy đi tới
tầng 9 của khách sạn, Vương Hãn Đông tự hỏi: Châu Lệ ở ngay đây, sao hôm qua mình lại quên cô ta nhỉ?