Ông Xã Thiếu Người Dạy Bảo

Chương 7


Bạn đang đọc Ông Xã Thiếu Người Dạy Bảo: Chương 7


Chương 7
“Phòng Nghiên Nghiên, em ở đâu?”
Khương Trạch Luân từ Hill trở về nhà, sau khi nhìn thấy xe của bà xã ở bãi đỗ xe, vừa vào cửa liền hắng giọng hô to, hô vừa vội vừa tức, khiến cho Trình quản gia cùng Tống Thải Trăn ở phòng khách đều sửng sốt.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân vừa mới về, hiện giờ đang dùng bữa tối trong phòng ăn.”
Khương Trạch Luân vốn dĩ muốn lên lầu tìm người, lập tức bước về phía phòng ăn, Tống Thải Trăn đi theo sau anh, tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Phòng Nghiên Nghiên!”
Lúc này cô vừa vặn ăn xong bữa tối, buông đũa, nhìn thấy chồng mình vẻ mặt có chút phát điên xông đến, cô không kinh ngạc chút nào. Vừa nãy luật sư Hùng gọi điện thoại tạ lỗi với cô, cho biết, báo với cô Cao Vũ đã đem toàn bộ sự tình nói với ông xã cô.
Kỳ thật cô cũng không muốn cho anh biết nhanh như vậy, bất quá nếu đã biết cũng chẳng sao, bởi vì cô đang định dọn ra ngoài.
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh kia của cô, Khương Trạch Luân kinh ngạc dừng lại.“Em đã biết anh muốn hỏi em cái gì, có đúng không? Như vậy chứng tỏ chuyện em muốn ly hôn, là thật sao?”
Vốn dĩ anh còn tưởng rằng là nhầm lẫn ở đâu đó, bà xã yêu dấu sao có thể lại muốn ly hôn chứ? Bởi vậy anh vẫn ôm một tia hoài nghi chạy về nhà, hy vọng bà xã trả lời anh, đó là một chuyện nhảm nhí buồn cười, kết quả……….Cô thật sự muốn ly hôn với anh!
Vừa nghe thấy thiếu phu nhân chuẩn bị ly hôn với thiếu gia, tất cả người giúp việc đều thảng thốt, vẻ mặt ai ai cũng kinh ngạc, không thể tin được đôi vợ chồng thắm thiết như vậy cư nhiên lại muốn ly hôn?
Tống Thải Trăn tuy rằng cũng rất kinh ngạc, nhưng khóe miệng vẫn khẽ nhếch lên mà tiếp tục xem kịch vui.
Phòng Nghiên Nghiên thản nhiên chống đỡ. “Đúng vậy, em đã đi tìm luật sư, tư vấn một chút thủ tục ly hôn.” Nếu anh cũng đã biết, vậy cứ nói rõ ràng, nói bây giờ và nói sau này đều giống nhau.
“Vì sao? Vì sao em đột nhiên muốn ly hôn? Vì sao?!” Anh có đôi chút không khống chế được cảm xúc, không hiểu nổi bà xã cùng anh tương thân tương ái, vì sao đơn phương quyết định muốn ly hôn với mình, anh không thể chấp nhận!
“Ba em đã nói qua với em, qua một thời gian nữa ba sẽ về hưu, do đó em sẽ chính thức tiếp nhận chức vụ người lãnh đạo Tây Hoa.”
“Em phải kế thừa sự nghiệp của ba, điều đó anh đã sớm biết từ tám trăm năm trước!” Bởi vì lúc cô mười một tuổi cũng đã nói qua. “Anh không hiểu việc em tiếp quản công ty của ba, và muốn ly hôn có liên quan gì đến nhau? Anh không phải đã nói, anh ủng hộ em làm bất kỳ chuyện gì em muốn làm sao?”
“Chính là vì như vậy, cũng chứng tỏ em không có khả năng trở thành con dâu lý tưởng trong lòng mẹ, em không thể vứt bỏ công việc của em.” Đây là sứ mệnh từ nhỏ của cô, cô cũng vẫn luôn vì sứ mệnh này mà sống nghiêm túc mỗi ngày, cho dù cô yêu chồng, nhưng cũng vẫn không thể vứt bỏ ba mẹ ruột như cũ.
Kỳ thật lúc gặp phải vấn đề lựa chọn khó cả đôi đường này, cô mới nhận thức sâu sắc được tình cảm của ông xã, nói như vậy chuyện nửa năm trước mẹ chồng sang Mỹ, cũng khiến cho trong lòng anh rất khó xử, rất đau khổ sao?
“Em quả nhiên là bận tâm đến những lời chúng ta nói hôm đó, anh không phải đã nói, chuyện của mẹ,anh sẽ đối phó, anh không phải đã bảo em không cần lo lắng sao?” Chính vì sợ cô bận tâm, nên cho tới nay anh chưa từng nhắc tới chuyện của mẹ ở trước mặt cô, vì sao cô một chút cũng không thông cảm cho nỗi khổ tâm của anh?
Hai bàn tay Phòng Nghiên Nghiên gắt gao đan vào nhau trên bàn ăn, thậm chí còn vì quá căng thẳng mà đẫm mồ hôi, cô càng không ngừng hít thở sâu trong lòng, sau đó mới có biện pháp nói ra những lời tiếp theo.
“Nhưng em lại cảm thấy rất phiền.”
“Cái gì?!” Anh kinh ngạc nhìn cô. “Em nói cái gì?”
“Có lẽ chúng ta không nên kết hôn sớm như vậy, cũng có lẽ không kết hôn mới là đúng!” Phòng Nghiên Nghiên mạnh mẽ ngăn đôi tay nhỏ bé của mình run rẩy. “Em cảm thấy phiền với vai diễn bà chủ này, em cảm thấy phiền với vấn đề mẹ chồng con dâu, hiện tại em chỉ muốn làm tốt sự nghiệp của mình, cho nên, chúng ta vẫn cứ ly hôn đi!”
Mọi người nghe xong lại kinh hô thêm một phen, nhưng ai cũng không dám chen vào.
Đôi mắt đen láy tràn đầy vẻ giận dữ của Trạch Luân gắt gao nhìn khuôn mặt xinh đẹp của bà xã chăm chú. Mặc dù đối với chuyện bà xã đột nhiên đưa ra yêu cầu ly hôn, anh cảm thấy có chứa rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng vẻ mặt trầm tĩnh kia khiến cho anh hiểu được, cô thật sự muốn rời bỏ mình.
Không, suốt đời này anh cũng không thể để cho cô rời xa.
“Nói cho anh biết nguyên nhân em thật sự muốn ly hôn là gì?”
“Trạch Luân, em chỉ thích làm việc, không thích hợp làm vợ người ta, em cảm thấy áp lực rất lớn, anh để cho em đi đi! Có lẽ không làm vợ chồng, chúng ta làm bạn bè có khi lại vui vẻ hơn một chút.” Cô hy vọng có thể yên ổn chia tay với ông xã.

“Anh không thích nghe những lời không có thực đó!” Cô căn bản là đang nói dối. “Anh muốn biết nguyên nhân thật sự của việc em muốn rời đi?” Anh muốn nghe lời nói thật.
Phòng Nghiên Nghiên hơi cúi thấp mặt, lại ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định không một chút mập mờ. “Có một số việc chúng ta không đề cập tới, cũng không chứng tỏ nó sẽ tự động biến mất, em biết việc mẹ sang Mỹ khiến cho anh rất đau khổ, mà ở bên cạnh anh, em nhìn thấy cũng rất đau khổ, lâu dần cũng cảm thấy phiền. Thời gian của em rất quý giá, là muốn dùng để làm việc lớn, chứ không phải đi xử lý mấy vấn đề giữa mẹ chồng nàng dâu, chính vì vậy, chúng ta vẫn cứ ly hôn đi!”
Tựa như nóng lòng muốn nhìn thấu cô, đôi mắt đen láy của anh nhìn thẳng vào cô không chớp mắt lấy một cái.
Bị anh nhìn chòng chọc đến hơi hoảng hốt, cô cụp mắt xuống. “Nhân tiện cũng nói cho anh biết một chuyện, em đã tìm được nhà, mấy ngày nữa sẽ dọn ra ngoài, những chuyện có liên quan đến việc ly hôn, luật sư của em sẽ liên lạc với anh.”
***
Sau khi Khương Trạch Luân tức giận lái xe rời đi, Phòng Nghiên Nghiên trở về phòng mình.
“Phòng Nghiên Nghiên, chờ một chút!” Tống Thải Trăn trực tiếp gọi cả tên lẫn họ. “Tôi có vài lời nói với cô.”
Cô quay đầu lại. “Cô muốn nói cái gì?”
“Cô thật sự muốn ly hôn với anh Trạch Luân, hay chỉ nói nói thế thôi?” Tuy rằng vừa nãy, vẻ mặt của cô ta nghiêm túc nói muốn ly hôn, nhưng ai biết cô ta có phải chỉ nói suông, diễn trò không thôi chứ?
“Tôi sẽ không lấy loại chuyện ly hôn này ra đùa.” Hy vọng đáp án này cô ta nghe xong sẽ vừa lòng.
Lời nói của cô khiến sự nghi hoặc trong lòng Tống Thải Trăn tiêu trừ không ít. Xem ra…….Cô ta thật sự muốn ly hôn với anh Trạch Luân.
“Kỳ thật sớm hơn trước đây, cô đã phải nên tự mình hiểu lấy mà ly hôn với anh Trạch Luân, như vậy dì Cao cũng sẽ không tức giận đến mức chạy sang Mỹ không trở về Đài Loan, mà anh Trạch Luân cũng sẽ không phải đáng thương như vậy.”
Mặc dù không bao giờ muốn đôi co cùng cô ta, nhưng Phòng Nghiên Nghiên không thể phủ nhận lời nói của cô ta lúc này. Trạch Luân quả thực vô cùng đáng thương, chỉ vì anh yêu cô.
Không nghĩ tới sự việc tiến hành được thuận lợi như vậy, Tống Thải Trăn không che đậy sự vui sướng trên mặt. “Tôi thấy lát nữa tôi phải gọi điện thoại nói cho dì Cao biết tin tốt này, nói không chừng dì ấy cao hứng đến mức liền bay về Đài Loan ngay ngày mai.”
Cô nghe thấy lời đó, tim thắt lại, vẻ mặt cô đơn, xoay người chuẩn bị trở về phòng.
“Phòng Nghiên Nghiên, nếu đã quyết định muốn dọn ra ngoài, vậy sao còn phải chờ vài ngày, có muốn dứt khoát tối nay liền dọn ra ngoài hay không?”
Nhìn thấy dáng vẻ vừa nãy kia của anh Trạch Luân, hẳn là đi ra ngoài uống rượu giải sầu, không sao cả, chờ anh ấy trở về, ả sẽ tận tình an ủi anh ấy, đương nhiên, nếu kẻ cản trở này vắng mặt sẽ càng tốt hơn.
Liếc mắt nhìn ả ta một cái, Phòng Nghiên Nghiên không hề đáp lời ả, điềm nhiên mở cửa bước vào phòng.
***
“Cao Vũ, Cao Vũ!”
Khương Trạch Luân rất nhanh phóng xe đến quán bar Hill, vừa vào cửa liền gọi tên bạn thân. Anh phải truy đến cùng số điện thoại luật sư của Nghiên Nghiên, cũng muốn hỏi rõ ràng nguyên nhân cô thật sự muốn rời đi là gì? Có lẽ luật sư kia ít nhiều sẽ biết một chút nội tình.
Anh trực tiếp hướng thẳng về phía quầy bar, cũng không có chuyển biến tốt. “Cao Vũ đâu? Có phải ở văn phòng hay không?” Vừa nãy trên đường đến, anh gọi vào di động của Cao Vũ nhiều lần, nhưng hoàn toàn không gọi được.
Một gã phục vụ rượu trả lời, “Ông chủ của chúng tôi không có ở đây.”
Chết tiệt! “Cậu ta đi đâu? Di động vì sao không gọi được?”
“Tối nay sau khi ông chủ nói chuyện xong với anh, đã bị ‘Gấu Lớn tiên sinh” khiêng ra ngoài”. Từ trước đến nay ông chủ đều gọi cái người cao to kia là Gấu Lớn, lâu dần, mọi người cũng gọi anh ta là Gấu Lớn tiên sinh.
Nhưng cảnh tượng Gấu Lớn tiên sinh khênh người buổi tối kia thật ấn tượng, thật khiến những người nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, bởi vì thật sự chấn động, nên mãi đến sau khi ông chủ bị người ta khiêng đi một lúc lâu, mọi người mới lấy lại tinh thần, sau đó mới nhớ tới đã quên hỏi ông chủ có cần cứu ông ta hay không?
May mà sau đó ông chủ có gọi điện thoại về quán, mọi người mới xác định ông ấy không có việc gì.
“Bị Gấu Lớn tiên sinh khiêng ra ngoài?!”

“Đúng vậy, Gấu Lớn tiên sinh là người ái mộ ông chủ của chúng tôi.” Đó là tuyên bố chính thức của ông chủ với người ngoài, trên thực tế, mọi người đều nhìn ra được, ông ấy cũng rất “hạp ý” người ta.
Chuyện bạn thân là gay đã sớm không còn là bí mật. “Tôi ở đây chờ cậu ta trở lại.”
“Nhưng ông chủ chúng tôi vừa mới gọi điện thoại đến, nói mấy ngày tới ông ấy có thể cũng sẽ không đến quán, muốn chúng tôi giúp ông ấy trông coi quán cẩn thận.”
“Cái gì?!” Vài ngày không đến quán? Khương Trạch Luân cảm thấy đau đầu.“Cho tôi một ly rượu.”
“Được.”
Anh uống rượu, thử bình ổn lại tâm trạng mình.
Nghiên Nghiên cho rằng bọn họ quen biết mới vài ngày thôi sao? Anh đã quen biết cô mười bảy năm, một cái nhíu mày, một nụ cười của cô, nhất cử nhất động, bất luận vẻ mặt nào anh cũng đều để tâm đến, có thể nói còn quen thuộc, hiểu rõ về cô hơn bản thân mình.
Cô đã muốn nói ra những lời nhẫn tâm lãnh đạm như vậy, đến cuối cùng thể nào cũng sẽ lộ ra dáng vẻ sắp bật khóc, hại anh hoàn toàn không nỡ tiếp tục chất vấn nữa, đành phải ra ngoài tìm người khác để hỏi cho rõ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Nghiên Nghiên lại đột nhiên nói muốn ly hôn?
Có lẽ việc mẹ anh không thông cảm cho cô ra ngoài làm việc là một trong những nguyên nhân, nhưng vấn đề này không phải hôm nay mới phát sinh, bởi vậy tuyệt đối không thể là nguyên nhân chính cô muốn ly hôn, hơn nữa anh có thể cảm nhận được, cô dường như muốn rời đi trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Vì sao cô gấp rút muốn rời khỏi anh?
Anh lại nốc từng ngụm rượu, thầm nghĩ mình phải tìm cho ra nguyên nhân thật sự.
Đột nhiên di động vang lên. Là Trình quản gia gọi tới.
“Thiếu gia, cậu mau trở về, thiếu phu nhân cô ấy muốn dọn ra ngoài ngay bây giờ!”
***
Lúc Khương Trạch Luân từ Hill chạy về nhà, Phòng Nghiên Nghiên đã rời đi, bất quá cũng có để lại cho anh một tờ giấy.
Em đến nhà Tâm Du, đừng đến tìm em, chúng ta đều cần không gian để tĩnh tâm, yên tâm, em sẽ tự chăm sóc mình.
Đọc xong, anh nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay.
Mệt mỏi ngồi lên sofa, anh nhắm mắt lại. Đêm nay thật sự là một đêm rất tồi tệ.
“Thiếu gia, cậu không sao chứ? Muốn giúp cậu pha một chén trà không?”
“Uhm.”
Một lát sau, Trình quản gia mang trà đặc ra từ nhà bếp. “Thiếu gia, trà đến rồi đây.”
“Được, cám ơn.”
Anh mở mắt đón lấy, vừa mới hớp một ngụm trà, liền trông thấy trên chiếc bàn tròn nhỏ chân cao dùng để bày lọ hoa trang trí dường như đã thay đổi. Anh nhớ rõ lúc trước không phải là cái lọ hoa dung tục khó coi như vậy mà…….
“Trình quản gia, trước đây ở trên cái bàn nhỏ kia có một cái lọ hoa in hoa văn lập thể, sao lại không thấy nữa?” Đó là lọ hoa anh cùng Nghiên Nghiên mua khi đi hưởng tuần trăng mật ở Pháp, chính là vật cả hai người họ cùng yêu thích.
“Cái đó vừa mới bị Tống tiểu thư đánh vỡ rồi.” Trình quản gia dựa theo tình hình thực tế trả lời. “Sau đó cô ấy mua một cái lọ hoa khác về chưng.”
“Tiểu Trăn đánh vỡ cái lọ hoa lúc đầu, sau đó mua lọ hoa khác mang về bày lên?” Khương Trạch Luân khá kinh ngạc, bởi vì vị trí lọ hoa không quá dễ có thể bị đánh vỡ, sau đó anh phát hiện trong chiếc tủ chén bát bằng kính, chỗ vốn dĩ bày hai chiếc ly pha lê đã bị đổi thành hai chiếc tách thủy tinh. Ly pha lê đâu?

Đó là Tâm Du lặn lội mang về từ Italy tặng cho bọn họ làm quà cưới, nghe nói cô ấy đặc biệt sang đó đặt làm, sao lại không thấy đâu nữa? Nghiên Nghiên rất thích chúng, nét đẹp ngây người thẳng đến từ giá trị bên ngoài, khiến cho người ta ánh mắt lấp lánh.
“Trình quản gia, ly pha lê trong tủ đâu? Ai đã mang đi?”
“Cái đó cũng bị Tống tiểu thư quăng bể.”
“Cái gì?!” Anh kinh ngạc đứng dậy. Như vậy lần trước Nghiên Nghiên tức giận Tiểu Trăn đánh vỡ cái ly, là bởi vì con bé đánh vỡ ly pha lê cô yêu thích?
Đánh vỡ bình hoa, quăng vỡ cái ly……Tiểu Trăn lại phá hoại đồ đạc như vậy sao?
Tâm tình Khương Trạch Luân trở nên kích động. Có phải là anh đã hiểu lầm chuyện gì đó? Tiếp đó, anh chú ý tới trên bức tường chỗ chiếu nghỉ cầu thang là một khoảng không trống rỗng. Anh nhớ rõ nơi đó hẳn là có một bức họa, bức tranh đó là quà cưới bạn học đại học Yale của Nghiên Nghiên tặng cho bọn họ, nghe nói là đối phương tự tay vẽ.
Bức tranh sao lại không thấy đâu nữa? “Trình quản gia, đừng nói với cháu là Tiểu Trăn mang bức tranh vứt đi.” Anh đưa tay chỉ về hướng chiếu nghỉ cầu thang.
“Đúng vậy.” Đích thật là Tống tiểu thư làm. “Hôm đó chỉ có một mình Tống tiểu thư ở phòng khách, khi tôi trở về, bức tranh đã không thấy đâu nữa, Tống tiểu thư nói cô ấy đùa nghịch không cẩn thận làm hỏng bức tranh, nên đã vứt bỏ.”
“Thiếu phu nhân biết chứ?”
“Vâng, cô ấy biết, lúc tôi nói với cô ấy, ánh mắt cô ấy ửng đỏ rất khổ sở.”
Tim Khương Trạch Luân thắt hết cả lại.
Trình quản gia quyết định nói ra hết những chuyện khác. Mặc dù thiếu phu nhân dặn ông đừng đề cập với thiếu gia, để tránh khiến cho thiếu gia khó xử, nhưng ông không thể không nói. “Thiếu gia, kỳ thật hoa tường vi trong vườn hoa sinh trưởng rất tốt, là Tống tiểu thư kiên quyết nhổ bỏ toàn bộ chúng đi, sau đó đổi thành loại hoa hồng cô ấy thích.”
Trời ạ, xem anh rốt cuộc đã làm gì với Nghiên Nghiên?
Anh vẫn luôn cho rằng bà xã không hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng mình, vì sao vẫn không thể xem Tiểu Trăn là em gái vui vẻ sống cùng nhau? Anh thậm chí còn cho rằng Nghiên Nghiên lờ đi Tiểu Trăn có chút lãnh đạm……..
Anh cũng không biết Tiểu Trăn lại ngấm ngầm làm nhiều chuyện quá đáng như vậy với bà xã, lại còn một mực chất vấn cô, anh đã sai lầm quá mức ,anh đã để cho kỹ xảo diễn xuất lợi hại của người ta đánh lừa.
“Trình quản gia, vì sao xảy ra nhiều chuyện như vậy, chú lại không nói với cháu một lời?”
“Là thiếu phu nhân nói không cần nói với thiếu gia, cô ấy nói thiếu gia rất thích Tống tiểu thư, nói ra cậu sẽ rất khó xử, nếu thiếu gia tự mình phát hiện mới để cho tôi nói.”
Gương mặt tuấn tú của Khương Trạch Luân đau đớn cứng lại. Anh đã làm những chuyện tàn nhẫn vô tình như vậy với bà xã, xứng đáng bị cô vứt bỏ!
Vì sao không phát hiện bà xã lạnh nhạt như vậy với Tiểu Trăn, không thể thích con bé là có nguyên nhân? Dù sao bà xã là đơn thuần thánh thiện như vậy, không thể sẽ lại vô duyên vô cớ nổi giận, càng không có khả năng sẽ có thể ghét bỏ ai cả.
Anh cảm thấy đau lòng với việc bà xã phải chịu ủy khuất, chắc hẳn đối mặt với những lời chất vấn của anh, lúc ấy cô nhất định rất khổ sở.
Nhưng Tiểu Trăn vì sao phải làm như vậy?
Anh rõ ràng xem con bé như em gái mà yêu thương, nhưng con bé cư nhiên lại quá đáng như vậy với bà xã thân yêu của anh!
Khi anh nhìn thấy Tiểu Trăn mặc áo ngủ gợi cảm từ trên lầu bước xuống, tiếp đó, khi xa xa đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc, anh liền biết đáp án.
***
“Anh Trạch Luân, anh đã về rồi àh!”
Tống Thải Trăn mặc áo ngủ khêu gợi màu tím xuống tới, còn đặc biệt xịt chút nước hoa, cách ăn mặc có chủ ý như vậy, chính là vì tận tình an ủi anh Trạch Luân của ả, đồng thời khiến cho anh hiểu rõ, cô không hề là ‘em gái’.
Nhưng anh lại nghiêm mặt. “Cô tới vừa đúng lúc, tôi có vài lời muốn nói với cô.”
“Nói cái gì?” Ả nhào về phía trước, không ngờ anh lại tránh sang phía bên cạnh.
“Tối nay cô thu dọn lại hành lý cẩn thận, sáng mai Trình quản gia sẽ đưa cô ra sân bay.”
Nghe vậy ả không khỏi sửng sốt. “Anh Trạch Luân, anh vừa mới nói gì?” Là ả nghe lầm sao?
“Sáng mai cô trở về San Francisco.” Anh đã thấy cô ta lớn lên từ lúc bé, cô ta giống như là một cô em gái bốc đồng, nhưng cô ta đã làm ra những chuyện thật sự hơi quá đáng với bà xã.
Anh thật sự muốn ả quay về?! “Anh Trạch Luân, vì sao đột nhiên muốn em đi?” Tình cảnh bị đuổi như vậy hoàn toàn khác với dự đoán của ả, lúc này đây ả hẳn là phải nên tận tình an ủi anh.
“Đánh vỡ lọ hoa Nghiên Nghiên thích nhất. Cái ly, còn vứt bỏ bức tranh, rồi lại thay thế bằng những thứ đồ mới cô mua về, nếu cô cho rằng bà xã của tôi cũng có thể để cho người ta hoán đổi như vậy, vậy thì sai lầm rồi, cô chỉ là em gái.” Bất quá sau này anh phải thu hồi lại toàn bộ tình yêu thương với cô ta.

Chỉ là em gái? “Nhưng em không muốn làm em gái của anh.”
“Hiện giờ tôi đã biết!” Chính là biết được quá muộn, nên anh mới rất hối hận.“Suốt đời này, tôi chỉ yêu một mình bà xã của tôi, không có bất kỳ người con gái nào có thể thay thế được cô ấy, bao gồm cả cô!” Khương Trạch Luân nói rành mạch.
Ngay cả một lời tỏ tình cũng không để cho ả nói ra liền trực tiếp tuyên án bị knock-out, điều này khiến cho Tống Thải Trăn cảm thấy rất uất ức. “Anh yêu cô ta, nhưng Phòng Nghiên Nghiên đã quyết định muốn ly hôn với anh, vừa rồi cũng đã dọn ra ngoài.”
“Đời này trừ phi tôi chết, Nếu không tuyệt đối không thể ly hôn với cô ấy, để cho cô ấy rời bỏ tôi!”
Cách diễn đạt mạnh mẽ trong lời nói dường như có sức nặng, nặng nề đánh vào lòng người. Khiến cho người ta cảm thụ sâu sắc tình yêu Khương Trạch Luân dành cho vợ mãnh liệt biết bao nhiêu. Đó hoàn toàn còn hơn cả tính mệnh của chính anh.
Thấy vẻ mặt có vẻ sắp khóc của cô ta, anh không hề có chút cảm giác đau lòng, tất cả những điều này đều là do cô ta gây nên, khiến cho anh không thể lại xem cô ta là em gái. “Cô đã không còn thích hợp để tiếp tục ở lại nữa, bởi vì tôi sẽ không giữ lại một người làm tổn thương bà xã của tôi ở trong nhà, vì vậy, ngày mai cô trở về đi!”
Từ thái độ lạnh lùng đuổi người rời đi, cùng biểu hiện tình yêu mãnh liệt của anh với Phòng Nghiên Nghiên, Tống Thải Trăn biết anh không thể nào sẽ thích ả, cũng không có khả năng ở bên cạnh ả.
Từ nhỏ ả đã thích anh Trạch Luân, bất quá ả cũng biết anh rất thích Phòng Nghiên Nghiên, mỗi ngày đều tưởng nhớ đến cô ta, vì hy vọng có một ngày anh Trạch Luân có thể thích mình, nhiều năm qua ả vẫn luôn chờ đợi bên cạnh anh với vai diễn em gái, kết quả, cuối cùng lại biến thành như vậy, ả rất không cam tâm.
“Anh Trạch Luân, cho dù anh nói dù thế nào cũng sẽ không để cho Nghiên Nghiên rời xa anh đi chăng nữa, nhưng một ngày nào đó các người vẫn sẽ phải chia tay, bởi vì dì Cao rất chán ghét cô ta.”
“Cô đang nói cái gì?” Vì sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện mẹ anh không thích Nghiên Nghiên?
“Là dì Cao bảo em đến Đài Loan, bởi vì dì ấy nói thích em làm con dâu của dì ấy.”
Nửa năm trước, sau khi dì Cao đến San Francisco, ả thường hay lái xe chở mẹ đi tìm dì Cao nói chuyện phiếm, bởi vậy mới biết chuyện bà không thích con dâu, dì Cao còn thường nói thích một cô gái tri kỷ giống như ả vậy làm con dâu, bởi vậy hỏi ả có muốn đi Đài Loan chơi hay không? Ả hiểu ý của dì Cao, bởi vậy liền đến Đài Loan.
“Cái gì?!” Khương Trạch Luân khá kinh ngạc. Là mẹ anh cố ý bảo Tiểu Trăn đến Đài Loan, không phải chính cô ta muốn đến chơi? Lại còn nói những lời thích Tiểu Trăn làm con dâu gì đó, rốt cuộc mẹ suy nghĩ cái quái gì?
Thì ra là bởi vì mẹ anh biểu lộ rõ ràng thích cô ta làm con dâu, cho nên con bé Tiểu Trăn kia mới có thể từ xa xôi chạy về đây làm ra tất cả những chuyện nực cười này, nghĩ như thế anh sẽ chia tay với Nghiên Nghiên, còn cô ta thì có thể thay thế được?
Không, không có bất kỳ người con gái nào có thể thay thế được vị trí của vợ trong lòng anh, bởi vì từ năm mười ba tuổi đó, lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh liền rất thích cô, thích đến muốn mang cô về đặt bên cạnh, cô cũng chỉ có thể là của một mình anh.
“Anh Trạch Luân, nếu Phòng Nghiên Nghiên nói muốn ly hôn, anh hãy đáp ứng đi! Dù sao cho dù các người hiện tại không ly hôn, dì Cao cũng sẽ trở về bức anh ly hôn với Phòng Nghiên Nghiên, bằng không dì ấy sẽ không trở về Đài Loan.”
Khương Trạch Luân nín thở. “Những lời này cô cũng từng nói qua với Nghiên Nghiên?”
“Em có nói một chút với cô ta, bất quá em cũng chỉ là truyền đạt nguyện vọng của dì Cao mà thôi.” Ả chỉ muốn khiến cho Phòng Nghiên Nghiên hiểu được, cô ta không thích hợp làm con dâu của Khương gia.
Anh đã hiểu, cũng biết nguyên nhân Nghiên Nghiên muốn ly hôn.
Anh biết mẹ không thích con dâu đi làm, nhưng đó là lỗi của anh, lúc ấy anh cho rằng mẹ cuối cùng cũng sẽ tán thành chuyện đi làm, chính vì vậy sau khi thật vất vả mong chờ đến lúc Nghiên Nghiên trở về từ Mỹ, anh liền bất chấp tất cả, ra sức dùng mọi cách lừa cô gả cho anh vào hai tháng sau.
Kết quả mẹ chẳng những không thể chấp nhận, cuối cùng thậm chí còn tức giận đến nỗi bay sang nhà vợ chồng chị gái ở Mỹ, hiện tại lại còn bảo Tiểu Trăn đến nhà làm ra mấy chuyện nhàm chán này, mẹ thật sự không thể chấp nhận việc Nghiên Nghiên ra ngoài làm việc như vậy sao?
Xem ra anh phải nghĩ biện pháp mới được, tuy rằng anh vốn muốn để ẹ cùng Nghiên Nghiên hai người tự mình xử lý vấn đề, như thế hai người mới có thể thật sự cùng hiểu về nhau, cảm tình cũng mới có thể trở nên tốt hơn, nhưng giờ phút này anh không thể lại để cho tình huống tiếp tục chuyển biến xấu.
Bởi vậy trước mắt anh chỉ có thể để cho bà xã thân yêu ở lại nhà Tâm Du vài ngày trước, chờ sau khi tất cả mọi chuyện đều đã giải quyết xong, anh lại đến đón cô về nhà.
Nhưng lát nữa anh phải gọi điện thoại trước, bảo Tâm Du chiếu cố bà xã thân yêu của anh chu đáo.
Nhưng trước mắt anh phải trừ bỏ phiền toái nhỏ này. “Tiểu Trăn, tôi mặc kệ cô là vì cái gì mà đến, tóm lại, ngày mai cô trở về đi, còn nữa, sau này, đừng đến nhà của tôi nữa, nơi này không chào đón cô, bởi vì tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô lại có bất kỳ cơ hội nào làm tổn thương bà xã của tôi.”
Nói xong, anh đi lên lầu. Anh phải cẩn thận suy nghĩ một biện pháp giải quyết mới được.
Ý của Khương Trạch Luân rất rõ ràng, sau này anh không muốn gặp lại ả, điều này khiến cho Tống Thải Trăn ngây ngẩn cả người. Trước đây, anh Trạch Luân thương yêu ả như vậy, ả không ngờ anh lại đối xử với mình lạnh lùng đến thế, thậm chí còn chán ghét ả. “Anh Trạch Luân, em cũng đã nhận lỗi với anh rồi, anh đừng đối xử với em như vậy, không phải anh nói rất thích cô em gái là em này sao?”
“Chuyện tôi hối hận nhất cuộc đời này chính là chuyện này.” Anh lạnh lùng nói xong, bước chân không ngừng lại, đi thẳng lên lầu.
“Anh Trạch Luân……..”
Nhìn thấy anh thẳng bước lên lầu, chẳng hề quay đầu lại, ả khổ sở khóc. Ả thật sự thích anh, không muốn đoạn tuyệt với anh, cũng không muốn anh đối xử với ả lạnh lùng như thế.
Tống Thải Trăn bỗng nhiên nhớ tới những lời Cao Vũ nói ở Hill hôm đó. Mất đi Phòng Nghiên Nghiên, anh sẽ phát điên, sau đó mất hết tính người……….Thì ra là thực…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.