Bạn đang đọc Ông Xã Thiếu Người Dạy Bảo: Chương 8
Chương 8
“Em biết rồi, em sẽ chăm sóc Nghiên Nghiên chu đáo, bye-bye.”
Miêu Tâm Du cúp điện thoại, Phòng Nghiên Nghiên bên cạnh đang không rõ ông xã nói những gì.
“Nghiên Nghiên, anh Trạch Luân gọi tới xác nhận cậu có phải đến chỗ mình không, xem ra anh ấy cũng vẫn rất lo lắng cho cậu, hơn nữa còn muốn mình thay anh ấy chăm sóc cậu chu đáo……..A!” Cô kêu lên thành tiếng, “Mình đã quên nói với anh ấy ngày mai mình phải đi Ai Cập, nửa tháng nữa mới có thể trở về rồi.”
“Không sao đâu, cậu đừng bận tâm tới lời anh ấy nói.”
Tối nay, sau khi cô trở về phòng, Tâm Du gọi điện thoại cho cô, nói ngày mai muốn đi Ai Cập du lịch, hỏi cô muốn quà gì? Biết bạn thân sắp sửa đi Ai Cập, cô đột nhiên muốn dọn đến căn hộ của cô ấy ở tạm, nên lập tức thu xếp hành lý đơn giản dọn ra ngoài.
Phòng Nghiên Nghiên cười khổ, “Đây hình như là lần đầu tiên mình không thể thản nhiên đối mặt vấn đề, cứ chạy trối chết như vậy, tuyệt đối không giống tác phong của mình.”
Giữa đêm mang hành lý rời khỏi Khương gia, không phải bởi vì Tống Thải Trăn muốn cô rời đi, mà là sợ ông xã trở về lại tiếp tục hỏi cô về lý do ly hôn, cô biết rõ nếu anh tiếp tục hỏi, bản thân mình căn bản là không có cách nào chống đỡ.
“Đó là bởi vì cậu quá yêu anh Trạch Luân, cho nên mới không thể đối mặt với anh ấy.” Trong tình sử yêu đương của Nghiên Nghiên và anh Trạch Luân, cô chính là bà mai thực thụ mà! Cuối cùng còn đóng vai trò truyền tin, quá trình yêu nhau của hai người này, cô xem như cũng có đóng góp nho nhỏ, bởi vậy bọn họ yêu đối phương bao nhiêu, cô cũng rõ hơn cả.
“Có lẽ vậy.” Bởi vì yêu anh, nên cô luôn luôn không có biện pháp với anh.
“Nhưng mà Nghiên Nghiên này, cậu dọn ra ở một mình không sao chứ? Hiện giờ cậu đang mang thai, mà mình lại không ở nhà, nói thật, như vậy mình sẽ có chút lo lắng đó!”
“Đương nhiên không có vấn đề gì, đừng quên lúc du học ở Mỹ, mình cũng sống một mình như vậy, không phải sao? Vì vậy cậu không cần lo lắng ình. Mang theo tâm trạng vui vẻ đi Ai Cập chơi đi.” Cô không muốn bởi vì chuyện của mình mà ảnh hưởng đến tâm tình du lịch của bạn thân.
“Vậy sau giờ tan tầm ngày mai, cậu nhớ đi mua ít thức ăn về để sẵn, như vậy ban đêm nếu có đói bụng, cũng có chút gì đó để ăn, nhớ phải ăn no một chút, đừng bỏ đói con trai nuôi của mình.” Nghe nói phụ nữ mang thai hình như rất dễ đói bụng lúc nửa đêm.
Phòng Nghiên Nghiên nở nụ cười. “Mình sẽ mua thức ăn về. Nhưng mà, cậu sao lại biết mình mang thai con trai?” Hiện giờ vẫn chưa biết giới tính của bé cưng mà.
“Đó là bởi vì mình thích con trai nuôi hơn nha!” Miêu Tâm Du thật cao hứng với việc cô bạn thân mang thai, nên lập tức xí phần làm mẹ nuôi trước. “Nghiên Nghiên, cậu thật sự ly hôn với anh Trạch Luân sao? Cậu có muốn suy nghĩ lại hay không, nói không chừng sẽ có biện pháp giải quyết khác.”
Nghĩ đến việc ly hôn, cô thu lại vẻ mặt tươi cười. “Do mình đưa ra yêu cầu ly hôn với anh ấy là tốt nhất.”
“Bác trai, bác gái, họ biết cậu muốn ly hôn chưa?”
“Mình chưa nói cho họ biết, sợ họ lo lắng.” Cô vẫn chưa biết nên mở miệng nhắc tới chuyện ly hôn thế nào với ba mẹ, bởi vì họ vẫn rất thích cậu con rể Trạch Luân này.
“Nghiên Nghiên, mình cảm thấy cậu hẳn là nên đem chuyện mẹ chồng muốn bức các cậu ly hôn nói với anh Trạch Luân.” Trước đó, Nghiên Nghiên gọi điện thoại hỏi cô muốn tìm luật sư tư vấn về vấn đề ly hôn, thật sự khiến cho cô hoảng sợ, về sau, biết được nguyên nhân, lại cảm thấy Nghiên Nghiên rất đáng thương.
“Không, mình không muốn lại khiến cho anh ấy khó xử.” Phòng Nghiên Nghiên đã quyết tâm.
Sẩm tối ngày hôm đó, tan ca sớm về nhà, trước khi bước vào cửa liền nghe thấy đoạn đối thoại giữa Trình quản gia và Tống Thải Trăn, có liên quan đến chuyện mẹ chồng an bài cho cô ta quay về Đài Loan, trước đó cũng đã nghe cô ta nói qua, nhưng khiến cho người ta kinh ngạc chính là, Tống Thải Trăn lại nói mẹ chồng chẳng bao lâu nữa sẽ trở về buộc bọn họ ly hôn!
Tưởng tượng đến cảnh tượng đó, đêm nào cô cũng ngủ không ngon giấc, thậm chí ngay cả ban ngày đi làm cũng luôn thấp tha thấp thỏm.
Nhưng cô không hề buồn phiền về việc mình bị buộc rời khỏi Khương gia, mà là lo lắng cho ông xã mình.
Cô biết rất rõ anh tuyệt đối sẽ không đồng ý ly hôn, nhưng nếu bắt buộc phải chọn một người giữa mẹ và vợ, cô tin rằng đến lúc đó anh nhất định sẽ vô cùng đau khổ, mẹ chồng ở lại Mỹ không về đã khiến cho cô cảm thấy vô cùng ray rứt áy náy, cô không muốn khiến cho ông xã bởi vì cô mà lại cùng mẹ chồng nảy sinh tranh chấp, bởi vậy mới chủ động đề cập đến chuyện ly hôn.
Tối nay, trong phòng ăn cô nói rất nhiều lời quá đáng, mục đích chính là vì muốn chọc giận anh, hy vọng anh đồng ý ly hôn trong cơn giận, cô tình nguyện để anh hận mình, cũng không muốn anh đau khổ đứng trước sự lựa chọn.
Mà chuyện có thai này, khiến cho cô càng muốn hủy bỏ quan hệ hôn nhân trong khoảng thời gian ngắn, bởi vì cô không muốn để cho bọn họ biết cô có thai, nếu tin này truyền ra, cô đoán mẹ chồng nhất định sẽ muốn cô bỏ việc, ở nhà chuyên tâm chăm sóc con chu đáo, nếu mẹ chồng đưa ra yêu cầu như vậy, cô vẫn không thể gật đầu đáp ứng như trước, khi đó tình hình khẳng định sẽ càng trở nên tồi tệ hơn.
“Mình nghĩ cho dù cậu muốn ly hôn, anh Trạch Luân cũng nhất định không có khả năng sẽ đồng ý điều đó. Đúng rồi, mình đã quên nói, vừa nãy, sau cùng anh ấy có dặn dò, để cậu ở bên ngoài vài ngày trước, chờ sau khi anh ấy giải quyết mọi vấn đề, sẽ lập tức đón cậu về nhà.” Cô thiếu chút nữa đã quên thuật lại.
Chờ anh giải quyết vấn đề? Phòng Nghiên Nghiên ngẫm nghĩ. Ông xã chẳng lẽ đã biết rồi?
“Nghiên Nghiên, cậu cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, cũng tạm thời đừng nghĩ đến chuyện ly hôn nữa, coi như nghỉ phép ở chỗ mình vài ngày, mình tin anh ấy sẽ đón cậu trở về.” Cô tin tưởng vào năng lực của anh Trạch Luân.
“Uhm.” Cô cũng phải suy ngẫm lại cho kỹ.
Kỳ thật, Miêu Tâm Du không lo lắng bạn thân sẽ ly hôn một chút nào. Cô rất rõ anh Trạch Luân căn bản không thể để cho Nghiên Nghiên rời đi, bằng không trước đấy anh ấy sẽ không vội vàng như vậy, sau khi bạn thân mới vừa du học từ Mỹ trở về, liền lập tức cưới cô ấy về làm vợ.
Có lẽ, sau khi cô từ Ai Cập trở về, bọn họ lại là một đôi vợ chồng thắm thiết khiến cho người ta thán phục.
***
Vài ngày sau khi Miêu Tâm Du rời nhà đi du lịch Ai Cập.
Sáng sớm hôm nay, Phòng Nghiên Nghiên vừa mới bước vào văn phòng, ba cô liền gọi điện thoại cho cô, nói em gái tối hôm qua bỏ nhà ra ngoài. Cô dặn dò Lam Tử hoàn thành một vài chuyện, liền vội vã lái xe về nhà.
Sau khi về nhà, phát hiện ông xã lại đang ngồi trong phòng khách trò chuyện cùng ba mẹ mình, tim cô nhất thời thắt lại, bởi vì bọn họ đã vài ngày không gặp nhau, thỉnh thoảng anh sẽ gọi điện thoại cho cô, nhưng đều chỉ là thăm hỏi qua loa.
Dường như hiểu được cô đang nghĩ gì, Khương Trạch Luân rất tự nhiên mà nói,“Ba vừa mới gọi điện thoại cho anh.”
Kìm nén sự khẩn trương trong lòng, cô mang toàn bộ sự chú ý đặt vào chuyện em gái bỏ nhà đi. Tình Tình để lại một bức thư, nội dung là giải thích với ba, mẹ, cùng với chồng chưa cưới Miêu Thành Tuấn, con bé nói mình vẫn chưa muốn gả cho người ta, tạm thời rời khỏi nhà, con bé sẽ tự chăm sóc tốt ình.
Em gái đột nhiên bỏ nhà trốn đi, khiến cho tất cả mọi người rất kinh ngạc, thường ngày con bé im lặng lại nhu thuận, không ai có thể tưởng tượng được cô con gái cưng ngoan ngoãn như con bé lại sẽ không nói một lời liền bỏ nhà đi, khiến cho hai ông bà Phòng rất lo lắng.
Phòng Nghiên Nghiên cảm thấy rất khổ sở với việc em gái bỏ nhà đi. Khoảng thời gian trước, Tình Tình từng đến tìm cô, lúc ấy hình như cô có nói ra suy nghĩ của mình, rồi cô vào bệnh viện, biết mình có thai, sau đó lại bởi vì phiền muộn về chuyện mẹ chồng, bởi vậy cũng không hề gọi điện thoại cho Tình Tình.
Nếu sau đó cô có gọi điện thoại cho em gái, biết được chuyện phiền não của con bé, con bé có phải sẽ không bỏ nhà ra ngoài hay không chứ? Cô nhất thời cảm thấy bản thân mình là một người chị thật sự rất thất trách, hoàn toàn không biết thì ra em gái không muốn lập gia đình như vậy.
Trong lúc mọi người đang lo lắng cho an toàn của Tình Tình một thân một mình bên ngoài, đồng thời phiền muộn nên làm gì bây giờ vào hôn lễ ngày chủ nhật, giới truyền thông không biết từ đâu biết được tin con bé mất tích, không chỉ điên cuồng gọi điện thoại đến hỏi, ngoài cửa lớn nhà bọn họ cũng chật ních phóng viên đến thu thập tin tức.
Vấn đề trở nên rất khó giải quyết, bởi vì không xác định được có thể tìm được Tình Tình trước hôn lễ hay không, hơn nữa ba mẹ cô cảm thấy vô cùng hổ thẹn với Miêu gia, cho nên đôi bên sau khi trải qua quá trình thảo luận dài dòng cũng có chung nhận thức, trong tình huống không làm tổn hại danh dự lẫn nhau, quyết định công bố với người ngoài hôn sự của hai nhà kỳ thật cũng đã hủy bỏ từ trước, mà Tình Tình cũng không hề mất tích, thuận lợi giảm nhẹ sự tổn hại của hai nhà cùng những người có liên quan đến mức thấp nhất.
Sự việc có thể nói là giải quyết viên mãn, đến tối, vì không thể để ba mẹ nghi ngờ mối quan hệ cuả cô cùng Trạch Luân, dù sao chuyện của Tình Tình đã khiến bọn họ bận tâm đủ rồi, tạm thời trong khoảng thời gian ngắn này không thể để cho ba mẹ biết chuyện cô đã ở riêng, nên cô cùng Trạch Luân liền đồng thời lái xe rời đi.
Khương Trạch Luân gọi vào đi động cho cô trên xe, nói muốn theo cô cùng nhau về nhà, tiễn cô vào cửa. Anh biết Tâm Du đã đi du lịch, trước khi cô ấy xuất ngoại có gọi điện thoại thông báo cho anh biết.
Phản ứng của Phòng Nghiên Nghiên là trực tiếp cự tuyệt. Anh cũng đã bận bịu cả ngày, nên trực tiếp về nghỉ ngơi mới phải.
Nhưng anh căn bản là bỏ ngoài tai. Cố ý lái xe theo cô về căn hộ của Miêu Tâm Du, sau đó lại đưa cô lên lầu, hai người đứng ở ngoài cửa lớn.
“Được rồi, em đã về đến nhà, anh mau trở về nghỉ ngơi đi.”
“Em mau mở cửa đi, anh cùng em vào trong.”
“Không cần…………”
Khương Trạch Luân vươn tay cầm lấy chìa khóa trên tay cô, sau đó mở cửa, hai người cùng nhau đi vào trong nhà.
Anh rất nhanh đảo mắt ngắm nhìn căn hộ của Miêu Tâm Du. “Căn hộ này xem ra cũng không tồi.” Tuy rằng diện tích không quá lớn, nhưng cách trang trí lại đem đến cho người ta một loại cảm giác ấm áp.
“Hôm nay thật sự cám ơn anh.” Cô không quên cảm ơn, bởi vì hôm nay anh thật sự đã giúp đỡ không ít. “Em đã về đến nhà rồi, anh cũng về nhà nghỉ ngơi sớm một chút đi!”
“Nhưng thần sắc của em xem ra không được tốt cho lắm.” Khương Trạch Luân chăm chú nhìn cô.
Phòng Nghiên Nghiên xoay nghiêng mặt. “Em không sao, chẳng qua là lo lắng cho Tình Tình mà thôi.”
“Em đi tắm trước đi, sau khi thấy em lên giường anh sẽ rời đi.”
“Không cần, anh ——”
“Ngoan, nghe lời, mau đi vào tắm rửa.” Anh dùng giọng sủng nịch mà dỗ dành.“Hay là nói, em muốn anh hỗ trợ phục vụ.”
Anh giúp cô phục vụ?! Hai gò má cô không chịu thua kém ửng đỏ. “Quên đi, anh thích đợi thì đợi đi!” Cô là bởi vì sợ anh mệt mỏi, mới muốn anh mau mau trở về nghỉ ngơi, nếu anh không cảm kích, còn có sức lực ở trong này trêu đùa, như vậy cứ mặc kệ anh là được rồi.
***
Ba mươi phút sau, Phòng Nghiên Nghiên tắm xong, từ trong phòng bước ra. Lập tức ngửi thấy mùi thức ăn.
“Vừa đúng lúc, anh nấu soup bắp trứng gà, em mau lại đây uống một chút.”
“Soup bắp trứng gà?” Cô đã bước đến.
“Uh, bởi vì trong trong tủ lạnh chỉ có bắp đóng hộp và trứng gà, cho nên anh nấu soup bắp trứng gà, anh vừa mới nếm thử, hương vị cũng không tệ lắm.” Khương Trạch Luân thay bà xã múc một chén soup. “Cả ngày hôm nay, anh thấy em luôn nói không có hứng ăn uống, không ăn gì cả, uống canh hẳn là sẽ không nói không có hứng chứ!”
Cô quả thực là không có hứng ăn uống, nhưng món soup này uống cũng không tệ lắm.
Nhìn thấy bà xã uống soup, anh thật cao hứng vì cô thích uống soup mình tự nấu. “Nghiên Nghiên, thứ bảy tuần này mẹ anh sẽ trở về Đài Loan.”
Vừa nghe đến mẹ chồng ngày kia muốn về Đài Loan, cô có chút chấn động, bàn tay cầm chén có chút cứng nhắc, đặt cái chén lên bàn. “Em uống không nổi, em muốn đi nghỉ.”
Nhận thấy bà xã thân yêu rất khẩn trương, Khương Trạch Luân kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy. “Nghiên Nghiên, đừng khẩn trương, không có việc gì đâu, em cứ tin vào anh, anh sẽ giải quyết vấn đề.”
Anh muốn giải quyết vấn đề như thế nào? Phòng Nghiên Nghiên nhất thời lại cảm thấy sợ hãi.
“Em không cần lo lắng, anh sẽ xử lý rất tốt, đừng quên, anh làm con trai của mẹ đã ba mươi năm, anh rất hiểu mẹ anh, mọi chuyện cứ để anh lo.”
“Anh muốn làm như thế nào? Em không muốn giữa anh và mẹ có bất kỳ tranh chấp gì.”
“Tuyệt đối sẽ không có tranh chấp!” Anh lại cam đoan. “Như vậy là được rồi, vì chứng minh anh thật sự sẽ có có thể xử lý sự việc thật tốt, nếu để mẹ đón em về nhà, em có phải đã yên tâm rồi hay không?”
“Do mẹ tới đón em về nhà?!” Cô ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.“Không cần, như vậy em sợ sẽ…..”
“Cứ tin vào ông xã của em, mọi chuyện đều sẽ rất thuận lợi.”
Tựa vào trong lòng ông xã, cô cảm nhận được một cảm giác yêu thương cùng ấm áp không gì sánh bằng, có lẽ cô nên tin tưởng anh.
“Đến đây, muốn uống thêm chút nữa hay không?” Bởi vì cả ngày, cô đều chưa hề ăn bất cứ thứ gì. “Đây là lần đầu tiên sau khi trở về Đài Loan, anh nấu gì đó cho em ăn. Nhớ trước đây,lúc ở Mỹ, chỉ cần em đến tìm anh, anh nhất định sẽ làm một vài món ăn Đài Loan chính cống cho em ăn.”
Cô đương nhiên còn nhớ, tay nghề của anh từ trước kia cũng đã rất khá.
“Còn nhớ lần đầu tiên anh xuống bếp nấu vài món cho em ăn không?”
Trên mặt Phòng Nghiên Nghiên có một vệt đỏ hồng. “Không nhớ rõ nữa.”
“Không nhớ rõ thì sao phải đỏ mặt chứ?” Khương Trạch Luân cười, chạm vào gò má xinh xắn trắng mịn của cô. Mấy ngày nay, anh không hề được ôm ấp và lại vuốt ve bà xã thân yêu như vậy.“Còn nhớ ngày đó cũng là đêm đầu tiên của cả hai chúng ta, anh nghĩ anh cả đời cũng sẽ không quên.”
“Loại chuyện đó không cần nhớ cả đời mà?”Phòng Nghiên Nghiên cầm chén soup anh vừa đưa cho cô đặt lại lên bàn. “Được rồi, em uống không được nữa, em…….”
Biết bà xã đang xấu hổ, anh đâu thể nào bỏ qua cơ hội nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của bà xã? Thấy cô muốn chạy trốn, anh lập tức ôm chặt lấy cô. “Anh vẫn còn nhớ rõ, hôm đó em cũng giống như bây giờ, toàn thân khẩn trương đến phát run, thật sự rất đáng yêu.”
“Em, em đâu có……..” Vốn dĩ muốn phản bác lại lời của anh, không ngờ cô vừa mở miệng, những tiếng lắp bắp ngược lại lại chứng minh cô đang run rẩy, khiến cho cô xấu hổ lúng túng đến mức không có cách nào ngẩng lên nhìn anh.
Nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của bà xã, có cảm giác dường như đã quay lại hiện trường “đêm đầu tiên” năm đó, hiện tại, anh cũng giống như lúc đó, mạch máu trương lên, nhiệt huyết sôi trào.
Trong bầu khí nóng rực, Phòng Nghiên Nghiên sao lại không thể cảm nhận được dục vọng của ông xã. Nhưng cô đang có thai, phải nói với anh sao? Nhưng bác sĩ cũng không hề nói phụ nữ có thai không thể cùng chồng hoan ái, nếu anh ôn nhu một chút mà nói……
Đột nhiên, hai gò má cô nóng bừng lên. Phát hiện mình đang suy nghĩ về những chuyện đó, điều đó chứng tỏ cô kỳ thật cũng muốn ông xã ôm, chính cô cũng bị khát vọng mãnh liệt kia hù dọa tới sợ rồi, nhất thời cảm thấy rất mất mặt, là bởi vì “Gần mực thì đen” sao? Hại cô hơi một tí là lại nổi lên ham muốn.
Khương Trạch Luân vẫn nhìn bà xã, thấy cô vừa thẹn thùng lại vừa giống như tự trách khẽ cắn môi dưới, vẻ mặt phong phú lại đáng yêu. “Bà xã, em rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Mặt đỏ bừng như quả táo vậy.”
“Em, em không sao.” Cô cúi khuôn mặt nóng bừng xuống.
“Em mau nói đi, vừa nãy đang nghĩ cái gì?” Khóe miệng anh nhoẻn lên một nụ cười tinh quái.
“Anh…….” Cô biết anh đã biết rõ mà lại còn cố ý hỏi, vô cùng khẩn trương, có chút liều lĩnh nói: “Nếu anh vẫn không muốn về, vậy chúng ta liền vào trong phòng.”
Gương mặt tuấn tú của anh cười đến hớn hở.
“Anh đang cười cái gì?” Nụ cười của anh hại cô càng khẩn trương, lại càng xấu hổ thêm.
“Thì ra vừa nãy bà xã đang nghĩ tới những chuyện lệch lạc như vậy à.” Không biết vì sao, anh đột nhiên cảm thấy đùa cô như vậy rất thú vị.
Oành! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phòng Nghiên Nghiên bùng nổ, trong nháy mắt, đến cả tai cũng đỏ ửng lên.
“Quên đi, nếu anh không muốn ——”
“Muốn! Đương nhiên muốn!”
Trêu đùa đến đấy thôi, kế tiếp là thời khắc thân mật!
Ở trên giường, hai người khỏa thân vuốt ve mơn trớn nhau bằng những nụ hôn, lại gấp gáp truyền đến tiếng thắc mắc của Khương Trạch Luân.
“Bà xã, ngực của em sao lại có vẻ lớn hơn?”
“Đâu, đâu có!”
“Còn nữa, em dường như cũng trở nên mẫn cảm hơn, anh mới chạm vào quả dâu nhỏ một tý, chúng nó lập tức săn cứng lại.”
“Muốn làm thì làm nhanh một chút, đừng tán dóc mãi.”
“Nhưng mà thật sự rất thần kỳ………” Anh tiếp tục vuốt ve, xoa nắn, làm không biết chán.
“Nếu anh muốn làm thì đừng nói nhăng nói cuội nữa.”
“Yes, nữ vương bệ hạ!”